THẦN SỦNG TIẾN HÓA

Chương 31: Huấn Luyện Chuyên Nghiệp


Bạn đang đọc THẦN SỦNG TIẾN HÓA – Chương 31: Huấn Luyện Chuyên Nghiệp

Một giờ nhanh chóng qua đi, phần lớn các bạn học trên cơ bản đều hoàn thành mục tiêu, chỉ có một bộ phận cực nhỏ còn đang đau khổ “đấu trí đấu dũng” với Ngự thú nhà mình.

Ví dụ như ở tổ một bên cạnh có một nam sinh dáng người mập mạp, Ngự thú của cậu ta là Hoàng Kim Husky, mà con Husky này còn thuộc loại biến chủng, có được phẩm chất tinh nhuệ.

Nhưng ngay lúc này phẩm chất tinh nhuệ ngược lại càng gia tăng gánh nặng cho hắn, xung quanh có không ít người đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rúc vào một chỗ với Ngự thú nhà mình. Mà Ngự thú Hoàng Kim Husky của hắn vẫn phóng túng như cũ, tự do tiêu sái giống như chạy trên bình nguyên, vừa chạy vừa kêu:

– Gào gừ ~ gào gừ ~ gào gừ… Gâu!

Chạy băng băng một cách vui vẻ, không ai có thể ngăn cản khát vọng đối với tự do của nó, bốn cái chân duỗi ra thoải mái ngao du.

– Quay lại, mày nhanh quay lại cho tao!

Nam sinh mập mạp gào khản cả giọng.

Hoàng Kim Husky quay đầu lại nhìn thoáng qua chủ nhân nhà mình, trông thấy hắn sốt ruột như thế thì nó rất vui vẻ, càng chạy nhanh hơn.

Mọi người xung quanh đều đồng tình nhìn về phía nam sinh này, thậm chí còn có người tỏ vẻ thông cảm, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

– Người anh em, cậu nuôi cái gì không tốt, tại sao cứ phải nhất quyết chọn Husky làm Ngự thú chứ. Có đôi khi nó thậm chí sẽ liên hợp với Ngự thú của kẻ địch để cùng nhau khi dễ cậu đó.

Đang băng băng chạy, đột nhiên bước chân của Hoàng Kim Husky dừng lại, hai cái tai dựng thẳng lên, vẻ mặt thì dại ra, cảnh giác nhìn về phía trước. Lúc này, đứng trước mặt nó là một con sói lớn màu bạc uy phong lẫm lẫm.


So với những con Ngân Nguyệt Lang khác thì con sói này phải cao hơn hai cái đầu, hình thể lớn hơn không chỉ một vòng, đang dùng ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn nó. Bộ lông màu bạc kia tựa như được thủy ngân tưới lên, chỉ bị liếc nhìn một cái đã cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng, sâu trong yết hầu vang lên tiếng rít gào trầm thấp.

– Gâu, gâu….. Gâu, gào gừ?

Hoàng Kim Husky thử giao lưu với kẻ địch.

Ngân Nguyệt Lang chậm rãi tiến lên, vuốt sói nâng cao, sau đó cực kỳ ngang ngược trảo một phát, dẫm đầu của Hoàng Kim Husky xuống đất.

Hoàng Kim Husky không có phản kháng, chỉ tỏ vẻ ủy khuất, đáng thương quỳ rạp trên mặt đất.

Trong mười tổ chỉ có ba người còn chưa hoàn thành lần huấn luyện này, ba người đó bị huấn luyện viên giữ lại tự mình huấn luyện. Còn lại ba mươi lăm người thì tiếp tục tiến hành bước huấn luyện thứ hai.

Trước khi huấn luyện, đầu tiên vị huấn luyện viên Trương Nhẫn Bách này mang tới một viên gạch đỏ, đặt ở trên đài đá.

Sau đó lệnh cho Ngân Nguyệt Lang tiến hành công kích viên gạch đỏ này.

Ngân Nguyệt Lang nhìn thoáng qua huấn luyện viên Trương, sau đó chậm rãi lui ra sau mấy bước, thân mình hơi nghiêng về phía trước, giây lát sau liền hóa thành một đạo tàn ảnh màu bạc lao vút ra. Chỉ trong nháy mắt đạp vào bệ đá dồn sức nhảy lên, cả người xoay chuyển, phảng phất như một cái lò xo mạnh mẽ, chiếc đuôi màu xám bạc phía sau hệt như cái roi thép khẽ vụt qua. Truyền ra tiếng xé gió trong không khí.

