Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 46


Đọc truyện Thân Sĩ Đích Trang Viên – Chương 46

Khuôn mặt họ lập tức biến sắc sau khi nghe lời châm chọc ấy.

Mặt Elizabeth lạnh như băng, ưỡn ngực hất cằm, hung hăng nói: “Mày mà cũng có tư cách để làm mục sư sao, thứ đồ hạ đẳng!”

Lời của tôi khiến cô ta thẹn quá hóa giận, lộ ra vẻ mặt hung tợn, giận dữ đến phát run, trông chẳng khác nào con gà trống đang hăng tiết.

Quý ông đi cùng vội bước lên che chắn trước người cô ta, vô cùng tức giận nói với tôi: “Ngài là ai? Sao lại cư xử thô lỗ với tiểu thư Elizabeth như vậy?”

“Hắn là em trai cùng cha khác mẹ của chúng tôi.” Joseph chen ngang nói: “Do từ nhỏ tính tình độc ác, khi dễ mẹ và chị em chúng tôi, còn ra tay đánh chị Elizabeth, cha chúng tôi không cách nào thay đổi được kẻ quỷ dữ này, nên đã đưa hắn đến trường học bên ngoài. Sau khi lớn lên, hắn lại không biết cảm ơn, còn quay lại vơ vét tài sản của cha chúng tôi, tôi đoán hắn ta đã dùng số tiền cướp được của cha, mua một chút quần áo, tỏ vẻ thượng lưu, thực chất chỉ là một kẻ quê mùa! Tốt hơn hết nên gọi người phục vụ của bữa tiệc tới đuổi hắn ra ngoài.”

“Joseph, cậu lớn lên càng ngày càng giống mẹ cậu, vừa ăn cắp vừa la làng. Tôi không chất vấn các người thì thôi, đằng này cậu lại còn dám nói tôi. Việc chị em hai người ngược đãi Anna, tôi còn chưa tính xong đâu!” Vừa nghĩ đến việc hai người này đã hành hạ Anna thế nào, tôi liền hận đến nghiến răng.

Trong trí nhớ của tôi, hình ảnh Joseph cười điên cuồng ở kiếp trước sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Cho dù kiếp này chỉ gặp lại cậu ta lúc nhỏ, tôi vẫn chưa từng quên Joseph chính là hung thủ hại chết mình. Vô số lần, tôi chỉ muốn đem người này giết chết, muốn trả thù, muốn cậu ta nếm trải những đau khổ tôi đã từng trải qua. Nhưng mỗi khi tôi cầm dao ăn trên tay, tôi lại không thể xuống tay với Joseph trong hình hài trẻ nhỏ, tôi hận cậu ta, nhưng tôi không thể giết người. Cho nên tôi quyết định sẽ tránh họ thật xa, chỉ mong không bao giờ gặp mặt, không có tranh chấp quyền lợi, đương nhiên sẽ không cần chém giết lẫn nhau.

Tiếng cãi vã của chúng tôi rất lớn, đã khiến nhiều vị khách xung quanh chú ý.

Edward đang nói chuyện với vài người quen, nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng đi tới, mấy vị quý tộc kia cũng đi theo tiến về phía tôi.

“Chuyện gì vậy các ngài?” Ngài Robert, chủ nhân bữa tiệc hôm nay lên tiếng hỏi.

“Quý ngài đây hạ nhục vị hôn thê của tôi, tôi yêu cầu ngài đuổi kẻ vô liêm sỉ này ra khỏi vũ hội.” Người đàn ông đi cùng Elizabeth nói.


Người này tự xưng là hôn phu của Elizabeth, như vậy hắn chính là ngài Sean nổi danh đó sao.

Elizabeth tuy là con riêng, nhưng khi bước vào xã giao đã tung ra lời đồn, nàng có ba ngàn bảng Anh của hồi môn, nên có vô số kẻ theo đuổi, cho dù cô ta đã từng không màng danh dự chủ động theo đuổi ngài Carlos cũng không còn là vấn đề gì to tát. Bất kể danh tiếng cô ta có tốt hay không, thì cô ta cũng là một tiểu thư chưa chồng có hẳn ba ngàn bảng của hồi môn, ai cưới được cô ta, đời này sẽ không cần làm lụng, chỉ cần ăn lãi suất ngân hàng cũng đủ để tận hưởng cuộc sống thượng lưu phú quý.

