Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 7: Lén Lút Trao Tín Vật Đích Ước
Nam Cung Thiển Trang nhìn cái yếm màu xanh lam nhạt thêu uyên ương đan cổ vào nhau ở trên bàn, thần sắc kỳ quái, cô không nghĩ tới Bách Lý Ngọc thực sự đã đi lấy trộm.
Hôm nay, chuyện đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội.
Cô cũng không muốn đội lên cái danh hiệu Cần vương phi làm cho cô chán ghét. Tần Ngọc Trinh tình thâm ý trọng với Sở Mộ Cẩn như vậy, không tiếc hại chết “nàng ấy”, như vậy cô sẽ tiễn đưa nàng ta một đoạn đường.
Ngón tay mảnh khảnh cầm cái yếm lên, khóe môi nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, nhét vào trong ngực, xoay người liền thấy Bích Hàm bưng đồ ăn sáng đi vào.
“Tiểu thư, cô mau dùng bữa đi !” – Bích Hàm dọn xong bát đũa, lo lo lắng lắng đứng ở bên cạnh.
“Làm sao vậy?” – Nam Cung Thiển Trang liếc mắt nhìn Bích Hàm, cảm thấy nha đầu này có gì đó không ổn.
Bích Hàm há miệng, muốn nói lại thôi, cúi thấp đầu, cắn môi nói: “Nhị thiếu gia đi theo Dạ vương du học quay trở về, nghe được Tần tiểu thư bị thương, nổi giận đùng đùng muốn tới Thúy Trúc Các tìm cô gây sự, bị Đại thiếu gia chặn lại rồi, nô tỳ phỏng đoán Nhị thiếu gia sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ tìm cơ hội tới đây !”
Nam Cung Thiển Trang ngừng lại động tác múc cháo, tỉnh lại hai ngày này cô còn chưa ra mắt hai vị ca ca tại quý phủ, đại ca Nam Cung Tiêu theo lão cha trấn thủ biên quan, mấy ngày gần đây mới được triệu về kinh, mà nhị ca Nam Cung Nghị đi theo Dạ vương du học, mấy năm trước lại rời khỏi kinh thành để du lịch, hôm nay mới trở về, tìm cô cũng chẳng phải quan tâm thân thể của cô, mà là thayTần Ngọc Trinh đòi công đạo, cũng không khó suy đoán là vì lý do gì.
Trong mắt một mảnh lãnh ý, khóe môi nhếch lên giễu cợt, xem ra ở trong phủ này, chỉ có Thái thị mới là thật quan tâm tới “nàng”.
“Tùy hắn thôi !” – Mắt phượng híp lại, đang lo thiếu ngọn Đông Phong(*), đây không phải đưa lên tận cửa sao?
(* ) cái này lấy ý từ trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, viết về trận Xích Bích, Gia Cát Lượng có một bài thơ tặng Chu Du:
Muốn phá Tào công
Phải dùng hoả công
Muôn việc đủ cả
Chỉ thiếu gió đông
Gió đông, ngọn Đông Phong trở thành hình tượng để chỉ cho cái cớ, hay sự vật tác động để làm bùng nổ lên 1 sự kiện lớn.
Đang nghĩ như vậy thì phía ngoài truyền đến tiếng huyên náo: “Nam Cung Thiển Trang, ngươi đi ra cho ta !”
Bích Hàm vừa nghe, gương mặt thanh tú tràn đầy bất an, nhị thiếu gia luôn luôn không thân thiện với tiểu thư, lần này sợ là cũng sẽ không khoan dung nương nhẹ với tiểu thư.
“Tiểu thư, cô không nên đi ra ngoài, nô tỳ tìm phu nhân tới hỗ trợ !”
Nam Cung Thiển Trang lông mày nhíu lại, lắc đầu, kéo tay Bích Hàm trấn an nàng, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, ở cửa viện có một nam tử mặc bộ cẩm bào màu lam, ước chừng hai mươi hai tuổi, dáng vẻ tuấn mỹ âm hiểm mềm mỏng, có tám phần tương tự Nam Cung Ngạo Thiên, thiếu hụt khí dương cương. Người như vậy, tâm tư thâm trầm, hiểm độc tàn ác !.
“Nhị ca sáng sớm tới chỗ tiểu muội này hô to gọi nhỏ, có chuyện gì sao ?” – Nam Cung Thiển Trang lông mày thanh con mắt lạnh, đôi mắt tựa như giếng cổ tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, từ từ xuống từng bậc thang một, ngồi ở trên mặt ghế đá trong viện.
