Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 44: Đây Là Cái Kết Trong Truyền Thuyết
Sau khi Hoàng thượng tới điện Ngọc Minh đã chuyển Tiết quý phi từ điện Ngọc Minh tới cung Nghênh Xuân. Tuy cung Nghênh Xuân không phải lãnh cung, nhưng nó tọa lạc ở vị trí hẻo lánh chẳng mấy ai qua lại, không khác lãnh cung là mấy.
Hoài Cảnh Đế làm vậy, ngoài mục đích trừng phạt Tiết quý phi còn để giết gà dọa khỉ.
Từ khi Tiết quý phi vào cung Nghênh Xuân, đám phi tần trong cung không ai bảo ai mà đều ngoan ngoãn lạ thường, bình thường cứ hai ba hôm họ lại chạy tới điện Thần Quang, nay đến cổng cung cũng không dám ra.
Thần Thần cảm thấy chiêu này của Hoàng thượng rất hiệu quả, cuối cùng nàng cũng yên tâm dưỡng thai.
Gần cuối năm, cái bụng nhỏ của Thần Thần mỗi lúc một nhô cao, phản ứng thai nghén cũng ngày càng rõ rệt. Thời gian Hoài Cảnh Đế ở điện Thần Quang càng ngày càng dài, hầu như ngoài buổi chầu sớm thì y đều dính lấy Thần Thần không rời nửa bước.
Cuối năm trong cung rất bận rộn, ngoài những buổi lễ tiệc thông thường còn phải tổ chức đại lễ tế trời. Vì lo lắng cho thân thể Thần Thần, Hoài Cảnh Đế vốn định hủy bỏ đại lễ tế trời lần này, nhưng dưới sự khuyên nhủ của Thái hậu, cuối cùng y vẫn xuất cung lập đàn tế trời.
Theo ý Thái hậu thì đứa bé trong bụng Thần Thần là do ông trời ban cho nhà họ Sở bọn họ, dù Hoàng thượng không cầu phúc cho bá tanh thì cũng nên cảm tạ ông trời đã kéo dài huyết mạch hoàng thất nhà họ, cũng cầu mong đứa bé có thể thuận lợi chào đời, trưởng thành khỏe mạnh vui sướng.
Về chuyện đó có phải là con trai hay không thì Thái hậu lại không đề cập tới.
Hôm tế trời, đường cái trong kinh đông nghịt dân chúng tới xem, còn đông hơn cả năm ngoái khi Hoài Cảnh Đế vừa lên ngôi.
Giữa tuyết lớn bay ngập trời, Hoài Cảnh Đế mặc một bộ long bào màu vàng, đạp lên tuyết, bước từng bước lên đài tế lễ, thậm chí có thể nghe rõ thấy tiếng trầm trồ của dân chúng bên dưới.
Lúc Hoài Cảnh Đế quỳ xuống, bá tánh và thị vệ đứng sau cũng nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô Hoàng thượng vạn tuế. Hoài Cảnh Đế thầm thấy hơi tiếc nuối, y hy vọng Thần Thần cũng có thể nhìn thấy cảnh này. Nghĩ đến đây, y nhớ mình từng nghe Thần Thần kể năm ngoái nàng đã đứng giữa ngàn vạn bá tánh, lén xem y tế trời.
Hoài Cảnh Đế cụp mắt nghĩ, năm sau nhất định y phải dẫn Thần Thần theo, nhưng nàng không còn đứng bên dưới mà sát cánh bên y với thân phận Hoàng hậu.
Sau khi buổi tế lễ kết thúc, Hoài Cảnh Đế ngồi vào chiếc kiệu xa hoa rộng lớn, theo đường cũ trở về hoàng cung. Dân chúng vẫn không thôi phấn khích, chiếc kiệu đi tới đâu là tiếng hô Hoàng thượng vạn tuế lại vang vọng tới đó.
