Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 13: Không Ngờ Nhà Giàu Lại Tỏ Tình Với Ta


Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 13: Không Ngờ Nhà Giàu Lại Tỏ Tình Với Ta

Tuân theo tôn chỉ không thể lãng phí lương thực, Thần Thần luôn là người cuối cùng dùng bữa xong.

Thường ngày chỉ còn mỗi nàng ở Đỗ Quyên Các, hôm nay lại có đến ba người. Thần Thần liếc nhìn Hoàng Tang đang ngồi ăn canh bên cạnh mình với dáng vẻ thảnh thơi như thể y có thể dùng cả buổi trưa để húp chén canh ấy. Ngồi đằng sau phía bên phải chính là Đồ Hạo, tuy hắn đã ăn cơm xong từ lâu nhưng lại rề rà không chịu rời khỏi Đỗ Quyên Các, Thần Thần vừa quay sang là hắn nhoẻn miệng mỉm cười ngay với nàng.

Thần Thần bỗng thấy miếng thịt ba chỉ kho trong miệng có vị chan chát, nếu giờ mà cứ ăn tiếp thì chắc chắn nàng sẽ bị chướng bụng.

Thấy đồ ăn trong chén vẫn còn mà Thần Thần đã đứng dậy toan rời đi, trong mắt nha hoàn đứng hầu bên cạnh lóe lên sự kinh ngạc. Trần tiểu thư xưa nay luôn ăn hết sạch sành sanh, sao hôm nay sức chiến đấu lại giảm sút nhiều thế?

Ánh mắt nha hoàn lướt sang Hoàng Tang ngồi gần đó vừa uống canh xong, nhất định là do Hoàng Tang đưa món ăn mình không thích cho Trần tiểu thư nên Trần tiểu thư mới không thiết ăn nữa.

#Màn sương mịt mùng#

Thấy Thần Thần đứng dậy, Đồ Hạo đi mà như chạy đuổi theo nàng, “Thần Thần, nàng đã cân nhắc về lời đề nghị vừa rồi của ta chưa?”

Hoàng Tang vốn đã rời khỏi chỗ ngồi lại đặt mông xuống ghế, ánh mắt nha hoàn đứng cạnh cũng sáng ngời… Lại có chuyện để hóng rồi.

Thần Thần bị sặc nước miếng của chính mình, ho mấy cái mới nói, “Nhà giàu, huynh không đùa thật à?”

Đồ Hạo cười cười, hỏi ngược lại: “Trông ta giống đang nói đùa sao?”

“Rất giống đó.” Ánh mắt Thần Thần vô cùng chân thành.

Đồ Hạo: “…”

Không thể trách Thần Thần nghi ngờ chuyện này được, từ khi nàng đến học viện Duyệt Lai chẳng nói được mấy câu với Đồ Hạo, có thể thấy trước kia quan hệ của Trần Thần Thần và Đồ Hạo cũng không thân thiết là bao, sao bỗng dưng sau một đêm hắn lại đột nhiên vừa mắt nàng chứ?

Đồ Hạo lặng thinh nhìn Thần Thần một lúc mới nói: “Ngày hôm đó, cũng tại Đỗ Quyên Các này, lúc nhà ăn làm món cá hấp, sau khi nàng ăn xong mặt trên lại cứ thế tiếp tục ăn luôn mặt dưới của con cá. Lúc đó ta thấy rất lạ, hỏi nàng sao không lật lại mà ăn, nàng đã nói, nếu lật cá thì thuyền đi biển cũng sẽ lật, nên lúc nàng ăn cá không bao giờ lật cá lên.”


Thần Thần ngạc nhiên, thấy câu nói mê tín cổ hủ này nghe có lý ghê.

“Vì hàng năm nhà ta luôn có tàu thuyền ra khơi nên cha ta rất tin mấy chuyện tâm linh. Tuy ta không nói ra miệng nhưng vẫn luôn thầm nghĩ ông ấy rất ngốc.”

