Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Chương 92: Say Rượu Đột Tử? (2)


Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 92: Say Rượu Đột Tử? (2)

Trong cung Thần Hi, Lệnh Quý phi tức giận đập vỡ bình hoa, mảnh vụn văng tung tóe làm bị thương cung nữ đang quỳ trên mặt đất, chịu đựng nỗi đau ở trên mặt, cung nữ run lẩy bẩy.
“Biến, cút ra ngoài cho Bổn cung!” Vẻ mặt Lệnh Quý phi giận dữ, quát mắng cung nữ quỳ trên mặt đất, u ám nhìn bức thư trên bàn, trong lòng nóng nảy rối bời, hai tay vung lên, bộ đồ uống trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan.
Trong đêm đó, từ khi bắt đầu hành động, Lệnh Quý phi ngồi chờ tin tốt ở trong cung, nhưng ám vệ của nàng truyền tin đến, Sở Mộ Cẩn tự mình bắt được Quân Trần Kiêu và Thủy Khanh Y, nhưng không ngờ hắn tự ý thay đổi kế hoạch, muốn giết chết Bách Lý Ngọc, dẫn đến đảo ngược thế cục, rõ ràng nắm chắc phần thắng lại bị phản bội, thất bại đến rối tinh rối mù, thậm chí còn mất tung tích.
“Nương nương, tiện nhân kia bị thương trở về, còn Tuyết Lâm Hoàng thì không thấy bóng dáng, nô tỳ cả gan phỏng đoán, có phải đã. . .” Nói đến đây, ma ma làm động tác cắt cổ.
Lệnh Quý phi nghiêm mặt suy tư, càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhưng không tìm được thi thể của Sở Mộ Cẩn, không cách nào chứng minh là Thủy Khanh Y. Hận không thể nôn ra một búng máu, khoảng thời gian này nàng hao tâm tổn trí, cũng không thể loại bỏ được tiện nhân kia, ngược lại khiến cho cuộc sống của nàng ta như cá gặp nước.
“Nương nương, Quốc sư đại nhân. . .”
“Im miệng!” Ánh mắt của Lệnh Quý phi chợt lạnh lẽo, nhìn ma ma cảnh cáo, ma ma sợ đến mức cả người run rẩy, không dám nhiều lời.
“Ma ma, ngươi đi theo Bổn cung nhiều năm, cũng được xem gần như là mẫu thân của Bổn cung, trong lòng Bổn cung đã đối đãi với ngươi như người thân, có những lời nên để nát vụn ở trong bụng!” Lời nói của Lệnh Quý phi âm nhu ôn hòa, nhưng lọt vào trong tai của ma ma lại giống như đòi mạng, làm cho bà sợ hãi.
Lệnh Quý phi càng tức giận thì ngươi càng chết thảm, nếu thái độ của nàng ôn hòa khác thường, vậy nhất định là nàng nổi lên sát tâm.
“Nô tỳ ghi nhớ.” Ma ma quỳ trên mặt đất run rẩy, nhìn Lệnh Quý phi không mở miệng, nhắm mắt nói: “Nô tỳ nghe ngóng được, đứa bé của Ám Đế trúng loại độc kỳ lạ, cả người sưng vù nổi mẩn, sốt cao không giảm, cho nên mới đi hỏi thăm, nghe nói đứa bé kia vừa tới Nam Chiếu, bởi vì không hợp thủy thổ nên bị nhiễm phong hàn, ho khan không ngừng, mời đại phu đến khám bệnh, uống mấy loại thuốc cũng không thấy khá hơn, ngược lại người nổi mẩn đỏ, giống với chứng bệnh của tôn nhi không có phúc của nô tỳ.”
“Hử?” Dường như Lệnh Quý phi trở nên hứng thú, dựng thẳng người, chờ lời nói tiếp theo của ma ma.
“Là mẩn, nếu dùng nhầm thuốc, sẽ chỉ dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng hơn, nhẹ thì mù mắt, nặng thì mất mạng.”
