Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 42: Tin Sốc Là Con Dao Giết Heo


Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 42: Tin Sốc Là Con Dao Giết Heo

Thần Thần vào bếp nấu một nồi canh bí đao thật to, nàng không đợi Hoài Cảnh Đế tới điện Thần Quang mà tự mình chủ động tới Ngự thư phòng.

Nàng cảm thấy những lúc như thế này so với bị động phòng thủ thì vẫn nên chủ động tấn công.

Thần Thần múc canh bí đao vào một chiếc tô tinh xảo, nếm thử một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi mới đậy nắp lại mang đi.

Lúc tới cửa Ngự thư phòng, Thần Thần bỗng đi chậm lại, Lý công công đứng canh ngoài cửa thấy Thần Thần đến thì hơi giật mình, vội vã bước tới đón, “Thần phi nương nương sao lại tự mình tới đây?” Hoàng thượng đã dặn dò hàng trăm lần phải để nàng nghỉ dưỡng thật tốt, vậy mà nàng lại lặn lội đường xa đi từ điện Thần Quang tới Ngự thư phòng, nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm nổi đây!

Thần Thần không để bụng chỉ cười xòa, “Lý công công, ta vừa mới nấu canh bí đao, cố ý mang tới cho Hoàng thượng nếm thử.”

Lý công công nghe xong, mày càng nhíu chặt hơn, “Ôi chao nương nương ơi, bây giờ ngài đang mang thai rồng, mấy chuyện như nấu canh cứ bảo kẻ dưới làm là được, sao ngài lại tự mình xuống bếp?”

“Tạ thái y bảo vận động với cường độ thích hợp sẽ giúp thai nhi phát triển khỏe mạnh.” Miệng lưỡi Thần Thần lúc này y hệt như mấy vị chuyên gia trên ti-vi, “Phải rồi, Hoàng thượng đâu?”

Nghe hỏi thế, Lý công công lộ vẻ khó xử, ông ta im lặng một chút mới ấp úng nói: “Hoàng thượng đang bàn chuyện bên trong.”

Thần Thần chớp chớp mắt, hơi mỉm cười, “Để ta vào.”

“Ôi không được!” Lý công công vội vàng tiến tới một bước, định ngăn Thần Thần lại. Nhưng trước khi chạm vào nàng, ông ta chợt nhớ ra nàng đang mang đứa con của Hoàng thượng trong bụng thì vội rụt tay lại nhanh như chớp, “Nương nương, Hoàng thượng có lệnh không để bất cứ ai vào.”

Ánh mắt Thần Thần thoáng thay đổi, nàng mím môi hỏi: “Lý công công, đừng bảo với ta là Hoàng thượng đang bàn chuyện với Tiết quý phi ở trong ấy nhé?” Chuyện trượng phu ngoại tình trong lúc thê tử mang thai không thiếu, huống hồ… nếu Hoàng thượng có làm thế cũng không tính là ngoại tình.

Lý công công nghe Thần Thần nói vậy hình như có vẻ sốt ruột, cái tội phá hoại tình cảm của Hoàng thượng và Thần phi ông nào đảm đương nổi, “Nương nương đừng hiểu lầm, Hoàng thượng đang bàn chuyện bên trong thật mà.”

Thấy Lý công công cứ chắn trước mặt mình, không muốn để mình vào, Thần Thần mỉm cười bảo: “Lý công công, ta chỉ vào đưa canh cho Hoàng thượng mà thôi, không nán lại lâu đâu.”

“Hay là ngài giao canh cho nô tài đi, lát nữa nô tài sẽ mang vào giúp ngài nhé?”


“Canh này uống lạnh mất ngon, ta đưa vào sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy công việc của Hoàng thượng đâu.”

Loading…

Hai người đứng ngoài cửa so chiêu mãi vẫn không phân thắng bại, nhưng Hoài Cảnh Đế ở trong lại bị tiếng ồn bên ngoài kinh động, “Lý Cúc Hoa, có chuyện gì thế?”

Lý công công ngớ ra rồi mới ngẩng lên nói vọng vào: “Hoàng thượng, có Thần phi nương nương mang canh tới cho ngài.”

Trong phòng im ắng một lát mới có tiếng Hoài Cảnh Đế nói vọng ra, “Cho nàng vào đi.”

“Vâng.” Lý công công nghiêng người sang một bên, cung kính hành lễ với Thần Thần, “Mời nương nương.”

“Cảm ơn.” Thần Thần mỉm cười với Lý công công rồi dẫn Lan Tâm và Tháng Ba vào Ngự thư phòng.

Trong Ngự thư phòng, ngoài Hoài Cảnh Đế còn có một người khác, song đó không phải là Tiết quý phi như Thần Thần suy đoán mà là… thầy giáo Giả.

Trần Thần Thần: “…”

Nàng cảm thấy người này ở trong phòng chẳng khá hơn Tiết quý phi là bao.

Thầy giáo Giả đang quỳ dưới đất, ngay cả khi Thần Thần bước vào gã cũng không nhúc nhích.

