Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 31: Cuối Cùng Thầy Giáo Giả Cũng Online
Nghe tiếng động sau lưng, thầy giáo Giả vốn đang ngắm bức tranh đẹp trên tường quay người lại, mỉm cười với Thần Thần.
Thần Thần bỗng thấy khó ở, nàng dụi mắt thật mạnh, rồi lại dụi lần nữa, nhưng thầy giáo Giả vẫn đứng đó không suy suyển. Cơn gió nhẹ ngoài cửa lùa vào khiến tóc trước ngực thầy giáo Giả khẽ lay động, vạt áo cũng khẽ bay lên theo khóe môi cong cong, đủ để khiến Hoa Từ chảy cả thau máu mũi.
Nhưng Thần Thần lại ôm mặt thét chói tai, nàng chạy từ Tô Châu tới kinh thành sao vẫn không thoát khỏi thầy giáo Giả thế! Thần Thần đứng ở cửa, nhấp nhấp đôi môi khô khốc rồi tiến lại gần, “Thầy giáo Giả, sao thầy lại ở đây?”
Thầy giáo Giả mỉm cười đáp: “Hoàng thượng mời ta vào cung dạy cô vẽ tranh.”
Trần Thần Thần: “…”
Cố ý mời thầy giáo Giả từ học viện Duyệt Lai vào cung chỉ để dạy nàng vẽ tranh có lãng phí tài nguyên quá không? Vì thế Thần Thần quan tâm hỏi: “Vậy học viện Duyệt Lai phải làm sao?”
“Tất nhiên là mời thầy giáo mới về dạy.”
Trần Thần Thần: “…”
Quận chúa phủ Thừa Thân vương mới tới học viện Duyệt Lai được mấy bữa mà nơi đó đã đổi thầy giáo, mấy người cố ý giỡn mặt với nàng ta sao? Hơn nữa… “Hoa Từ không theo thầy tới kinh thành chứ?”
Thầy giáo Giả cúi đầu cười khẽ một tiếng mới nói: “Nàng vốn định làm thế nhưng bị Hoa lão gia ngăn cản.”
“…” Thần Thần ngẩng đầu nhìn thầy giáo Giả vài lần, cười rất ngọt ngào, “Thầy giáo Giả, để một người tài giỏi như thầy phục vụ mình ta thật quá lãng phí, ta cảm thấy học viện mới là sân khấu lớn của thầy.”
Thầy giáo Giả à một tiếng, “Cô không cần để tâm chuyện ấy, không phải ta vào kinh chỉ để dạy vẽ cho cô.”
“Vậy thầy…”
“Vào kinh làm quan.”
Trần Thần Thần: “…”
Quốc gia này còn trụ nổi không đây! Loại người như thầy giáo Giả thì chỉ có nước đi làm quan tham!
Thầy giáo Giả liếc nhìn Thần Thần, thoáng nhướng mày lên, “Vẻ mặt của cô có ý gì?”
Thần Thần lau mặt một phen, đáp: “Không, ta chỉ muốn hỏi, hôm nay ta tới trễ có cần nộp phạt một trăm lượng bạc không?”
Câu này khiến thầy giáo Giả phì cười, cười chán chê mới nói với Thần Thần: “Chúng ta bắt đầu học thôi.”
Thần Thần mím môi, tò mò chớp chớp mắt, “Bổng lộc Hoàng thượng cho nhiều hơn ông chủ học viện Duyệt Lai trả cho thầy à?” Nếu không sao thầy giáo Giả lại bỏ học viện Duyệt Lai để chạy vào kinh làm quan chứ.
Thầy giáo Giả nhìn Thần Thần, im lặng một lúc mới bảo: “Thật ra ông chủ học viện Duyệt Lai chính là ta.”
Trần Thần Thần: “!!!”
Trong đầu Thần Thần hiện lên ba dấu chấm than to đùng, nàng nhìn thầy giáo Giả với vẻ khó tin, “Nhưng mà ông chủ học viện Duyệt Lai họ Doãn cơ mà…”
Thần Thần nói tới đây thì im bặt, sao nàng lại quên mất, thầy giáo Giả là thầy giáo giả đó! Ngay từ đầu gã đã không phải thầy giáo thật!