“Hừ, tại sao ngươi làm vậy với Trinh nhi ?” – Nam Cung Nghị hừ lạnh một tiếng, phẫn uất chất vấn. Hắn không nghĩ tới khi hồi kinh, lại nghe thấy tin tức này, tim cũng vọt lên cổ họng rồi, Trinh nhi là người dịu dàng động lòng người như vậy, làm sao có thể đối thủ của Nam Cung Thiển Trang hung tàn?
“Ta có thể làm như thế nào với nàng ta ? Bên cạnh Tần tiểu thư cũng không thiếu Hộ Hoa Sứ Giả, cùng Cần vương thân thiết như hình với bóng, là một đoạn giai thoại của kinh đô, ta nào dám động tới nàng ?” – Nam Cung Thiển Trang trong lời nói tràn đầy sự châm chọc, lạnh lùng nhìn Nam Cung Nghị, đáy mắt hẹp dài đều là hận ý, tâm trầm xuống, xem ra ân oán của bọn họ rất sâu.
“Ngươi chính là vì điều này mới động thủ đánh Trinh nhi hả ? Nam Cung Thiển Trang, mấy năm không thấy, lòng của ngươi càng ngày càng ác độc, đi, theo ta đi nói xin lỗi với Trinh nhi !” – Nam Cung Nghị nửa phân cũng nghe không lọt, hắn chỉ biết nữ tử mà hắn yêu mến suy nhược nằm ở trên giường.
Ác độc ? Nam Cung Thiển Trang tâm cũng nguội lạnh, đây chính là ca ca của “nàng” !
“Ngươi đừng quên ngươi là người nhà Nam Cung, vì một nữ nhân, ngươi muốn em gái ruột của ngươi nói xin lỗi với nữ nhân ngu xuẩn kia ? Ngươi vậy là đang đập nát thể diện phủ tướng quân đó !” Nam Cung Thiển Trang nghiêm nghị lạnh lùng quát lên, tức giận nhìn chằm chằm hắn, tránh động vào sự kiềm chế của hắn.
Nam Cung Nghị chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận vùn vụt phát sinh, sắp bị nhấn chìm, liều lĩnh bất cần lôi kéo Nam Cung Thiển Trang đi ra ngoài.
“Ngươi buông ra !” – Nam Cung Thiển Trang trong lòng tức giận, dùng sức giãy dụa, lại bị Nam Cung Nghị dùng nội lực trấn trụ, chỗ cổ tay bị nắm chặt truyền ra đau rát, cắn răng một cái, hai tay vận khí bất ngờ đẩy mạnh.
“Ầm ——”
Nam Cung Nghị bị nội lực làm cho chấn động đụng vào trên mặt cọc gỗ, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, ôm cánh tay đã tê dại mất đi cảm giác, không tin nổi nhìn Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, cái này. . . Đây chính là nội lực trong truyền thuyết ư ? Nhưng cô kế thừa trí nhớ của đời trước, chỉ có công phu mèo ba chân, nào có nội lực hùng hậu như vậy chứ ?
Nhất thời hoang mang rồi, trong lòng nổi lên một luồng khí mạnh mẽ, tán loạn khắp chỗ, nóng rang làm cho cô khó chịu, chân mày xinh đẹp bện chặt với nhau. Chuyện gì xảy ra vậy ?
Không kịp nghĩ nhiều, liền bị Nam Cung Nghị hành động quái dị điểm huyệt vị, không thể động đậy khiêng đi: “Phụ thân dạy võ nghệ cho ngươi, chính là để làm xằng làm bậy, bại hoại nề nếp gia đình sao ?” – Ghen ghét trong lời nói mang theo tí ti chua xót, hắn không có thiên phú tài nghệ võ học, khát vọng làm Tướng quân kiêu ngạo liền bị chặt đứt, không cam lòng đi theo làm bạn học với Dạ vương, hôm nay, ngay cả Nam Cung Thiển Trang mà hắn vốn xem thường cũng vượt xa hắn, làm sao mà không hận ?
Nhảy mấy cái, liền đến phủ Tả Tương chỉ cách một con phố, Quản gia đang đứng đợi ở cửa nhìn thấy, lập tức dẫn hai người tới Bích Hương Các tại hậu viện, chỗ ở của Tần Ngọc Trinh.
