Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Chương 11: Nàng Đang Đợi Cô


Đọc truyện Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu – Chương 11: Nàng Đang Đợi Cô


Một hãn huyết tuấn mã toàn thân màu đỏ kéo chiếc xe được làm bằng gỗ trầm hương chạy băng băng về phía ngoại thành.
Bên trong xe ngựa, im phăng phắc không tiếng động, tràn ngập mùi thuốc súng, nam tử áo trắng lười nhác nằm nghiêng ở trên gấm tơ tự nhiên trắng phau cực kỳ trân quý, khóe miệng khễ nhếch, tâm tình không hề tệ.
Mà ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ là nữ tử áo đỏ, ngọn lửa tại đáy mắt bốc hừng hực, căm tức nhìn nam tử đang giễu cợt cô. Tay phải cầm lấy khăn gấm Bích Hàm đưa tới, dùng sức xoa xoa lòng bàn tay trái, tức giận nhìn chằm chằm mấy viên thuốc hoàn màu đen trên chiếc bàn án kỉ thấp nhỏ.
Mùi thối thoang thoảng như có như không kích thích khứu giác của cô, không thể chịu đựng được nữa, nhặt lên, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đụng ngã nửa thân trên của Bách Lý Ngọc, một tay bóp cái miệng của y há ra, một tay đem viên thuốc hôi không nói nổi nhét vào trong miệng y, thấy y nuốt xuống, phủi tay bỏ ra.
Tươi cười xinh đẹp, đung đưa ngọc bội cô thèm thuồng đã lâu, ngắm nghía từ lúc ở trong lục thủy đình, dựa vào ánh mắt người trong nghề của cô đã nhận ra đây là Noãn Ngọc(ngọc làm ấm người) cực phẩm, giá trị liên thành.
“Thiếu nợ thì trả tiền, Thừa Tướng đại nhân, tình hình kinh tế căng thẳng, ta không ngần ngại dùng khối ngọc bội này để đền bù ột chút trăm lượng hoàng kim đâu!” – Nam Cung Thiển Trang như thể kết thúc chuyện nó vốn là phải thế. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, thể chất của cô cũng là lạnh tự nhiên, vừa đến mùa đông cả người lạnh như băng, có khối ngọc này đoán chừng có thể tốt hơn một chút chút.
Bách Lý Ngọc thấy có một bóng dáng màu đen đánh tới, theo phản xạ định chuẩn bị công kích, nhưng kịp thời nhận ra là ai liền thu hồi nội lực, nhưng không còn kịp ngăn cản động tác của cô. Viên thuốc hoàn chui vào miệng lập tức tan ra, một dòng nước ấm nóng tuôn trào trong toàn thân, cái trán rỉ ra lấm tấm mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Thuốc hoàn này để cải thiện thể chất mang tính hàn của cô, cần mất rất nhiều thời gian mới chế luyện được, hôm nay đã bị lãng phí rồi. Tuy nhiên, Noãn Ngọc cũng rất tốt !” – Con mắt hẹp dài chợt lóe sáng quỷ dị, nhắm mắt lại dưỡng thần, xua tan cái khô nóng trong cơ thể.
Nam Cung Thiển Trang có chút ngượng ngùng, tưởng lầm rằng Bách Lý Ngọc đang trêu cợt mình, cho nên mới phải. . . Bây giờ ngẫm nghĩ lại, là mình lòng dạ hẹp hòi rồi.

