Đọc truyện Thần Tiên Đạo Hệ Thống – Chương 13: Mở lĩnh vực
Sau khi thỏa thuận thành công, Phi Linh cùng tứ đại hung thú đều bắt đầu dung hợp. Bản thân là nhân loại. Phi Linh bị một thành phần trong bốn người không đồng ý. Đó chính Hùng Quân. Hắn vô cùng phản đối việc làm của Đế Thiên. Do đó, Phi Linh cũng chỉ có thể tạm thời phong ấn Hùng Quân vào trong cơ thể. Khiến cho bản thân cưỡng chế tiêu hao sức lực vô cùng.
-Phù, cuối cùng cũng xong a. Thu hoạch hôm nay không ít a.
Cuối cùng dung hợp với tứ dại hung thú. Phi Linh cũng ngời nghĩ dưỡng sức xong xuôi. Bản thân cấp bậc đã tăng lên đến cấp 40. Điều này nằm ngoài kiến của cậu. Mà tự thân hồn lực đã tăng đến cấp 65, bước vào hồn lực cấp Vương.
-Cơ thể lực lượng ngày càng trở nên tinh thuần a.
-Đing, Người thừa kế mở chức năng Trang viên.
-Đing, Người thừa kế mở chức năng Võ hồn.
-Đing, Hệ thống luyện công đã có thể nhận thêm võ hồn.
Một loạt giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu Phi Linh.
-Ồ, này hệ thống võ hồn này không hề cần tiến nhập phụ bản a. Tiện lợi thật.
Võ hồn là một hệ thống giúp người lĩnh ngộ pháp tắc chi lực trong thiên địa, nắm giữ chưởng khống các nguyên tố. Thường thì sẽ nhận thông qua phụ bản. Nhưng hiện Phi Linh không có xài phụ bản, mà bản thân thực tế đã ở trong thách thức. Cho nên hệ thống đã cải tiến để thuận lợi với người thừa kế là Phi Linh trên con đường kế nhiệm thần vị.
-Giờ thì, ta phải làm như thỏa thuận a. Để xem ta đi nên đi xem qua một chút sinh mệnh chi kim nhỉ.
Nói xong Phi Linh vừa động, nhưng có thứ khiến cậu chú ý, đó là có một loại khí tức sinh mệnh gần gủi khiến cậu không lam cách nào vứt nó ra khỏi đầu mình.
-Này có ai đang núp mau mau đi ra a.
Lời vừa dứt. Chỉ còn lại một mảnh im ắng.
Soạt soạt.
Trong bụi rậm bước ra là một cô bé tóc vàng khoảng chửng sáu bảy tuổi sắp sỉ với Hà Tử Tình. Trên tóc vàng của cô bé còn có đôi tai, như đôi tai gấu vậy, hình dạng vòng cung nửa hình tròn. Xa xa nhìn lại, Phi Linh thấy cô bé này vô cùng sợ sệt. Cô bé này Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê. Mà lúc trước còn được Xích Vương gọi là tiểu Nghê. Cô nàng này, sau khi chứng kiến từ đầu tới cuối sự việc cũng vô cùng sợ hãi, mặc dù muốn khám phá nhiều điều là tính cách của nàng nhưng nàng cũng không tin là nhân loại mà nàng muốn gặp lại đáng kinh như thế.
-Tiểu thư, ngươi như thế đi lạc a.
-Ngươi… ngươi bắt Xích thúc đi đâu a?
-Xích thúc?
Phi Linh nghe Tam Nhãn Kim Nghê hỏi. Ngẩn người. Đùa. Hắn nào biết cô bé, này là cô bé mà hắn vô cùng yêu mến trong truyện Tuyệt thế đường môn. Vì tình yêu mà hy sinh mình, Phi Linh rất yêu mến loại cô gái như thế.
-Đúng a, Xích thúc, Thiên thúc, Hùng thúc, còn có Cơ a di nữa a.
Tam Nhãn Kim Nghê mặt nức nở như sắp khóc nói.
-A, thì ra cô bé đi chung với họ à. Không sao, họ đi theo ta không có việc gì. Muội mau lại đây, ta không có làm hại muội a.
Ai, cái này là tình huống gì? Phi Linh nghĩ, Xích Vương thậm chí còn không nói với hắn cái này a. Phi Linh làm ra khuôn mặt ôn hòa đầy khả ái và ngây ngớt lòng người, dụ dỗ Tam Nhãn Kim Nghê tới chỗ của mình.
Tam Nhãn Kim Nghê nghe vậy, vẻ mặt có chút do dự. Cái kia nhân loại bắt đi cả 4 ngươi thân của nàng, làm sao biết được hắn sẽ làm gì. Nghĩ quẩn một lúc, cô nàng chọn lựa tin tưởng một lần như Thiên thúc của nàng đã từng làm. Từ từ từng bước từng bước, cô bé rụt rè hướng tới Phi Linh đi tới.
Bản thân Tam Nhãn Kim Nghê đã có tu vi hơn 10 vạn năm cho nên nàng mới có khả năng hóa nhân, thành hình dạng của một con người.
Xoa xoa.
