Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 16: Chuyện Gì Khiến Ngươi Càng Ngày Càng Tiều Tụy Thế?
Sau khi Trần Mộc đưa Thần Thần về đến phủ họ Trần bèn quay lại Bích Thủy Vân Cư. Thần Thần nhìn theo bóng Trần Mộc khuất trong ráng chiều phía chân trời, mãi đến khi không thấy gì nữa mới túc tắc bước vào cổng lớn nhà họ Trần.
Khi Trần Mộc quay lại Bích Thủy Vân Cư, Hoàng Tang đang ngồi trong Lạc Mai Đình, trên cái bàn trước mặt y bày đầy những món điểm tâm đặc sắc của Tô Châu. Trước Lạc Mai Đình có một khoảnh sân không lớn không nhỏ, trong ấy trồng hơn mười gốc mai đỏ. Mỗi độ đông tới, hoa mai đỏ lại nở rộ trên nền tuyết trắng khiến Lạc Mai Đình trông nên thơ hơn nhiều.
Nhưng giờ đang là giữa hạ, trên cây mai chỉ có lác đác vài chiếc lá. Trần Mộc lướt qua một cây thông cao tầm đỉnh đầu chàng, bước về phía Lạc Mai Đình.
“Bốp!”
Lý công công vừa đập chết con muỗi thứ mười ba tối nay, ông ta buồn bã nhìn Hoàng Tang thưa, “Hoàng Tang, bên ngoài nhiều muỗi quá, máu trong người ngài là máu rồng, sao lại để mấy con muỗi này được hời chứ!”
Hoàng Tang mắt điếc tai ngơ với cái cớ sứt sẹo của Lý công công, y khoan thai gác đùi phải lên đùi trái, một tay chống cằm, tiếp tục ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ra sân.
“Hoàng Tang, chúng ta nên sớm về phòng ạ.” Tuy trong Lạc Mai Đình có đốt nhang đuổi muỗi nhưng vẫn không ngăn nổi lòng nhiệt thành của lũ muỗi với Hoàng Tang, hết con này tới con khác cứ cố đậu lên người Hoàng Tang. Thấy Hoàng Tang vẫn thờ ơ như trước, Lý công công bỗng thấy sầu bi, mai đỏ trong vườn còn chưa nở hoa, rốt cuộc Hoàng Tang đang ngắm gì đến mê mải thế kia?
“Bốp!” Sau khi con muỗi thứ mười bốn bỏ mình vì nhào lên người Hoàng Tang, Lý công công chợt nghĩ lũ muỗi trong sân này chắc chắn đều là muỗi cái.
Lý công công nhất định là người đầu tiên ở nước Thịnh Ninh nghiên cứu về sinh vật học.
“Hoàng Tang.” Trần Mộc tiện tay bóp chết một con muỗi vo ve trước mặt rồi hành lễ với Hoàng Tang.
Hoàng Tang cuối cùng cũng có chút phản ứng, đôi mắt mờ mịt từ từ có tiêu cự, quay đầu nhìn Trần Mộc, “À, Trần tướng quân, khanh đã quay lại.”
“… Thưa vâng.” Trần Mộc cân nhắc hồi lâu mới đáp lời. Dáng vẻ bây giờ của Hoàng Tang trông chẳng khác gì mấy thiếu niên mới chớm nở tình đầu trong kinh thành, khắp mặt đều viết bốn từ: Khốn khổ vì tình.
“Hoàng Tang có tâm sự sao?” Là một vị quan võ, tuy chuyện tình cảm của Hoàng Tang không nằm trong phạm vi quản lý của Trần Mộc. Song thấy Hoàng Tang thế kia, Trần Mộc không kiềm được mà hỏi một câu.
Hoàng Tang không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm về phía cây mai, có vẻ đang lâm vào trầm tư. Trần Mộc cũng không hỏi lại, chỉ yên lặng đứng bên cạnh y.
Hồi lâu sau, giọng Hoàng Tang lanh lảnh vang lên trong Lạc Mai Đình, có lẽ vì xung quanh quá im lặng nên giọng nói của y nghe càng trong trẻo hơn.
“Tình hình thiên tai ở Đàm Châu thế nào rồi?”
“Bước đầu đã khống chế được.”
“Tiền cứu trợ thì sao?”
“Đang trên đường đưa tới Đàm Châu.”
“Chuyện sắp xếp cho nạn dân thế nào?”
“Các châu phủ đang phối hợp với nhau sơ tán họ một cách trật tự.”
“Em gái khanh có hôn phối chưa?”
“… Chưa có hôn phối.”
Hoàng Tang đột nhiên không hỏi gì thêm, mặt Trần Mộc thoáng đờ ra.
