Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 1: Khi Tỉnh Lại, Tôi Thành Cô Gái Giàu Có Xinh Đẹp
Đến giờ trán Trần Thần Thần vẫn còn đau thấu ruột thấu gan.
Hồi nhỏ có ông thầy bói bảo cô phận mỏng, xem ra chẳng phải nói chơi. Cái máy quay phim kia sao không rớt trúng đám trai xinh gái đẹp kia mà lại rớt trúng một người đóng vai phụ như cô chứ, rõ là quy tắc ngầm chứ còn gì nữa?
Nhắc tới quy tắc ngầm, trước khi Thần Thần gia nhập giới giải trí cũng từng do dự hồi lâu, sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, đến khi buông xuôi, chuẩn bị tinh thần hy sinh quên mình, cô mới nhận ra không hề có đạo diễn, biên kịch hay nhà tài trợ nào muốn chơi quy tắc ngầm với cô.
Thế nên tới tận ngày hôm nay, Thần Thần vẫn chỉ là một cô diễn viên nhỏ không được xem trọng trong giới này, vì không có vị thế nên trước giờ chẳng sống quá hai tập phim truyền hình.
Thần Thần, kẻ vẫn luôn vật lộn với cái nghèo, xoa xoa cái trán của mình, từ từ mở mắt ra. Không thể không nói, máy quay phim của đoàn phim này chắc chắn là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, nếu không sao cô lại thấy đau đến mức ấy khi bị nó rớt trúng cơ chứ.
Gượng ngồi dậy trên giường, Thần Thần ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng được xông hương và bài trí theo lối cổ khiến tâm trí Thần Thần thoáng hoảng hốt.
Mình vẫn còn ở phim trường sao?
Thần Thần nghiêng nghiêng đầu, thấy đầu giường đặt tấm thiệp cưới thắm đỏ, tiện tay mở ra xem rồi lặng lẽ để lại chỗ cũ.
“Tiểu thư, sao người còn ngây ra đó, thư viện sắp vào học rồi!” Một cô gái ăn vận theo kiểu nha hoàn đẩy cửa từ ngoài bước vào, thấy Thần Thần đang ngồi ngẩn người trên giường bèn sốt ruột mở miệng thúc giục.
Thần Thần ngơ ngác nhìn cô nàng hai giây, tự hỏi xem rốt cuộc ai là người vào nhầm phim trường.
“Tiểu thư?” Nha hoàn nọ thấy Thần Thần vẫn ngồi ì trên giường thì tiến tới gọi một tiếng.
Là một vai phụ xuất sắc, Thần Thần nhanh chóng nhập vai, “Đông Mai, sao em không chịu gọi ta dậy sớm hơn!”
“Đông Mai” trợn mắt nhìn Thần Thần ba giây, rầu rĩ nói: “Tiểu thư, tên em không phải Đông Mai ạ.”
Thần Thần thầm thở dài, cái cô này thật chẳng biết ứng biến gì cả, hèn chi chỉ được đóng vai nha hoàn. Thế là một người có kinh nghiệm đầy mình như Thần Thần bèn dẫn dắt tiếp: “Này, Thu Cúc, em giúp ta thay y phục đi.”
“Thu Cúc” chớp chớp mắt, lệ rơi lã chã, “Lão gia phu nhân ơi! Đúng là tiểu thư bị đập hỏng đầu thật rồi, hai người mau vào mà xem!”
Thu Cúc khóc lóc chạy khỏi phòng, bỏ lại Thần Thần ngu mặt ngồi trên giường.
Đoạn diễn phối hợp đột nhiên biến thành độc diễn, Thần Thần đành yên lặng diễn cảnh bộc lộ nội tâm.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vọng tới tiếng bước chân nhốn nháo, ngay sau đó có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Chao ôi con gái đáng thương của mẹ.” Người phụ nữ vừa nhìn thấy Thần Thần thì nước mắt bỗng tuôn ào ào như dòng suối nhỏ, “Chẳng phải đại phu bảo con không sao à?”
Thần Thần chăm chú nhìn bà ta, âm thầm ngưỡng mộ tài diễn xuất của bà, không hổ là diễn viên lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm.
