Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Chương 73.4


Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 73.4

Cung Từ An, Thái hậu nằm ở trên da hổ, Ứng cô cô đang xoa bóp cho Thái hậu.
“Ai, con đã lớn không nghe lời mẹ.” – Thái hậu thở dài vì những việc phiền lòng gần đây, bóp bóp huyệt thái dương đang căng đau. Bà già rồi, không quản được nữa rồi, chỉ là Nam Cung Thiển Trang kia là cái gai trong lòng của bà, không diệt trừ, trong lòng bà khó an.
“Thái hậu nương nương, hoàng thượng có tính toán của riêng ngài ấy, ngài cứ tu thân dưỡng tính cho tốt, vất vả quá độ, bệnh đau đầu sẽ lại tái phát.” – Ứng cô cô cảm thấy bất đắc dĩ, ở trong cung kinh qua những mưa gió, nàng đã sớm luyện thành một đôi mắt tinh nhuệ. Chân Thiến đó chính là giả bộ, nhưng mà Thái hậu lại yêu thích mà nhìn không ra, nàng đã khuyên nhiều, Thái hậu mất hứng, với Nam CungThiển Trang, nàng lại cảm thấy là một cô nương thật tốt, đáng tiếc Thái hậu chấp niệm quá sâu.
“Hừ, hắn sớm bị kẻ hồ mị đó mê hoặc rồi.” – Thái hậu hừ lạnh một tiếng, không vui cau mày.
Ứng cô cô lắc đầu, không nói thêm lời nào, nhưng vào lúc này, Chân Thiến nhẹ nhàng gót sen bước nhanh đến, ngọt ngào nói: “Thái hậu, người nào chọc ngài mất hứng vậy?”
Ứng cô cô thấy Chân Thiến xuất hiện, khó nhận ra mà nhẹ cau mày, không biết nàng ta đã tới từ bao lâu, Thái hậu ưu ái nàng ta, cố ý đặc xá khi nàng ta tới không cần dùng khẩu dụ thông truyền.
“Còn không phải là do Nam Cung Thiển Trang kia ư.” – Thái hậu nhất thời luống cuống, đánh mất thân phận mà nói lảm nhảm, thật sự là bởi vì từng người một bên cạnh bà đều bị kẻ hồ mị đó mê hoặc, ngay cả Ứng cô cô cũng nói chuyện giúp cô nàng, vừa thấy được Chân Thiến, liền không nhịn được mà nói ra.
Dứt lời, Thái hậu cũng cảm thấy không ổn, ngượng ngùng ngừng miệng.
“Lại là nàng ta?” – Chân Thiến kinh ngạc thất thanh hô lên, giọng nói chói tai dẫn tới ánh nhìn của mọi người.
“Chuyện gì?” – Thái hậu bén nhạy bị bắt được sơ hở trong lời nói của Chân Thiến, ‘lại là’, chẳng lẽ con tiện nhân kia lại xảy ra chuyện?
Chân Thiến hậu tri hậu giác phát hiện, nàng ta đã nói ra chuyện không nên nói, che miệng, lắc đầu một cái.
“Con nói đi, có chuyện gì, ai gia thay con làm chủ.” – Vẻ mặt Thái hậu nghiêm nghị, bà đã sớm nhìn ra Nam Cung Thiển Trang là một người không an phận, “mẹ nào con nấy”, gà rừng có thể nào thành phượng hoàng được?