Bịch!


Cái đuôi va chạm với viên gạch đỏ, chỉ trong nháy mắt đã vang lên tiếng nổ lớn, trầm thấp.

Từng mảnh gạch vỡ bay múa hơn mười giây ở giữa không trung mới rơi xuống. Ngân Nguyệt Lang tiến lên phía trước theo quán tính mấy bước rồi mới vững vàng dừng lại, móng vuốt sắc bén cắm thật sâu vào nền xi măng, lưu lại trên đó một vết trảo màu trắng nhạt.

– Một người bộ đội đặc chủng được huấn luyện kỹ càng, dưới tình huống chỉ có hai tay không cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại vài người trưởng thành chưa qua huấn luyện. Nếu dựa vào địa hình phức tạp thì hắn thậm chí còn có thể đánh chết hơn mười người trưởng thành chưa qua huấn luyện. Quái vật cũng giống như vậy! Trải qua huấn luyện đặc thù so với chưa từng trải qua huấn luyện đặc thù có khác biệt vô cùng lớn.

– Lúc đầu, thời điểm nó đi theo tôi cũng chỉ là một con Ngân Nguyệt Lang non nớt bình thường.

Vừa nói Trương Nhẫn Bách vừa sờ sờ đầu Ngân Nguyệt Lang. Ngân Nguyệt Lang thì thích ý nheo nheo đôi mắt lại, sau đó hắn tiếp tục lên tiếng:

– Cái đuôi của Ngân Nguyệt Lang cũng không phải là điểm mạnh của nó. Nhưng mà, sau khi trải qua tích lũy huấn luyện từ ngày này sang tháng khác, cái đuôi dần dần trở nên cứng rắn, tốc độ vung vẩy cũng nhanh và chuẩn xác hơn! Như thế sẽ làm cho nó có thêm một loại thủ đoạn công kích ngoại trừ hàm răng và móng vuốt. Đây là một loại phương pháp huấn luyện, mở rộng tính đa dạng công kích, ngoài ra còn có thể tăng cường ưu thế của nó.

Nói xong, Trương Nhẫn Bách nhìn vào một người trong đội ngũ huấn luyện viên cách đó không xa, cười nói:

– Lão Lý, biểu diễn một lần bản lĩnh sở trường của Ngân Nguyệt Lang nhà cậu đi.

Người được điểm danh là một binh lính gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng cổ. Hắn khẽ gật đầu với Trương Nhẫn Bách, sau đó lại nhìn Ngự thú bên chân mình, bàn tay vừa lật đã xuất hiện một viên đá cuội, hệt như làm ảo thuật, sau đó ném viên đá cuội này lên không trung.


Đầu Ngân Nguyệt Lang nằm ườn bên cạnh lười biếng đứng dậy, nhìn viên đá cuội trên đỉnh đầu, bốn chân trầm xuống sau đó lấy đà nhảy lên.

Chỉ thấy được nó há miệng cắn một cái liền phát ra một tiếng giòn vang, khi đáp xuống đất, chiếc miệng to hơi hé mở, những mảnh vụn của viên đá cuội chia cũng theo đó rơi trên mặt đất.

Thật là một cú cắn có lực vô cùng khủng khiếp!

Đồng tử Cao Bằng co rụt lại, đây là đá cuội chứ không phải cục đá bình thường. Độ cứng của đá cuội cao hơn nhiều so với các loại đá khác, có thể một ngụm nhẹ nhàng cắn nát đá cuội thì khi cắn trên thân người, nhất định cũng có thể nhẹ nhàng cắn người ta thành hai khúc.

Loại lực cắn khủng bố này, sự mạnh mẽ có chút không thể tưởng tượng nổi.

– Đã biểu diễn cho các bạn thấy, tiếp theo phải xem các bạn tự mình huấn luyện.

Trương Nhẫn Bách mở miệng nói.