Đương nhiên đám người điên cuồng theo đuổi cô ta đều là những kẻ nghèo mạt rệp không xu dính túi, hoặc là tầng lớp trung lưu hàng năm kiếm được từ vài chục tới hai trăm bảng, phu nhân Janet và Elizabeth dễ gì chấp nhận bọn họ. Hai mẹ con đó ban đầu luôn chăm chăm tìm kiếm những người có tước vị quý tộc, nhưng sau chuyện của ngài Carlos, cảm thấy tình hình không mấy khả quan, liền đặt mục tiêu thấp hơn, nhắm đến những địa chủ giàu có. Tiếc là những người đó sẽ không vì ba ngàn bảng của hồi môn, mà kết hôn với một đứa con riêng, thiếu gì những tiểu thư có của hồi môn nhiều mà lại còn danh chính ngôn thuận, hà cớ gì họ lại phải cưới một người danh tiếng không ra gì, lại còn là con riêng mang thân phận thấp kém.

Đó là lý do tại sao Elizabeth 18 tuổi đã bước vào xã giao, nhưng đến nay 25 tuổi vẫn chưa thể gả chồng, mặc dù vừa xinh đẹp vừa có nhiều của hồi môn, nguyên nhân duy nhất là do yêu cầu quá cao. Đến cuối cùng, cô ta đành chấp nhận đại một người, chính là quý ngài Sean đang đứng trước mặt đây. Ngài ấy anh tuấn phong lưu, là con trai của một phú hào nông thôn, tương lai sẽ kế thừa ruộng đất có thể thu được 300 bảng một năm, người này Elizabeth đã phải mất nhiều năm mới lựa ra được.

Lúc đầu nghe được tin này tôi chút bất ngờ, Elizabeth và bà mẹ Janet của cô ta quả thực rất có bản lĩnh. Phu nhân Janet vốn không có chút của cải nào lại có thể trở thành nữa chủ nhân của điền trang Quinto, Elizabeth không biết làm thế nào mà có thể lật ngược tình thế, kiếm được một người chồng có thân phận không tồi.

Nghe Sean nói, người tổ chức vũ hội – ngài Robert nhíu mày nói: “Nhất định là có sự hiểu lầm, mục sư Adam không khi nào xúc phạm một quý cô vô duyên vô cớ như vậy.”

Ngài Robert gọi tôi là Adam, nghe qua có thể đánh giá ngay được mức độ thân sơ, ngài ấy biết rõ tôi là bạn thân của Edward, nên sẽ không vì một hai khách mời xa lạ mà làm mích lòng tôi.

Elizabeth hung tợn nhìn tôi chằm chằm, trong kẽ răng nặn ra được một câu: “Hắn sao có thể là mục sư được!”

“Anh trai tôi đương nhiên có thể làm mục sư.” Anna ngẩng cao đầu đi tới, đứng trước mặt Elizabeth, tự hào nói: “Anh ấy tốt nghiệp đại học thần học, là một vị quý tộc chân chính.”

“Các người nhất định là bọn lừa đảo.” Elizabeth chỉ tay về phía chúng tôi, thở hổn hển, không mảy may giữ gìn hình tượng.

“Ý cô là sao? Có phải ý là ngài Dean Konstatin đã đưa tôi đến một trường học thấp hèn, nên tôi không thể trở thành mục sư?” Tôi cười nói: “Không tin thì cô có thể đi điều tra, tôi tốt nghiệp công học Locker, sau đó tiế tục học thần học ở đại học Oxford, tất cả bằng cấp đều có lai lịch rõ ràng. Cô không tin tôi có thể trở thành mục sư, là do bà mẹ đáng sợ của các người, để chèn ép con của vợ trước, đã tống chúng tôi vào trường nội trú! Nếu không nhờ một vị quý tộc hào phóng rộng lượng tài trợ cho tôi đi học, tôi đã sớm bị hành động độc ác của bà ta hại cho thân tàn ma dại.”


Những lời này vừa nói ra, liền khiến mọi người kinh ngạc bàn tán, dù sao kết hôn với nhân tình đã không phải là chuyện gì vẻ vang, huống hồ vợ sau còn áp bức con của vợ trước, quả thực là một chuyện vô cùng xấu mặt.

