Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 69: Sắc Phong Quận Chúa, Gả Cho Tuyên Vương
Mái đầu bạc trắng tung bay theo sải bước đi đến của ông ta, ngũ quan như đẽo gọt giống như thiên thần Hy Lạp cổ xưa, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ phi thường, mặc dù tuổi tầm bốn mươi, nhưng không vì vậy mà có chút hao tổn nào đến vẻ tuấn dật của gương mặt, trái lại, tóc trắng càng tăng thêm sức quyến rũ của một người đàn ông thành thục chững chạc.
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn Nam Chiếu Đế – Thủy Triệt đột ngột xuất hiện, cặp mắt dài nhỏ kia khác biệt với đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách, bên trong chứa đầy tang thương, thấy rõ hết thảy sự sắc bén, cả người tản ra nét cô tịch, quạnh quẽ.
“Mẫu hậu, người nói ai vậy?” – Thủy Triệt mặc một thân long bào hoàng kim rực rỡ chói mắt, nhưng không thể xua tan được một phần ý lạnh đủ để làm cho người khác đông thành băng trên người.
Thái hậu sắc môi trắng bệch, không hề ngờ tới ông ta xuất hiện vào giờ phút này, thân thể chao đảo mấy cái, trượt ngồi ở trên giường nhỏ.
Thủy Thiên Diên là điều cấm kỵ của cả nước Nam Chiếu, lén lút luận bàn, phải chịu hình phạt cắt lưỡi, Năm đó nước Nam Chiếu máu chảy thành sông, mây đen bao phủ, không khí trầm lặng, một năm sau, khi quý phi sinh hạ tiểu vương gia, hoàng thượng cuối cùng mới bước ra khỏi sự bi thương, đến đây, không còn ai dám nhắc tới mấy chữ Thủy Thiên Diên nữa.
Hôm nay, bà kích động mất lý trí, nói ra từ “Thủy Thiên Diên”, đụng phải Thủy Triệt, ông ta tựa như đã ‘sống’ lại, nhưng Thái hậu hiểu, đây chỉ là sự bắt đầu ột vòng đau khổ khác mà thôi.
“Triệt nhi. . .” – Thái hậu áy náy lo lắng nhìn chằm chằm vào Thủy Triệt, trên khuôn mặt già nua không có một tia sắc máu, môi mấp máy, gắng gượng kéo khóe miệng, nói: “Con đã đến rồi.”
Thủy Triệt trên thân tỏa ra vẻ nguy hiểm cùng mùi vị đẫm máu, mắt nheo lại nhìn quét qua đại điện, ánh mắt phức tạp dừng ở chỗ Nam Cung Thiển Trang đang quỳ gối ngay chính giữa đại điện. Một màu đỏ thẫm như máu kia, chạm vào con ngươi của Thủy Triệt, làm chấn động trái tim vốn chết lặng.
“Diên nhi. . .” – Đôi mắt đào hoa hẹp dài vỡ tan toát ra ánh sáng, mang theo thống khổ, kích động vươn tay, khom người sắp sửa nâng Nam Cung Thiển Trang lên, nhưng chỉ trong gang tấc thì bất chợt dừng lại, do dự mâu thuẫn mà thu tay lại, sợ rằng tất cả đây đều chỉ là bọt nước hư ảo.
Nam Cung Thiển Trang trước sau vẫn cúi thấp đầu, tóc đen thật dài che phủ dung nhan, ở đáy lòng lại bởi vì vẻ mặt của Thủy Triệt mà chấn động, đây không chỉ là tình anh em đơn giản, cô có thể cảm nhận được tình cảm tương tư khắc cốt, bi thương nồng đậm kia.
“Diên nhi. . . Nàng đã trở lại?” – Giọng nói nồng hậu của Thủy Triệt trở nên khàn khàn, xen lẫn kích động khổ sở khó tả: “Nhưng vẫn còn đang oán hận ta, cho nên. . . không muốn gặp ta ư.”
