Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 35: Đàn Lợn Náo Loạn Hôn Lễ
Hai rương gỗ thật to, một cái chứa đầy tim sói, một chứa đầy phổi chó*, mọi người trông thấy mà rợn cả tóc gáy, đáy lòng chột dạ. (* Thiển Thiển ngầm chửi phủ tướng quân toàn là đồ lang tâm cẩu phế = tâm địa như thú dữ)
“Cái này chính là ta không ngủ không nghỉ, tốn ba ngày ba đêm đánh thức ăn hoang dã cho các người, làm tròn một lòng hiếu thuận, không phụ lại lòng ‘sủng ái’ của các ngươi đối với ta trong những năm đã qua !” – Nam Cung Thiển Trang giọng nói thanh lệ như chim sơn ca, lòng thành ý thật ẩn giấu ở trên gương mặt dưới lớp vải voan đỏ, làm cho người ta không phân rõ được thật giả.
Sự châm chọc trong lời nói và hành động của Nam Cung Thiển Trang khiến Nam Cung Ngạo Thiên Nan không chịu nổi, sắc mặt âm trầm hết sức khó coi, mặt dài ra giống trái cà tím phơi sương (da chảy xệ xuống), vừa đen lại vừa tím.
“Nghiệt nữ !” – Không thể át được cơn tức giận bừng bừng, Nam Cung Ngạo Thiên gầm lên, muốn dạy dỗ cô, nhưng rồi nhìn đến Bách Lý Ngọc vuốt vuốt tấm Hổ Phù trong tay, Ngự Lâm quân đang giơ cao trường mâu ở hai bên đường đi, siết chặt quả đấm, không cam lòng mà đành bỏ qua!
Thái Dung nhìn đến ánh mắt hung ác của Nam Cung Ngạo Thiên thì toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Nam Cung Thiển Trang, ai oán nói: “Trang nhi à, phủ tướng quân của chúng ta chưa bao giờ bạc đãi qua con, sao con có thể nào, có thể nào chửi chúng ta là lòng lang dạ sói như thế ?” – Nói xong lời cuối cùng, mơ hồ có ý trách mắng.
“Đúng vậy, là không bạc đãi ta, chỉ là khi còn bé để cho hai vị đại ca bỏ giun vào trong thức ăn của ta, dùng nước tiểu giả làm nước trà, rắc phấn ngứa lên quần áo, cả người gãi đến nỗi không có một chỗ lành lặn, trời mùa hè cho ta tắm nước sôi đến nỗi bị bỏng, mùa đông ném ta vào hầm băng, những việc như thế nhiều không kể xuể, nếu không phải số mệnh ta lớn thì còn khả năng có cơ hội để cho lão phu nhân vì cháu gái cả của bà cướp đi vị hôn phu của ta sao ? Còn tốn hết tâm tư cướp tài sản của ta nữa hả?” – Nam Cung Thiển Trang quét ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua mọi người, mỉa mai nói: “Quả thật là không bạc đãi với ta!”
Không khí đám người ầm ầm nổ tung như ong vỡ tổ, thay Nam Cung Thiển Trang lau đi giọt nước mắt thương cảm, nhao nhao lý giải tại sao cô lại làm rất nhiều chuyện ác khiến người và thần cùng căm phẫn, thì ra là bị người của cái gia đình này bức bách!
Con ngươi thâm thúy của Bách Lý Ngọc thoáng qua tia rét lạnh, cười như không cười nhìn Thái Dung.
“Bản Tướng cảm thấy Nam Cung Tiểu mới giống con gái của Nam Cung phu nhân, Thiển Thiển ngược lại giống như đứa bé được nhặt nuôi !” – Tung người xuống ngựa, dắt tay Nam Cung Thiển Trang, dường như vô tình nói ra: “Nghe nói Nam Cung Ngạo Tùng chỉ cưới một người nguyên phối (người vợ cả), mà nguyên phối thân thể suy nhược không có cách nào sinh con !”
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, ngay sau đó đem đủ loại chuyện liên lạc lại thành một khối, có cái gì đó dường như quan trọng sắp sửa được gọi ra, cần phải suy đoán sâu thêm nhưng rồi lại đứt mất đầu mối không được rõ ràng.