#Rốt cuộc nàng vẫn thua cái thế giới tai quái này#
Thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của Thần Thần xong, thầy giáo Giả hài lòng nói: “Để kẻ hèn này giới thiệu lại một phen, kẻ hèn họ Doãn, tên chỉ có một chữ Sênh.”
“… Ẩn thân?” Khóe môi Thần Thần giật giật, “Vậy nên bây giờ cuối cùng thầy cũng online à?”
*Doãn Sênh đồng âm với ẩn thân, là trạng thái lên mạng nhưng tài khoản không sáng đèn.
Thầy giáo Giả; “…”
Xin hãy tha thứ cho gã vì nghe mà chẳng hiểu Thần Thần nói gì.
Thầy giáo Giả ho khan một tiếng, đi tới bàn sách, liếc nhìn bức tranh treo trên tường, “Tranh này do Hoàng thượng vẽ à?”
Ánh mắt Thần Thần nhìn theo hướng thầy giáo Giả nói. Đó là một bức tranh thủy mặc vẽ một thiếu nữ độ mười lăm mười sáu tuổi, mắt tròn xoe long lanh, lông mi dài, cặp môi mỏng, trông rất xinh xắn đáng yêu.
Quan trọng là, thiếu nữ trong tranh không phải ai khác chính là Thần Thần.
“Cảnh này là ở học viện Duyệt Lai thì phải?”
Nhãn lực tinh tường của thầy giáo Giả khiến Thần Thần bất giác đỏ mặt, sau khi nàng nhìn thấy bức tranh này mới biết là buổi sáng hôm nàng gặp Hoàng Tang lần đầu ở học viện Duyệt Lai, Hoàng Tang cũng nhớ rõ nàng.
Vì hành lang quanh co trong tranh không nghi ngờ gì chính là ở học viện Duyệt Lai, mà cảnh Hoài Cảnh Đế vẽ đúng là cảnh Thần Thần đứng trên hành lang, ngơ ngác ngắm y.
Nhớ lại dáng vẻ ngu ngốc của mình trong mắt Hoàng thượng ngày hôm ấy, Thần Thần hơi buồn bực ừ một tiếng.
Thầy giáo Giả quay đầu lại liếc nhìn Thần Thần, cong môi lên trêu, “Bức tranh này là để đáp lễ bức cô từng vẽ à?”
Trần Thần Thần: “…”
Là một nhà giáo nhân dân mà lại ngang nhiên trêu chọc học trò kiểu đó mà được ư? Đạo đức nghề giáo của thầy đâu!
Mấy thứ như đạo đức nghề giáo, trước giờ thầy giáo Giả làm gì có.
Tán gẫu xong, thầy giáo Giả bèn vào chuyện chính. Gã trải một tờ giấy trắng trên bàn, lấy nghiên mực chặn phía trên rồi cầm bút lông lên khẽ chấm vào mực, “Chúng ta bắt đầu học nào.”
Thần Thần ừ một tiếng, đi tới cạnh thầy giáo Giả. Bất kể nhân phẩm thầy giáo Giả ra sao thì gã cũng là họa sĩ Mèo Meo Meo trứ danh, chí ít năng lực rất đáng tin.
Thần Thần học rất nghiêm túc, chuyện này thú vị hơn mấy nghi thức ma ma dạy nhiều. Nhìn hết cảnh này tới cảnh khác hiện lên như được hóa phép dưới ngòi bút của thầy giáo Giả, lần đầu tiên Thần Thần cảm thấy khâm phục gã.
Tiết học vừa kết thúc ngay giờ cơm trưa, hai người ai nấy đều đói bụng. Thần Thần mời thầy giáo Giả ở lại dùng cơm, thầy giáo Giả nhìn nàng một lúc mới cười đáp: “Vi thần không dám.”
Trần Thần Thần: “…”
Cái tên thầy giáo Giả này, có lẽ chuyện gã rành rẽ nhất không phải là vẽ tranh mà chính là làm bộ nghiêm trang tới mức khiến người khác buồn nôn.
“Mai ta lại tới.” Thầy giáo Giả bỏ lại mấy lời này rồi ra khỏi thư phòng, song mới đi được mấy bước gã đã ngoảnh đầu lại nói với Thần Thần, “Có thể thấy Hoàng thượng rất thích cô, ngay cả chuyện cô muốn học vẽ mà cũng ghi tạc trong lòng.”
