Đọc truyện Thân thể tôi bị xuyên qua – Chương 19:
Chương 19
Nhân duyên của Khương Mạt ở đoàn phim không chút báo hiệu đột nhiên tốt lên, đặc biệt là nhân viên làm việc nam, người nào người nấy nhìn thấy cô đều cười cực kì nhiệt tình chân thành, đi trên đường có người mang nước cho, nóng thì có người chủ động chạy đến lấy ô che nắng cho cô, còn có người chạy đến mang hoa quả cho cô ăn.
Hôm nay lại lại có người mang nước cho cô, Khương Mạt cảm ơn, kết quả đối phương ngại ngùng hỏi: “Chị Mạt, xin hỏi chị có chơi game không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mạt: “Có chơi.”
Cô chơi game không phải là bí mật gì, rất nhiều người trong đoàn quay phim đều nhìn thấy.
Cậu nhóc càng kích động, đỏ mặt nói: “Vậy chúng ta có thể kết bạn không? Em cũng chơi ”ịch>
Khương Mạt: “……..”
Cô dùng một tài khoản khác thêm cậu nhóc vào bạn bè trong trò chơi, là tài khoản bình thường cô vẫn chơi, Vương Tước chỉ khi nào livestream mới dùng đến.
Đối phương nhìn thấy chiến tích, tỷ lệ chiến thắng 100%, suýt chút nữa thì nhảy lên, kích động nói: “Đậu xanh! Chị Mạt chị quá trâu bò rồi! Chiến tích này em mới chỉ thấy Vương Tước có. Chẳng trách anh Trương nói chị chơi game vô cùng lợi hại!”
Anh Trương chính là trợ lý của Thượng Minh Trạch, mặc dù đồng ý không nói ra cô là Vương Tước, nhưng khoe một chút mình kết bạn với đại thần chắc không có vấn đề gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày hôm nay tin tức Khương Mạt chơi game vô cùng trâu bò đã truyền khắp đoàn quay phim.
Cậu nhóc nhìn ngốc luôn rồi, tỷ lệ chiến thắng 100% là khái niệm gì chứ? !
Quá đáng sợ rồi.
Khương Mạt: “Lúc nào muốn chơi có thể tìm tôi tổ đội.”
Cậu nhóc đỏ mặt đáp một tiếng, ôm lấy điện thoại hạnh phúc chạy đi.
Mấy ngày tiếp theo, liên tiếp mấy người chạy lên kết bạn với cô, Khương Mạt dùng tài khoản phụ thêm hết bọn họ vào danh sách bạn bè, ngày nào cũng có người mời cô tổ đội.
“Đậu xanh, là tôi mời chị Mạt trước, cái đồ tiện nhân nhà cậu cướp chị Mạt của tôi.”
“Chị Mạt chấp nhận lời mời của tôi rồi, cậu cút đi.”
“Tôi cảm thấy thao tác này của chị Mạt có chút quen mắt, hình như nhìn thấy ở đâu rồi.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
“Thao tác của đại thần nhìn đều quen mắt được không hả! Không chơi thì nhường tôi!”
“Chơi chơi chơi. Cậu cút sang một bên…..”
Tiết mục như thế này ngày nào cũng diễn ra ở đoàn quay phim.
Kỹ thuật diễn xuất của Khương Mạt cũng ngày một tốt hơn.
Thượng Minh Trạch mặc dù là lưu lượng, nhưng cũng là diễn viên xuất thân từ lớp chính quy, kỹ thuật diễn xuất rất có bài bản.
Dưới sự “kích thích Thẩm Vân” của đạo diễn Lưu và sự chỉ dạy tận tâm của Thượng Minh Trạch, quá trình quay phim của cô càng ngày càng thuận lợi, mỗi lần quay xong đạo diễn Lưu đều cười thành một đoá hoa, tự đắc khoe khoang với người bên cạnh, anh ta chọn diễn viên không tệ đi ha ha ha ha ha.
Khương Mạt đối với chuyện này chỉ có thể tặng anh ta một cái trợn mắt.
Cảnh quay hôm nay là lúc đại quyết chiến, đoàn của diễn viên chính không địch lại được Hồng Diệp, gần như bị tiêu diệt hết, đúng lúc Hồng Diệp muốn giết nam chính, nữ chính Yến Khuynh Thành nhanh chí dùng huyền thuật biến nam chính thành hình dạng của người Khương Mạt yêu, nhân cơ hội đánh boss bị thương nặng.
Cảm xúc người yêu đột nhiên xuất hiện từ cuồng hỉ đến kinh ngạc, không thể tin lại có sự mê muội, loại cảm xúc này quá khó nắm bắt, đến tuyệt chiêu “kích thích Thẩm Vân” của đạo diễn Lưu cũng không có tác dụng.