Người đàn ông trung niên vỗ vai người phụ nữ, oán hận nói: “Nếu để ta bắt được cái đứa ném chậu hoa lung tung kia, nhất định ta sẽ ném một chậu quất vào đầu nó!”
Nghe tiếng người đàn ông gầm lên như pháo nổ, Thần Thần bỗng nhớ ra mình đang đóng một bộ phim hiện đại, mà nơi này… nhìn kiểu gì cũng giống phim cổ trang!
Hóa ra là mình đi nhầm phim trường.
Thần Thần áy náy cười cười với hai người nọ, xỏ đôi giày thêu được đặt ngay ngắn ở mép giường, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi.”
Cặp vợ chồng trung niên trợn mắt há miệng nhìn cô. Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Thần Thần bình tĩnh đi khỏi phòng, ra thẳng cổng lớn nhà họ Trần.
Sau đó Thần Thần sững người.
Mẹ kiếp đây là đoàn phim nào mà lại có phim trường rộng lớn và giống thật đến mức này, chẳng biết phải đổ bao nhiêu tiền vào đây. Nếu cô mà được nhận vào đoàn phim này thì tốt biết bao, vừa nhìn đã biết là phim bom tấn.
Thần Thần buồn rầu nhấc chân phải lên, sau đó khựng lại giữa không trung. Vừa rồi cô cảm thấy có gì đó không ổn, song đến giờ mới rõ tại sao.
Máy quay phim đâu? Vì sao từ trong phòng tới ngoài sân đều chẳng có lấy một ống kính nào?
Bỗng dưng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, Trần Thần Thần đơ người nuốt nước miếng, miệng há tròn như chữ O.
Mà người hàng xóm tình cờ đi ngang qua cổng, miệng cũng há như chữ O.
“Đây là thiên kim phủ họ Trần à?”
“Đúng thế, nghe nói mấy hôm trước bị chậu hoa rớt trúng, có vẻ như đầu óc có vấn đề rồi?”
“Nói thừa, nếu không có vấn đề thì ai lại mặc đồ ngủ chạy ra ngoài thế kia?”
Tiếng trò chuyện lao xao vọng vào tai Thần Thần, cô nghe mà mặt đỏ lên, bất giác lấy tay che ngực, vội vã về lại phòng.
Trên đường, tình cờ cô gặp “Thu Cúc” dẫn một đám đầy tớ đuổi theo tìm cô. Thần Thần bèn túm lấy cánh tay cô ta, cuống quýt hỏi: “Tên ta là gì?”
Nha hoàn kia buồn bã nhìn cô, giọng nghẹn ngào, “Tiểu thư, ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ rõ sao? Người là Trần Thần Thần đó.”
Mắt Thần Thần sáng lên, “Đúng thế, ta là Trần Thần Thần!”
Nhưng mà… Nhưng mà… “Đây là đâu thế?”
“Tô Châu ạ.”
Tô Châu! Một địa danh rất bình thường! Thần Thần tỏ vẻ thản nhiên, hỏi tiếp: “Giờ là triều đại nào thế?”
“Năm Thịnh Ninh thứ nhất thưa tiểu thư, năm ngoái tân hoàng lên ngôi, người còn lén chạy tới kinh thành để ngắm Hoàng thượng làm lễ tế trời mà.” Nha hoàn càng nói càng thương tâm.
Tuy điểm Sử của Trần Thần Thần chưa từng trên trung bình, nhưng cô cũng biết chút đỉnh về lịch sử các triều đại. Thịnh Ninh này… cô giáo Sử chưa dạy bao giờ.
“Vậy… Hoàng thượng là ai?”
“Đương kim thánh thượng là Tam hoàng tử mà Tiên hoàng thương yêu nhất, Hoài Cảnh Đế.”
Được phổ cập giáo dục xong, Thần Thần hoàn toàn ngây ngốc. Không những cô chưa từng nghe thấy tên triều đại đó mà ngay cả tên Hoàng đế cũng chẳng biết luôn. Cô xoa xoa trán, nói với nha hoàn đứng cạnh: “Xuân Đào, đỡ ta về phòng ngủ tiếp trước đã.”