“Mày nói bậy! Là do mày đánh tao, mày là ác quỷ, cho nên cha mới phải đuổi mày đi!” Elizabeth hét toáng lên.

“Chậc chậc.” Edward lắc đầu nói: “Tiểu thư, đừng hành động khó coi như vậy. Nhìn thái độ của tiểu thư, cũng có thể thấy rõ sự thấp kém, dù cho có khoác lên người y phục lộng lẫy, thì ruồi cũng chẳng thể hóa thành bươm bướm. Chẳng lẽ nàng không được dạy bảo, nói chuyện không được khoa tay múa chân, lại càng không được văng nước miếng như tụi con nít. Nhìn qua là biết tiểu thư đây không có chút thẩm mỹ nào trong việc ăn mặc, khiến ta vô cùng ngứa mắt, ngay cả mấy kẻ nhà giàu mới nổi cũng biết học theo cách ăn mặc cao quý nữ tính của giới thượng lưu, chứ không phải mặc đồ như một tên hề. Quả thực không có chút giáo dục lễ nghi, không hổ là con riêng. Giới quý tộc ngày càng mất thể diện, ngay cả loại người hạ lưu như vậy cũng có thể bước vào.”

Lời này nói ra khiến mọi người phải bật cười. Edward quả nhiên là đứa trẻ lớn lên trong giới quý tộc, hắn là người hiểu rõ nhất những thứ mà giới thượng lưu khinh thường, nên luôn móc mỉa xoay quanh những chi tiết khiến người ta cười nhạo, thêm cái ngữ khí cực kỳ sắc bén ấy, khiến tôi không khỏi nhớ đến thằng nhóc tiểu quý tộc mập mạp cao ngạo luôn bên mình khi còn nhỏ. Chỉ hai câu này của hắn cũng có thể khiến Elizabeth trở thành trò cười cho toàn thành London.

Ngài Sean và John vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ cũng lén lén lút lút kéo áo Elizabeth, có vẻ như muốn chuồn đi. Bọn họ đã khiến cho rất nhiều người chê cười, nếu còn mặt dày chờ người ta đuổi thì chút sĩ diện còn lại cũng mất hết.

Mặt Elizabeth thoắt trắng thoắt đỏ, quay về phía tôi và Anna, cho rằng may ra còn có thể vớt vát chút thể diện, cô ta cho rằng chúng tôi vẫn là những đứa trẻ yếu ớt khi xưa, dễ dàng để cô ả bắt nặt. Thế nhưng khi chợt nhớ ra trước mặt mình là một vị quý tộc, bao nhiêu cao ngạo phách lối dường như bị tạt một bát nước lạnh, nhanh chóng vụt tắt.

Quả nhiên là con gái của phu nhân Janet, cô ta làm như chính mình bị người khác bắt nạt, oan ức rơi lệ, tựa như một thiếu nữ vô tội bị mọi người xung quanh hùa nhau ăn hiếp, sau đó quay lưng vừa chạy vừa khóc.

“Ai, lạy Chúa, nhìn nàng ấy xem, chúng ta có nói gì sai sao? Không hổ là người thấp kém, một chút tiết chế cũng không có, là một nữ nhân, mà không có tấm lòng tiếp thu ý kiến của người khác, có thể thấy rõ từ nhỏ đã không được giáo dục đàng hoàng.” Edward vẫn tiếp tục mỉa mai người ta, vừa nói vừa thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, dường như đang nói, ta góp ý chân thành chính là muốn tốt cho ngươi, ngươi lại không nể mặt ta, quả nhiên không xứng đặt chân vào giới thượng lưu. Chỉ sợ từ nay về sau, Elizabeth sẽ phải mang cái danh “người thấp kém” này cả đời.

Tôi ngạc nhiên nhìn Edward, khả năng chèn ép ngưới khác của hắn ta thật lợi hại, từng câu từng câu đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng ngừoi, quả thực chẳng khác gì mấy quý bà cao ngạo khó chiều.

Sau khi Edward than ngắn thở dài xong, liền nháy nháy mắt với tôi, ý tứ rõ ràng là đang muốn tôi khen ngợi hắn.


