Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 39: Bế Cháu Trai Quan Trọng Hơn Dự Chầu Sớm
Sau vài lần say rượu, Thần Thần đã thành Trần mỹ nhân mới ra lò chốn hậu cung.
Đêm nay Hoài Cảnh Đế lại cầm một vò rượu Ngự Thiện Phòng mới ủ đi tới điện Thần Quang thăm Thần Thần, thế là tâm lý cảnh giác Thần Thần xây dựng đã lâu lại thất bại sau khi ngửi hương rượu nao lòng người, cứ thế giờ cờ trắng đầu hàng ngay lập tức.
Có điều uống được hai ly Thần Thần đã thấy váng vất, Hoài Cảnh Đế bế Thần Thần lên giường dễ như không. Nghe tiếng kẽo kẹt và tiếng thở dốc khe khẽ vọng ra từ trong tẩm điện, đám nha hoàn đỏ mặt tía tai vội lùi xa ra ngoài mấy bước.
Hành hạ Thần Thần hết lần này tới lần khác xong, Hoài Cảnh Đế vẫn thấy chưa đã thèm nên ôm chặt nàng, khép mắt lại ngủ thiếp đi.
Thần Thần nằm trong lòng Hoài Cảnh Đế thở phì phò, sau này mà Hoàng thượng còn mang rượu tới điện Thần Quang thì nàng sẽ cấm cửa y.
Hoài Cảnh Đế nghiêng đầu liếc nhìn Thần Thần, dùng lòng bàn tay khe khẽ vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của nàng, “Thần Thần, chúng ta cày cuốc lâu như thế, nếu là người khác sớm đã tạo được nguyên chậu quất vàng rồi.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng nhắm tịt mắt lại, không hé ra dù chỉ là đường chỉ.
Hoài Cảnh Đế nhìn cái vẻ giả chết của Thần Thần thì tay chân lại ngứa ngáy, mò mẫm khắp người nàng, “Quả nhiên là do trẫm chưa đủ cố gắng.”
Y nói xong lại xoay người đè lên Thần Thần, thành thạo để lại một dấu dâu tây trên cổ nàng. Thần Thần uống rượu xong, cả người thoang thoảng hương rượu càng ngon miệng hơn bình thường, luôn khiến Hoài Cảnh Đế muốn dừng mà không dừng nổi.
Hơn nữa mỗi loại rượu khác nhau khi nếm lại cho vị khác nhau.
Hoa hồng ngọt ngấy, hoa lan the mát, hoa quế nao lòng, Hoài Cảnh Đế muốn ủ hết mọi loại hoa trong Ngự Hoa Viên thành rượu rồi thử từng loại một trên người Thần Thần.
#Châm nến#
Tiếng ồn trong tẩm điện Thần Thần kéo dài cả đêm không ngớt khiến tim phèo đám nha hoàn canh cửa cũng nhảy nhót một đêm.
Mà sáng sớm hôm sau, cuối cùng Hoài Cảnh Đế cũng nghênh đón lần “không dự chầu” đầu tiên trong đời mình.
Khi Lý công công biết tin thì mấy chữ như sầu khổ hay đau đớn cũng không cách nào miêu tả được tâm trạng của ông ta mà cần tới ngàn vạn từ ngữ.
Rốt cuộc Hoàng thượng đã trầm mê nữ sắc, không để ý tới chuyện triều chính! Quả đúng là tóc tơ làm nhỡ tang bồng!
Tin Hoài Cảnh Đế không dự chầu sớm không chỉ khiến mình Lý công công khiếp sợ mà làm cả triều đình Thịnh Ninh rung chuyển theo. Trừ khoảng thời gian Hoàng thượng xuất cung thì từ lúc đăng cơ đến nay, đừng nói là không dự chầu mà Hoài Cảnh Đế còn chẳng bao giờ trễ buổi chầu nào.
Loading…
Mấy đại thần mới sáng sớm đã phải bò dậy đi chầu bèn lắc đầu thở dài ngao ngán, sao Hoàng thượng lại không dự chầu kia chứ… Không đi cũng chẳng chịu báo sớm một chút cho người ta ngủ nướng!