Dùng nhầm thuốc?
Đáy mắt của Lệnh Quý phi sáng rõ, “Có thể điều tra ra mẩn hay không?”
“Mẩn và bệnh sởi độc nhất, rất dễ nhầm lẫn, không biết người của thần y cốc có thể tra ra hay không, nếu coi là bệnh sởi mà chữa trị, vậy thì đứa nhỏ đó nửa tàn phế rồi.” Trong giọng nói của ma ma xen lẫn đau thương, sau đó lại lộ ra sắc mặt vui mừng.
Trong con ngươi của Lệnh Quý phi hiện lên vẻ thâm trầm, nàng đang nghĩ cái gọi là phong hàn này là do Sở Mộ Cẩn sắp đặt, hay là trùng hợp?
“Nương nương, không xong.” Bỗng nhiên, một cung nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi hốt hoảng chạy vào.
Lệnh Quý phi âm lệ nhìn người đang thở hổn hển, là người quen thuộc, nhất định sẽ phát hiện đây là dấu hiệu của sự nổi giận.
“Tiện nhân, vụng về hấp tấp, đụng phải kim thể của nương nương, sẽ lột da của ngươi ra.” Thịt béo trên mặt ma ma rung rung, bà ta chua ngoa, dữ tợn khiển trách.

Cung nữ run lên, giọng run run nói: “Nương nương, tin tức từ Ngự Thư Phòng truyền đến, Hoàng thượng phong Công chúa Trường Nhạc làm Thái Úy, thương thế tốt lên sẽ nhậm chức.”
“Uỳnh!” Một chưởng vỗ trên mặt bàn, khắp khuôn mặt của Lệnh Quý phi tràn đầy tức giận, nỗi oán hận với Thủy Khanh Y càng sâu thêm một phần, vung tay áo đứng lên, nói: “Quốc sư đại nhân nên xuất quan rồi!”
. . . . . .
Mà lúc này, một đội người và ngựa chạy về phía Vương Đô Nam Chiếu, dẫn đầu là người mặc y phục màu đỏ mê người, tóc đen bị gió thổi loạn ở phía sau, nhìn cửa thành càng ngày càng gần, đôi mắt yêu mị lộ ra nỗi nhớ nhung thật sâu.
“Xuỵt ——” kéo dây cương, Bắc Viên Trần nhìn hai chữ Vương Đô, cả trái tim nhảy lên, xa cách nhiều ngày, nàng thay đổi khá nhiều, hiện giờ là Công chúa Nam Chiếu, không biết khi gặp hắn, nàng có chịu nhận người quen hay không?
“Thế tử, chúng ta vào tụ họp trước sao?” Quý Vân đi theo ở phía sau cung kính hỏi, khi đó hắn là Tướng quân của Tuyết Lâm, thay thế Nam Cung Ngạo Thiên, một chút cũng không dám vượt qua Bắc Viên Trần.
Bắc Viên Trần gật đầu, khí chất xuất trần, y phục đỏ diễm lệ chói mắt, khiến cho người đi đường nhao nhao liếc mắt.
“Đi!” Bắc Viên Trần thu mắt lại, vỗ mông ngựa, tuấn mã phi nhanh như mũi tên rời cung.
Đến hành cung, sứ thần đi theo Sở Mộ Cẩn quỳ ở cửa ra vào nghênh đón. “Thế tử, Hoàng thượng đã mất tích ba ngày, chưa tìm được tung tích, vi thần hoài nghi là bị Nam Chiếu bắt giam.”
“Hử?” Bắc Viên Trần một hớp uống cạn trà nóng, xua tan cảm giác mệt mỏi, lạnh nhạt hỏi: “Lúc đó Hoàng thượng có chuyện gì?”