Thần Thần đi thẳng tới bàn sách, không dám liếc thầy giáo Giả lấy một cái, chỉ dùng khóe mắt để nhìn gã. Nhìn trán thầy giáo Giả ướt đẫm mồ hôi là biết gã đã quỳ rất lâu trước đó.

Đặt tô canh lên bàn xong, Tháng Ba vội lùi ra sau lưng Thần Thần. Hoài Cảnh Đế đang ngồi trên ghế rồng, ngẩng đầu nhìn Thần Thần. Thần Thần nở một nụ cười ấm áp như gió xuân với y rồi mở nắp tô canh ra, “Hoàng thượng, đây là canh bí đao ta tự tay nấu, có tác dụng hạ hỏa giải nhiệt.”

Hoài Cảnh Đế bất chợt cười hai tiếng, liếc nhìn tô canh kia, nước canh đặc, mùi thơm dịu, hương vị chắc không tồi, “Thần Thần cảm thấy trẫm cần hạ hỏa sao?”


….. Thầy giáo Giả sắp quỳ chết ở kia mà ngài còn bảo không cần hạ hỏa à?

Thần Thần mỉm cười đặt chén xuống bàn, múc một chén nhỏ cho Hoài Cảnh Đế rồi hỏi khéo, “Hoàng thượng, thầy giáo Giả đã làm gì thế?”

Hoài Cảnh Đế dửng dưng húp một ngụm canh, hỏi ngược lại: “Thần Thần không biết thật à?”

Trần Thần Thần: “…”

Nếu nàng bảo không biết thì liệu Hoài Cảnh Đế có chịu giải thích cho nàng không?

“Ha ha, hình như biết chút chút.” Thần Thần cố gắng điều chỉnh sao cho giọng mình nghe thật vui vẻ. Đến hôm nay nàng mới biết thì ra lời đồn thổi về mối quan hệ của nàng và thầy giáo Giả đã bắt đầu ngay từ ngày đầu tiên gã tới điện Thần Quang dạy vẽ cho nàng, có điều lúc trước những lời đồn vớ vẩn đều bị Hoài Cảnh Đế chặn hết ngoài điện Thần Quang. Lần này tin đồn bùng phát nên lúc Hoài Cảnh Đế biết thì Thần Thần cũng biết.

Thần Thần mím môi, nàng vẫn luôn được Hoài Cảnh Đế bảo bọc quá cẩn thận nên mới chủ quan đến mức để người khác thắng một nước cờ.

Thấy Hoài Cảnh Đế chỉ chăm chú ăn canh mà không nói gì, Thần Thần nhịn mãi cuối cùng cũng cất lời, “Hoàng thượng, ngài sẽ không tin mấy lời đồn đấy chứ?”

Bàn tay cầm muỗng của Hoài Cảnh Đế thoáng khựng lại, y ngước lên nhìn Thần Thần, cặp mắt xinh đẹp như thể ngọc đen câu hồn người ta, “Tất nhiên là không tin.”

Y bố trí đám nha hoàn kia ở bên Thần Thần không phải để trang trí, mỗi ngày Thần Thần và thầy giáo Giả ở trong điện Thần Quang làm gì, có khi Hoài Cảnh Đế còn nhớ rõ hơn Thần Thần là đằng khác.

Thần Thần nghe Hoài Cảnh Đế nói thế thì thoáng nhẹ nhõm, “Nếu không tin sao còn làm thế?” Ý nàng là nhắc tới chuyện phạt thầy giáo Giả quỳ dưới đất.

Hoài Cảnh Đế liếc nhìn thầy giáo Giả đang lẳng lặng quỳ dưới đất, thản nhiên đáp: “Tuy trẫm không tin nhưng trẫm vẫn thấy gã ngứa mắt.”

Trần Thần Thần: “…”


Thầy giáo Giả: “…”

Thần Thần nhìn thân thể lung lay sắp đổ sập của thầy giáo Giả, cảm thấy dù sao cũng là mình làm liên lụy người ta, nàng không đành lòng mà nói: “Hoàng thượng, dẫu sao thầy giáo Giả cũng chỉ là một thư sinh, nếu còn quỳ nữa e là không chịu nổi.”

Khóe miệng Hoài Cảnh Đế nhếch lên, ngay cả ánh mắt y cũng mang ý cười, “Thần Thần, nàng đang cầu xin cho thầy giáo Giả sao?”

Trần Thần Thần: “…”

Nàng tin nếu nàng nói phải thì thầy giáo Giả chắc chắn sẽ chết càng nhanh càng thảm hơn.

“Đương nhiên không phải! Loại người như thầy giáo Giả phải quỳ một gối mới đúng!” Thần Thần vội vã mất bò mới lo làm chuồng.

Hoài Cảnh Đế gật gù, vẫn cười tủm tỉm nói, “Vốn trẫm định cho gã đứng lên nhưng nếu Thần Thần đã nói vậy thì cứ để gã quỳ thêm một canh giờ đi.”