Lúc đám mỹ nhân trong cung biết tin này thì phấn khởi không thôi. Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một lý do để công kích Trần mỹ nhân!
Thế là mới sáng sớm mà chẳng ai còn hứng ngủ thêm nữa, cả đám bèn chạy tới chỗ Thái hậu mách lẻo.
Vì lượng công việc ban đêm quá lớn nên buổi sáng Thần Thần thường ngủ tận đến khi Phương ngự trù làm bữa trưa mới từ từ tỉnh giấc.
Cọ cọ đầu vào vòm ngực rắn chắc, Thần Thần dụi dụi mắt, trong lòng hơi ngờ hoặc, sao chiếc gối này có vẻ là lạ?
“Tỉnh rồi à?” Giọng Hoài Cảnh Đế rất khẽ, tựa như một dòng nước rót vào tai Thần Thần. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Hoài Cảnh Đế đang nở một nụ cười khiến người ta thấy ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài khung cửa.
“Sao thế?” Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Thần Thần, Hoài Cảnh Đế tự dưng thấy buồn cười, y se sẽ gõ lên chóp mũi Thần Thần một cái. Thần Thần ngớ ra một lát bỗng trợn tròn mắt, nảy phắt dậy khỏi người Hoài Cảnh Đế, “Sao ngài lại ở trên giường ta?”
“Ơ.” Hoài Cảnh Đế nhướng mày, dùng một tay chống nhỏm người dậy, “Nếu không thì ai nên ở trên giường nàng?”
…
“Không phải thế, ý ta là không phải ngài nên dự chầu sao?” Từ lúc Thần Thần gả vào cung, hầu như đêm nào nàng cũng ngủ chung với Hoài Cảnh Đế, nhưng chưa bao giờ hai người tỉnh dậy cùng nhau. Giờ dự chầu với Thần Thần mà nói đúng là “không phải giờ con người tỉnh dậy”, mà Hoài Cảnh Đế lại không nỡ đánh thức Thần Thần, thế nên lần nào Thần Thần ngủ dậy thì trên giường cũng chỉ có mỗi mình nàng.
Nhưng chuyện hôm nay là thế nào? Hoàng thượng đã dự chầu rồi quay về hay là y vừa cúp cua?
…
Cúp cua?!
Thần Thần quả thật muốn hét vào mặt Hoài Cảnh Đế, “Ngài đừng nói với ta là hôm nay ngài không đi chầu nhé.”
Hoài Cảnh Đế bắt chước cái điệu chớp mắt Thần Thần hay làm, kéo Thần Thần nằm xuống, “Thỉnh thoảng trẫm cũng muốn lười biếng một hôm.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng nép vào ngực Hoài Cảnh Đế, ngước mắt nhìn y, “Vậy là ngài không dự chầu thật à?”
“Ừ.” Hoài Cảnh Đế cúi đầu xuống đặt lên trán Thần Thần một nụ hôn.
Thôi được rồi, Thần Thần thừa nhận đúng là trong chớp mắt nàng đã bị nụ hôn của Hoài Cảnh Đế phân tán lực chú ý, nhưng nàng kịp tỉnh táo lại ngay, “Ôi trời ơi!” Nếu Hoàng thượng không dự chầu thì người bị mắng chắc chắn không phải là Hoàng thượng mà chính là phi tần đã dùng sắc đẹp mê hoặc y!
Thấy mặt Thần Thần tự dưng bí xị, Hoài Cảnh Đế khẽ nhăn mày, “Sao thế?”
Thần Thần làm bộ nức nở một chút mới nói: “Không có gì, ta chỉ lo lắng cho cuộc đời mình sau này thôi.”
“Sao thế? Lo gì?” Hoài Cảnh Đế một tay ôm eo Thần Thần, tay kia cầm lấy lọn tóc đen trước ngực Thần Thần đưa lên mũi ngửi.
“Nhất định mọi người sẽ nói vì ta nên ngài mới không dự chầu sớm.” Thần Thần nói mà nước mắt lưng tròng, nàng không muốn gánh tiếng hồ ly tinh rồi bị thiêu chết đâu.