Nhìn Noãn Ngọc mà y cho cô, trong lòng càng thêm áy náy, cảm thấy phảng phất như bỏng tay, bèn ném ngọc bội lên trên người Bách Lý Ngọc, bĩu môi: “Quân tử không chiếm đồ tốt của người khác !”
“Đồ đã đưa ra ngoài, nào có lý lại lấy về. Huống chi, vật này vốn là của cô !” – Bách Lý Ngọc nhấc thân thể lên, cầm lấy ngọc bội thắt ở bên sườn hông của Nam Cung Thiển Trang, ngọc bội trong suốt lóng lánh bị váy lụa mỏng màu lửa đỏ nhuộm đẫm thành màu hồng.
Nam Cung Thiển Trang liếc mắt nhìn ngọc bội, cũng không già mồm nói thêm gì nữa, nhận lấy, kinh ngạc nhìn đường nét tuấn mỹ của Bách Lý Ngọc, trong lòng cảm thấy khác thường, trừ thân mẫu và Bích Hàm, y là người duy nhất đã trợ giúp cô.
“Nghĩa mẫu là một nữ tử như thế nào ?” – Cô cảm thấy hơi tò mò, có gã sư đệ xuất sắc như thế, hẳn nghĩa mẫu cũng không thua kém đâu.
“Nàng là nữ tử Truyền Kỳ, Hộ quốc trưởng công chúa của Nam Chiếu, là tỷ muội cùng kết nghĩa kim lan* với thân mẫu của cô !” – Nụ cười châm biếm trong đáy mắt Bách Lý Ngọc được thay thế bằng sự dịu dàng phát ra từ nội tâm, đủ khiến người khác chìm đắm trong bên trong không sao dứt ra được.
(*kim lan có nghĩa là vững bền (kim -金) mùi thơm lâu, sực nức như hoa lan hình ảnh ví dụ để chỉ tình ý hợp nhau)
“Được rồi, những thứ khác khi đến am miếu cô sẽ biết thôi !” -Tròng mắt tối sầm lại, người nữ tử dịu dàng và duyên dáng như vậy, nhưng kết cuộc lại là hồng nhan bạc mệnh.
“Đại nhân không thích thân mẫu của ta !” – Nam Cung Thiển Trang nói một cách chắc chắn, khẳng định không hề giống như cảm xúc của y đối với nghĩa mẫu, đáng lý ra cũng phải tôn kính với mẫu thân, nhưng khi húp cháo, rõ ràng cô đã bắt được sự lạnh nhạt trong đáy mắt của y.
“Bà ấy nên ăn mừng may mắn vì đã làm ra chuyện đó !” – Bách Lý Ngọc thu lại nụ cười, không e dè nói ra biểu cảm không ưa thích đối với Thái thị, mơ hồ có ý hận.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Nam Cung Thiển Trang cũng không tiếp tục hỏi nhiều hơn. Y có thể trợ giúp mình như vậy tất cả là vì nhìn tới tình cảm với nghĩa mẫu ư !
Dọc theo đường đi, hai người cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, khi Nam Cung Thiển Trang không chịu đựng được nữa, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại, Nam Cung Thiển Trang vén rèm xe lên, nhìn dãy núi cao vút trong mây, sương khói vấn vít, lập tức nhảy xuống xe ngựa.
“Người ở đây chờ ta hay là cùng đi tế bái nghĩa mẫu ?” – Nam Cung Thiển Trang càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với nghĩa mẫu, nghe nói bà tài năng xinh đẹp còn chưa thành hôn, lại là công chúa của một nước, hẳn là phải chôn cất ở Hoàng lăng của Nam Chiếu chứ, vì sao lại chôn cất ở Tuyết Lâm quốc vậy ?
“Cùng đi !” – Bách Lý Ngọc ý bảo người áo đen đội đấu lạp đi lấy đồ tế bái trong tay Bích Hàm, rồi cầm lấy đồ tự mình chuẩn bị, xuống xe ngựa.
“Ô, ngươi có ý gì vậy, đây là thân mẫu ta chuẩn bị cho ta mà !” – Nam Cung Thiển Trang nhìn đến đống nhang đèn vật tế bị ném xuống dưới con dốc thẳng đứng, như hung thần ác sát nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, lại phát hiện ra người áo đen đi theo bên cạnh phát ra sát khí, khẽ cau mày, quay đầu đi lên núi.
“Thiển Thiển, một ngày nào đó cô sẽ hiểu rõ dụng ý của ta !” – Bách Lý Ngọc theo sát phía sau, nhấp nhấp môi mỏng, khó có thể để giải thích.
Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, hắn hận thân mẫu nên không muốn dùng đồ tế của thân mẫu để cúng bái nghĩa mẫu, điều này cũng có thể hiểu được. Chẳng qua là không rõ hắn và mẫu thân có mối thâm thù đại hận gì.
Đường núi gập ghềnh, Nam Cung Thiển Trang người đầy mồ hôi bò lên trên, may là để Bích Hàm và người áo đen ở lại dưới chân núi, rồi khi ánh tà dương rốt cục chỉ còn là một mảnh nhỏ ở cuối chân trời, hai người cũng leo tới đỉnh núi.