Vừa vào cửa, Nam Cung Nghị liền giải huyệt vị của cô, đưa tay đẩy mạnh cô vào trong nội các, lo lắng muốn tiến lên trước hỏi thăm tình hình của Tần Ngọc Trinh, nhìn đến người ở khắp phòng, kìm nén lo lắng xuống đáy lòng, đứng ở một bên hành lễ: “Cần vương, Hữu Tướng, hôm nay ta kiên quyết mang tiểu muội tới cửa đền tội !”
Cần vương chỉ bày ra cái biểu tình gật đầu, Bách Lý Ngọc thì lười nhác nghiêng dựa vào trên nhuyễn tháp màu đỏ, ánh mắt nhấp nháy không ngừng nhìn chăm chú nữ nhân cố ý ngã nhào ở trên người Sở Mộ Cẩn.
“Tả Tướng đại nhân vào triều dâng ngự trạng để kiện rồi, hiện tại có lẽ đang ở trên đường trở về, tội này cũng không phải dễ dàng mà đền nổi đâu !”
Nam Cung Thiển Trang nghe được trong lời nói của Bách Lý Ngọc có chút hả hê…, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt toát lên một vẻ ai oán nhìn Sở Mộ Cẩn, nhào vào trong ngực của hắn, đưa tay níu lấy vạt áo của hắn, một tay dùng sức bấm một phát tại bắp đùi của mình, khóc lóc kể lể nói: “Cần vương, người cứu ta, ta biết sai rồi, ta không nên ngăn trở người cưới Tần tiểu thư nhập môn làm thiếp !”
Sở Mộ Cẩn gân xanh trên thái dương giật nảy lên, hận không được tát một cái chết tươi nữ nhân này, trong lòng đối với chuyện ngu xuẩn do Tần Ngọc Trinh làm mà chỉ muốn nôn hộc máu.
“Đủ rồi, ngươi nói linh tỉnh gì thế hả ?” – Nam Cung Nghị trên mặt hiện đầy mây đen quát lên. Trinh nhi là người thánh khiết như vậy có thể nào để bản thân chịu tủi nhục mà làm thiếp chứ ?
“Nhị ca, ngươi có ý gì đây ? Ta là thân muội của ngươi, chẳng lẽ muốn trở thành người bị chồng ruồng bỏ, đổi lấy sự nhạo báng của dân chúng kinh đô để tác thành cho người ngươi yêu ư ?” – Nam Cung Thiển Trang đột nhiên đứng dậy, sẵng giọng chỉ trích Nam Cung Nghị, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
Nam Cung Nghị thấy cô vạch trần tâm tư bí mật của hắn, thẹn quá hóa giận, muốn vung tay đánh cô, lại nhớ đến cảnh tượng lúc trước, cộng với đau đớn sự trên cánh tay, đành hậm hực thu tay lại.
Bầu không khí trong nhà lâm vào trạng thái kỳ quái, ai cũng không mở miệng đánh vỡ không khí đang đè nén người ta như thế này.
Mà đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một mảng màu vàng sáng đập vào trong mắt mọi người, tiếp đó là Tả Tướng, đi theo phía sau còn có mấy vị đại thần thuộc phái Tả Tướng.
“Tả Tướng, không phải là nha đầu Thiển Trang đã ở đây để nhận lỗi rồi hả ?” – Hoàng đế của Tuyết Lâm tiếng nói vang dội, hai mắt dài nhỏ đục ngầu quét qua Nam Cung Thiển Trang khóe mắt đang rơi lệ, treo lên nụ cười – “Thiển Trang, sao nhìn thấy trẫm lại không la mắng người khác nữa ?”
“Hoàng thượng, thần nữ. . .” – Nam Cung Thiển Trang ủy khuất cúi thấp đầu, dáng vẻ rất là chịu đựng sự ức hiếp sỉ nhục.
“Đã xảy ra chuyện gì ?” – ánh mắt khiếp người của hoàng đế Tuyết Lâm quốc nhìn về Sở Mộ Cẩn, khẽ không vui.
Mọi người kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng ngay sau đó Sở Mộ Cẩn đứng dậy nói: “Nam Cung tiểu thư phóng ngựa làm Tần tiểu thư bị thương, bị Nam Cung Nghị trói tới nhận tội !”