Thầy giáo Giả cũng đi theo đội ngũ tế trời, mũi đỏ ửng lên vì tiết trời rét mướt. Vậy mới nói đẹp trai cũng có điểm tốt, Hoài Cảnh Đế lên ngôi chưa tới hai năm, cũng không tạo ra thành tích vĩ đại nào nhưng lại rất được bá tánh yêu mến.
Bá tánh đúng là nông cạn quá đi mất!
Có điều gã nghĩ, nếu sau này tuyển chọn hoàng đế theo cách này cũng hay, cứ chọn người đẹp nhất là được, như vậy có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện nồi da nấu thịt, gã quả là cơ trí quá đi mất!
Thầy giáo Giả nghĩ ngày mai dự chầu, gã phải đề xuất chuyện này với Hoàng thượng mới được.
Sau khi đại lễ tế trời kết thúc, trong cung tổ chức yến tiệc linh đinh để chào đón năm mới. Vô số pháo hoa được bắn lên trời khiến khắp kinh thành sáng rực như ban ngày.
Tuy Thần Thần đang mang thai nhưng vẫn bám lấy Hoài Cảnh Đế, mặt dày tham dự hoạt động này, nếu bảo nàng một mình ngồi ở điện Thần Quang trong khi bọn họ vui vẻ bên ngoài thì quá đỗi thê lương.
Ngồi cạnh Hoài Cảnh Đế, Thần Thần ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực sáng trên đỉnh đầu, cảm thấy hình như đứa bé trong bụng lại vừa đạp mình một cái.
“Sao thế?” Thấy thái độ người ngồi cạnh khang khác, Hoài Cảnh Đế cúi đầu xuống, nhíu mày nhìn Thần Thần.
Thần Thần lắc đầu với y, cười nói: “Không có gì, lại mới bị đạp thôi.”
Nghe Thần Thần nói thế, Hoài Cảnh Đế không khỏi bật cười. Y vén tóc rối trên mặt Thần Thần sang bên rồi kéo cổ áo Thần Thần cao lên một chút, “Nàng vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả, vì nhân dân phục vụ thôi!”
Hoài Cảnh Đế lại cười khẽ hai tiếng, cầm tay Thần Thần đặt lên đầu gối mình rồi lại ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Một tiếng “Chíu!” vang lên, lại một viên pháo hoa có cái đuôi siêu dài lao vút lên không trung, nổ tung thành đóa hoa xinh đẹp.
Năm nay Thần Thần sống không thoải mái gì hết, nhiều đồ ngon không thể ăn, thỉnh thoảng ăn được chút quà vặt thì lại bị nôn mửa. Hoài Cảnh Đế thấy Thần Thần như thế cũng chẳng nuốt trôi, năm nay trông gầy rộc đi so với năm ngoái.
Thần Thần thấy y như vậy thì không khỏi lo lắng. Hoàng thượng đâu phải người thường, ngài bận trăm công nghìn việc, nếu cứ tiếp tục như thế thì sức nào chịu nổi!
Thần Thần cố ý bảo Phương đại trù nấu một nồi canh cực bổ cho Hoài Cảnh Đế rồi tự mình bê tới trước mặt y. Hoài Cảnh Đế nhìn chén canh cực bổ, thoáng rầu rĩ liếc nhìn Thần Thần, “Thần Thần, nàng tẩm bổ cho trẫm, trẫm tràn trề sức sống không có chỗ phát tiết phải làm sao đây?”
Trần Thần Thần: “…”
Đại khái là, Hoài Cảnh Đế là một người vô cùng biết kiềm chế và có sức tự chủ cao, nàng mang thai lâu như vậy mà hầu như Hoài Cảnh Đế đều cùng nàng ngủ chay.
Thấy Thần Thần gục đầu xuống, hai tai đỏ ửng, Hoài Cảnh Đế kiềm lòng không đặng kéo nàng vào lòng, cúi đầu in lên khuôn mặt mềm mại của nàng một chiếc hôn, “Thần Thần, nàng muốn trẫm uống canh cũng được, có điều sau đó có thể nàng sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Trần Thần Thần: “…”
Hoàng thượng đúng là hễ có dịp là nổi máu dê ngay. Lúc trước là điều kiện để thăng chức cho nàng, giờ ngay cả uống chén canh cũng trả giá với nàng.
