Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 36: Không Có Bẫy Nhất, Chỉ Có Bẫy Hơn
Tướng ngủ lúc trước của Thần Thần không tốt, lại còn thích đá chăn. Nhưng từ khi ngủ chung với Hoài Cảnh Đế, cái tật xấu lâu năm này chẳng cần thuốc thang gì cũng tự khỏi.
Thần Thần nghĩ nhất định là do Hoài Cảnh Đế ôm nàng chặt cứng khiến nàng không có đủ không gian để ngọ ngoậy.
Sau khi vật lộn với mãng xà suốt đêm trong mơ, Thần Thần tỉnh dậy khi nắng vàng đã phủ xuống.
Bên người như còn lưu lại hơi ấm của Hoài Cảnh Đế, Thần Thần cọ đầu lên gối rồi ngồi dậy. Tối qua mình cứ thế ngủ mất chắc sắc mặt Hoàng thượng phải dễ coi lắm.
Lan Tâm và Tháng Ba đứng gác bên cạnh, thấy trong màn có động tĩnh bèn bước tới hầu hạ nàng thay đồ rửa mặt.
Về chuyện được người khác hầu hạ này, trước kia Thần Thần còn chẳng có trợ lý, vậy mà tới cổ đại sống chưa tới một năm nàng đã quen thói được người khác hầu hạ, tính ì của con người đúng là đáng sợ.
Lúc Tháng Tư và Tháng Năm bê đồ ăn sáng lên thì Thần Thần cũng vừa rửa mặt chải đầu trang điểm xong.
Hôm qua Hoài Cảnh Đế cố ý phái người mang một ít hạt sen sang đây nên bữa sáng có thêm chè hạt sen. Tháng Ba trêu nàng, bảo là do Hoàng thượng mong Thần Thần sớm mang thai rồng cho hoàng thất khiến Thần Thần thấy ngượng chín cả mặt.
Nhưng chuyện Hoàng thượng chỉ sủng hạnh một mình Trần bảo lâm quả thật không phải là bí mật trong cung, nếu ai có tin vui thì cũng chỉ có thể là Trần bảo lâm.
Nghĩ thế, Tháng Ba chợt thấy Thần Thần đang gánh vác trọng trách lớn lao, mà bọn họ chịu trách nhiệm chăm lo cho đời sống hàng ngày của Thần Thần thì lại càng có trách nhiệm trọng đại hơn.
Vì thế nàng ta lại múc thêm cho Thần Thần một chén chè hạt sen đầy ụ.
Trần Thần Thần: “…”
Nàng nhìn chén chè hạt sen trước mặt mà thấy cạn lời, sao mà có em bé có bằng cách này được chứ.
#Không học thức đúng là đáng sợ thật#
Dưới cái nhìn chòng chọc của Tháng Ba, Thần Thần bưng chén chè hạt sen lên uống cạn, thế là bụng no căng. May mà Hoàng thượng đã sắp xếp kín lịch học cho nàng nên mới đó nàng đã tiêu hóa xong.
Tiết đầu tiên là môn mỹ thuật của thầy giáo Giả.
Lúc Thần Thần đi vào thư phòng, thầy giáo Giả đang ở bàn sách vẽ vời gì đó. Thấy Thần Thần bước vào, gã cũng không dừng bút, chỉ ngước lên nhìn nàng một cái, nụ cười trên môi dường như mang ẩn ý sâu xa, “Trần bảo lâm, cô tới đúng lúc lắm.”
Loading…
Thần Thần chớp chớp mắt, tò mò bước tới gần, “Thầy giáo Giả, thầy đang vẽ gì thế?”
Liếc nhìn trang giấy trắng đang trải trên mặt bàn, khóe môi Thần Thần không khỏi giật mấy cái. Thứ thầy giáo Giả vẽ chính là cái hồ nước ngày hôm qua nàng đẩy Vương chiêu nghi xuống.