“Thái hậu, Thiến Nhi vô tình đụng phải Tuyên vương, ngài ấy. . .sưng mặt sưng mũi, dung mạo tuấn mỹ bị hủy, nghe nói là do Nam Cung Thiển Trang động thủ đánh, Thiến Nhi cảm thấy bất bình, nhưng Tuyên vương cảnh cáo, không cho Thiến Nhi tiết lộ tin tức, hơn nữa không cho phép nói nửa chữ với ngài, cho nên, Thái hậu nương nương, Thiến Nhi khẩn cầu ngài không nên nói cho Tuyên vương là Thiến Nhi tiết lộ lời nhắn cho ngài, nếu không, Tuyên vương tất không muốn gặp Thiến Nhi, cảm thấy Thiến Nhi ba hoa lưỡi dài, thích nói huyên thuyên, sinh sự khắp nơi.” – Khuôn mặt của Chân Thiến giống như làm ảo thuật, đầu tiên là tức giận bất bình, ngay sau đó tâm tình xuống thấp, cuối cùng là uất ức, thoáng qua chút khổ sở đáng thương, tình chân ý thiết khẩn cầu, giả bộ cực kỳ chân thực.
Thái hậu tức giận, hai tay run cầm cập, không ngờ tới tiện nhân kia lớn mật như thế, lại dám động thủ đánh cháu trai của bà.
“Người đâu, bắt lấy Nam Cung Thiển Trang cho ai gia.” -Thái hậu sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nếu là sau này, hẳn sẽ bò đến trên đầu bà lão già này mà gây sóng gió!
Không lâu sau, Nam Cung Thiển Trang mặc bộ áo đỏ xinh đẹp đạp ánh nắng đi đến, ánh mặt trời ở dưới chân cô dường như tạo thành một đóa sen màu vàng chói lọi, giống như tiên nữ toàn thân mang theo phong hoa chói mắt.
Mà hai người thị vệ lùng bắt Nam Cung Thiển Trang đều mang theo vết thương, đi theo phía sau.
Thái hậu nhìn một hồi mà khí huyết dâng trào, vỗ lên sập êm, giận không kềm được, nói: “Phản, phản rồi, ai gia cho người mời ngươi tới, ngươi lại dám động thủ!”
“Ta không động thủ.” – Nét mặt Nam Cung Thiển Trang lạnh tanh, bất đắc dĩ buông tay, thấy Chân Thiến đang hả hê, cô cũng biết nhất định là cô ả này đang muốn chỉnh kẻ yêu nhền nhện.
“Ngươi còn dám nói dối? Ai gia không tin không trị được ngươi!” – Thái hậu dùng ngón tay đeo nhẫn chỉ thẳng vào Nam Cung Thiển Trang, giọng nói ác liệt ra mệnh lệnh: “Người đâu, kéo cô ta xuống đánh 60 trượng cho ai gia.”
Đôi mắt của Nam Cung Thiển Trang chứa đầy băng lạnh, cô đối với Thái hậu cung kính, đó là nể phần bà là mẫu hậu của nghĩa mẫu, hiện giờ, không hỏi rõ trắng đen xanh đỏ, đã muốn hành hình, đang cho là cô dễ ức hiếp chăng?
“Thái hậu nếu không nói tội danh khiến Thiển Trang tin phục, Thiển Trang đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.” – Lời nói sau cùng cất lên, toàn thân Nam Cung Thiển Trang tản ra khí thế mạnh mẽ lẫm liệt, nhàn nhạt quét qua cả đám, tiếp tục nói: “Thái hậu lớn tuổi, nên bảo dưỡng tuổi thọ, hoàng thượng có quốc sự nặng nhọc, cũng không cần gây thêm phiền phức cho ngài ấy!”
Trái tim Thái hậu có hơi đập chậm lại, đây là nói bà già mà không an phận, chỉ biết kiếm chuyện sanh sự cho Hoàng đế?
“Đánh, đánh thật nặng cho ai gia, về phía hoàng thượng, ai gia ắt sẽ nói rõ.” – Thái hậu thật sự tức giận không nhẹ, bà chấp chưởng hậu cung nhiều năm, chưa bao giờ có người dám chống đối bà như thế!

Thị vệ cầm trường côn gỗ đỏ đi tới, đưa tay muốn đè Nam Cung Thiển Trang nằm trên mặt đất để hành hình, còn chưa đụng tới vạt áo của cô, tay chợt nhẹ đi, trường côn đã rơi vào tay Nam Cung Thiển Trang, thấy hoa mắt, mắt nổ đom đóm, chất lỏng nóng ẩm từ trên đầu chảy xuống.