Đám sứ thần vừa nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên nói hay không, nhưng thấy cả người Bắc Viên Trần tản ra uy nghiêm kinh người, vội vàng nói: “Từ khi Hoàng thượng đến Nam Chiếu, ngài ấy bắt đầu bố trí để bắt Công chúa Trường Nhạc, cuối cùng phụ tá đề nghị Hoàng thượng xuống tay từ Bắc Thương Ám Đế, ép buộc nhi tử của Ám Đế, dẫn dụ Công chúa Trường Nhạc, sau đó một đi không có tin tức.” Sứ thần nói ra toàn bộ chi tiết.
Trái tim của Bắc Viên Trần trầm xuống, hắn bắt Trang Nhi để làm gì?
“Quý Tướng quân, ngươi dẫn người tới trạch viện ngoại thành Đông tìm đầu mối, cần phải tìm được người!” Bắc Viên Trần mạnh mẽ kiên quyết, hắn hơi trầm ngâm rồi phân công nhiệm vụ, phân phó thị vệ chuẩn bị nước nóng để tắm rửa, sau đó xoay người đi vào phòng của mình.
Sau khi dọn dẹp ổn thỏa thì đã là ban đêm, Bắc Viên Trần không nghỉ ngơi mà đi vào trong cung.
Nhìn cung điện nàng ở, Bắc Viên Trần nhanh nhẹn đứng ở trên nóc nhà, chần chừ có nên gặp mặt hay không, sau khi gặp nhau thì nên nói cái gì, có phải nàng đã quên mất hắn hay không?
“Cố nhân đã đến, vì sao không hiện thân?” Trong lúc hắn đang rối rắm, giọng nói nhẹ nhàng thanh tao từ trong điện truyền đến.
Bắc Viên Trần cười khổ, thì ra đã bị phát hiện từ lâu.
“Trang Nhi!” Bóng dáng của Bắc Viên Trần lóe lên, xuất hiện ở trong điện, nhìn hai chân của nàng quấn lụa trắng như tuyết, nằm nghiêng ở trên giường đệm, cầm cuốn công văn đọc, ánh sáng vàng của ánh nến dội lên người nàng, y phục màu đỏ lộng lẫy như lưu ly, như trân châu đứt dây rơi ở phía trên, trông rất đẹp mắt.
“Chậc chậc, người Sở gia các ngươi đều là người không giữ chữ tín.” Thủy Khanh Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bắc Viên Trần một cái, lắc đầu cảm thán.

Ánh mắt lạnh lùng xa cách của Bắc Viên Trần lóng lánh ánh sao, vì nàng dùng giọng điệu thoải mải, chứ không phải đeo mặt nạ nói chuyện máy móc với hắn, cho nên bọn họ như xa cách ngàn dặm.
“Ta không phải họ Sở.” Bắc Viên Trần nhẹ nhàng đáp, vẫn là người giống như trong ấn tượng của hắn, chưa từng thay đổi, hắn may mắn!
“Trong cơ thể chảy dòng máu của họ Sở, chỉ là một cái họ mà thôi, có gì khác nhau?” Thủy Khanh Y xem thường, nàng hơi có ý giận chó đánh mèo, phàm là người bên cạnh Sở Mộ Cẩn, nàng đều không muốn gặp như nhau, nhưng nam nhân nho nhã thanh bạch này thì sao đây?
“Trang Nhi, dòng máu của Bắc Viên chảy trong họ Sở, không liên quan tới ta.” Bắc Viên Trần ôn tồn nho nhã nói, ý ở ngoài lời chính là huyết mạch của ta không có quan hệ với họ Sở, cho nên, nàng không thể cách ly ta.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, lắc đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
Thấy nàng xa cách, trong mắt Bắc Viên Trần thoáng qua vẻ mất mát, nàng quơ đũa cả nắm hắn và Sở Mộ Cẩn rồi.
“Trang Nhi. . .”