Thần Thần cảm thấy nhất định là cô bị máy quay phim rớt trúng đầu vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
“Xuân Đào” dùng ngón trỏ lau lệ trên khóe mắt đi, thút tha thút thít nói: “Tiểu thư, nô tỳ tên là Lan Tâm.”
“Ừ.” Thần Thần hoảng hốt nhìn cô ta, “Có phải ta còn có một nha hoàn nữa tên là Huệ Chất không?”
Lan Tâm nghe vậy thì mừng ra mặt, “Tiểu thư người nhớ ra rồi sao?”
Thần Thần yên lặng gục đầu xuống, “Ta cảm thấy ta nên ngủ thêm một lát thì hơn.”
Lan Tâm do dự nói: “Nhưng tiểu thư sắp trễ học rồi.”
Tim Thần Thần nát ra như trái quýt bị chẻ múi, “Không thể xin nghỉ ốm à?”
“Người nghỉ tận ba ngày rồi đấy, hôm nay đã hứa với thầy giáo là sẽ tới thư viện.”
Trần Thần Thần: “….”
Kỳ nghỉ ba ngày cô chẳng được hưởng lấy một ngày.
Thần Thần uể oải theo Lan Tâm vào phòng, trong phòng ngoài cặp vợ chồng lúc nãy thì giờ còn có thêm ba cô gái khác, ăn vận tương tự Lan Tâm, chắc cũng là nha hoàn.
“Chào tiểu thư.” Ba người nọ thấy Thần Thần lại gần thì đồng loạt hành lễ. Thần Thần nhìn bọn họ, chớp chớp mắt hỏi: “Mấy người là ai?”
Người phụ nữ trung niên vừa nghe Thần Thần hỏi thế thì ngực thắt lại, trông như sắp xỉu đến nơi.
Nha hoàn đứng đằng trước tiến lên một bước, nói với Thần Thần: “Tiểu thư, nô tỳ là Huệ Chất.”
“Nô tỳ là Huệ Tâm.”
“Nô tỳ là Lan Chất.”
Trần Thần Thần: “………”
Cô quay đầu liếc nhìn người đứng cạnh mình, đầu hơi váng vất, “Vậy còn em?”
“Tiểu thư, nô tỳ là Lan Tâm.”
…….
Không ngờ tiểu thư nhà này lại dùng tên đám nô tỳ để thực hành phép toán tổ hợp.
“Thần Thần này, con có chỗ nào không thoải mái cứ nói cho mẹ biết.” Vị phu nhân vừa lau nước mắt vừa xoa xoa trán Thần Thần.
Thần Thần ngước mắt nhìn bàn tay đang đặt trên trán mình, dè dặt đáp: “Không ạ.”
Người đàn ông trung niên nắm tay bà ta, an ủi: “Thần Thần còn vội tới học viện, đã có đám Lan Tâm chăm sóc cho Thần Thần, bà cứ yên tâm.”
Vị phu nhân nhìn Thần Thần với cặp mắt đẫm lệ, sau khi dặn dò bốn nha hoàn nhớ chăm sóc cô mới theo người đàn ông rời đi.
Trong phòng, Huệ Tâm và Lan Chất giúp Trần Thần Thần thay xiêm y, Thần Thần nhìn đống đồ đạc lòe loẹt kia mà muốn hôn mê, “Mặc bộ này đi”. Thần Thần chỉ đại một bộ. Đến lúc Huệ Tâm và Lan Chất lấy bộ y phục ra, Thần Thần mới thấy rõ đó là một chiếc váy dài có tay áo rộng thêu hình hoa hướng dương, bên hông còn có đính thêm ngọc trai.
Còn Lan Tâm đang giúp Thần Thần trang điểm chải đầu. Búi tóc cho Thần Thần xong đâu vào đấy, Lan Tâm chọn một cây trâm hình bướm vờn mây cắm lên trên. Cây trâm đó là đồ thủ công vô cùng tinh xảo, phía trên họa tiết đám mây có nạm một con bướm bằng vàng rỗng đang giương cao hai cánh, dưới đuôi còn đính thêm hai viên phỉ thúy hình giọt nước.
Thần Thần nhìn bản thân ăn diện chải chuốt đẹp đẽ trong gương đồng, bất chợt nhận ra mình đã biến thành kẻ có tiền.