Không biết đã NG bao nhiêu lần, dày vò liên tục đến hơn mười giờ tối.
Đây là đại quyết chiến, không chỉ những người diễn chính, còn hơn một trăm nhân viên làm việc của đoàn quay phim đều chịu dày vò cùng cô.
Khương Mạt cũng phát sầu, vô cùng phát sầu, cô lớn như vậy rồi, lần duy nhất trải nghiệm loại tâm tình này là khi mới tỉnh lại, sau khi phát hiện Thẩm Vân trở thành chồng của cô.
Đạo diễn Lưu chỉ còn cách cho mọi người nghỉ ngơi một lúc, anh ta quay về phòng gọi điện thoại cho Thẩm Vân xin trợ giúp.
Nghe đạo diễn nói xong, Thẩm Vân trầm mặc một chút, nói: “Tôi biết rồi, lúc quay phim để tôi nói chuyện video với cô ấy một chút.”
Cuối cùng Lưu Phương hỏi một câu: “Anh Thẩm, anh nắm chắc được mấy phần?”
Thẩm Vân: “Khoảng mười phần.”
Lưu Phương: “…..Được, tôi nghe cậu.”
Hai vợ chồng nhà này, không biết trên đời này có một từ gọi là “khiêm tốn” sao? !
Khương Mạt đi nghỉ ngơi ở một bên, thợ trang điểm đi đến dặm lại phấn cho cô.
Thượng Minh Trạch cũng đi sang theo, an ủi cô: “Không sao, cảnh này vốn dĩ cũng không dễ quay, em cũng nắm bắt cảm xúc không được tốt.”
Tần Mộng Dao cũng ở bên cạnh an ủi cô: “Chỉ là mất công hai ngày mà thôi, chỉ cần thành phẩm cuối cùng tốt thì cũng xứng đáng.”
Thượng Minh Trạch khẽ chau mày, nói câu này không phải làm Khương Mạt càng thêm áp lực sao.
Quả nhiên, Khương Mạt cắn ống hút, cả mặt u sầu: “Hai ngày à, một ngày chi tiêu của cả đoàn phim đã là hơn một triệu tệ, hai ngày chính là hai triệu tệ. Tiền thù lao của tôi mới chỉ đủ bồi thường hai mươi ngày, còn chưa trừ thuế.”
Thượng Minh Trạch ho lên một tiếng, nhịn cười: “Yên tâm, sẽ không trừ tiền của chị đâu.”
Mấy ngày ở chung với nhau này, cậu ta cũng biết Khương Mạt là một tiểu quỷ kiệt sỉ, theo như lời cô nói, dù gì cô cũng là người phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình. Cậu ta có một chút thay cô cảm thấy không đáng, cô hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn, ít nhất về mặt kinh tế không cần cô ở bên ngoài chịu khổ.
Đang nói chuyện, đạo diễn Lưu ở bên kia đã hét mọi người bắt đầu làm việc rồi.
Thượng Minh Trạch vỗ vỗ vai Khương Mạt, Khương Mạt hít sâu một hơi, xoa xoa hai má cứng đơ của mình, ba người cùng nhau đi ra.
Vừa đi ra mọi người liền ngây ra một lúc, ở giữa đặt một cái màn hình máy tính to như vậy để làm gì?
Đạo diễn Lưu ở một bên chỉ mấy người Thượng Minh Trạch và Tần Mộng Dao: “Hai người qua đây, đến trước màn hình……đúng đúng đúng, chính và vị trí này, Khương Mạt, chuẩn bị……”
Mọi người đứng vào vị trí, theo một tiếng action.
Tay Tần Mộng Dao làm động tác thi triển pháp thuật: “Hồng Diệp, cô nhìn rõ chưa? Người cô định giết là ai!”
Giọng nói cô ta vừa dứt, màn hình máy tính đột nhiên sáng lên, gương mặt của Thẩm Vân hiện lên trước mặt cô.
Khương Mạt: “……!”
A!
Cô hét lên một tiếng, đột nhiên xông đến, lạch cạch, rút nguồn điện của màn hình ra, màn hình hiện lên gương mặt ngạc nhiên của Thẩm Vân rồi lóe lên một dòng điện quang, màn hình đen lại.
“Khương Mạt, em muốn làm tôi tức chết đúng không?”. Đạo diễn Lưu ở một bên gào lên tức giận.
Thượng Minh Trạch cũng bị cô dọa một trận, hỏi: “chị Mạt, có chuyện gì thế?”
Lần đầu tiên Thượng Minh Trạch nhìn thấy sự ngại ngùng và xấu hổ trên mặt Khương Mạt, cô hơi đỏ mặt, nói: “Anh ấy mới tắm xong, mấy người không được nhìn.”
Một đám người: “……..”