“Bắc Viên Trần, ta và ngươi đều biết mục đích đến đây lần này của ngươi, ngươi có trách nhiệm bảo vệ giang sơn Sở thị, ta là Công chúa Nam Chiếu, chung quy một ngày sẽ ở chiến trường đối lập, cho nên, chúng ta duy trì tình trạng hiện giờ không phải là tốt hơn sao?” Hiện giờ Thủy Khanh Y hiểu, chuyện gì cũng phải dựa vào thực lực, dựa vào nắm đấm để nói chuyện, gặp dịp thì chơi, khôn vặt đùa giỡn một chút để thoát khỏi khó khăn, chỉ là giải quyết nguy cơ trở ngại nhất thời, ngược lại chọc tới bình dấm chua lòng dạ nham hiểm kia.
Quả thật, lời nói của Mao lão nhân rất đúng: Súng đẻ ra chính quyền.
Như vậy, nàng chính là dùng nắm đấm để giảng đạo lý!
Không có đúng với sai, cao với thấp, chỉ có nắm đấm có đủ cứng rắn hay không, người đứng sau có đủ cường đại hay không.
“Trang Nhi, vốn dĩ ta đã ước định với phụ vương, khi Hoàng thượng trở về nước, ta sẽ thoát khỏi thân phận Thế tử, thoát khỏi nhà Bắc Viên, nhưng việc đời khó đoán, không ngờ tới hắn gặp chuyện không may.” Con ngươi lạnh như bạc của Bắc Viên Trần hiện lên vẻ ưu sầu nhàn nhạt, chăm chú nhìn Nam Cung Thiển Trang, nói: “Cho dù ở bất kỳ đâu vào lúc nào, ta đều không muốn, cũng sẽ không đối địch với nàng.”
Cho dù có ngày đó, ta sẽ gánh vác tất cả, đứng ở phía sau nàng!
Dù là, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng. . .
“Cho dù ta giết Sở Mộ Cẩn ư?” Thủy Khanh Y nhìn nam nhân mặc y phục màu đỏ giống mình, không rõ tâm tư của hắn, mà nàng cũng không muốn biết, mặc dù nàng đã từng được hắn cứu, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ vô điều kiện đồng ý với hắn bất kỳ yêu cầu gì. “Ngươi không phải là Thế tử của Tuyết Lâm quốc, cũng không thể theo ở bên cạnh ta, điều này sẽ quấy nhiễu ta.
Không thể cho thì không thể đồng ý, nàng nghĩ đến lúc người kia mệt mỏi nói, trong nháy mắt trái tim mạnh mẽ của nàng gần như muốn ngừng đập, hắn không muốn cách xa nàng.
Trong lòng Bắc Viên Trần chấn động, để mặc cho cay đắng lấp đầy trong lòng, quấy nhiễu sao? Thì ra như vậy cũng không được?
“Trang Nhi, nàng giết Sở Mộ Cẩn cũng không sao.” Chu sa giữa hai hàng lông mày của Bắc Viên Trần mất đi ánh sáng rực rỡ thường ngày, trên khuôn mặt tuấn mỹ vương vấn sầu bi. “Ta sẽ không trở thành phiền phức của nàng, sẽ không để cho nàng và Bách Lý Ngọc hiểu lầm nhau.” Chỉ cần đứng nhìn từ xa là tốt rồi.
Làn mi cong dài của Thủy Khanh Y khép hờ, nàng không hiểu vì sao đột nhiên Bắc Viên Trần lại để tâm đến nàng, hơn nữa còn rất cố chấp, khóe mắt liếc nhìn ngọc bội bên người, nhếch môi cười: “Bắc Viên Thế tử, Sở Mộ Cẩn thực sự đã bị ta giết chết, chết ở Khô cốt nham, ta muốn ngươi trở thành Hoàng đế Tuyết Lâm, sinh thời ngươi không được xuất binh đánh Nam Chiếu.”

Bắc Viên Trần kinh ngạc, nàng để cho hắn nắm Tuyết Lâm trong tay ư?