Nam Cung Thiển Trang không biết nghĩa mẫu và Nam Chiếu Đế xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô biết, giờ phút này ắt hẳn không thể ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Thủy Minh Hách khi nhìn phụ hoàng chợt lóe lên, đó là nét nhu tình mà hắn chưa từng thấy qua, trong lòng không khỏi nghi ngờ, phụ hoàng đối với cô của mình thật sự chỉ là tình anh em sao?
Ở bên ngoài có lời đồn đại tình cảm phụ hoàng đối với mẫu hậu thật sâu đậm, vì sao lại có tình cảm cấm kỵ với cô của mình?
Bất chợt, khóe miệng Thủy Minh Hách lộ ra vẻ trào lộng. Hắn là đứa bé được sinh hạ tại dân gian khi phụ hoàng gặp gỡ mẫu thân, ba tuổi được tìm về trong cung, bởi vì mẫu thân khó sinh mà chết, cuộc sống đau khổ, thêm vào đó số tuổi còn nhỏ, tất cả trí nhớ trước ba tuổi kia đều đã xóa đi, lại hoàn toàn không biết đến chuyện trong cung xảy ra trước kia, chỉ có hoàng tổ mẫu dặn dò cô và mẫu hậu là điều cấm kỵ, không nên nhắc tới.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của phụ hoàng, hắn hiểu được có điểm không đúng. Trong ngự thư phòng, tẩm điện của phụ hoàng, chưa bao giờ có bất luận vật phẩm gì của mẫu hậu, chỉ có một bức họa giống hệt với bức trong tẩm điện của hoàng tổ mẫu, đó chính là người cô Thủy Thiên Diên, cảm thấy nực cười là, hắn chỉ biết phong hào của mẫu hậu là Tĩnh Trinh Hoàng hậu, lại không biết tục danh, tất cả mọi người miệng kín như bưng, hắn cũng không quá để ý tới, hôm nay nghĩ lại, chỗ nào cũng lộ ra sự kì quái.
Trong đầu linh quang chớp động, dân gian lưu truyền bức chân dung phỏng vẽ tướng mạo của mẫu hậu giống với em gái của phụ hoàng, được gọi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, lời nói truyền ra hôm trước, ngày hôm sau, người danh khoa thi Trạng nguyên kia liền bị giết chín họ, bức vẽ đã bị hủy.
Thủy Minh Hách quét ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn Nam Cung Thiển Trang, trong lòng thầm suy tính.
“Triệt nhi. . .” – Thái hậu thấy Thủy Triệt như thế, trong lòng từng cơn từng cơn co rút đau đớn, hối hận dâng trào vô hạn, ban đầu nếu không phải do bà, cũng sẽ không gây nên bi kịch.
Đứng một bên xem trò vui, Chân Thiến mừng như nở hoa trong lòng. Thật là trời giúp mình, Nam Cung Thiển Trang lại là con gái kẻ thù của Nam Chiếu Đế, chẳng những không có cơ hội gả cho Tuyên vương, thậm chí. . . Đôi mắt lóe lên sáng loáng, tính toán thật nhanh.
“Hoàng thượng, Nam Cung tỷ tỷ là người con gái mà Tuyên vương mang về từ Mân thành.” – Chân Thiến ‘tốt bụng’ nhắc nhở Nam Chiếu Đế, khóe miệng hơi cong lên, đón chờ xem kết quả Nam Cung Thiển Trang bị giáng tội.
Tầm mắt sắc bén khát máu của Thủy Triệt bắn về phía Chân Thiến, giống như đang lăng trì nàng ta.
Chân Thiến liền bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt. Vì sao không giống với mình dự đoán? Không phải là nên bảo Nam Cung Thiển Trang ngẩng đầu, nhìn diện mạo mà giận tím mặt rồi hỏi tội ư ?