– Có điều tôi kiến nghị, tốt hơn vẫn nên bắt đầu từ phương pháp đơn giản nhất, ví dụ như huấn luyện lực cắn thì ngay từ đầu các bạn cần phải lựa chọn một vài đoạn gỗ nhỏ, sau đó mới từng bước tăng lên độ cứng. Hơn nữa cũng phải chuẩn bị một số lượng lớn thực phẩm và dược liệu, như vậy mới có thể tăng lên huấn luyện một cách hiệu quả hơn.

Nói xong, Trương Nhẫn Bách chỉ vào chiếc xe tải lớn màu rằn ri đang đỗ ở phía sau. Trên xe tải có binh lính đang chỉ huy Ngự thú nâng từng cái rương gỗ bị phong kín lên.

Nâng cái rương trên xe chính là Ngự thú có bộ lông màu hồng nâu cùng loại với khỉ, trên đỉnh đầu nó còn có một nhúm lông màu đỏ tươi, trên mặt cũng có thêm hoa văn phức tạp. Con khỉ này nhìn qua chỉ cao một mét rưỡi, nhưng mà sức lực lại không nhỏ, có thể nâng cái rương một cách vô cùng nhẹ nhàng.

– Những thứ bên trong rương chính là tài liệu dùng cho việc huấn luyện sau đó của các bạn, mười tổ đi ra vài người mang tài liệu huấn luyện đến đây.

Không ít nam sinh hăng hái nhấc tay, phảng phất đây là việc vinh quang nhất trên thế giới.


Lúc này lực chú ý của Cao Bằng lại đặt ở trên người mấy con Ngự thú đang chuyển rương trong xe tải kia. Chỉ thấy sau khi mọi thứ đã được làm xong, vài tên binh lính phía dưới lấy ra mấy quả ớt rồng đỏ Naga đưa cho con khỉ này, con khỉ thì rất cao hứng cầm lấy quả ớt mà gặm.

Không hổ là ớt rồng đỏ Naga sau tai biến, ăn đến mức mặt của mấy con khỉ đều nóng bừng, đỏ hồng hệt như cái mông của nó. Hai bờ môi của chúng sưng phồng, nhúm lông đỏ rực trên đầu cũng dựng thẳng lên giống hệt một đám lửa cháy sáng rực.

Cái rương rất nhanh đã được đưa đến rồi mở ra, bên trong có Thiết Sa Khoáng, Mộc Chùy, Mộc Bản, Đinh Sắt, v.v… một loạt các đạo cụ đơn giản dùng cho việc huấn luyện.

Cao Bằng cúi đầu nhìn Đại Tử, tự hỏi nó còn chỗ nào cần yêu cầu tăng mạnh.

Tốc độ? Tốc độ của rết vốn dĩ đã không chậm, có thể lựa chọn tăng lên tốc độ để biến thành một hạng ưu thế của nó, nhưng mà tốc độ hẳn là một loại thuộc tính khó huấn luyện nhất.

Lực công kích? Cũng có thể, hai cặp kìm ở miệng của Đại Tử vốn dĩ sắc bén không khác gì cái kìm nhổ đinh, lực cắn lại không yếu, chỉ cần bị nó cắn trúng thì con mồi rất khó có thể tránh thoát. Hoặc là tăng lên tính đâm xuyên của chúng, mượn điều này tăng lên lực sát thương.

Nhưng như vậy thì dường như lại có chút dư thừa, bởi vì sau khi tiến hóa Đại Tử đã có thêm thuộc tính Lôi, chờ đến lúc nó tấn chức thủ lĩnh là có thể trong thời gian ngắn phóng điện ra ngoài.

Trừ bỏ thuộc tính Lôi thì Đại Tử còn có thuộc tính Độc, sát chiêu chân chính trước mắt của nó không phải là cặp hàm trên, cũng không phải cặp hàm dưới, mà là độc tố trí mạng của nó, nên việc tăng lên độc tố tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt.

Nhưng rất tiếc, độc tính lại là thứ mà Cao Bằng không biết làm như thế nào để tăng lên.

Còn lực phòng ngự? Có được giáp xác cứng rắn như vậy thì lực phòng ngự của nó cũng không hề kém chút nào.

Lực phòng ngự của sinh vật thuộc loại lân giáp cao hơn nhiều so với lực phòng ngự của sinh vật loại thú.

Trong lúc nhất thời Cao Bằng có chút phiền muộn, không biết nên bắt tay từ đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.