Đọc truyện Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si – Chương 9: Biệt thự
Con đường dẫn vào biệt thự ngập tràn màu nắng vàng ươm. Bao lâu rồi cô chưa thấy nắng. Tia sáng nhảy nhót trên những chiếc lá xanh, trượt dài trên các bãi cỏ mơn mởn. Ở đây trồng rất nhiều hoa hải đường, mẫu đơn và hoa quỳnh. Nhắc tới hoa quỳnh cùng mẫu đơn, Băng Vân nén lại nỗi buồn khi nhớ về khu vườn của mình tự tay vun trồng bao năm.
– Chị Băng Vân, tới biệt thự rồi.
Nghe Tĩnh Nhi nói, cô nhìn về phía trước. Một tòa biệt thự màu trắng kem hiện ra dưới khung trời xanh trong.
Bước ra khỏi “cục sắt biết đi”, Băng Vân cảm nhận được không khí thật thoáng đãng, gió vờn nhè nhẹ qua khuôn mặt cô.
“Xem ra nhân gian không chán như ta tưởng. Ở đây không khí tốt hơn thiên cung nhiều.”
– Quản gia Văn, bà giúp cháu sắp xếp cho chị ấy vài thứ cần thiết. Tĩnh Nhi nói với một người phụ nữ trung niên ngoài bốn lăm tuổi.
– Vâng, cô chủ.
Tòa biệt thự này còn rộng lớn hơn Băng Vân tưởng tượng nhiều lần. Ban nãy là tòa nhà chính, nơi Tĩnh Nhi ở nằm đằng sau.
Một khu nhà màu hồng phong cách công chúa. Nó được bao bọc bởi một rặng cây cỏ lớn và hàng rào chắn xung quanh. Tuyệt nhất là nhà có mái hiên, bên mái hiên có một cây hoa quỳnh.
– Chị Băng Vân, sau này chị ở đây cùng với em, nếu không có việc gì thì đừng đi lên nhà chính hoặc tòa nhà đối diện đằng kia nhé.
Tĩnh Nhi dặn dò cô, đồng thời chỉ tay về bên phải, ở đó tọa một tòa nhà phong cách có vẻ cổ kính.
– Tại sao? Cô hỏi, trong lòng có chút thắc mắc.
– Nhà chính là nơi tiếp khách, cũng là nơi hai người anh của em ở. Còn tòa nhà đối diện kia là nơi hai người ấy bàn việc quan trọng.
Băng Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu.
– Nhưng mà em đặc cách cho chị nhé. Ban ngày chị có thể lên nhà chính làm quen với mọi người.
– Ừ. Tĩnh Nhi, vậy hàng ngày ta cần làm việc gì?
– Chị là khách mà cứ yên tâm chơi cùng em là được, khi nãy em đùa thôi. Nó vui vẻ nói.
– Vậy ngại quá. Ta cũng không thích ăn không ngồi rồi. Băng Vân ái ngại, làm sao có thể ăn không, uống không của nhà người ta được.
Sau khi bị nài nỉ một hồi lâu, Lâm Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng phải đồng ý để Băng Vân dọn dẹp biệt thự cùng những người khác.
Việc trước tiên Băng Vân làm chính là thăm thú xung quanh thật kĩ càng. Cô đi quanh hoa viên cùng với Tĩnh Nhi một vòng, đến khi đã nhớ đường thì nó dẫn cô vào trong nhà chính.
Tòa biệt thự quả nhiên không thể dùng từ hoàn mĩ để hình dung, nó còn tuyệt vời hơn cả.
Phòng khách chìm trong tông màu vàng trắng đan xen, có chút mờ ảo lẫn vào trong đó. Trần nhà treo những chiếc đèn chùm tỏa ánh sáng mê hoặc, và trên tường có những họa tiết kì lạ vô cùng bắt mắt.
Hành lang dài từ phòng khách xuống bếp, theo như lời giới thiệu của Lâm Tĩnh Nhi chính là đậm chất Tây Ban Nha cổ điển.
– Mọi người, cháu tới giới thiệu người mới.
Tĩnh Nhi, cô chủ nhỏ này vừa lên tiếng, tất cả mọi người trong bếp đồng loạt dừng tay và quay lại đổ dồn ánh mắt lên người Băng Vân.
Bị nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ngại nha.
– Chị Băng Vân, đây là quản gia Văn ban nãy chị vừa gặp. Đây là đầu bếp Trương, Nhĩ Trâm, Mộc Mộc, Quách An…
– Chào cô Băng Vân. Họ nói.
– Xin chào. Cô đáp lại.
Nếu như là bình thường, sau khi chào hỏi, những người này sẽ trở lại công việc của mình, nhưng khi này họ vẫn không rời mắt khỏi người cô, tư thế gần như là bất động. Có hai lí do, thứ nhất do bộ đồ của cô không biết lôi ra từ thời nào, nhưng cô mặc cảm giác giống như một tiên nữ thoát tục chính hiệu, khiến cho người ta si mê, khuất phục, đấy cũng là lý do thứ hai.
Lâm Tĩnh Nhi giờ mới chợt nhớ ra, vội vàng bịa vội một lí do để giải thích.
– Băng Vân hôm nay vừa đi thử vai về, hihi, chị ấy có mơ ước là diễn viên.
– Ồ, xinh đẹp như vậy làm diễn viên đúng là lựa chọn sáng suốt.
Ngày hôm đó, cô dành nhiều thời gian để làm quen với mọi người, đồng thời tranh thủ thời gian tìm hiểu vài thứ ở chốn nhân gian hiện đại.