Trần Thần Thần nguýt thầy giáo Giả một cái rồi nói: “Thầy giáo Giả vẽ thế là có ý gì?” Chắc không định xuống hồ bơi lội chứ.
Thầy giáo Giả dùng tay phải gác chiếc bút lông lên nghiên mực rồi thổi thổi trang giấy còn chưa ráo mực, “Để kỷ niệm chiến công của cô.”
Trần Thần Thần: “…”
Bây giờ nàng chỉ muốn biết rốt cuộc trong cung còn ai không biết chuyện nàng đẩy Vương chiêu nghi xuống nước không.
Đóa hoa sen trái mùa mà thầy giáo Giả vẽ trong tranh, không nghi ngờ gì là hình ảnh ẩn dụ cho Vương chiêu nghi. Thần Thần ngồi dậy, nhìn thầy giáo Giả nói: “Thầy giáo Giả, nghe nói cha ruột của Vương chiêu nghi chính là Phiêu Kị Đại tướng quân, hai người ngày ngày chạm mặt nhau trên triều, thầy không sợ ông ta sẽ vì con gái mình mà trách cứ thầy à?”
Tuy Vương lão tướng quân đã cao tuổi nhưng cái loại thư sinh trói gà không chặt như thầy giáo Giả e chẳng đỡ nỗi một đòn của Vương lão tướng quân.
Thầy giáo Giả cũng không để bụng khi nghe vậy mà còn cười nói, “Đã nhọc Trần bảo lâm lo lắng, Vương tướng quân là kẻ quê mùa, làm sao biết thưởng thức tranh của ta.” Ý gã là dù gã có vẽ tranh châm chọc Vương tướng quân thì ông ta xem cũng không hiểu.
Trần Thần Thần: “…”
Trước đây nàng có nghe Hoài Cảnh Đế nói, vì thân phận đặc biệt của thầy giáo Giả nên trên triều có mấy đại thần không coi trọng gã, nhất là mấy vị tướng võ. Trong mắt họ, thầy giáo Giả chỉ là một con mèo hay chữ, sao mà gã hiểu cách trị nước cơ chứ!
Thầy giáo Giả cầm bức tranh hồ sen vừa vẽ xong lên, nghiêm túc ngắm nghía mấy lần mời hài lòng gật gù, “Chà, không tồi, ngày mai ta sẽ tặng bức tranh này cho Vương tướng quân.”
Trần Thần Thần: “…”
Xem ra đúng là thầy giáo Giả bị Vương tướng quân chọc tức trên triều nên giờ này vin vào chuyện nàng đẩy Vương chiêu nghi xuống nước để chọc tức Vương lão tướng quân.
“Thầy giáo Giả, thầy định chọc tức Vương tướng quân sao lại kéo ta làm đệm đỡ chứ?” Mắt Thần Thần bỗng máy mãi, nếu thầy giáo Giả chọc giận Vương tướng quân thật, nhỡ Vương tướng quân xử lý mỗi thầy giáo Giả chưa hả giận rồi tới xử luôn cả mình thì phải làm sao đây? Tuy nàng tự tin có thể đánh thắng Vương chiêu nghi nhưng đâu có nghĩa là nàng tự tin có thể đánh thắng Vương tướng quân!
Thầy giáo Giả nhìn nét mặt lo lắng của Thần Thần, cười nói: “Cô đừng lo, trừ Hoàng thượng thì chẳng có ai tin cô đã đẩy Vương chiêu nghi xuống nước đâu, ngay cả cha ruột ả cũng chẳng tin.”
Trần Thần Thần: “…”
Câu nói này khiến nàng vừa mừng vừa lo.
Trong cung không có ai tin chuyện Thần Thần đã đẩy Vương chiêu nghi xuống nước, chủ yếu là vì thường này Thần Thần đã đắp nặn hình tượng quả hồng mềm quá thành công, trong tiềm thức của mọi người đều không nghĩ một Thần Thần như thế có thể đẩy Vương chiêu nghi ngang ngạnh xuống nước. Tuy Vương tướng quân không biết rõ Thần Thần, nhưng ông ta lại hiểu rõ con gái mình. Con gái mình kiêu căng cỡ nào, ông ta rõ như lòng bàn tay, chỉ một Bảo lâm nhỏ bé vừa vào cung sao dám bắt nạt ả chứ?