Trước mắt Lưu phương tối sầm lại, suýt chút nữa chạy lên bóp chết cô: “Chúng tôi không có hứng thú với ông xã bảo bối nhà em!”
Con mẹ nó, chỉ là một người đàn ông, ai thèm nhìn chứ? !
Một đám người ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.
Mặc dù vừa rồi kinh hoàng chỉ liếc một cái……..chồng cô đúng là cực phẩm, đáng tiếc nghe nói là một người ăn cơm mềm*, chỉ là một nhân viên bình thường.
(*ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ)
Có điều nghĩ cũng đúng, dựa vào thân phận và ngoại hình của Khương Mạt, nếu không phải bên nam cực kỳ điển trai thì cô ấy sao có thể thích một người bình thường được?
Thiệt thòi cho chị Mạt rồi.
Khương Mạt mới không tin mấy lời này, lúc đi học con gái thích Thẩm Vân nhiều muốn chết được không hả!
Cô dơ tay ra: “Tôi cần phải gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại.”
“Đưa đưa đưa, đưa điện thoại cho cô ấy, để cô ấy gọi!”
Lưu Phương tức giận đầy một bụng, ghét bỏ xua tay.
Khương Mạt đón lấy điện thoại, trốn vào một bên nhỏ giọng nói gì đó với đối phương, lúc lần thứ hai bắt đầu quay, người đàn ông xuất hiện trước ống kính đã được lau khô tóc, thay sang trang phục cao lãnh, bọc kín mít, đến một tí thịt cũng không lộ ra ngoài.
Mọi người: “……..”
Có nên nhắc nhở Khương Mạt một chút, phong cách cấm dục càng làm cho người ta có dục vọng muốn xé toạc y phục của cậu ấy ra không…..bỏ đi, quay phim quay phim, quay phim quan trọng hơn.
Trong ống kính, Thẩm Vân mỉm cười với cô, nói: “Khương Mạt Mạt, có một chuyện em vẫn luôn không biết.”
Khương Mạt khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Là chuyện gì?”
Thẩm Vân: “Ống tiết kiệm em tặng cho anh, đã đầy được mười lần rồi, em nợ anh mười lời hứa, sau này anh sẽ từ từ tìm em đòi.”
Lúc bắt đầu Khương Mạt có một chút ngây ngốc, dần dần, cô phản ứng lại, mười lần…..
Ý của anh là….
Trong đôi mắt mờ mịt ấy, đột nhiên lóe lên một tia sáng làm người ta kinh ngạc, cô mở miệng muốn hỏi, đạo diễn Lưu: “ Cắt! Hoàn mỹ! Kết thúc công việc!”
Khương Mạt: “A a a a a a! Chờ một chút, tôi còn chuyện muốn hỏi…..”
Màn hình lách tách một tiếng tiền tắt, gương mặt mỉm cười Thẩm Vân biến mất trước mắt cô.
Khương Mạt: “A a a a a a!”
Cô vội vàng trả lại trang phục quay phim, chạy ra ngoài hét lên: “Tiểu Hoa, mau đưa điện thoại cho chị, mau mau mau….!”
Lưu Phương ở một bên trợn mắt, hô hoán mọi người thu dọn đồ đạc kết thúc công việc.
Tần Mộng Dao: “Thượng Minh Trạch, chúng ta cũng về đi, ngày mai còn…….Minh Trạch?”
Thượng Minh Trạch không chút biểu cảm thu lại tầm mắt, nhìn Tần Mộng Dao: “Chị nói cái gì?”
Tần Mộng Dao cười hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
Thượng Minh Trạch: “Không có gì, chị Tần, vừa rồi chị nói gì vậy?”
Tần Mộng Dao nhìn theo hướng cậu ta nhìn, Khương Mạt đang cầm điện thoại nói chuyện điện thoại với ông chồng vô dụng của cô, cô ta cười nhạt một cái: “Không có gì, kêu cậu mau chóng quay về nghỉ ngơi.”
Thượng Minh Trạch: “Cảm ơn chị, chị về trước đi, tôi đợi chị Mạt cùng về.”
“Vậy được.” Tần Mộng Dao thần bí cười một cái, quay người bỏ đi.
Tần Mộng Dao rời khỏi trường quay, đến chỗ không có người gọi điện thoại cho Từ Vân Bân: “Tôi cảm thấy Thượng Minh Trạch và Khương Mạt có chuyện gì đó không để cho người khác biết được.”
Từ Văn Bân cười he he: “Bây giờ cô mới phát hiện sao? Tôi đã chụp lại không ít ảnh thân mật của bọn họ rồi.”
Mắt Tần Mộng Dao sáng lên: “Thân mật đến mức nào?”
Từ Văn Bân: “Vẫn không đủ thân mật……nhưng chỉ cần sự việc được chứng thực, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.”