Đặt lọn tóc đen lên môi hôn một cái, Hoài Cảnh Đế mới nói với giọng hơi khản đặc, “Thì đúng là vì nàng còn gì.”
Dùng tay trái ôm Thần Thần vào lòng, Hoài Cảnh Đế cúi đầu hôn lên môi Thần Thần. Không khí trong miệng lại bị Hoài Cảnh Đế cướp sạch lần nữa khiến Thần Thần thấy hơi chóng mặt.
Khi cái hôn dài miên man kết thúc, hai người đều thở hổn hển. Hoài Cảnh Đế nhìn người trong lòng mình vẫn đang thở gấp, “Thần Thần, có thấy khó chịu ở đâu không?” Tối qua y không khống chế nổi bản thân, không biết thân thể Thần Thần có chịu nổi không.
“Ở đâu cũng khó chịu hết.” Ai đó nói với giọng uất ức vô cùng.
Hoài Cảnh Đế khẽ cười hai tiếng, mắt sáng rực, “Hay để trẫm chữa cho nhé?”
“… Thôi khỏi, tự dưng ta thấy ổn rồi.”
Khóe môi Hoài Cảnh Đế cong cong rồi lại ôm chặt Thần Thần hơn. Thần Thần thấy Hoài Cảnh Đế nhắm mắt lại thì khẽ hỏi: “Chưa dậy nữa ạ?” Nàng thấy hơi đói rồi.
“Không muốn dậy.” Có thể ôm Thần Thần ngủ nướng thế này mà nói, với Hoài Cảnh Đế đúng là điều xa xỉ, nếu hôm nay y đã cúp một buổi chầu thì phải cúp cho triệt để.
Bởi vì không biết đến bao giờ y mới lại được cúp cua.
Y đang định hàn huyên với Thần Thần thì đã nghe giọng nói yếu ớt của Thần Thần vang lên bên cạnh, “Hoàng thượng, ta đói rồi.”
Nàng thật sự đói bụng.
Hoài Cảnh Đế: “…”
Phương ngự trù vừa dọn đồ ăn lên đầy bàn thì có người từ cung Thái hậu tới truyền lời, bảo Thái hậu mời Thần Thần qua đó một chuyến.
Thần Thần bỗng thấy lo lắng, sao mới đó mà mọi người đã tìm nàng tính sổ chứ? Đâu cần hiệu suất thế làm gì!
Hoài Cảnh Đế nhìn kẻ mới tới, hơi buồn bực hỏi: “Mẫu hậu có chuyện gì mà mời gấp vậy?”
Vị ma ma tới truyền lời do dự một lát mới nói: “Bẩm Hoàng thượng, sáng nay Tiết quý phi và mấy phi tần khác cùng nhau tới cung Tĩnh Tâm thỉnh an Thái hậu, đến giờ vẫn chưa về.”
Trần Thần Thần: “…”
Thỉnh an mới lạ! Rõ ràng là đi hớt lẻo chuyện của nàng! Mấy người này hành động nhanh thật!
Hoài Cảnh Đế khẽ gật đầu, nhưng lại nói chuyện với Thần Thần, “Trẫm sẽ đi với nàng.”
Thần Thần thoáng ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười với Hoài Cảnh Đế, “Vâng.”
Hoàng thượng mà đi với mình thì đám nương nương kia liệu có tức chết không nhỉ? Máu hóng hớt của Thần Thần bỗng dâng trào.
Hai người chưa đi được hai bước thì Hoài Cảnh Đế đã quay lại dặn dò Lý công công: “Phái người mang cơm trưa tới cung Tĩnh Tâm.”
Lý công công câm nín, “… Vâng.”
Thần Thần nhìn đám người hầu bắt đầu bận rộn đóng gói đồ ăn trên bàn thì đôi môi chợt mím lại. Ngoài việc mang bàn học tới học viện, giờ Hoàng thượng còn muốn mang đồ ăn của mình tới cung Tĩnh Tâm, thế này thì hồ sơ bệnh án lại tăng thêm một tờ rồi.