Bị ánh mắt khát máu của Nam Chiếu đế làm cho hoảng sợ bất động, cũng không dám lắm mồm nữa, an phận đứng chờ ở sau lưng Thái hậu.
Khóe miệng của Nam Cung Thiển Trang lộ ra nét mỉa mai. Chân Thiến thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nam Chiếu Đế sao có thể nào không biết cô không phải là Thủy Thiên Diên cơ chứ ? Chỉ là ông ta sống quá đau khổ, bản thân tê dại, tình nguyện trầm luân trong ảo giác, cũng không nguyện tỉnh lại để đối mặt với thực tế.
Nam Cung Thiển Trang chậm rãi ngẩng đầu, mắt phượng trong trẻo nhìn về phía Thủy Triệt, hành lễ nói: “Thảo dân Nam Cung Thiển Trang bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”
Ánh mắt tối tăm cả Thủy Triệt chằm chằm nhìn thẳng tắp vào ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang, trong nháy mắt vẻ mặt có vẻ hoảng hốt, khoảnh khắc sau, đưa tay nâng đỡ Nam Cung Thiển Trang đứng dậy, êm ái cười nói: “Diên nhi, nàng thật bướng bỉnh, không muốn bị trẫm tìm được, ngay cả dung mạo cũng thay đổi, nhưng trẫm làm sao sẽ vì vậy mà không nhận ra nàng được chứ?”
Bàn tay lộ rõ khớp xương của Thủy Triệt vuốt ve đôi mắt của Nam Cung Thiển Trang, bàn tay vốn nên hoàn mỹ như nghệ thuật, lại hiện đầy những vết sẹo nhìn thấy mà hoảng, không có một chút nào hoàn hảo.
Nam Cung Thiển Trang nhẹ run rẩy hàng mi, cảm nhận được lòng bàn tay của ông ta lồi lõm, nhưng không đẩy tay ông ta ra.
Vẻ mặt của mọi người trong đại điện đều thu hết vào trong đáy mắt, Thái hậu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, không ngừng lắc đầu. Còn Thủy Minh Hách lại có ánh mắt thâm trầm, đoán không ra giờ phút này hắn đang suy tư điều gì, nét mặt Chân Thiến thì tràn đầy ghen tỵ oán độc, không thể tin nổi khi nhìn một màn này.
Trong lòng Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ, nếu có một người yêu cô như vậy, dù chống lại trời cải mệnh cũng muốn ở cùng với người đó, cùng nhau đến đầu bạc.
Bách Lý Ngọc mặc dù yêu cô, yêu đến tình nguyện buông tha tất cả, thậm chí kể cả sinh mạng, nhưng cô biết, kém xa tình cảm khắc cốt của Thủy Triệt.
Mà cô thấy Thủy Triệt điên cuồng, tình cảm mãi không buông, sợ là đau đến cực hạn, mới có thể tóc đen thành tuyết. Cô cam nguyện tình cảm của Bách Lý Ngọc đối với mình có điểm bảo thủ, nhưng cũng không cần phải khổ sở như vậy.
“Hoàng thượng, nàng ấy không phải là Diên nhi.” – Thái hậu phục hồi lại tinh thần, nghiêm giọng quát lớn. Hoàng thượng khiến bà đau lòng, vẫn còn nhớ rõ ông ta cực kỳ bi ai ôm lấy thi thể Diên nhi, tự nhốt ba ngày ở điện Tử Uyển, lúc đi ra, thiếu niên mà tóc đã bạc, đây là nỗi đau ăn vào xương khoét vào tim đến mức nào mới có thể làm cho tóc đen biến thành từng mảng trắng!
“Là nàng, trẫm nói phải là phải, thế gian nào có cô gái có thể giống như Diên nhi, mặc bộ áo đỏ đẹp đến như vậy.” – Thủy Triệt nắm tay Nam Cung Thiển Trang, bỗng nhiên dừng lại, từ trong ngực móc ra một cái găng tay, đeo vào, tóm lấy Nam Cung Thiển Trang, cưng chìu cười nói: “Diên nhi yêu thích cái đẹp, không được phép có một tia tỳ vết nào.”