Cô ngó sang Lan Tâm đang giúp mình đeo khuyên tai, chỉ hỏi cho biết chứ không hề có ý xấu: “Lan Tâm, nhà chúng ta giàu lắm à?”
Lan Tâm ngạc nhiên nhìn nàng, nói: “Bẩm tiểu thư, trong bảng xếp hạng nhà giàu Giang Nam lần trước, nhà họ Trần xếp thứ bảy đấy ạ.”
Bảng xếp hạng nhà giàu, nghe Tây hóa thế chứ lị.
Để tăng tính thuyết phục, Lan Tâm còn bồi thêm: “Hơn nữa có thể tới học viện học đều là con nhà giàu, năm ngoái nhà họ Thẩm vừa trượt khỏi mười thứ hạng đầu tiên là Thẩm tiểu thư bị thư viện xóa tên ngay.”
Trần Thần Thần: “…….”
Đây là loại học viện gì thế, đúng là chẳng xem học sinh ra gì.
Ngay lúc Lan Tâm trang điểm cho Thần Thần xong thì Huệ Chất bưng bữa sáng lên.
Thần Thần nhìn chén cháo tổ yến trên bàn mà run rẩy. Vừa nhìn đã biết đây là huyết yến thượng hạng, cái chén này không biết trị giá bao nhiêu cụ Mao đấy! So với nó thì chén cháo gạo lứt đựng trong bát sứ men xanh ở bên cạnh có vẻ mộc mạc hơn nhiều.
Thần Thần ngồi xuống trước bàn, dè dặt nếm thử một ngụm cháo gạo lứt, đôi mắt cô bỗng sáng ngời như sao trời, “Cháo ngon quá!”
Huệ Chất che miệng khẽ cười một tiếng, nói với Thần Thần: “Thưa tiểu thư, không những cháo này được nấu bằng loại gạo thượng hạng mà ngay cả nước dùng để nấu cháo cũng phải phái người tới Thái Hồ hứng sương sớm, đương nhiên phải ngon rồi ạ.”
Thần Thần hoảng hồn, cô cứ ngỡ chén cháo này mộc mạc nên mới dám ăn, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Tiểu thư, đừng uống cháo suông, mau nếm thử điểm tâm đi.” Huệ Chất đặt ba bốn chiếc đĩa thủ công tinh xảo trước mặt Thần Thần, trên đĩa bày rất nhiều món điểm tâm khác nhau, trông vô cùng đáng yêu.
Thần Thần lặng lẽ nuốt nước miếng, đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời cô được ăn một bữa sáng sang chảnh nhường này.
Nếu đây chỉ là mơ thì xin hãy đợi cô ăn xong bữa sáng này rồi hãy tỉnh lại.
Ôm tấm lòng biết ơn, Thần Thần nghiêm túc ăn sáng xong, sau đó lại bị Lan Tâm giục đi học.
Theo sau Lan Tâm, tâm trạng Thần Thần chợt ngổn ngang trăm mối.
Cô nhìn theo bóng Lan Tâm, bị lòng hiếu kì thôi thúc mà hỏi: “Lan Tâm này, em bảo học viện tên gì cơ?”
Lan Tâm đi đằng trước thuận miệng đáp: “Học viện Duyệt Lai ạ”.
Thần Thần câm nín, không hề giấu dốt học hỏi: “Duyệt Lai chẳng lẽ không phải tên khách sạn sao?”
Lan Tâm nghe vậy, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thẳng Thần Thần, cố tình hạ thấp giọng nói: “Duyệt Lai, không chỉ là khách sạn.”
Trần Thần Thần: “…….”
Gì vậy?
Lan Tâm nói xong, lại nhẹ nhàng cất bước, “Ông chủ khách sạn Duyệt Lai rất giàu có, chỉ mở khách sạn không thỏa hết nhiệt huyết của ngài ấy.”
Trần Thần Thần: “…….”
Hoá ra cái câu ban nãy là câu khẩu hiệu của tập đoàn?
Thế là Thần Thần mơ mơ màng màng theo Lan Tâm tới trường học quý tộc trong truyền thuyết – học viện Duyệt Lai.