“Trang Nhi, nàng biết thứ ta muốn không phải là những thứ phù phiếm này, ta chỉ muốn bình yên chăm sóc nữ nhân mà mình yêu.” Vành tai của Bắc Viên Trần ửng đỏ, hắn chưa từng nói lời rõ ràng như vậy, lần trước là do nóng lòng, mới có thể nhất cổ tác khí (1) nói ra, không ngờ lại bị nàng cự tuyệt.
“Nếu như ta hi vọng ngươi làm Hoàng đế Tuyết Lâm thì thế nào?” Thủy Khanh Y cảm thấy bản thân có chút hèn hạ, nhưng nàng không thể mềm lòng, Tuyết Lâm cần phải có người chấp chính, mà người đó phải là người của nàng, trước mắt không có người nào, hiện giờ chỉ có thể lợi dụng Bắc Viên Trần.
Bắc Viên Trần đứng cách xa Thủy Khanh Y một thước, lại giống như một khoảng cách không thể nào vượt qua, ở bên cạnh nàng là xa xỉ, vậy thì điều nàng muốn làm, hắn sẽ hoàn thành giúp nàng.
“Được!” Lời nói nhẹ nhàng như không, nhưng vô cùng kiên quyết.
Thủy Khanh Y thu hồi vẻ mặt phức tạp và rối ren, nàng nâng mắt, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nói: “Ngươi biết ta lại đang lợi dụng ngươi.”
“Trang Nhi, chỉ cần nàng muốn, ta đều đồng ý.” Trái tim của Bắc Viên Trần đau âm ỷ, ánh mắt sáng rực nhìn Thủy Khanh Y, dường như muốn khắc dung mạo của nàng vào đáy lòng, cười yếu ớt, nói: “Cả đời này, ta đều dùng lý trí để kiềm chế bản thân, ta sẽ không làm những chuyện nguy hiểm và không có báo đáp, đây là điều duy nhất làm ta buông thả chính mình, làm theo trái tim của mình.”
Đáy mắt Thủy Khanh Y gợn sóng, Bắc Viên Trần quá ngốc, mà nàng không cần kẻ ngốc như vậy, chỉ biết trở thành nhược điểm của nàng lần nữa, nàng nhắm lại mắt, lạnh lùng nói: Ta muốn ngươi cưới Quản Lạc làm Hậu, ngươi đồng ý không?”
Sắc mặt của Bắc Viên Trần khẽ biến, dần trắng bệch, hắn mím môi, chăm chú nhìn Thủy Khanh Y một hồi lâu mới nói: “Trang Nhi, nàng sẽ vui vẻ sao?”
Thủy Khanh Y cau mày, nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.” Bắc Viên Trần thản nhiên mở miệng, tay nắm thật chặt trong ống tay áo, không thể đè nén trái tim đang thắt chặt, đau lòng gượng gạo vuốt nhẹ.
Trong nháy mắt, Thủy Khanh Y không phản ứng kịp, nàng ngẩn người, nàng biết rằng hắn đồng ý với mình là sẽ thành thân với Quản Lạc, sắc mặt của Thủy Khanh Y dịu đi, tuyệt đối không thể để cho hắn thành thân thật, đến lúc phải tiêu diệt nữ tử kia, thì sẽ hơi nhức đầu với Bắc Viên Trần.
“Ngươi không cần phải lấy nàng ta, làm theo ý muốn của bản thân đi, cục diện hiện giờ của Tuyết Lâm rối rắm, ta chỉ có thể đưa cho ngươi tín vật của Sở Mộ Cẩn, khiến cho gián điệp của Tuyết Lâm trợ giúp ngươi, nhưng có thể ngồi yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Nói xong, Thủy Khanh Y ném ngọc bội cho Bắc Viên Trần.
Bắc Viên Trần đỡ lấy ngọc bội, nhìn Thủy Khanh Y muốn nói lại thôi, rốt cuộc hắn cũng xoay người rời đi.
Thủy Khanh Y nhìn bóng lưng của Bắc Viên Trần dần dần bị màn đêm bao phủ, chớp mắt nhìn bình sứ trên bàn, nàng khẽ thở dài.