Thầy giáo Giả: “…”

Trần Thần Thần: “…”

Nàng nhìn thầy giáo Giả với vẻ đầy thương hại, chẳng qua là Hoàng thượng muốn thầy quỳ thôi, ta đã cố gắng hết sức.

Hoài Cảnh Đế sai người mang một chiếc ghế tới, đặt cạnh ghế rồng của mình để Thần Thần ngồi, còn mình tiếp tục chậm rãi húp canh.

Thần Thần ngồi cạnh Hoài Cảnh Đế mà cứ nhấp nhổm không yên, nàng nhìn y chằm chằm, mong y sớm uống hết canh.

Khi tô canh bí đao nguội ngắt, rốt cuộc Hoài Cảnh Đế cũng đỡ Thần Thần đứng dậy, “Lý Cúc Hoa, tới điện Thần Quang.”

“Vâng.” Bây giờ Lý công công đã quen với cái tên Lý Cúc Hoa này, thậm chí thỉnh thoảng ông ta còn không rõ rốt cuộc mình tên là Lý Cúc Phúc hay Lý Cúc Hoa nữa.

Lúc đi ngang qua người thầy giáo Giả, bước chân Hoài Cảnh Đế thoáng khựng lại. Y cụp mắt nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi của thầy giáo Giả, khẽ buông một câu: “Đứng dậy đi.”


Thầy giáo Giả vẫn quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích.

Thần Thần liếc nhìn gã, nhắc nhở: “Thầy giáo Giả, Hoàng thượng bảo thầy đứng dậy kìa.”

Khóe môi thầy giáo Giả giật mấy cái, phun gã phun ra ba chữ cụt lủn, “Không, đứng, nổi…”

…….

Cuối cùng thầy giáo Giả được thị vệ Ngự thư phòng khiêng về nhà.

Đám người hầu may mắn được chứng kiến cảnh này đều nơm nớp lo sợ nghĩ, xem ra lời đồn về Thần phi nương nương và thầy giáo Giả đã khiến Hoàng thượng tức giận thật! E là thầy giáo Giả không còn sống được bao lâu!

Mấy hôm sau, Hoài Cảnh Đế sai người đi điều tra chuyện đồn đãi này. Những kẻ dính dáng đều bị Lý công công tự mình giải đi, sau đó… không ai còn nhìn thấy chúng thêm lần nào nữa. Đến nửa đêm, thỉnh thoảng trong cung lại vang vọng tiếng kêu đầy thảm thiết thê lương khiến đám cung nhân đi ngang sợ tới mức kêu cha gọi mẹ.

Từ đó về sau không còn ai dám lan truyền tin đồn về Thần Thần và thầy giáo Giả nữa, thậm chí còn chẳng dám đặt tên hai người họ cạnh nhau.

Vì chuyện này mà đã lâu Thần Thần không học vẽ với thầy giáo Giả. Một phần là vì chuyện mới dịu xuống, bọn họ nên tránh tị hiềm, mà phần quan trọng hơn là vì lần trước thầy giáo Giả quỳ ở Ngự thư phòng quá lâu nên lúc về bị ốm nặng, đến giờ thân thể vẫn chưa bình phục hẳn.

Tuy không thể đi học nhưng Thần Thần vẫn chăm chỉ luyện vẽ. Nàng triệu tập đủ bốn đại nha hoàn, chuẩn bị tới Ngự hoa viên vẽ hoa cỏ gì đó để hun đúc chút tình cảm.

Ba tháng đầu thai kỳ là giai đoạn nguy hiểm nhất, Tháng Ba vốn định khuyên Thần Thần hãy ở yên trong điện Thần Quang đừng đi lung tung nhưng nàng ta nói không lại Thần Thần đành phải dẫn theo một đám người cùng Thần Thần tới Ngự Hoa Viên tản bộ.

Dọc đường đi, Tháng Ba mắt nhìn sáu ngả tai ngóng tám phương, sợ có kẻ tới quầy rầy Thần Thần thì kết cục của nàng ta sẽ giống như thầy giáo Giả.

Nếu đã là phúc thì không phải họa, còn đã là họa thì sao tránh khỏi.

Lúc nhìn thấy Tiết quý phi tiến về phía họ từ đằng xa, Tháng Ba toan nhắc Thần Thần quay về. Nhưng Tiết quý phi rất nhanh tay lẹ mắt, trước khi bọn họ kịp quay đầu đã hét vọng tới, “Trần muội muội cũng tình cờ tới Ngự Hoa Viên đi dạo à?”

Da đầu Thần Thần căng ra, nàng quay đầu lại mỉm cười với Tiết quý phi, “Ta dạo xong rồi, không quấy rầy tỷ tỷ nữa.” Tuy nàng cảm thấy chuyện đồn đãi lần trước nhất định có liên quan tới Tiết quý phi nhưng giờ nàng đang mang thai nên không muốn chọc giận thị, bèn nghĩ kế chuồn đi.

Nhưng Tiết quý phi nào để Thần Thần thỏa nguyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.