“Lý công công, về phòng.” Hoàng Tang đứng dậy khỏi ghế, chỉnh trang lại y phục của mình rồi bước ra khỏi Lạc Mai Đình.
Trần Mộc đứng một mình trong Lạc Mai Đình một lúc lâu, mãi đến khi bầu trời tối đen như mực mới xoay người bước đi.
Có một số chuyện đã lặng lẽ xảy ra khi bạn không hề hay biết, đến khi phát hiện thì đã chẳng kịp ngăn cản nữa.
Ngày hôm sau, khi Thần Thần đến Phù Dung Trai, Hoàng Tang vẫn ngồi trong phòng học như hôm trước, bắt đầu thưởng thức chén trà sớm của y.
Theo lý thuyết, Bích Thủy Vân Cư không nằm gần thư viện Duyệt Lai, ít ra là phủ họ Trần cách đó gần hơn, song Hoàng Tang luôn là người đầu tiên tới thư viện, chuyện này khiến Thần Thần không thể không tự hỏi mỗi sáng Hoàng Tang ngủ dậy lúc mấy giờ.
Giờ Dần ngày nào Hoàng Tang cũng rời giường dự buổi chầu sớm, ban đêm lại không chung đụng với phi tần nên đã sớm luyện được thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.
Thần Thần đi tới chỗ ngồi, cười ngây ngô với Hoàng Tang ngồi cạnh, “Buổi sáng tốt lành nhé!”
Lần trước nàng nói một tiếng sớm đã bị Hoàng Tang mỉa mai, lần này nói “buổi sáng tốt lành” chắc sẽ không sai chứ?
Hoàng Tang nghe vậy, quay đầu sang nhìn Thần Thần, im lặng một lúc mới nói sâu xa: “Không tốt lắm.”
Thần Thần thoáng nghẹn lời, cảm thấy dù gì mình cũng là con dân của Thịnh Ninh, nên có trách nhiệm san sẻ phiền muộn với Hoàng Tang. Vì thế nàng hắng giọng, cố tình nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, “Hoàng Tang cảm thấy không tốt ra sao ạ?”
“Khóa học sớm của học viện Duyệt Lai bắt đầu quá muộn, nếu đã gọi là khóa học sớm thì không phải nên bắt đầu lúc tờ mờ sáng sao?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Tang, Thần Thần tin y không nói giỡn. Thần Thần cũng dùng ngữ điệu nghiêm túc mà đáp, “Hoàng Tang, ngài đang đề cập tới buổi chầu sớm chứ không phải khóa học sớm ạ?” Làm gì có trường học nào bắt đầu lúc trời chưa sáng chứ? Cứ cho là mùa đông trời sáng trễ sẽ xuất hiện tình huống như thế, nhưng bây giờ đang là mùa hè cơ mà!
Hoàng Tang khẽ chau mày, hỏi ngược lại: “Có gì khác nhau?” Nếu đều là “sớm” thì nên bắt đầu cùng lúc chứ.
Thần Thần thật muốn cho Hoàng Tang ăn một cú thụi gối, nhưng rốt cuộc nàng chỉ biết tủm tỉm cười gật gù, “Hoàng Tang nói phải.”
Nếu thầy giáo Giả thật sự dời buổi học lên lúc tảng sáng thì nàng thật sự muốn thôi học tại học viện Duyệt Lai.
Ba điều Trần Thần Thần yêu thích nhất đời chính là kiếm tiền, ăn và ngủ. Bây giờ tiền chẳng có mà ăn cũng không, nếu ngay cả thời gian ngủ cũng bị tước đoạt thì nàng chẳng thể sống nổi nữa.
Sau khi Đồ Hạo bước vào Phù Dung Trai thì thế kiềng vững chắc đã gom đủ ba chân.
Lúc Thần Thần thấy Đồ Hạo, nàng bỗng ngượng ngùng, cứ nghĩ tới chuyện hôm qua Đồ Hạo tỏ tình mà như cầu hôn mình thì mặt Thần Thần lại thẹn muốn chết.
Thật ra diện mạo của Thần Thần không quá xuất chúng, sau khi trang điểm chỉ ở mức thanh tú đáng yêu, Thần Thần không ngừng nhắc nhở bản thân chuyện ấy. Nếu không phải vì bởi nguyên nhân ấy thì đám đạo diễn biên kịch hay nhà tài trợ đã sớm chơi quy tắc ngầm với nàng rồi chứ?
Đừng nói là đạo diễn, biên kịch hay nhà tài trợ, mà lần gần nhất Thần Thần được tỏ tình là từ hồi học lớp Hai. Khi ấy trên mặt Thần Thần vẫn còn lem nhem nước mũi chưa kịp chùi đi, nàng thật sự không biết cậu bé kia thích mình ở điểm gì.