Trần Thần Thần: “…” Là con nhà giàu mà lại đi nói xấu ông bố nhà giàu như thế có ổn không?

“Nhưng lúc nàng nói câu ấy lại khiến ta cảm thấy rung động.” Đồ Hạo nói tới đây, nhìn Thần Thần đăm đắm, lần đầu tiên Thần Thần phát hiện hóa ra ánh mắt của nhà giàu có thể thâm thúy nhường ấy, “Thần Thần, sự lương thiện của nàng khiến ta lần đầu tiên trong đời cảm thấy xao lòng.”

Trần Thần Thần: “…”

Ôi mẹ ơi! Chẳng lẽ đây, đây chính là tỏ tình trong truyền thuyết?! Nhưng… Hoàng Tang đang ngồi cạnh đó!

Lý công công núp trong góc, cẩn thận quan sát Hoàng Tang. Tuy bản thân Hoàng Tang chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Thần Thần nhưng Lý công công đã sớm thấu tỏ dăm phần sau bữa cơm trưa hôm nay.

Lúc này, trên mặt Hoàng Tang không có biểu hiện gì khác thường nhưng Lý công công, người đã học xong cách phán đoán những thay đổi tinh vi trên mặt Hoàng Tang, suy đoán… long tâm của Hoàng Tang hẳn là đang ghi thù.

Nha hoàn vẫn còn đứng trong Đỗ Quyên Các kích động để đỏ cả mặt. Ôi! Không ngờ thị lại được mục kích cảnh tỏ tình, cuộc đời quả là ngập tràn tình yêu!

Thần Thần lần đầu được người khác tỏ tình, không biết nên đáp lại hắn ra sao, đành ngượng ngùng đứng đó. Thấy vẻ bất an của Thần Thần, khóe môi Đồ Hạo cong lại, hắn nói tiếp, “Chẳng qua khi ấy nàng và Nam Du đã có hôn ước nên ta đành chôn giấu tình cảm của mình tận sâu đáy lòng. Nếu giờ hôn sự của hai người đã hủy bỏ thì ta cũng không cần giấu giếm nữa.”

Trái tim Thần Thần đập loạn nhịp, được một anh chàng nhà giàu sáng láng tỏ tình, nếu nói không kích động thì quá giả dối. Nhưng Đồ Hạo cũng giống Tiền Nam Du, đều thích Trần Thần Thần của trước kia, ít nhất là… lúc trước nàng ăn cá đều lật mặt _(:з” ∠)_.

Huống hồ, nhà họ Trần xưa đâu bằng nay.

Thần Thần sắp xếp câu chữ cả buổi trong dạ, rốt cuộc ấp úng nói: “Ta, nhà ta…”

“Ta đã biết chuyện nhà nàng.”


Đồ Hạo chỉ bâng quơ nói một câu mà khiến Thần Thần sửng sốt trợn tròn mắt.

“Ta và Nam Du không giống nhau, cha ta và Tiền lão gia cũng không giống nhau.”

Đồ Hạo liên tục ném ra hai quả bom khiến đầu óc Thần Thần hơi váng vất. Nhưng khi nàng nghĩ kỹ thì thấy, nếu nhà họ Tiền có thể biết chuyện nhà họ Trần phá sản thì những người khác chắc cũng biết.

Có lẽ không muốn dồn ép Thần Thần quá, Đồ Hạo lui một bước nói: “Nàng cứ từ từ cân nhắc, ta không vội.”

Trần Thần Thần; “…”

Nhìn bóng dáng thản nhiên rời đi của Đồ Hạo, Thần Thần chợt thấy hắn vừa trêu mình. Nhưng nếu nàng có thể lấy Đồ Hạo thì không những không phải trả bức tranh Mỹ nhân dưới trăng cho nhà họ Đồ mà vấn đề tài chính của nhà họ Trần cũng có thể giải quyết…

Trần Thần Thần! Không thể vì một chút lợi nhỏ mà bán đứng bản thân! Nhưng mà… hình như món hời này chẳng hề nhỏ, mà là khổng lồ đấy.