Thần Thần nghe câu này, không hiểu sao chợt thấy xấu hổ, hơn nữa nàng cũng không hiểu tại sao thầy giáo Giả đột nhiên lại phát ngôn một câu đầy cảm tính như thế.
“Vậy nên cô đừng sợ đám phi tần hậu cung.” Ánh mắt thầy giáo Giả khẽ lướt qua tay phải Thần Thần rồi mới rời khỏi thư phòng. Thần Thần thoáng kinh ngạc, vì thầy giáo Giả thấy tay mình bị phỏng nên mới nói thế ư?
Ôi, không ngờ cái gã thầy giáo Giả này không những tinh tế mà còn dịu dàng thế đấy.
Dù chỉ có chút xíu.
Trong điện Ngọc Minh, Tiết quý phi hơi dựa vào chiếc nệm trên giường, nghe Thạch Trúc bẩm báo động tĩnh bên điện Thần Quang, “Nương nương, Hoàng thượng bảo Doãn đại nhân mới tới đến điện Thần Quang dạy Trần Thần Thần vẽ tranh.”
Cặp lông mày thon mảnh của Tiết quý phi hơi nhướng lên, “Doãn đại nhận? Là ai thế?”
Thạch Trúc nói: “Nghe nói lúc trước gã làm thầy giáo ở học viện Duyệt Lai, cũng là ông chủ của khách sạn Duyệt Lai.”
“Ông chủ khách sạn?” Tiết quý phi buồn cười nhìn Thạch Trúc, “Một ông chủ khách sạn mà cũng có thể vào triều làm quan à?”
“Bẩm nương nương, ông chủ Doãn này là thương nhân nổi tiếng ở Thịnh Ninh, nghe đồn gã phú khả địch quốc. Gã không chỉ giỏi làm ăn mà từng thi đậu Trạng nguyên, hơn nữa gã còn một thân phận khác là Mèo Meo Meo.”
“Mèo Meo Meo?” Tiết quý phi từng nghe qua danh tiếng của Mèo Meo Meo, “Vậy nên Hoàng thượng mới mời gã tới dạy Thần Thần vẽ tranh?”
Thạch Trúc gật đầu, “Vâng ạ.”
Hừ. Tiết quý phi thầm cười khẩy, Hoàng thượng đúng là đặt Trần Thần Thần vào tim để nâng niu.
Quả hồng mềm kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Nói chuyện thì khúm núm chẳng dám ngẩng đầu nhìn thị lấy một lần, bị phỏng cũng không dám kêu tiếng nào, rốt cuộc sao Hoàng thượng lại để mắt tới nàng? Chẳng lẽ là vì nàng từng cứu Hoàng thượng một lần ngoài cung sao?
Tiết quý phi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi xem mình có nên bày ra một vở kịch mỹ nhân cứu anh hùng hay không.
Thị còn đang nghĩ về kết cấu vở kịch thì thấy Thạch Mật hớt hải chạy vào. Tiết quý phi nhíu đôi mày đẹp, hơi khó chịu nhìn Thạch Mật hỏi, “Chuyện gì mà loạn lên thế?”
“Hoàng, hoàng…” Thạch Mất thở hổn hển, gấp đến đỏ bừng cả mặt, “Nương nương, Hoàng thượng tới!”
“Sao cơ?!” Tiết quý phi đứng phắt dậy khỏi giường, nổi đóa với Thạch Mật, “Sao ngươi không báo sớm! Mau giúp bổn cung thay đồ trang điểm!”
Sau khi Hoàng thượng về cung không hề bước chân vào điện Ngọc Minh, tính đến nay đã vài tháng. Tiết quý phi sao có thể bỏ qua cơ hội này.
“Dạ không kịp đâu nương nương!” Thạch Mật túm lấy Tiết quý phi toan chạy tới gương đồng, “Hoàng thượng đã tới cửa!”
Dường như chứng minh lời Thạch Mật nói là thật, cái giọng lanh lảnh của Lý công công vọng từ ngoài cửa vào, “Hoàng~ thượng~ giá~ đáo~”
Tiết quý phi hoảng sợ, vội vã sửa sang lại y phục rồi dẫn Thạch Trúc và Thạch Mật ra tiếp giá, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”