Tóm lại, Vương chiêu nghi chắc chắn phải gặm nhấm nỗi oan này. Chuyện này cũng cho thấy bình thường Vương chiêu nghi sống lỗi tới độ nào, ôi chao.
Thần Thần thầm than.
Song kiểu người xấu xa một cách quang minh lỗi lạc như Vương chiêu nghi mà so với dạng người mưu mô thích âm thầm giở trò như Tiết quý phi thì đáng yêu hơn nhiều.
Thầy giáo Giả để bức tranh vẽ hồ sen sang một bên, định bắt đầu buổi học.
Nhưng Thần Thần không vui.
Vừa rồi thầy giáo Giả đã dùng chuyện cái hồ để giễu cợt nàng, nếu nàng không ăn miếng trả miếng thì chẳng phải sẽ chịu thiệt à?
Vì thế Thần Thần đầy hiếu kỳ hỏi: “Thầy giáo Giả, rốt cuộc chuyện giữa thầy và Yên Yên là thế nào?”
Quả nhiên mặt thầy giáo Giả biến sắc y như Thần Thần dự đoán, gã liếc nhìn Thần Thần một cái mới đáp: “Đúng là chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.”
Thần Thần gật gù đồng ý: “Phải, ta là phụ nữ, còn thầy là tiểu nhân.”
Thầy giáo Giả: “…”
Hắn làm bộ ho hai cái, đổi một tờ giấy trắng trải lên bàn, lấy nghiên mực chặn lại, “Chúng ta vẫn nên học thì hơn.”
“Được thôi.” Thần Thần cầm cây bút trên bàn, chấm mực rồi vẽ rồng vẽ phượng trên giấy. Nàng vẽ theo lối phác thảo nên vẽ rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một nữ nhân, trên đầu đội một đĩnh vàng rất lớn, bên trên viết bốn chữ “Khách sạn Duyệt Lai.”
Thầy giáo Giả: “…”
Trần bảo lâm quả là… học rất nhanh.
“Thế nào?” Thần Thần đắc ý nhìn thầy giáo Giả, “So với bức tranh hồ sen vừa rồi của thầy thì tranh của ta thế nào?”
Thầy giáo Giả cúi đầu cười mấy tiếng mới nhìn bức tranh của Thần Thần mà nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy kiểu vẽ này.”
Thần Thần hếch cằm lên tỏ vẻ tự hào, “Đây là vẽ phác họa, là một kiểu vẽ vừa đơn giản vừa sống động.”
Thầy giáo Giả chợt phì cười hai tiếng, đi tới bên ghế ngồi xuống, “Ta thấy đây là kiểu vẽ chuyên dành cho người lười thì có.”
Thần Thần bĩu môi, cũng không tranh cãi với gã. Thần Thần bảo Lan Tâm pha trà rồi tới ngồi cạnh thầy giáo Giả, nhìn gã bằng cặp mắt trông mong như đang đợi gã kể lại một câu chuyện xưa vừa dài hơi vừa chứa chan nước mắt.
Thầy giáo Giả bị nàng nhìn tới ngứa cả đầu, nói thật là gã chưa từng thấy người nào mặt dày đến thế. Nhưng xem ra với Thần Thần thì hóng hớt mới là lý tưởng sống, lý tưởng này có thể áp dụng từ ngôi sao đang nổi tiếng trên ti-vi cho tới mẹ bỉm sữa mua đồ ăn ở chợ.
Cuối cùng thầy giáo Giả cũng chịu thua ánh mắt nhiệt tình như lửa của Thần Thần, “Yên Yên là hàng xóm hồi nhỏ của ta, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.”