Lý công công đứng cạnh muốn khóc đến nơi, ây da ta bảo này Trần tiểu thư, ngài đừng nghĩ gì viết hết lên mặt như thế được không? Hoàng Tang càng lúc càng mất hứng kìa!

Một tiếng “Két” vang lên, Hoàng Tang kéo ghế đứng dậy. Tiếng động bén ngót văng vẳng trong Đỗ Quyên Các đến rát cả màng nhĩ. Thần Thần nghe vậy bèn quay sang nhìn, thấy Hoàng Tang lướt qua người mình như một cơn gió, chẳng buồn ngoái đầu lại.

Thần Thần cau mày, Hoàng Tang đang tức giận à?

Còn nguyên nhân khiến Hoàng Tang tức giận, Thần Thần bỗng tự sướng mà nghĩ là vì mình.

Túc tắc về đến lớp, Thần Thần phát hiện Hoàng Tang không quay lại Phù Dung Trai. Thần Thần liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Hoàng Tang, yên lặng về lại vị trí của mình.

Những viên ngọc được khảm ở mép bàn vẫn sáng lấp lánh như trước, Thần Thần bất giác dùng ngón trỏ nạy chúng lên. Chẳng rõ nếu bán số ngọc này thì có đủ để mua bức Mỹ nhân dưới trăng không nhỉ?

“Trần Thần Thần, trò đang làm gì đó?” Thầy giáo Giả đã đứng đó quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn không kiềm được mà mở miệng hỏi.


Thần Thần ngẩn ra, sau khi ý thức được mình đang có ý đồ ăn cắp tài sản học viện thì không khỏi lo lắng, “À, ta chỉ thấy mấy viên ngọc này hơi cộm tay thôi.”

Thầy giáo Giả nhìn nàng một cái, quay đầu gọi người sau tấm bình phong: “Người đâu, đổi cho Trần tiểu thư một cái bàn không khảm ngọc.”

Trần Thần Thần: “…”

Khi giờ học buổi chiều bắt đầu, Hoàng Tang vẫn chưa quay lại. Suốt buổi trưa Thần Thần đều thất thần, sợ vừa về đến nhà đã phải nhận thánh chỉ xét nhà.

Chuyện Đồ Hạo tỏ tình với Thần Thần trong Đỗ Quyên Các lúc trưa chẳng hiểu sao lại lan truyền khắp Phù Dung Trai, khiến cả buổi chiều Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ cứ quấy rầy hai người bọn họ.

Buổi học chiều bất tri bất giác kết thúc, nhưng vị trí của Hoàng Tang vẫn trống không. Thần Thần nghĩ, Hoàng Tang quả nhiên là Hoàng Tang, dù công khai trốn học mà thầy giáo Giả cũng không dám nói tiếng nào.

Lề mề thu dọn đồ đạc xong, lúc Thần Thần đang định về nhà thì bị thầy giáo Giả đằng sau gọi lại, “Trần Thần Thần, trò lại đây với ta chút.”

Trần Thần Thần: “…” Cảm giác bị thầy chủ nhiệm gọi mình mình vào văn phòng sau khi tan học sao mà quen thuộc thế không biết, khiến gai ốc toàn thân Thần Thần đều sởn hết lên.

“Có chuyện gì thế?” Dù là chuyện gì thì Thần Thần cũng mong có thời gian để chuẩn bị tâm lý, tránh cho lát nữa té xỉu trong văn phòng lại phiền thầy giáo phải xử lý.

Thầy giáo Giả chỉ nói mỗi một câu rất gợi đòn: “Trò tới sẽ biết.”

Trần Thần Thần: “…”

Lần đầu tiên Thần Thần đi ra sau tấm bình phong của Phù Dung Trai, vào nhà trong.