Hoàng đế của Tuyết Lâm – Sở Nam giương cao ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống Nam Cung Thiển Trang, ngồi tại vị trí chủ thượng, ngón tay gấp khúc gõ gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, làm cho lòng người bất an. Một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Thiển Trang, ngươi nói đi!”
Nam Cung Thiển Trang vui mừng, hoàng thượng tới, suất diễn này càng có hiệu quả tốt hơn. Nhưng bây giờ vẫn chưa suy đoán được tâm tư Hoàng đế, sóng mắt chuyển động, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, thần nữ biết sai, không nên ước mơ có được tình yêu giống như tiên hoàng, tiên hậu của Bắc Thương quốc, một đời một thế một đôi người, nghe được tin đồn bên ngoài, lòng ghen tỵ dâng lên, hẹn Tần tiểu thư đánh cuộc đua ngựa, nếu thần nữ thua, sẽ đồng ý để nàng gả vào Cần vương phủ !” – trong lòng thầm nghĩ, lão hoàng đế ước này chừng hơn năm mươi tuổi mà diện mạo vẫn tuấn dật, có thể thấy được lúc còn trẻ đích thị là một kẻ đẹp trai.
Trong phòng, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, kinh ngạc nhất không ai ngoài Tả Tướng, hắn là người hiểu rõ nhất về nữ nhi của mình, cho dù chung tình với Cần vương hơn nữa, cũng quyết định sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi làm thiếp.
“Hả ? Thật có chuyện này ư ?” – Hoàng đế bí hiểm liếc mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, trong đáy mắt hiện lên vẻ bén nhọn mờ ám.
Nam Cung Thiển Trang từ trong ngực móc ra tờ thỏa thuận kia, đưa cho Trần công công ở bên cạnh chuyển đến cho hoàng thượng, mở ra nhìn dòng chữ xinh đẹp bên trong, Tả Tướng thầm lạnh run cả người, nhất thời phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Hoàng thượng! Thần nữ thua, bằng lòng để cho Tần tiểu thư vào phủ, xin hoàng thượng cho Cần vương và Tần tiểu thư được thành hôn theo ý nguyện !” – Nam Cung Thiển Trang vẻ mặt cực kỳ bi ai, nắm khăn gấm ôm lấy mặt, nức nở thổn thức.
“Vậy hai người các ngươi cùng thành hôn có được không ?”
“Hoàng thượng. . .” – Nam Cung Thiển Trang ngẩng cao khuôn mặt đầy nước mắt, nói không ra lời uất ức, chỉ vào Cần vương đang nghiêng đầu không muốn nhìn lại – “Thần nữ cảm thấy uất ức, không muốn vào cửa cùng ngày. Cần vương quay lưng lại với thần nữ, từ lâu đã lén trao đổi tín vật đính ước với Tần tiểu thư, nếu như cùng vào phủ, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao ? Rơi vào cảnh tân hôn một mình ngồi trông phòng, để rồi trở thành trò cười chốn trà dư tửu hậu của người khác sao?”
Tả Tướng kinh sợ đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ trên mặt đất. “Hoàng thượng, Trinh nhi tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, sẽ không làm chuyện hồ đồ này !” – Sau đó, sắc mặt xanh mét, giọng điệu nghiêm nghị lạnh lùng nổi giận nói: “Nam Cung tiểu thư chớ có phá hủy danh dự Trinh nhi !”
“Ta không có, không tin à, không tin thì các ngươi lục soát Cần vương đi, tín vật đang ở trong ngực của hắn !”
Mọi người đối mặt nhìn nhau, thấy Nam Cung Thiển Trang nói năng hết sức chắc chắn, trong lòng có vài phần tin, ánh mắt có chút khó diễn tả nhìn về phía Tả Tướng.
Bách Lý Ngọc ánh mắt hiện lên vẻ sáng tỏ, thờ ơ hững hờ nói: “Hèn chi Cần vương cất giấu vật ấy trong ngực như thể bảo bối!”
Nghe vậy, Tả Tướng trong lòng cảm thấy không bình tĩnh được nữa, chẳng lẻ thật sự có chuyện này ư ?
“Lục soát !” – Hoàng thượng sắc mặt âm trầm ra lệnh cho Trần công công ở bên cạnh, tiến lên lục soát, ánh mắt đen tối khó hiểu nhìn Nam Cung Thiển Trang.
“Nàng”, rốt cuộc đã thay đổi rồi!