Ngặt nỗi Hoài Cảnh Đế luôn là người ở chiếu trên. Trong chuyện ấy, nàng luôn mặc y muốn làm gì thì làm.
Hoài Cảnh Đế uống cạn chén canh cực bổ do Phương đại trù nấu một cách thoải mái, hôm sau đi dự chầu sớm mà cả người vẫn tươi tỉnh sảng khoái.
Xuân đến, cả người Thần Thần đều uể oải, nàng cảm thấy có lẽ đây chính là điềm báo muốn ngủ xuân trong truyền thuyết. Một ngày có mười hai canh giờ, nàng cảm thấy mình đã ngủ những mười canh mà vẫn thấy thiếu ngủ.
Tạ thái y dặn nàng phải vận động hợp lý, không thể nằm ì trên giường mãi. Nhưng với cái bụng vượt mặt này, bây giờ trừ khi Hoài Cảnh Đế đích thân đi cùng thì y không cho nàng đi đâu cả.
Gần đây chuyện ngoài biên cương dần chuyển biến tích cực, Hoài Cảnh Đế nhận được thư của Trần Mộc bảo vài hôm nữa sẽ thắng trận quay về.
Khi y báo tin này cho Thần Thần hay, cuối cùng nàng cũng có chút hào hứng. Kể ra thì đã hơn nửa năm nàng chưa gặp Trần Mộc, Thần Thần cứ ngỡ chàng sẽ không về kịp lúc mình sinh.
Hoài Cảnh Đế biết Thần Thần nhớ người nhà, ngoài Trần Mộc, nhất định nàng cũng thường xuyên nhớ nhung cha mẹ ở Tô Châu. Ôm Thần Thần vào lòng, Hoài Cảnh Đế bảo đợi Thần Thần sinh con xong, nghỉ ngơi hồi phục thật tốt, y sẽ lựa thời gian dẫn Thần Thần về Tô Châu thăm nhà.
Dù sao đó cũng là nơi bọn họ gặp nhau, y có chút hoài niệm thời gian đi học ở học viện Duyệt Lai.
Thần Thần nghe Hoài Cảnh Đế nói thế thì thầm kích động, thế là nàng lại bị đứa bé đạp cho một phát.
Lúc sen trong hồ nở rộ thì Thần Thần cũng bước vào giai đoạn dự sinh. Khi sắp lâm bồn, Hoài Cảnh Đế hầu như chuyển từ tẩm cung tới sống luôn tại điện Thần Quang, còn chẳng tới Ngự thư phòng, mọi công việc đều được y giải quyết ở điện Thần Quang.
Đúng lúc này, Trần Mộc cũng thuận lợi mang chiến thắng trở về, chàng có công dẹp loạn biên cương, được Hoài Cảnh Đế thăng làm Đại tướng quân, trở thành quan nhất phẩm.
Trần Mộc vào cung báo cáo với Hoài Cảnh Đế xong bèn tới điện Thần Quang thăm Thần Thần, chàng còn mang cho nàng rất nhiều đồ chơi của nước láng giềng.
Số lần Thái hậu tới điện Thần Quang mỗi lúc một nhiều, mỗi lần bà tới đều mang ít quà cho Thần Thần. Từ bài thuốc bổ cho tới đồ ăn, tơ lụa, mọi thứ tốt đều đưa tới đây khiến đám phi tần trong cung ghen tỵ đỏ cả mắt nhưng không dám cựa quậy gì.
Dù sao Hoàng thượng luôn thời thời khắc khắc ở bên Thần Thần và vết xe đổ của Tiết quý phi vẫn rành rành ra đó.