Nàng cầm bình sứ lên lau chân, nàng phải mau lành lặn, xảy ra chuyện thì dễ làm việc hơn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã qua vài ngày, vết thương trên chân Thủy Khanh Y đã tốt lên nhiều, đã có thể xuống giường đi bộ.
Lãnh Vụ giúp Thủy Khanh Y trang điểm, nhìn bóng vàng của chủ tử trong gương đồng, phát hiện chủ tử có gì đó thay đổi, nhưng không nói ra được khác lạ ở chỗ nào.
“Chủ tử, nghe nói Bắc Viên Thế tử tìm được thi thể của Tuyết Lâm Hoàng, thi thể ngâm trong nước đã bị thối rữa, nhưng y phục trên người thi thể là áo mãng bào màu đen Tuyết Lâm Hoàng đã mặc.” Lãnh Vụ bẩm báo.
Mi tâm Thủy Khanh Y nhíu lại, ngầm hiểu cười một tiếng, nếu Bắc Viên Trần không tìm được thi thể của Sở Mộ Cẩn, hắn sẽ không thể lên ngôi, như vậy cũng tốt, có thể rời khỏi Nam Chiếu sớm một chút.
“Người khám nghiệm tử thi nói gì?”

“Say rượu đột tử.” Khóe miệng của Lãnh Vụ lộ ra một nụ cười, cũng là đáng đời tên cẩu Hoàng đế kia.
Thủy Khanh Y kinh ngạc, Bắc Viên Trần sắp xếp kiểu chết này, mặc dù rất tức cười, nhưng không thể không tin, người say rượu đột tử, chỗ nào cũng có, chỉ là đặt ở trên người Sở Mộ Cẩn thì quá uất ức cho hắn.
“Bắc Viên Thế tử giải thích như thế nào với sứ thần, thuyết phục bọn họ là không phải bị giết sao?” Thủy Khanh Y rất tò mò, người nam nhân kia làm thế nào để thuyết phục.
Lãnh Vụ hơi ngượng ngùng mở miệng nói: ” Không biết Bắc Viên Thế tử làm thế nào tìm được một người tận mắt chứng kiến Sở Mộ Cẩn uy hiếp người của chủ tủ, Bắc Viên Thế tử ra kết luận, nói. . .” Lãnh Vụ liếc mắt nhìn chủ tử, thấy nàng không có phản ứng gì mới tiếp tục: “Bắc Viên Thế tử nói Sở Mộ Cẩn cầu tình không được, bị Đại chủ tử đánh bị thương, cứu được chủ tử, Sở Mộ Cẩn không được như ý, tâm tình không tốt đi tới quán rượu uống say, ước chừng uống đến mức đầu óc mơ hồ, trên đường trở về không cam lòng nên lao xuống sông.”
“Phụt——” Thủy Khanh Y đang súc miệng thì phun hết ra ngoài một cách rất bất nhã. Không thể tin, hỏi: “Là như vậy?”
Lãnh Vụ cũng cảm thấy quá khó tin, gật đầu nói: “Nghe nói có người không tin, nhưng không dám phản bác, bởi vì người phản bác tại chỗ ngày hôm qua, ngày thứ hai chẳng biết tại sao đã bỏ mạng, đương nhiên những sứ thần kia sợ chết, không tin cũng phải tin, thậm chí còn tự mình biên soạn một bộ hùng biện, xác thực hơn nhiều so với Bắc Viên Thế tử.”
Thủy Khanh Y từ chối cho ý kiến, nghĩ đến chuyện của Hách Liên Vũ, nàng hỏi: “Mấy ngày nay Hách Liên Vũ có gì khác thường không?”
“Chủ tử, truy tung tán người để lại trên người Hách Liên Vũ vẫn chưa phai đi, bọn tiểu nhân đi theo hắn tới Phó phủ một chuyến, sau đó tới thủ phủ Mộ gia ở thành Bắc.” Lãnh Vụ cảm thấy kỳ lạ, bình thường chỉ sau một ngày truy tung tán sẽ tan đi, vì sao đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tan?