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy có phần xót xa, trong lòng dâng lên tâm tình kỳ dị, khác biệt so với Bách Lý Ngọc, nhưng cũng không để ý rõ là dạng tâm tình gì.
“Đừng lo.” – Quỷ thần xui khiến, Nam Cung Thiển Trang cười lắc đầu, đưa tay tháo xuống bao tay của Thủy Triệt, lập tức nhìn thấy đáy mắt ông ta chợt thoáng hiện ánh sáng vui mừng, trên gương mặt tuấn mỹ không ai bì lộ ra nụ cười tựa như của đứa trẻ.
Thái hậu sắc mặt xám trắng lộ ra màu xanh, tức giận đứng bật dậy, lại bị Thủy Minh Hách kéo lại: “Hoàng tổ mẫu, cho dù nàng đã hại chết con gái của người, nhưng chỉ cần có thể khiến phụ hoàng vui vẻ, vậy thì có làm sao đâu?”
Nghe thế, Chân Thiến hận đến độ không thể cắn nát hai hàm răng trắng, chỉ đành nuốt hận mà nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang. Vì sao tiện nhân kia tốt số như thế, cho dù cô nàng là con gái kẻ địch của Thủy gia, Thủy Minh Hách vẫn che chở cô nàng như cũ.
“Hách nhi, ngay cả cháu cũng hồ đồ theo hả?” – Thái hậu vô cùng đau khổ. Cô gái này đã bỏ thuốc gì cho đứa cháu của mình mà khiến Thủy Triệt và Thủy Minh Hách lại bảo hộ như thế?
“Hoàng tổ mẫu, người muốn nhìn thấy phụ hoàng sống giống như kẻ đờ đẫn ư? Hay là một lần nữa đại khai sát giới để phát tiết nỗi đau không nơi xoa dịu ở trong lòng? Đến lúc đó nước Nam Chiếu lại giống như năm xưa, dân chúng đồn nói, thiên hạ hiện nay bốn bề đều báo hiệu bất ổn, bị tấn công đầu tiên chính là Nam Chiếu, hoàng tổ mẫu, người luôn phải lấy đại cục làm trọng.” – Câu nói sau cùng, Thủy Minh Hách nói ra đồng thời đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Nam Cung Thiển Trang. Hắn cũng không biết phụ hoàng sẽ bởi vì Nam Cung Thiển Trang mặc một bộ áo đỏ mà nhận định đó là cô của mình, nhưng vì sao phụ hoàng không có chút nào cố kỵ ngay trước mặt hoàng tổ mẫu, triển hiện tình cảm nồng nàn đối với cô của mình đây?
Thái hậu cả người giống như già thêm mười tuổi, nhắm mắt lại, vô lực ngã ngồi ở trên giường êm, mười mấy năm qua của hoàng thượng, bà đều đặt vào trong mắt, nếu thật sự bởi vì chém chết Nam Cung Thiển Trang, dẫn tới Nam Chiếu bị tiêu diệt, vậy thì bà nhịn!
Thủy Minh Hách nói chuyện này thật sự không phải là phóng đại, cho dù Thủy Triệt không bị mất trí mà đại khai sát giới, làm mất lòng dân, Bách Lý Ngọc cũng sẽ xua quân xuôi nam.
Môt khi sự cân bằng của bốn nước bị đánh vỡ, hai nước khác nhất định sẽ xua binh tấn công Nam Chiếu, cùng chia một chén súp!