Nam Cung Ngạo Thiên ẩn nén tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thái Dung, mang theo sự soi xét kỹ càng. Năm xưa hắn cũng được biết chuyện vợ của đệ đệ không sinh nở, thậm chí đã tìm thái y xem chẩn qua, đúng lúc đó lại xảy ra chiến sự ở biên quan, hắn đi đánh giặc, để Thái Dung ở quê nhà chăm sóc, nay bị Bách Lý Ngọc nhắc tới, hồi tưởng đến Thái Dung hàng năm đều về quê ở nán lại một thời gian, khi Nam Cung Tiểu trở về phủ, bà ta cũng cực kỳ khác lạ, trong lòng giống như có cái gai ghim vào, phỏng đoán liệu Nam Cung Tiểu có phải do Thái Dung cùng nhị đệ sinh ra hay không!
Thái Dung chạm phải tầm mắt của Nam Cung Ngạo Thiên, trong lòng hốt hoảng, sợ hãi lắc đầu, lo lắng giải thích: “Không có, thiếp không phải vậy, Trang nhi là đứa bé của chúng ta !”
“Hôm nay là ngày vui lớn của bản Tướng, đại náo khóc lớn thì quá không may mắn, chẳng qua là buông ra lời nói đùa vô hại tới tình cảm lớn để điều chỉnh không khí mà thôi !” – Bách Lý Ngọc cau mày, thong dong nói.
Nói đùa ? Điều chỉnh không khí à ?
Mọi người trên đầu đầy mồ hôi lạnh, không tuân thủ nữ tắc sẽ bị dìm lồng heo, đây là muốn hại chết người chứ!
Mặc dù khẩu khí của Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng hoà giải, nhưng mọi người đã cho rằng đây tuyệt đối là sự thật, ngay cả Nam Cung Ngạo Thiên cũng nửa tin nửa ngờ, dự tính mai sau phải điều tra một phen.
Nam Cung Thiển Trang mắt trợn trắng, ngầm mắng y âm hiểm, mặc kệ có phải là thật hay không, lúc này đây trong tâm của Nam Cung Ngạo Thiên đã bị hạ chôn một trái bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Ngáp dài xoay người ngồi lên kiệu hoa, Bách Lý Ngọc bước đi chậm rì rì về hướngTướng phủ, đợi Sở Mộ Cẩn đón Nam Cung Tiểu đi ra, chẳng qua cự ly cũng chỉ có cách nhau mấy trượng, sắc mặt của Sở Mộ Cẩn chầm chậm trầm xuống, không chịu yếu thế gia tăng tốc độ muốn vượt qua, nhưng mặc kệ hắn nhanh như thế nào, Bách Lý Ngọc đều giữ nguyên cùng một tốc độ giống hắn.
Khi hai hàng nhân mã diễn tấu thổi sáo và trống tiêu sái đi xa, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, rên rỉ một tiếng, thấy trước cửa trống trơn vắng vẻ, sững sờ, vỗ đùi, vẻ mặt đau khổ mà hỏi: “Sính lễ đâu ? Này, mấy xe sính lễ đâu rồi ?”
Nam Cung Ngạo Thiên thấy chán ghét, nói: “Chở đi rồi !”
“Cái gì ? Mày không biết đường cản lại hay sao ?” – Lão phu nhân cất cao âm lượng, mặc dù không cam nguyện, cũng biết là vuột mất rồi, nghểnh dài cổ nhìn về một ít chấm đỏ ở phía xa xa, ánh mắt chan chứa dạt dào vẻ không buông bỏ được, chép chép cái mồm, miệng phun phì phì: “Cái đồ bỉ ổi kiến thức hạn hẹp!”
Nam Cung Ngạo Thiên mặt tối sầm lại, trong nội tâm không biết là cái cảm xúc gì nữa, nhìn bà mẹ chanh chua, khóe miệng mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng, phất tay áo đi vào phủ, cái măt này của hắn coi như mất hẳn không ngẩng lên nổi!
Mà Nam Cung Thiển Trang bị lão phu nhân mắng lại đang xiêu vẹo tựa vào kiệu hoa ngủ say tới nỗi trời đất mù mịt.
Bỗng nhiên, ba đội ngũ rước dâu ở đoạn giao cắt của ngã ba đường va chạm vào nhau, kiệu hoa bị lay động dữ đội, đang nhắm chặt mắt Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên mở mắt ra, vén rèm lên nhìn ra ngoài, có hai bóng người đang xuống kiệu, cười lạnh một tiếng, thúc ép vận nội công, khiến ba cái kiệu hoa một lần nữa đụng vào nhau, nhanh chóng chuyển đổi vị trí.