Tựa như lúc này đây, nàng cũng không hiểu tại sao Đồ Hạo lại vừa mắt nàng.
Thần Thần nhớ Đồ Hạo nói hắn đã bị rung động bởi sự lương thiện của nàng… À, đây đúng là lý do hàng đầu để cánh trai đẹp nhà giàu động lòng.
… Chẳng lẽ không thể vì nàng xinh đẹp hay sao?!
Sau khi xuyên không, ngoại hình của Thần Thần vượt trội hơn trước, cộng thêm khí chất dịu dàng của nữ tử Giang Nam đã giúp nàng sải bước tiến vào hàng ngũ mỹ nhân, ấy thế mà một Thần Thần xinh đẹp là thế lại thua bởi sự lương thiện.
Vẻ xấu hổ trên mặt còn chưa biến mất thì suy nghĩ của Thần Thần đã bay tới tận đẩu đâu. Đồ Hạo đứng ở cửa có vẻ bình tĩnh hơn Thần Thần nhiều, hắn nhìn Thần Thần rồi nhếch môi đi vài bước vào trong Phù Dung Trai, “Thần Thần, ta nghe cha nói hôm qua Trần lão gia đã giao bức Mỹ nhân dưới trăng cho ông ấy.”
“À… ừ.” Thần Thần cúi đầu, thoáng ngượng ngùng ngồi trên ghế. Thần Thần luôn không giỏi xử lý mấy chuyện nam nữ, nhất là những mối quan hệ mập mờ.
“Ta hiểu.” Nụ cười của Đồ Hạo đượm vẻ hiu quạnh, còn có phần tự giễu song Thần Thần đang cúi đầu nên không thấy.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng từ chối ai đó, hóa ra cảm giác ấy không sung sướng như nàng tưởng tượng.
Suốt quá trình, Hoàng Tang không hề nói gì, ngay cả tiếng chén trà và nắp trà chạm vào nhau cũng không phát ra tiếng động nào. Mãi đến khi Đồ Hạo ngồi vào chỗ thì tiếng đồ sứ lách cách va chạm nhau mới tiếp tục vang lên trong Phù Dung Trai.
Tiếng động tuy không lớn nhưng lại như gõ vào lòng Thần Thần, khiến trái tim nàng run lên.
Phù Dung Trai cứ thế yên lặng một lúc thì tiếng bước chân ngoài cửa vang lên hết lượt này đến lượt khác.
“Thần Thần!” Đồng Tuyết Giai kêu nàng, giọng nói có phần vội vàng và giận dữ, “Tiền Nam Du và Quế Mật muốn thành thân!”
Những lời này vang lên trong Phù Dung Trai một lúc thì Thần Thần mới khe khẽ ừ một tiếng. Không phải nàng cố tình nghĩ xấu cho bạn thân (khuê mật), nhưng lúc nàng nghe thấy cái tên này, nàng đã bất giác nghĩ tới kết quả này.
Vậy nên giờ nghe vậy, Thần Thần không lấy làm bất ngờ. Tuy nhiên, thái độ thản nhiên của nàng lại không hề đơn giản trong mặt những người khác.
Đồng Tuyết Giai mấp máy môi, đang định an ủi Thần Thần mấy câu thì người vừa được nhắc tên đã tới cửa Phù Dung Trai.
Quế Mật và Tiền Nam Du đến cùng nhau nhưng không tay trong tay xuất hiện như Thần Thần nghĩ mà kẻ trước người sau bước vào.
Tiền Nam Du đi trước, cứ nhíu mày mãi, lúc thấy Thần Thần thì bỗng đứng khựng tại chỗ.
Quế Mật vòng từ sau lưng hắn đi lên, cũng liếc nhìn Thần Thần, làm bộ không có chuyện gì mà ngồi xuống sau lưng Thần Thần.
Ánh mắt đám người trong Phù Dung Trai đều đổ dồn lên người Tiền Nam Du và Quế Mật, ngay cả Hoàng Tang cũng nghiêng đầu quan sát Tiền Nam Du.
“Thần Thần…” Dường như cân nhắc hồi lâu, Tiền Nam Du mới mở miệng gọi Thần Thần, nhưng lại bị Thần Thần ngắt lời ngay, “Chúc mừng hai người.”
Tiền Nam Du thấy câu chúc mừng này nghe rất chói tai, song Quế Mật lại mỉm cười trả lời Thần Thần, “Cảm ơn.”
Thần Thần nghĩ bụng, cần gì phải khách sáo như thế, dù sao hai người cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp đâu.