“Mẫu hậu, hôm nay là tiệc trong nhà, chớ để vì nhi thần mà mất hứng, vừa khéo Diên nhi trở về nước, quả nhiên là một chuyện vui lớn, phải mau mau mở tiệc.” – Thủy Triệt sắc mặt vui mừng, ở trước mặt Nam Cung Thiển Trang không có sự uy nghiêm của vị vua một nước, thậm chí còn có chút dè dặt từng li từng tí.
Thái hậu nhếch đôi môi đang mím chặt, thoắt cái cảm thấy mệt mỏi khôn cùng, phất tay ý bảo Ứng cô cô – người hầu gái của hồi môn đang ở bên cạnh ang thức ăn lên.
Gia yến cực kỳ vắng vẻ buồn tẻ, quý phi đã đến quốc tự cầu phúc cho Nam Chiếu hiện nay vẫn chưa về, ngoại trừ Nam Cung Thiển Trang và Nam Chiếu Đế, chỉ có Thái hậu, cùng cô gái Kim Xảo Nhi bầu bạn ở bên cạnh bà, tiểu vương gia Thủy Mặc, vợ chưa cưới của tiểu vương gia Thủy Mặc, Tuyên vương Thủy Minh Hách và Chân Thiến ngồi quây quanh một bàn.
Không khí đông lạnh, mọi người ở đây thực khó khăn mới nuốt trôi được, mà Thủy Triệt lại không ngừng gắp thức ăn cho Nam Cung Thiển Trang. Nam Cung Thiển Trang cũng không khách khí, cô chưa bao giờ bạc đãi chính mình, Thủy Triệt gắp cái gì liền ăn cái đó, tuyệt đối không bắt bẻ, thậm chí còn ăn một cách hân hoan thoải mái, chỉ vào các món ăn để Thủy Triệt bê tới trong ánh mắt nhìn đau thương của mọi người.
Trong mắt của Thủy Minh Hách có chút ý cười. Nam Cung Thiển Trang quả thật bất phàm, nếu là cô gái khác, sớm đã bị hoàng tổ mẫu gầm lên, bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, sao còn có thể đóng giả làm cô của mình, thậm chí còn ăn say sưa ngon lành, ngay cả phụ hoàng cũng biến thành kẻ hầu để sai phái.
“Còn muốn ăn gì nữa không?” – Giọng nói của Thủy Triệt trầm thấp nồng hậu, êm tai dễ nghe tựa như tiếng vĩ cầm.
Nam Cung Thiển Trang không sợ Thủy Triệt một chút nào, đến đâu hay đến đó (1), không cần thiết phải lo lắng đề phòng, nếu thật sự có chuyện xảy ra, cứ tùy tình hình mà hành sự là được rồi. Cô cho rằng sống chung với Thủy Triệt, quan hệ rất vi diệu, giống như là hình thức giữa cha và con gái vậy, mặc dù Thủy Triệt coi cô là Thủy Thiên Diên, nhưng một chút cũng không cảm thấy tình cảm đối với cô là tình yêu.
(1) Câu gốc: Ký lai chi tắc an chi ( 既来之则安之) trích trong Luận ngữ, có nghĩa là: người ta đã tới (do mình mời) thì phải để họ sống được an ổn, nghĩa rộng là: việc đã xảy ra thì cứ bình tĩnh, cứ việc chấp nhận và tận hưởng.
Nếu cô là con gái của nghĩa mẫu, vậy Thủy Triệt chính là cậu của cô rồi, gắp thức ăn cho cô thì có chuyện gì đâu nhỉ ?
Trưởng bối thương yêu vãn bối, thiên kinh địa nghĩa (2), ai dám huyên thiên nói là không đúng ?
(2) Thiên kinh địa nghĩa: cái phép tắc đạo thường hiển nhiên của trời đất không thể di dịch thay đổi.
Nam Cung Thiển Trang nghiễm nhiên quên rằng mối quan hệ này chỉ có cô nàng và Bách Lý Ngọc biết, người khác nào có biết đâu.