Lúc nàng và Hoài Cảnh Đế tới cung Tĩnh Tâm, quả nhiên trong điện chính đang có một hàng phi tần ngồi đó. Thấy Hoàng thượng đến, Thần Thần dám chắc nàng thấy mắt bọn họ bỗng lóe sáng.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Có Tiết quý phi đi đầu, các vị nương nương xinh đẹp thướt tha hành lễ với Hoài Cảnh Đế với giọng điệu lả lơi.
Thần Thần nghe mà run lẩy bẩy, nổi da gà khắp người.
Trước tiên, Thần Thần thỉnh an Thái hậu, sau đó bắt đầu chào hỏi khắp lượt đám phi tần có mặt trong phòng. Thần Thần chưa kịp nói gì thì Hoài Cảnh Đế đã nhanh hơn một bước, y đi tới trước mặt Thái hậu hỏi: “Mẫu hậu vời Thần Thần tới cung Tĩnh Tâm là vì chuyện gì thế?”
Thái hậu cười tủm tỉm nhìn Hoài Cảnh Đế mấy lần, rồi tiếp tục cười tủm tỉm hỏi y: “Nghe nói hôm nay hoàng nhi không dự chầu?”
Khác với vẻ chột dạ của Thần Thần, Hoài Cảnh Đế tỉnh bơ như không, “Đêm qua nhi thần làm lụng vất vả quá độ, hôm nay thấy không khỏe lắm.”
Trần Thần Thần: “…”
Còn ai mặt dày hơn thế không!
Hoài Cảnh Đế vừa thốt ra một câu đáng xấu hổ như thế thì bầu không khí trong điện chợt thay đổi. Cảm nhận được ánh mắt mọi người đang cố ý hoặc vô tình bắn phá mình, Thần Thần thấy mình chẳng còn chỗ mà náu thân.
Thái hậu nghe Hoài Cảnh Đế trình bày lý do xong thì ý cười trong mắt càng mờ ám hơn, “Hoàng nhi vất vả rồi.”
Trần Thần Thần: “…”
Trong một năm tới nàng không muốn bước ra khỏi điện Thần Quang nữa.
Mấy vị phi tần tới kiếm chuyện lúc này đã nhìn ra chút manh mối, xem ra so với chuyện Hoàng thượng không dự chầu sớm thì Thái hậu càng lo lắng chuyện Hoàng thượng chưa sinh hoàng tôn cho bà hơn.. Ra chương nhanh nhất tại — .C OM —
Tiết quý phi liếc Thần Thần một cái, mày hơi nhíu lại một độ khó thấy. Nếu Trần mỹ nhân mang thai rồng thật thì bọn họ nào còn chốn dừng chân trong hậu cung chứ?
Thái hậu kéo Hoài Cảnh Đế ngồi xuống cạnh mình, cười nói: “Nếu thân thể hoàng nhi không khỏe thì mau truyền thái y xem qua, nhớ phải giữ gìn long thể đấy.”
Hoài Cảnh Đế đáp chiếu lệ: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm.”
Nhưng rõ là sự quan tâm của Thái hậu chưa dừng lại ở đó, bà vội vã vời một thái y tới ngay… nhưng lại là một vị thái y am hiểu phụ khoa.
Thái y làm bộ bắt mạch cho Hoài Cảnh Đế rồi chẩn bệnh mạch lạc đâu ra đấy, Hoài Cảnh Đế chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, không hề chen lời. Sau khi kê đơn cho Hoài Cảnh Đế xong, Thái hậu lại bảo nếu đã tới thì tiện thể xem mạch cho Trần mỹ nhân luôn.
Trần Thần Thần: “…”
Thái hậu quả đúng là có ý đồ khác, giờ bà đang nghi ngờ mình bị vô sinh sao?
Thái hậu bảo ngự y bắt mạch cho nàng, Thần Thần nào dám không nghe theo, có điều vừa bắt mạch xong thì mặt vị thái y chợt khác thường.
Thái hậu cũng thấp thỏm theo: “Sao thế?”
Thái y rụt bàn tay vừa bắt mạch cho Thần Thần về, đứng dậy hành lễ với Hoài Cảnh Đế và Thái hậu, “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu, Trần mỹ nhân đã có tin vui.”