Bách Lý Ngọc thu hết sự biến đổi này vào trong mắt, cưng trìu cười một tiếng, vuốt nhẹ bờm trên đầu con ngựa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ chạy thẳng tới phủ Hữu Tướng, để lại Sở Mộ Cẩn cùng với công tử Kiều Phi của phủ Thượng Thư đầu óc mụ mị ngơ ngác nhìn nhau, rồi từng người tự bỏ đi về phía phủ của mình.
Xuống kiệu, bước qua chậu than hồng, Nam Cung Thiển Trang bị Bách Lý Ngọc dắt đến tiền sảnh để bái đường, thấy cái người đang ngồi cao trên thì Nam Cung Thiển Trang nhíu mắt lại, lão hoàng đế thật là âm hồn không tan!
“Hôm nay trẫm làm người chứng hôn cho các ngươi. Hữu Tướng thành thân, trẫm rất vui mừng !” – Sở Nam Kình mặt mày hồng hào tươi tắn, sảng lãng mà cười to, đại thần ngồi bên dưới cũng hùa theo chúc mừng, nịnh nọt đôi câu.
“Nào, hãy bái đường trước đi, đừng để lỡ mất giờ lành !” – Sở Nam Kình xoay người ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn ở ghế trên, chờ đôi tân nhân tới quỳ lạy.
(*)cô dâu chú rể mới cưới được gọi là tân nhân
“Nhất Bái Thiên Địa ——” – người chủ trì lễ nghi rướn cổ họng cất cao giọng hô to
Bách Lý Ngọc nhìn dung mạo của người nọ như ẩn như hiện dưới lớp vải voan đỏ, khẩn trương thu lấy dải lụa đỏ, hai người xoay người hướng ra phía bên ngoài cúi đầu lạy, nhưng đột nhiên lại đứng ngẩn người ra, xa xa nhìn thấy một con lợn nái béo núc ních dẫn đầu đang chạy rất nhanh về phía hỉ đường, đằng sau là một đám lợn con đi theo, ụt ịt kêu gào lên.
Ngay sau đó, đã vọt vào trong hỉ đường, cả đại sảnh nhất thời hôi rình rình thối hoắc, đàn lợn chạy loạn khắp nơi, ngay cả các vị đại thần ở tại chỗ bị sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, càng không cần phải nói đến hoàng thượng quen sống trong nhung lụa, làm sao đã gặp qua mặt trận chiến sự kiểu này, chẳng còn để ý gì đến thân phận nữa vội nhảy lên cái ghế, cái mặt đen sa sầm hô lên: “Người đâu, người đâu, mau kéo bọn súc sinh này xuống làm thịt !”
Không chờ thị vệ kịp tiến lên, một người nông phu mặc áo vải gai rách rưới vá víu, chân mang giày cỏ vội kêu khóc: “Hoàng thượng ! Xin ngài làm chủ cho thảo dân!”
“Điêu dân to gan dám xua một đám súc sinh tới đại náo hôn lễ của Hữu Tướng, ngươi có biết tội của ngươi không ?!” – Sở Nam Kình nhìn hai người đang đứng ở đàng xa vẫn điềm tĩnh như cũ, trong lòng thấy khó chịu, cảm giác rằng hành vi của mình quá mất mặt, bèn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra sửa sang lại long bào, trèo xuống cái ghế ngồi ngay ngắn.
“Thảo dân oan uổng, con lợn nái này được nuôi đã hai năm chưa từng đẻ ra một đứa nào, bốn tháng trước tình cờ thấy Thừa Tướng từ trong chuồng lợn đi ra, chưa qua mấy tháng, con lợn nái đã sinh được một lứa rồi, đáng lẽ là rất tốt, hôm nay lại đột nhiên bồn chồn cuồng lên, phá thủng hàng rào chạy tới bên này, có người nói. . . Nói là. . .” – Người nông phu lúng túng, trộm liếc mắt một cái về phía Hữu Tướng một thân phong nhã hào hoa, có vẻ khó có thể mở miệng.
“Nói đi !” – đáy mắt Sở Nam Kình thoáng qua vẻ âm hiểm, giữa hai lông mày tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn, nhìn đám súc sinh kia nhảy loạn khắp nơi mà có phần ngồi không yên!
“Dạ, nói rằng đàn lợn con này là do Hữu Tướng sinh ra ạ !” – Nông phu như có gai đâm sau lưng, cúi thấp đầu, cắn răng mà nói ra.