“Ừ, ta muốn ăn cá mắt.” – Nam Cung Thiển Trang đưa bàn tay trắng nõn chỉ vào một cái khay đầu cá bất động, mắt sáng lấp lánh.
Thủy Triệt chợt dừng tay, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện một hình ảnh, dưới cây Phong đỏ rực lửa, cô gái chân trần nhảy múa, gương mặt hé ra nụ cười thích thú nói với chàng trai đang nướng cá: ‘em muốn ăn mắt cá, con gái ăn mắt cá thì sẽ hạnh phúc’ Từ đấy, chàng trai mỗi bữa ăn đều chuẩn bị món cá, bởi vì hắn muốn cô gái được hạnh phúc, hết sức hạnh phúc. . .
Sững sờ nhìn Nam Cung Thiển Trang, ngay sau đó liền cười mà gắp cho cô, động tác thành thạo, giống như đã luyện cả trăm ngàn lần.
Thái hậu thoáng chốc sắc mặt đã biến đổi vô cùng, luống cuống đụng phải cốc nước trà súc miệng trên bàn, chòng chọc nhìn thẳng vào cái mắt cá trong bát của Nam Cung Thiển Trang.
Thủy Minh Hách và Chân Thiến không rõ chân tướng, đặt bát đũa xuống, theo đuổi tâm tư của mình, rũ mắt suy ngẫm.
Trong đó người kinh ngạc nhất chính là tiểu vương gia, Thủy Mặc há mồm trợn mắt nhìn Thủy Triệt, đây chính là ‘phụ hoàng bạo quân’ của mình sao? Quá khó tin đi, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Kim Xảo Nhi kéo ống tay áo, dùng ánh mắt ngăn lại.
“Diên nhi, những năm này nàng sống có tốt không?” – Thủy Triệt tỉ mỉ nhặt xương cá cho Nam Cung Thiển Trang, sau đó nghiêng đầu nói: “Ta thì rất khỏe.”
Nam Cung Thiển Trang đau khổ nhếch khóe miệng, yêu một người mà không quá đau cũng là quá khổ, nên cô không muốn phá vỡ mộng cảnh của Thủy Triệt, đành vuốt cằm nói: “Ta đi rất nhiều nơi, nhưng đều không bằng Nam Chiếu.”
“Vậy không nên đi nữa, được không?” – Thủy Triệt tràn đầy mong đợi nhìn Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang lập tức giật mình, liếc ánh mắt về phía Thủy Minh Hách, thấy hắn gật đầu, Nam Cung Thiển Trang mới chuyển ánh mắt về, cũng gật đầu.
Vốn tính toán làm nhân vật chính, Chân Thiến muốn mượn cơ hội để chèn ép Nam Cung Thiển Trang, lại không hề ngờ tới mình biến thành vai phụ, thậm chí bị nụ cười chiến thắng của Nam Cung Thiển Trang như châm kim vào mắt.
Trước khi rời đi, Thái hậu âm thầm nghiêm nghị cảnh cáo Nam Cung Thiển Trang, nhưng Nam Cung Thiển Trang ngoảnh mặt làm ngơ, đi theo Thủy Triệt tới tẩm điện của nghĩa mẫu. Đá Mã não đỏ làm thành bậc thang, ngọc Vân hồng (3) được xỏ thành bức rèm, dưới ánh khúc xạ của mặt trời, tản ra năm màu rực rỡ lộng lẫy, từng mảng màn tơ đỏ như lửa được gió nhẹ thổi phất phơ, tung bay khắp nơi, lẳng lơ diễm lệ như đóa hồng Mai Khôi (4) lửa đỏ nở rộ.
(3) Ngọc Vân hồng: có tên khoa học là Rhodochrosite (tên khác: Spat mangan, Bông hồng của Inca)
(4) Hoa hồng Mai Khôi còn gọi là Rosa Rugosa hay Hồng Nhật.