Nam Cung Thiển Trang lấy trường côn đánh vào trán thị vệ, máu tươi phụt ra, sắc mặt Chân Thiến và Thái hậu trắng bệch.
“Đừng tưởng rằng bà là Thái hậu thì dám dùng hình linh tinh, nếu bà không phải là mẫu phi của nghĩa mẫu, ta quản bà là Thái hậu hay là Hoàng đế.” – Nam Cung Thiển Trang dùng sức nện côn gỗ xuống sàn nhà, sàn nhà vân gốm men ngọc bị nát vụn, rất có vài phần khí phách.
Chân Thiến không hề ngờ tới Nam Cung Thiển Trang thế nhưng lại có võ, mơ hồ có chút hối hận đã mất hết công sức nhẫn nhịn, vội vội vàng vàng ra tay, biết vậy nàng ta trước tiên phải cẩn thận điều tra rồi mới ra tay.
Thái hậu cũng bị Nam Cung Thiển Trang làm cho chấn động, nhưng suy nghĩ lại bị từ “nghĩa mẫu” trong lời nói của cô dẫn dắt, bà chỉ có một người con gái là Thủy Thiên Diên, chẳng lẽ là. . .
“Nghĩa mẫu của ngươi là ai ?” – Trong lòng Thái hậu thầm bác bỏ ý tưởng kia, Kiều Tâm hại Diên Nhi, Diên Nhi sao có thể nào hồ đồ nhận tiện chủng của Kiều Tâm làm nghĩa nữ?
“Trưởng công chúa Thủy Thiên Diên!” – Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra nét châm biếm, nhìn dáng vẻ kia của Thái hậu liền biết không tin, còn tưởng rằng cô vì bảo vệ tánh mạng mà nói bừa bịa chuyện.
Thái hậu khó có thể tin, ngã ngồi ở trên giường đệm, lần đầu nghiêm túc quan sát Nam Cung Thiển Trang, chợt thấy trên người cô thật sự có mấy phần khí chất tương đồng với Diên nhi.
Nam Cung Thiển Trang thấy Thái hậu suy nghĩ thất thần, đang muốn mở miệng cáo lui, Thái hậu bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt bén nhọn như gai sắc bắn tới. “Diên nhi đúng là tấm lòng thiện lương, mới có thể bị mẹ của ngươi ám hại, nó bởi vì không biết rõ lòng dạ rắn rết của mẹ ngươi, mới có thể nhận ngươi làm nghĩa nữ. Ai gia cũng không phải là người không thông tình lý, ngươi nói muốn ai gia cho tội danh để ngươi tin phục, như vậy tội ý đồ mưu hại Hoàng thất, ngươi có chịu không?”
Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, biết được vấn đề là gì, thì ra Chân Thiến tố cáo cô đánh Thủy Minh Hách, nhưng nàng ta làm thế nào biết? Chẳng lẽ là Thủy Minh Hách nói cho nàng ta biết?
“Hách Nhi thật lòng đối đãi với ngươi, còn bắt Thiến Nhi không được nói cho ai gia, nếu không phải ai gia phát hiện, cũng không biết ngươi to gan lớn mật như vậy!” – Thái hậu tiếp xúc quyền thế đã nhiều năm, giờ phút này tản mát ra uy nghiêm của bậc bề trên, làm mọi người trong đại điện kinh sợ, nhưng vẫn như trước không uy hiếp được đến Nam Cung Thiển Trang. Theo ở bên cạnh Bách Lý Ngọc cũng như đã biết long uy của Thủy Triệt, Thái hậu như vậy không đáng gì.

“Thái hậu, lời đồn không thể tin, giữa ta và Tuyên vương đó là thảo luận.” – Nói xong, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục đề tài không có dinh dưỡng, liền khom người hành lễ nói: “Thái hậu nếu không có gì, Thiển Trang cáo lui.”