Đi theo phía sau Bách Lý Ngọc, vòng qua mấy cái ngã ba, đến một chỗ có cửa hang động, đi vào trong nhìn thấy Bách Lý Ngọc nhấn mấy cái ở trên vách tường đá, ‘răng rắc’ một tiếng, vách tường đá dầy cộm nặng nề mở ra, huyệt động trống trải rộng mênh mông lộ ra sáng sủa, bên trong có đủ loại hoa hồng Mai Côi(*) màu đỏ lửa diễm lệ, tươi đẹp ướt át, lộng lẫy, quyến rũ, không có dấu hiệu suy tàn, trên vách hang treo đầy bức tranh vẽ nữ tử xinh đẹp thoát tục, chép lại một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng.
Nam Cung Thiển Trang kinh hãi, vốn tưởng rằng dung mạo của cô xem ra đã rất quyến rũ, cùng so sánh với nữ tử được vẽ ra kia, lại khác biệt một trời một vực, cô có vẻ quyến rũ của khói lửa trần thế, mà nữ tử xinh đẹp kia cũng không thực là sương khói, tựa như tiên tử hư vô, lúc ẩn lúc hiện lạc xuống cõi Hồng Trần, tinh khiết thoát tục.
“Mau vào đi !” – Trên mặt Bách Lý Ngọc thu lại nụ cười nhẹ, sắc mặt lạnh lùng, có một sự nhàn nhạt ưu thương quanh quẩn quanh thân của y, là một phần diện mạo mà Nam Cung Thiển Trang chưa từng thấy qua .
Nam Cung Thiển Trang mặc kệ hắn lôi kéo tay đi xuyên qua bụi hoa, trong lòng biết nơi này bày trí trận pháp trong truyền thuyết, đến lúc đi ra nhìn thấy cũng sẽ là một cảnh tượng khác, tiếng giọt nước tí tách như những nốt đàn dương cầm (piano) dường như vui vẻ nhảy vọt ra, đập vào mắt là một cái đầm sâu có rất nhiều hoa sen thánh khiết nở rộ, trong đầm nước có một tảng đá lớn nhô ra, phía trên đặt một hòm quan tài bằng băng dài hai thước, nằm bên trong là một nữ tử mặc bộ váy lụa mỏng màu đỏ lửa, chính là người trong bức họa trên vách hang. Nhìn thấy dung mạo chân thật của nàng, mới phát giác bức họa không bằng một phần mười vẻ xinh đẹp của nàng, sự xinh đẹp không chân thực, nhẹ nhàng vừa chạm vào sẽ lập tức vỡ tan.
Nam Cung Thiển Trang từ đáy lòng trào lên một cảm xúc khác thường, chóp mũi khẽ chua xót, một giọt nước mắt nóng hổi không hề dự liệu nhỏ xuống rơi vào trong đầm âm u thăm thẳm, bật thốt lên câu cảm thán: “Từ xưa nhiều hồng nhan bạc mệnh, lưu lại chỉ có mộ xanh cô độc hướng hoàng hôn !”
Nữ tử xinh đẹp song tuyệt như vậy, nên được trời cao yêu mến, bao nhiêu người ở bên cạnh vây chung quanh quấn quýt si mê, đến cuối cùng lại táng thân nơi thâm sơn, một hòm quan tài bằng băng bảo tồn vẻ đẹp một thời của nàng.
Bách Lý Ngọc cả người chấn động, lộ ra nụ cười thê lương, so sánh như vậy với sư tỷ thực là chuẩn xác, nhưng châm chọc lại chính là nói ra từ trong miệng Nam Cung Thiển Trang.
“Nàng rất thích diều giấy, đèn hoa, chúng ta gấp những thứ ấy rồi để lại cho nàng !” – Bách Lý Ngọc lấy ra trong giỏ xách giấy Tuyên Thành năm màu đặt trên hòn đá, rat ay ngồi gấp.
“Hàng năm đại nhân đều tới đây sao ?” – Nam Cung Thiển Trang lau giọt nước ở khóe mắt, ngồi xuống dưới đất, cùng nhau gấp giấy.
“Cũng không phải vậy !”

“Đây là lần đầu tiên ư ?” – Trong lòng thấy kỳ quái, y đối với người đó rất quen thuộc, không giống như là lần đầu tiên.
“Ừ !”
“Ta nghĩ rằng các người nên chôn nghĩa mẫu xuống đất an nghỉ, cứ đóng băng bảo tồn di thể như vậy là khinh nhờn, đối với nghĩa mẫu là không tôn kính !” – Nam Cung Thiển Trang nói ra quan điểm của mình, đối với người đã qua đời, hẳn là nên để cho bà rời khỏi cõi Trần bỏ lại mọi thứ mà ra đi thanh thản, chứ không phải giữ lại để cho người đời sau bi thương.
Không khí trong nháy mắt liền đóng băng, Bách Lý Ngọc lạnh lùng liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên giễu cợt, động tác gấp diều giấy trên tay càng lúc càng nhanh, mấy canh giờ sau, đã gấp được la liệt trên đất.
Bách Lý Ngọc đem diều giấy và hoa đăng thả vào trong cái đầm sâu, rồi y đứng thẳng người lên, ‘ầm’ một tiếng, nâng lên hòm quan tài bằng băng trên phiến đá to lớn từ từ thả cho chìm xuống, chưa đầy trong chốc lát, hòm quan tài bằng băng liền chìm nghỉm.
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc, tiến dịch lên hai bước, nhìn vào đầm sâu đang gợn sóng lăn tăn, cảm giác nói không nên lời.
“Nàng đang đợi cô !” – Mấy chữ thanh nhã, xa xăm, thăm thẳm, như có như không phảng phất như từ chân trời truyền đến, vọng lại ở bên tai cô.
Nam Cung Thiển Trang lưng thẳng đơ, cứng còng, kinh ngạc nhìn thần sắc thẫn thờ của Bách Lý Ngọc, lông mi dài mà cong khẽ run lên, nhìn về phía đầm nước đã trở lại phẳng lặng, bỗng nhiên có chút luống cuống.
Đợi cô ư. . .
Thì ra là chờ để cho “nàng ấy” gặp mặt một lần, dụng ý sâu như vậy lại bị cô châm chọc. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.