Nam Cung Thiển Trang rung động, bất chợt bước nhanh vào tẩm điện, đẩy ra song cửa sổ, quả nhiên, sau vườn hoa trồng đầy hoa hồng đỏ, đang nở bừng bừng khí thế.
“Diên nhi, sau khi nàng đi, hoa cũng điêu linh, ta tìm kiếm khắp nơi phương pháp nuôi trồng để cho hoa có thể nở bốn mùa không tàn, năm ngoái mới thành công đấy.” – Thủy Triệt đứng ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang, tầm mắt đưa tới những bông hoa hồng yêu mị không tàn, cũng tựa như Diên nhi của ông ta, mãi trường tồn!
Nước mắt Nam Cung Thiển Trang ‘tí tách’ lăn xuống, mừng cho nghĩa mẫu có một người đàn ông trên thế gian này đợi chờ bà như vậy, nhưng hồng nhan bạc mệnh, thật là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Nam Cung Thiển Trang nhìn những đóa hoa giống như đang dùng hết sinh mệnh để nở ra, thủ thỉ nói: “Rất đẹp !” – Tựa như người con gái truyền kỳ giống nghĩa mẫu, cũng thiêu đốt cả sinh mạng vì tình yêu!
“Diên nhi có thể cho ta nhìn xem mặt của nàng hay không ?” – Thủy Triệt từ trong ngực móc ra một viên thuốc giống hệt viên hoán nhan đan trong ngực của Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, cảm thấy hoán nhan đan trong ngực trở nên nóng bỏng, thiêu đốt ngực của cô.
. . . . . .
Thủy Minh Hách xuất cung, đưa Chân Thiến trở về phủ, rồi sai ám vệ đi điều tra Thủy Thiên Diên và hoàng hậu Tĩnh Trinh, cùng với tất cả những chuyện trong cung xảy ra từ mười lăm năm trước.
Xoay người đứng ở bên cửa sổ, nhìn trăng non như chiếc móc câu, trong lòng không khỏi rối bời xao động, phi thân vào cung, rơi xuống nóc cung Từ An, gỡ lên một mảnh ngói, liền nhìn thấy hoàng tổ mẫu và Ứng cô cô ngồi ở trong tẩm điện.
“Ứng nhi, đây là ai gia gặp báo ứng, chẳng lẽ ban đầu thật sự sai lầm rồi sao?” – Thái hậu nét mặt bi thương, nắm thật chặt tay của Ứng cô cô, lắc lắc đầu nói: “Ai gia không sai, bọn họ là anh em, thiên lý không dung, ai gia tính toán là vì Triệt nhi, nếu không nó sao có thể nào ngồi vững vàng trên giang sơn đây?”
Ứng cô cô thở dài, bà tuy là a hoàn, nhưng Thái hậu đối xử với bà thân thiết như chị em, trong lòng có lời gì đều nói với bà, bà cũng không cần e ngại, vì vậy, suy nghĩ một chút, rồi khuyên lơn: “Thái hậu, bọn họ tuy là anh em, nhưng trưởng công chúa là được nhờ nuôi ở dưới danh nghĩa của ngài, hoàng thượng và trưởng công chúa tình đầu ý hợp, ngài không nên tự quyết khi trưởng công chúa cập kê, đưa thiếp muốn mời quốc chủ của ba nước tham gia, thì cũng sẽ không xảy ra bi kịch sau đó, trưởng công chúa không thể gả cho hoàng tử của ba nước như ý nguyện của ngài, rồi cũng bỏ đi theo đúng dự đoán của ngài, sau lại được hoàng thượng tìm về, thậm chí càng thêm thương yêu cưng chiều trưởng công chúa, ngài vẫn như trước cố chấp ngăn cản, tạo nên nỗi đau đớn không thể vãn hồi sau đó, hoàng thượng khư khư cố chấp cương quyết làm đám cưới ma (5) cùng trưởng công chúa, lấy nghi lễ của hoàng hậu để hậu táng nàng ấy.” – Giày vò tới giày vò đi, cuối cùng vẫn ở cùng nhau như trước, nhớ tới Thái hậu đã kích động các giám quan đại thần thượng tấu, rồi hoàng thượng giận dữ, một đêm giết hết các giám quan đại thần, cả vương đô đều tràn ngập sắc máu, hôm nay hồi tưởng lại thấy trong lòng vẫn kinh khiếp giống như mới hôm qua.