“Người đâu, ngăn cô ta lại cho ai gia, áp giải vào hầm tối.” – Thái hậu thấy Nam Cung Thiển Trang hoàn toàn không đặt bà vào trong mắt, tức giận đến mức không thở nổi ra một hơi, không ngừng đấm vào ngực thuận khí.
Ẩn vệ nấp trong bóng tối nghe lệnh hiện thân, tám gã cao thủ thượng đẳng vây lấy Nam Cung Thiển Trang, bầu không khí tại đại điện trong nháy mắt đông lạnh.
Tất cả sự căm hận đối với Kiều Tâm của Thái hậu đều chuyển dời đến trên người của cô, một câu hầm tối kia thì cô hiểu rõ, Thái hậu tính toán tự mình nhốt cô, nếu thật sự vào hầm tối, như vậy cô sẽ không ra được.
Nam Cung Thiển Trang rút ra dải lụa đỏ từ phía sau, hai đầu có gắn lưỡi dao mỏng chế tạo từ huyền thiết chém sắt như chém bùn, dưới ánh mặt trời, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo tựa như đến từ Địa ngục.
Người áo đen sắc mặt không chút thay đổi, nâng kiếm xông thẳng đến trước mặt Nam Cung Thiển Trang. Nam Cung Thiển Trang ánh mắt lạnh lùng, ra tay xuất sát chiêu, lụa đỏ như rắn nước, quấn lên người áo đen, lưỡi dao sắc bén cắt vỡ cổ của hắn.
Đám người áo đen còn lại vừa nhìn thấy, không dám khinh địch, vội bày ra trận pháp, mấy người uy lực tăng lên gấp bội, kiếm khí mạnh mẽ đánh về phía Nam Cung Thiển Trang, trên bề mặt giống như có đao cạo, ngay khi kiếm khí chạm đến Nam Cung Thiển Trang, lập tức bao vây lấy cô, tựa như muốn làm mạch máu toàn thân của cô nổ tung.
Nam Cung Thiển Trang khẽ rủa một câu, trách bản thân quá mức khinh địch, nhanh chóng lẩm nhẩm khẩu quyết, tránh thoát trói buộc ở trên người, đúng lúc trên thân thể giống như có dây thừng buộc chặt, không nhúc nhích được chút nào.
Đang lúc cô cảm thấy máu huyết sôi trào muốn phá tung trói buộc để thoát ra, thì chỉ thấy một con diều rất lớn từ trên trời bay tới, đột nhiên cấp tốc hạ xuống, vừa vặn đụng vào bảy tên ám vệ chồng lên nhau, một vị từ phía trên rơi đập xuống mặt đất.
“Ai ui ——cái mông của bản vương. . .” – Từ con diều khổng lồ truyền ra một tiếng kêu đau, một bóng dáng màu xanh dương từ dưới con diều chui ra, xoa cái mông, mắt to long lanh phiếm sương mù.
Nam Cung Thiển Trang thoát khỏi sự trói buộc, nhìn qua thấy được tình cảnh này, nhạy bén bắt được đôi mắt của hắn lóe lên vẻ giảo hoạt, hắn là cố ý!
Nhìn đám ám vệ có giận cũng không dám tỏ thái độ, khóe miệng Nam Cung Thiển Trang hơi cong lên. Ám vệ bày trận sợ nhất có người chặn ngang quấy rầy, bởi vì bọn họ toàn lực đối phó với cô, tinh thần không thể bị phân ra, phải trơ mắt nhìn bị một cú rơi cắt đứt, mà lại còn bị trận pháp cắn trả, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái.
“Tiểu vương gia, cám ơn ngài.” – Nam Cung Thiển Trang nháy mắt nói cám ơn, gia yến lần trước không nghiêm túc nhìn qua, hôm nay ngược lại phát hiện ra một Tiểu Chính Thái (*) giống như Hách Liên Vũ vậy.

(*) Tiểu Chính Thái là từ lóng chỉ các bé trai có dáng vẻ xinh xắn, ngây thơ, dễ thương.