Khi Tam Nhãn Kim Nghê, tới kế bên Phi Linh, cô bé nhìn lên cậu nhóc chỉ cao hơn mình một chút. Phi Linh duỗi tay ra, Tam Nhãn Kim Nghê thấy thế sợ sệt nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì phát hiện tay của Phi Linh đã đặt trên đầu nàng, xoa xoa cái đầu nhỏ với mái tóc vàng của nàng. Nàng cảm nhận được cái cảm giác ấm áp đến từ bàn tay Phi Linh. Nàng không hề ghét cảm giác này, thậm chí có chút thích Phi Linh xoa đầu nàng.
-Ưm.
Tam Nhãn Kim Nghê có vẻ như vô cùng thoải mái, ưm một cái. Lúc phát hiện ra thì chỉ thấy Phi Linh cười hiền hòa. Còn cô thì vẻ mặt bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ. Bản thân chưa bao giờ phản ứng như thế bao giờ làm Tam Nhãn Kim Nghê có phần ngượng ngùng.
-Này muội muội, muội tên gì?
-Ta, ta là Tam Nhãn Kim Nghê.
Tam Nhãn Kim Nghê có chút yếu ớt nói.
Làm Phi Linh bất ngờ là cô bé này chính là cô gái trong tiểu thuyết minh yeu mến, mà tính cách lại vô cùng trái ngược với trong truyện. Trong truyện, cô nàng rất cứng rắn, giống như tsundere một dạng, vô cùng đáng yêu.
-Muôi không có tên a.
-Ta không có, các thúc và a di đều gọi ta là tiểu Nghê.
-Hừm, hay là như vầy. Ta đặt một cái tên cho muội nha.
Tam Nhãn Kim Nghê gương mặt khó hiểu nhìn Phi Linh. Tiểu Nghê không phải dễ nghe sao?
-Huynh thử cho muội một cái đi.
Tam Nhãn Kim Nghê cảm giác thấy thú vị tiếp tục nói.
-Ừm…lấy họ mẹ ta là Tuyết đi, còn gọi tên là Nghê Thường đi. Nghê trong tiểu Nghê. Thường trong vô Thường. Cái tên nói lên muội không phải bình thường, muội lúc nào cũng mạnh mẽ, huynh mong muội sau này có thể cứng cỏi hơn.
-…
Tam Nhãn Kim Nghê nghe vậy, miệng mỉm cười. Nhưng nàng không nói gì. Trong lòng tự dưng cảm giác hạnh phúc. Cả hai đều không biết do Tam Nhãn Kim Nghê là vận mệnh chi thú mà Phi Linh là vô thượng thể chất, cơ thể nắm giữ tất cả nguyên tố trong tự nhiên bao gồm cả vận mệnh. Sự kết hợp này làm nên sự gắn bó vô hình giữa hai người.
-Muội có thể đi theo ta, nếu muội muốn. Ta sẽ mang muội đi ngao du thiên hạ a. Muội có thích ngao du không?
Phi Linh ngón tay vuốt vuốt má ngượng ngượng hỏi.
-Thật a. Tốt quá ta muốn ra ngoài du ngoạn a. Ở đây thật chán.
-Tốt, vậy ta sẽ dắt muội đi.
Tam Nhãn…à không bây giờ phải là Tuyết Nghê Thường mới đúng đồng ý làm Phi Linh tinh thần vô cùng cao hứng.
Sau đó, cuộc nói chuyện kết thúc, Tuyết Nghê Thường đã dần gia nhập dàn hậu cung của Phi Linh. Phi Linh hướng phía bờ hồ đi tới. Như ý định trước, cậu dự định rút một phần sinh mệnh chi kim để nâng cao thực lực bản thân.
-Nguồn sinh mệnh dồi dào bắt nguồn từ đáy hồ. Phải lặn xuống xem sao.
Phi Linh tự lẩm bẩm.
-Tiểu Nghê, ta lặn xuống dưới một chút. Muội đợi ta ở đây. Đừng đi đâu cả.
-Ừm, Linh ca đi a. Mau về.
Tuyết Nghê Thường tựa như cô vợ tiễn chồng mình đi làm vậy. Điều này làm Phi Linh suýt chút chảymáu mũi.
Tủm.
Phi Linh trực tiếp nhảy xuống Sinh Mệnh hồ.
Tiếp cận độ sâu 200 mét, Phi Linh rốt cuộc cũng thấy đáy. Ở một góc tối có một khối to lớn đá màu vang kim óng ánh.
-Ồ Sinh mệnh chi kim. Thật to. Thử lại gần xem.
Quyết định lại gần. Phi Linh đậm chân vào trong dòng nước. Dòng nước dưới chân Phi Linh tạo thành hai cái xoáy nước đẩy cậu lên hướng phía khối vàng kim đi tới.
-Cái thứ sao lại mềm như vậy, ta chạm vào đã đứt ra một khối rồi. Mình nhớ trong truyện nó cứng vô cùng mà.
Phi Linh vừa chạm đến mảnh kim loại nhô ra. Cộc. Cậu vô tình bể gãy một mảnh Sinh mệnh chi kim. Không phải bởi vì Sinh mệnh chi kim mềm, mà là do thể chất đặc thù của cậu đã làm cho nó suy yếu nên mới dễ dàng bẻ gảy như vậy.
Đột ngột mảnh Sinh mệnh chi kim nhỏ trên tay Phi Linh sáng lóe lên, sau đó biến mất kèm theo đó là giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu Phi Linh:
-Đing, nhận được Sinh mệnh chi kim, do Người thừa kế có vô thượng ma thể nên đã mở ra Lĩnh Vực.