“Ôi!” Thần Thần gật mạnh đầu, hóa ra là thanh mai trúc mã. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm đóng phim nhiều năm của nàng thì mấy chuyện tình thanh mai trúc mãi thường không có kết thúc tốt đẹp.
“Khi ấy bọn ta học chung trong một học viện, tuy Yên Yên là nữ nhưng lại rất có tài, ngay cả thầy giáo cũng thường than thở sao nàng lại không phải là nam nhi, nếu không sau này nhất định có thể làm nên chuyện lớn. Yên Yên không chỉ học giỏi mà còn rất xinh đẹp, khi ấy đám con trai trong học viện bọn ta hầu như ai cũng thích nàng.”
Thần Thần chớp chớp mắt, nhìn thầy giáo Giả bằng ánh mắt lấp lánh, “Thầy cũng vậy chứ gì?”
Thầy giáo Giả không trả lời câu hỏi này mà lại kể sang chuyện khác, “Tuy nhà chúng ta không phải là hộ giàu nứt đố đổ vách ở Giang Nam, nhưng cũng xem như không phải lo nghĩ tới cơm áo gạo tiền, từ nhỏ ta đã chẳng có lý tưởng lớn, chỉ thích ru rú trong thư phòng vẽ tranh, hễ vẽ là mất cả ngày.”
Thần Thần mím môi, thấy lòng bận bịu, nếu đặt trong thời hiện đại chắc chắn gã sẽ bị cha mẹ mắng là không nên thân, nhưng một kẻ không nên thân như thầy giáo Giả sau đó không những thi đậu Trạng nguyên mà còn trở thành sếp lớn của tập đoàn giàu nhất Thịnh Ninh.
“Chuyện gì khiến thầy đi thi Trạng nguyên thế?” Thần Thần hóa thân thành một tay phóng viên giải trí, bắt đầu phỏng vấn thầy giáo Giả.
Thầy giáo Giả nghiêng đầu nhìn Thần Thần, sự lạnh lùng trong mắt tựa như ánh trăng bàng bạc, “Vì ta cá cược.”
“Cá cược?” Lòng hiếu kỳ của Thần Thần bị khơi gợi triệt để, nàng gấp gáp gặng hỏi, “Cá cược gì?”
Thầy giáo Giả đứng dậy khỏi ghế, “Hôm nay nói tới đây thôi, nếu không học thì trời sẽ tối đấy.”
Trần Thần Thần: “…”
Còn chuyện nào chơi người ta hơn chuyện này không? Chắc chắn không có!
Nàng oán giận đứng dậy, vì tức giận nên mặt hơi ửng đỏ, “Không ngờ thầy lại giở chiêu này! Hóa ra là muốn xài chiêu “Còn tiếp” đúng không!”
Thầy giáo Giả nhướng mày, “Còn tiếp?”
“Còn tiếp chính là TBC, chính là bẫy, bẫy!”
*TBC = To be continued
Thầy giáo Giả: “…”
Hắn cảm thấy Thần Thần càng giải thích thì gã càng không hiểu.
Nhưng trước giờ thầy giáo Giả luôn là người nghĩ thoáng, hiếm khi rối rắm điều gì, vì thế cho dù không hiểu gã vẫn dạy học như thường.
Vì Thần Thần không nghe được cái kết nên tức anh ách, quay đầu đi không chịu nghe thầy giáo Giả giảng bài. Thầy giáo Giả tỉnh bơ cầm bút lên, vừa vẽ vừa nói: “Nghe hay không tùy cô, dù sao ta đã giảng rồi, đến lúc Hoàng thượng tới kiểm tra bài tập thì người gặp chuyện không phải ta.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng vừa nghe gì thế?
“Hoàng thượng muốn kiểm tra bài?!” Ơ đệt sao nàng không biết gì vậy!
“Đương nhiên.” Thầy giáo Giả làm bộ tính toán, “Hơn nữa đúng là hôm nay.”
Trần Thần Thần: “…”
Đây mới là cái bẫy chân chính!