Sau tấm bình phong có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bộ đồ dùng pha trà. Thần Thần theo thầy giáo Giả tới cánh cửa đối diện, tầm nhìn bỗng rộng mở hơn, nơi đó có một khoảnh sân tuy không lớn nhưng lại được bài trí rất nhã nhặn, có một cái xích đu và một gốc hợp hoan.

Trong sân có một gian nhà, cửa đã mở sẵn. Thầy giáo Giả lập tức tiến vào, Thần Thần cũng theo sau.

Trong phòng đốt huân hương không nồng nặc mà rất dễ chịu, hơi giống mùi cây tùng. Thần Thần tò mò nhìn ngó xung quanh, thấy trên vách tường có treo mấy bức tranh chữ, tiếc là nàng không rõ chúng là tác phẩm của danh gia nào.

Thầy giáo Giả lại bên cạnh bàn, trên đó đặt một thỏi vàng mà Thần Thần thấy rất quen mắt, rõ ràng đó chính là thỏi vàng sáng nay nàng vừa quyên góp cho nạn dân.


Thần Thần còn chưa kịp chỉ trích thầy giáo Giả đứng giữa trục lợi thì giọng nói khe khẽ của thầy giáo Giả đã vang lên phía đối diện, “Trần Thần Thần, trò nhận lại thỏi vàng này đi.”

“Hả?” Thần Thần hoang mang không rõ hướng phát triển của kịch bản là thế nào.

Thầy giáo Giả ngồi xuống ghế, thong thả nói: “Ta nghe nói nhà trò gặp chuyện.”

Trần Thần Thần: “…”

Ai có thể nói cho nàng, giờ còn ai không biết nhà họ Trần phá sản nữa không? Ý thầy giáo Giả là… muốn đuổi học nàng sao?

Thần Thần thấp thỏm nuốt nước miếng, bỗng thấy thầy giáo Giả đẩy thỏi vàng kia về phía mình, “Một trăm lượng bạc sáng nay trò nộp phạt sẽ xem như tiền quyên góp cho dân gặp nạn, còn thỏi vàng này trò giữ lại đi.”

Thần Thần ngây ngẩn một lúc mới nói: “Một trăm lượng sáng nay… là Hoàng Tang nộp.”

Thầy giáo Giả cười khẽ, không nói nữa mà cầm bút trên bàn lên bắt đầu vẽ.

Thần Thần ngơ ngác đứng im tại chỗ, càng ngày càng chẳng hiểu gì. Song lúc thầy giáo Giả vẽ tranh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến độ Thần Thần không nỡ quấy rầy, cứ thế đứng đó đợi thầy giáo Giả vẽ xong.

Thấy thầy giáo Giả buông bút xuống rồi đóng dấu xong, Thần Thần mới nhận ra mình đã đứng mỏi rã chân. Thần Thần động đậy chân vài lần mới lại trước bàn, ngắm nghía bức tranh.

Đó là một bức tranh vẽ hoa quỳnh nở rộ dưới trăng, trông sống động y như thật.

Quan trọng nhất là, dấu ấn phía dưới đề… Mèo Meo Meo?!

Không ngờ nghề làm con dấu giả của nước ta đã có lịch sử mấy nghìn năm, đúng là một nghề có sức sống dai dẳng.

Thần Thần liếc nhìn thầy giáo Giả, trong mắt lộ vẻ khinh thường, “Thầy giáo Giả, thầy chẳng những tham lam mà giờ còn dám giả làm danh nhân.”

Thầy giáo Giả không để bụng, chỉ cười cười rồi thổi khô nét mực trên giấy, “Chẳng qua để kiếm miếng ăn thôi.” Hắn nói xong bèn cầm bức tranh trên bàn đưa cho Thần Thần. Thần Thần không đưa tay đón mà hỏi, “Đây là gì thế?”

“Mỹ nhân dưới trăng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.