Lần này Thái hậu lại mang ba bà đỡ tới rồi lệnh cho Tạ thái y cùng mấy đại phu am hiểu phụ khoa mỗi ngày tới điện Thần Quang thăm khám để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Hoài Cảnh Đế lại thanh lọc người hầu trong điện Thần Quang lần nữa, ngoài Lan Tâm, Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm và mấy bà đỡ thì đám người hầu trong điện Thần Quang không quá mười người.
Thần Thần bị sự chuẩn bị của Hoàng thượng và Thái hậu làm lo lắng theo, giống như nàng đang mang bảo vật quốc gia trong bụng vậy. Nàng nghĩ phụ nữ có thai bình thường chắc không phải chịu áp lực lớn như vậy, hơn nữa nếu sinh con trai còn đỡ, nhỡ là con gái thì có khi nào nó sẽ bị Hoài Cảnh Đế ghét bỏ không? Tuy ngoài miệng y bảo cũng thích công chúa nhưng Thần Thần cảm thấy y sẽ thích con trai hơn, ít ra là… chắc chắn Thái hậu nghĩ thế.
Nếu sinh con gái, biết đâu không chỉ đứa bé bị ghẻ lạnh mà ngay cả người làm mẹ như nàng cũng sẽ bị ghét lây.
Thần Thần càng nghĩ càng thấy lo âu, đến nỗi Tạ thái y cũng lo theo, cả ngày đi sau Thần Thần dặn nương nương phải thả lỏng tâm trạng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.
Thần Thần và Tạ thái y cứ lo lắng như vậy tới tháng thứ bảy, vào một ngày trời quang mây tạnh, cuối cùng Thần Thần cũng sinh.
Hôm ấy Hoài Cảnh Đế vừa dự chầu sớm xong thì đi như bay tới điện Thần Quang. Đám bà đỡ, Lan Tâm và mấy nha hoàn đang giúp Thần Thần sinh con bên trong, Hoài Cảnh Đế đứng ngoài nghe tiếng Thần Thần rên rỉ mà tim như thắt lại.
Mặc kệ phòng sinh bẩn thỉu thế nào, Hoài Cảnh Đế vẫn muốn vào song cuối cùng đã bị cản lại. Lòng y nóng như lửa đốt đợi bên ngoài suốt một canh giờ thì tiếng rên rỉ của Thần Thần bên trong mới nhỏ dần, thay vào đó là tiếng trẻ con khóc nức nở như ánh nắng đẩy lùi sương mù khiến mắt Hoài Cảnh Đế sáng ngời ngay lập tức.
Thần Thần cảm thấy mình đang chìm xuống biển, bốn phía hỗn độn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt đằng xa đang gọi mình tới. Thần Thần theo dòng nước trồi về phía trước, cuối cùng cũng tới chỗ tia sáng ấy.
“Thần Thần…”
Bên tai như có tiếng ai đó gọi mình, Thần Thần cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại của Hoài Cảnh Đế, trông y có vẻ mỏi mệt nhưng đáy mắt lại đong đầy niềm vui sướng.
“Thần Thần, nàng tỉnh rồi à?” Giọng Hoài Cảnh Đế rất khẽ, y đưa tay vuốt ve vầng trán đẫm mồ hôi của Thần Thần.
“A…” Thần Thần há miệng thở hắt ra mới phát hiện giọng mình đã khản đặc, “Ta bị sao thế?”
Nghe Thần Thần hỏi, Hoài Cảnh Đế bật cười thành tiếng, “Thần Thần, nàng vừa sinh con cho trẫm, nàng không nhớ à?”
À, phải rồi, sinh con, suýt nữa nàng đã chết vì đau. “Con đâu?” Thần Thần dừng một chút rồi đổi câu hỏi, “Là nam hay nữ?” Nếu là thời hiện đại, chắc chắn nàng sẽ không để tâm tới chuyện này, nhưng bây giờ nàng rất thắc mắc vấn đề này!
“Là một công chúa, trông đáng yêu hệt như nàng.”
Lòng Thần Thần nặng trĩu, nàng ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Hoài Cảnh Đế thấy vẻ mặt sa sầm của nàng thì xoa mặt nàng nói: “Sao thế? Thần Thần không thích công chúa à?”