Thủy Mặc bĩu môi, không vui nói: “Cô ngàn vạn lần không được chết, nếu không, phụ hoàng sẽ ngày ngày quản thúc bản vương, phiền đến chết đi được.”
Nam Cung Thiển Trang cười khẽ, không nhiều lời, xoay người, khóe miệng lộ ra nụ cười tà, bàn tay trắng nõn khẽ nhúc nhích, lụa đỏ sắc nhọn rạch không trung bung ra, cắt qua gương mặt của Chân Thiến, xén rụng một nhúm tóc, rồi lạnh lùng nói: “Đây là cảnh cáo, lần sau ta sẽ không cần bận tâm, chỗ nó cắt đứt chính là nơi đó.”
Nam Cung Thiển Trang thè lưỡi liếm vết máu trên lưỡi đao, yêu dã mị hoặc, trên mặt nở nụ cười ngông cuồng cực kỳ khiếp người, ngay sau đó, miệng phun ra tỏ vẻ ghét bỏ: “Máu của tiện nhân đều mang theo vị đê tiện lẳng lơ.” – Dứt lời, ống tay áo rộng vung lên tạo thành một đường cong trong không trung, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Thù hận giữa cô và nhà họ Phó đến chết cũng không ngừng, Chân Thiến cũng là người của Phùng Vinh Hoa, cô không cần bận tâm, sớm muộn đều phải trở mặt, cần gì uất ức chính mình?
Chân Thiến gương mặt tái nhợt, bị dọa sợ đến thiếu chút nữa tè dầm, không để ý tới vết thương trên mặt, gắt gao mà ôm lấy cây cột, lời nói của Nam CungThiển Trang – đê tiện đến tận cốt nhục, khiến cho nàng ta hận tới cực điểm.
Trở lại điện Tử Uyển, Nam Cung Thiển Trang trút bỏ quần áo ở hồ để tắm rửa, rửa đi một thân dơ bẩn, đặc biệt là miệng bị cô trong trong ngoài ngoài cọ rửa hơn mười lần, cho đến khi cảm giác đau đớn truyền tới mới thôi.
Nam Cung Thiển Trang thầm than uy phong là trò đùa, khổ chính là mình, có câu nói ăn cái gì bổ cái đó, nếu như máu của tiện nhân kia biến cô thành hèn hạ thì làm thế nào?
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đầy trong đầu, Nam Cung Thiển Trang nhìn dấu răng trên ngực, mặt hơi ửng hồng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, vỗ vỗ khuôn mặt, cái mặt hàng kia không biết có nổi giận hay không đây, cầu nguyện y làm xong việc chậm một chút, như vậy lửa giận sẽ tiêu tán bớt đi, xử phạt cũng nhẹ một chút.
Phủ thêm áo khoác, phần bên hông rộng thùng thình dùng thắt lưng tùy ý buộc chặt lại, dự tính nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, ngủ thẳng đến khi dùng xong bữa đi.
Buồn ngủ díp mắt, mò mẫm đến bên giường, Nam Cung Thiển Trang nằm ở cạnh giường, vén chăn lên đắp kín, thỏa mãn đi ngủ.
Bất chợt, chiếc chăn hơi động mấy cái, Nam Cung Thiển Trang không để ý, thật sự là quá buồn ngủ, chuyện đã xảy ra gần đây hành hạ cô không được chợp mắt.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, sau lưng ấm áp, bên hông vắt ngang một cánh tay. . . Cánh tay, Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên tỉnh táo, giật mình nhảy xuống giường, nhìn người kia bị cô đột nhiên nhảy xuống giường ném chăn trùm lên trên đầu, cô nổi điên lên, nhào tới ôm đầu của hắn, quả đấm như mưa rơi nện bồm bộp, giận dữ hét lên: “Con bà mi, sắc đảm ngập trời, lại dám cướp sắc bà đây, bà đây trước tiên phải làm nát Cúc Hoa của mi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.