(5) Đám cưới ma: đám cưới âm, tức là kết hôn với người đã chết. Đây là một hủ tục tồn tại phổ biến ở vùng phía Bắc TQ
Thái hậu dường như cũng đắm chìm trong kí ức, cả khuôn mặt đều là vẻ khổ sở, nếu như làm lại, bà vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ như cũ. Diên nhi không thể gả cho Triệt nhi, may mà Diên nhi là nỗi đau trong lòng của Triệt nhi, phong tỏa tất cả tin tức, chỉ có mấy nguyên lão đại thần trong triều biết, nhưng cũng sẽ thối rữa ở trong bụng, mà dân chúng chưa nhìn thấy qua Diên nhi, đương nhiên sẽ không biết được hoàng hậu chính là trưởng công chúa, nếu không, Triệt nhi và Diên nhi đều trở thành trò cười của vương đô, thậm chí còn bị người khắp thiên hạ nói xấu. Cuối cùng Triệt nhi phong Diên nhi làm hoàng hậu, bà vẫn không muốn thừa nhận, Thủy Thiên Diên trong lòng hắn là con gái của bà!
Ứng cô cô nhìn thấy vẻ mặt của Thái hậu thì biết rõ bà đang nghĩ cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thái hậu, ngài thật ra trong lòng cũng hối hận đi, nếu không sẽ không thương yêu Chân Thiến như thế.”
Thái hậu sắc mặt biến hóa, túm thật chặt lấy khăn gấm, ôm ngực nói: “Lúc trước Diên nhi sinh con thì trong lòng ai gia tràn đầy phẫn nộ, không muốn nhìn kỹ, chỉ là nhàn nhạt phác qua, con bé không nhắm hai mắt giống những đứa bé bình thường khác, mà mở mắt ra nửa canh giờ liền, há mồm kêu khóc đòi ăn, nhìn thấy ai gia đến thì ngừng khóc, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹp nhìn chằm chằm ai gia.” – Nói tới chỗ này, khóe miệng Thái hậu lộ ra nụ cười mơ hồ, chỉ thoáng qua, rồi thu lại, gương mặt đau thương, phiền muộn nói: “Đứa bé đó không phải là của Triệt nhi, ai gia tính ngày, Diên nhi có thai khi vẫn còn ở Tuyết Lâm, nhưng con bé là đứa trẻ do Diên nhi sanh, cũng là cháu gái của ai gia, từ lần đó sau này cũng chưa hề gặp lại.”
Còn nhớ khi đó Triệt nhi nghe tin Diên nhi sinh hạ con gái, thì vui mừng đại xá thiên hạ, mở tiệc mời bách quan, nhưng đêm đó, Diên nhi lại ôm đứa bé rời đi, cuối cùng khi tìm được thì Diên nhi chỉ còn chút hơi tàn, nuốt xuống quả đông máu nhưng vẫn là vô lực xoay chuyển số trời, trở thành Hoạt Tử Nhân ( người thực vật ). Mà đứa bé kia, đến nay cũng không có tung tích.
Trên nóc nhà, Thủy Minh Hách khiếp sợ, cô của mình chính là mẫu hậu. . . Khó trách, điều này đã giải thích ọi sự.
Thủy Minh Hách đắp lại mảnh ngói, âm thầm không tiếng động rời đi giống như lúc đến, trong lòng dâng trào sóng lớn, thật lâu vẫn không cách nào hít thở được bình thường.