Thủy Khanh Y ngẩn người, nghĩ đến truy tung tán nàng bôi trên mặt Hách Liên Vũ, nhất định Hách Liên Vũ sẽ vì bị nàng vuốt mặt mà mất đi phòng bị, lúc gặp hắn ở trong cung thì mùi vị đã phai đi rất nhiều, vì vậy nàng vẩy thêm truy tung tán lên mấy đồng tiền, chỉ cần hắn đụng vào thì sẽ dính lên vạt áo, giữ được một ngày. Nhưng Lãnh Vụ nói hiện giờ mùi vị còn chưa tan đi, vậy chỉ có thể nói, Hách Liên Vũ không dùng hết số tiền đó.
“Tra ra mối quan hệ của Mộ gia và Hách Liên không?” Thủy Khanh Y tập trung suy nghĩ, liệu Hách Liên Tầm có ẩn thân ở Mộ gia hay không?
“Mẫu thân của Hách Liên Vũ là thứ xuất tiểu thư của Mộ gia.”
Thứ xuất tiểu thư?
Nói như vậy, Mộ Vân gặp ở Linh Lung Các chính là tiểu di của Hách Liên Tầm sao?
“Phủ Thái Phó và Mộ gia không hợp nhau.” Lãnh Vụ nói ra hết tin tức điều tra được.
Thủy Khanh Y gật đầu, đương nhiên quan hệ giữa Mộ gia và phủ Thái Phó sẽ không hòa hợp, theo những gì Lãnh Vụ nói, mặc dù mẫu thân của Hách Liên Tầm là thứ nữ, nhưng ở trong nhà được cưng chiều vô cùng, Mộ Vân và thứ tỷ có quan hệ tốt, từ khi biết được Phùng Vinh Hoa hạ độc Mộ Khinh, nên đã không hợp nhau.
“Chúng ta có thể đi gặp Mộ lão đầu.” Thủy Khanh Y nghĩ, nếu đã muốn sắp đặt, vậy chỉ có thể tận lực mượn sức kẻ thù của Phó gia, nên khích bác thì phải khích bác, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, mở miệng chỉ điểm: “Ngày mai công tử Binh Bộ Thượng Thư và thiên kim Lại Bộ Thượng Thư thành thân, Lãnh Vụ, ngươi chọn vài cô nương ở Linh Lung Các đưa đến đó.”
Nàng muốn ly gián mối quan hệ, chứ không phải thúc đẩy hôn sự để cho Binh bộ và Lại bộ thực sự kết thành liên minh, ngay sau đó Thủy Khanh Y móc từ ống tay áo ra một hộp gỗ dài đưa cho Lãnh Vụ: “Ngày mai nhất định phải giao nó đến tay của Binh Bộ Thượng Thư.”
“Vâng” Lãnh Vụ không hiểu chủ tử muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo không phải là chuyện tốt.
Thủy Khanh Y đứng dậy, nàng cảm thấy đây là lúc nên đi tìm phụ hoàng thương nghị về việc vào triều nhậm chức ngày mai, không chờ nàng ra khỏi cung điện, đã trông thấy công công Tiểu Đức Tử vội vã đi tới: “Công chúa, ngài mau tới Điện Thái Cực cùng Hoàng thượng nghênh đón Quốc sư đại nhân xuất quan!”
Ánh mắt của Thủy Khanh Y trầm xuống, trong nháy mắt nghĩ đến Thái hậu trúng phải hàng thuật, bị cắt đứt bởi một câu của Quốc sư, thậm chí hắn còn chưa nhìn thấy vẻ mặt bị bệnh của Thái hậu, hắn thực sự là liệu việc như thần, hay là thần côn (2), nhân vật phản diện?
(1) Nhất cổ tác khí : Nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
(2) Thần côn : Kẻ lừa đảo dùng mánh khóe giả thần giả quỷ để mê hoặc, đùa giỡn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.