Sống mũi Thần Thần cay cay, mắt bỗng nhòa lệ, “Ta sợ ngài không thích.”
Hoài Cảnh Đế hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ nhéo má Thần Thần một cái, “Trẫm đã từng nói, bất kể là công chúa hay hoàng tử, trẫm đều thích cơ mà.”
“Thật sao?” Thần Thần nửa tin nửa ngờ nhìn Hoài Cảnh Đế. Hoài Cảnh Đế cong môi, hơi mỉm cười nói với Thần Thần, “Vua không nói chơi.”
Thần Thần mấp máy môi, vốn định hỏi Thái hậu nghĩ gì, nhưng lời vừa tới cửa miệng lại nuốt xuống. Hoàng thượng thích là tốt rồi, việc Thái có thích hay không bây giờ nàng chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm.
Hoài Cảnh Đế nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi Thần Thần: “Đói không?”
Thần Thần gật đầu, nàng đã đói tới mức ngực sắp dán vào lưng, nhưng nghĩ ngợi xong vẫn nói với Hoài Cảnh Đế: “Ta có thể gặp con không?”
“Đương nhiên có thể.”
Y lệnh cho Tháng Ba bế đứa bé vào, trước tiên Thần Thần nhìn bộ phận quan trọng, quả đúng là công chúa rồi nàng ngắm nghía khuôn mặt đứa bé mấy lần, da dẻ nó nhăn nhúm, đang nhắm mắt ngủ, đôi mắt nhỏ xíu xiu nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy đâu.
Thần Thần nhíu mày, nhìn Hoài Cảnh Đế hỏi, “Nhăn như cái bánh bao thì đáng yêu chỗ nào?” Thế mà y còn bảo là đáng yêu giống mình!
Hoài Cảnh Đế ôm con vào lòng, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ xíu của bé, “Con rất đáng yêu.”
Trong mắt y đầy ý cười khiến trái tim Thần Thần lỗi mất một nhịp. Thôi vậy, Hoàng thượng đã bảo là đáng yêu thì cứ tin là đáng yêu đi.
“Phải rồi Thần Thần, trẫm đã đặt cho con một cái tên hay.”
Câu này khiến Thần Thần rất bất ngờ, “Tên gì thế?”
“Trì Lam.” Hoài Cảnh Đế ngắm đứa bé trong lòng mình với nét mặt dịu dàng, “Trì Lam là một loại hoa mẫu đơn tĩnh lặng cao quý, rất hợp với công chúa nhỏ của chúng ta.”
Khóe môi Thần Thần giật giật, lấy tên hoa cỏ thật à? Có điều Trì Lam… Chậc, nghe cũng khá hay.
Khi Trì Lam đầy tháng, Hoài Cảnh Đế sắc phong Thần phi làm Hoàng hậu, tháng kế tiếp cử hành lễ sắc phong rất long trọng. Năm sau, Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng nhau làm lễ tế trời, bá tánh quỳ đón khắp trăm dặm.
Năm sau đó nữa, Hoàng hậu hạ sinh con trai, cả nước vui mừng.
Mà lúc này trong điện Thần Quang đang dạt dào ý xuân. Trong mành lụa, Hoài Cảnh Đế mới khẽ động mà người dưới thân đã rên rỉ.
Hơi thở y nặng nề hơn, Hoài Cảnh Đế vịn vào hông Thần Thần, thở hổn hển nói: “Thần Thần, sinh con cho trẫm đi.”
Trần Thần Thần: “…”
Trời ạ! Còn chưa đủ sao? Đã hứa sẽ tìm thời gian rảnh đi Tô Châu cơ mà!
Thần Thần còn đang âu sầu thì người bên trên đã động. Thần Thần bị giày vò đến mức không tức giận nổi. Nàng quyết định, ngày mai nàng phải học theo Hoàng thượng lúc trước, rời cung trốn đi!
HẾT