Tần Mộng Dao: “Làm thế nào để chứng thực?”
Là Thượng Minh Trạch thích Khương Mạt chứ không phải Khương Mạt thích Thượng Minh Trạch.
Con hàng đần độn đó, một lòng một dạ đặt vào ông chồng vô dụng của cô ta rồi.
Từ Văn Bân: “Ảnh chụp trên giường đã đủ thân mật chưa?”
Tần Mộng Dao: “……! ?”
_ _
Khương Mạt ôm điện thoại chạy đến một bên gọi điện thoại cho Thẩm Vân: “Anh nói mười lần là có ý gì? Hôm đó em lắc ống tiết kiệm rõ ràng là rỗng.”
Thẩm Vân ở đầu bên kia khẽ cười: “Ống tiết kiệm mà em tặng cho anh nhét vừa đúng 365 đồng xu là đầy, từ lúc em tặng cho anh đến bây giờ tổng cộng đã qua mười năm ba tháng, anh nhét đầy mười lần, có vấn đề gì sao?”
Mỗi một lần, đều đến lúc sắp nhét đầy, chỉ thiếu duy nhất một đồng lại đổ ra hết, sau đó tự nói với bản thân, a, nhìn xem, vẫn còn rỗng, vẫn chưa đến lúc cô ấy thực hiện lời hứa.
Tuần hoàn lặp lại, tuần hoàn lặp lại……
Bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể nhét bù tất cả những lần chỉ thiếu một đồng ấy.
Cô nợ anh mười lời hứa.
A a a a a a!
Khương Mạt ôm lấy điện thoại gào thét trong lòng, cô cười hê hê: “Nếu tính như vậy, mỗi ngày anh đều nhớ đến em sao?”
Trong gió đêm, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vừa xa xôi lại vừa rõ ràng, anh nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Ừm.”
Mỗi ngày đều nhớ cô.
Mỗi ngày đều nghĩ rốt cuộc ngày này bao giờ mới đến.
Không có đáp án.
Không có hy vọng.
Nhưng anh tình nguyện đợi tiếp. Dù sao, ống tiết kiệm đó chưa từng bị anh nhét đầy lần nào.
“Muộn lắm rồi, em mau về nghỉ ngơi đi. Hôm nay không được chơi game nữa.”
Giọng nói của Thâm Vân có chút khàn khàn, đột nhiên vội vã ngắt điện thoại.
Khương Mạt không nỡ, lẩm bẩm một câu đã biết, một giây sau lại ôm điện thoại cười ngây ngô.
Thẩm Vân sao lại tốt như vậy hu hu hu, thật là thích anh quá đi, từ nhỏ đã thích anh rồi.
Quay đầu liền nhìn thấy Thượng Minh Trạch đợi cô ở đằng xa, cô vội vàng chạy đến: “Sao cậu vẫn chưa về?”
Thượng Minh Trạch thu lại ánh mắt: “Em đợi chị.”
“Vậy đi thôi, sao cậu không nói sớm? Nói sớm tôi đã cùng cậu về trước rồi mới gọi điện thoại rồi……”
“Chị…..rất yêu chồng chị sao?” Cậu ta thuận miệng hỏi một câu.
Khương Mạt cười rộ lên: “Lúc còn đi học có vô cùng nhiều nữ sinh thích anh ấy, nhưng bọn họ đều sợ tôi, không dám theo đuổi.” Nói đến vế phía sau lại bắt đầu dương dương tự đắc.
Thượng Minh Trạch khẽ thốt lên trong lòng, chẳng trách, thì ra là tình yêu thời học sinh.
Thuần thuý trong sáng như vậy.
Vừa rồi trong lúc quay phim, cô nhìn người trong màn hình, trong mắt nở ra vô số tia sáng mà cậu ta chưa nhìn thấy bao giờ.
Cũng chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu ta.
Nói không ngưỡng mộ là giả.
Hoa Minh cùng trợ lý của Thượng Minh Trạch đi theo phía sau, bất đắc dĩ cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời.
Đến trước cửa khách sạn, Hoa Minh đột nhiên nói: “Chị Mạt, vừa rồi em nhìn thấy một bóng người, cảm thấy có chút quen mắt, hình như là Từ Văn Bân.”
Khương Mạt vừa nghe liền nhướng mày lên: “Lại là hắn ta? Chuyện có gì đâu, tên này đúng là ghi thù.”
Thượng Minh Trạch: “Em cũng phát hiện hình như hắn ta nhắm vào chị, chị từng đắc tội với hắn ta sao?”
Khương Mạt: “Ừm, có một lần hắn chụp trộm bị tôi bắt được, đập vỡ máy ảnh của hắn, sau đó đạp hắn một cước.”
Thượng Minh Trạch: “……..”
Đừng nói, thù này đúng là đủ lớn.