Tối nay tôi thực sự rất vui, giống như tâm tình buồn bực bao lâu nay đã được tháo gỡ, tôi đã bị cha và phu nhân Janet hành hạ khổ sở trong một thời gian dài. Trước đây, tôi không có sức phản kháng, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Cho dù sau này trốn khỏi điền trang Quinto, cũng không dám để lộ thân phận, vì tiền tôi dùng để đóng học không có lai lịch rõ ràng. Tuy rằng số trang sức đó là của mẹ tôi, nhưng trước pháp luật, nó vẫn thuộc quyền sở hữu của ngài Dean Konstatin, theo như luật định, chỉ trộm bảy đồng thôi cũng đã bị lãnh án treo cổ tàn khốc, quản gia Simon thực sự đã mạo hiểm tính mạng khi đưa tôi đến trường quý tộc xin học. Vì thế tôi luôn sống vô cùng cẩn trọng, chỉ tới khi nhận được sự giúp đỡ của ngài Martin, tôi mới có thể nhẹ nhõm tiếp tục cuộc sống của mình.

Nay tôi đã trưởng thành, dựa vào danh phận quý tộc tự mình kiếm được, tôi không còn phải dựa dẫm vào bất kỳ ai, cũng không còn phải e ngại kẻ nào, cho dù kẻ ấy có là cha tôi thì cũng không thể làm gì tôi được nữa, tôi đã mở ra một thế giới mới cho chính mình.

Thế nhưng mấy ngày sau, ngài Laurent gửi đến một lá thư, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi nhận được thư từ em trai Joseph của ngài.”

Tôi mở bức thư, vừa nhìn lướt qua liền vô cùng tức giận.

Trong thư Joseph đầu tiên khen ngợi Laurent, nâng cậu ta lên tận mây xanh, sau đó mới vào nội dung chính, nói Anna khi còn nhỏ ở điền trang từng bị người hầu nam xâm phạm, tuy rằng đối với em gái mình là một sự việc đáng tiếc, nhưng không thể không nói cho ngài Laurent đây được biết, nên đã cố ý viết lá thư này.

“Hoàn toàn bịa đặt! Hoàn toàn bịa đặt!” Tôi phẫn nộ nói: “Toàn là những lời dối trá!”

Ngài Laurent giật mình một chút, ánh mắt có phần hoang mang.

Tôi vô cùng kinh hoảng, lập tức nói với cậu ta: “Ngài biết rõ mẹ kế của chúng tôi là một kẻ ác độc thế nào, hai đứa con của bà ấy luôn căm ghét chúng tôi, khi nhỏ còn thường xuyên ngược đãi Anna. Bọn họ ở vũ hội bị chúng tôi chế nhạo mà không làm gì được, nên đem lòng oán hận, cố ý bôi xấu thanh danh của Anna, ngài không nên nghe hai chị em đó nói bậy. Sẽ không có ai tin tưởng bọn họ, vì ai cũng biết rõ phu nhân Janet chỉ là một tình nhân của cha tôi, lại còn đuổi hết con của vợ trước ra đường, mấy mẹ con họ chẳng qua muốn hãm hại chúng tôi nên mới bịa ra chuyện này.”

“Không, tôi đương nhiên không tin.” Ngài Laurent mặc dù ban đầu có chút lưỡng lự, nhưng sau khi nghe tôi giải thích liền thể hiện bản thân không hề tin mấy lời dối trá trong bức thư.

Sau khi tiễn Laurent rời đi, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, trong lòng khó chịu. Tôi có hơi hối hận khi ở vũ hội hôm qua đã gây hấn với bọn họ, những người đó không tổn thương được tôi, nhưng rõ ràng có thể dễ dàng làm hại Anna. Họ chẳng khác nào loài linh cẩu bỉ ổi, tôi thật không sáng suốt khi trêu chọc hai chị em đó, bởi vì với cái tính có thù tất báo, bọn chúng sẽ ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ con mồi có chút sơ hở, liền hùa nhau bổ nhào ra cắn xé từng miếng từng miếng một, cho tới khi con mồi ngưng thở mới thôi.

Không nhẽ tôi chỉ có thể ngồi đây khoanh tay chờ chết? Bị bọn chúng hãm hại cũng không có cách nào kháng cự? Tôi tự nhủ, nhất định phải bảo vệ Anna thật tốt, không thể để hai anh em sau bao cố gắng, cuối cùng lại phải nhận kết cục bi thương y như kiếp trước.

Thế nhưng, sáng sớm mấy ngày sau, chúng tôi đang ăn sáng trong phòng ăn, Hughes đem đến một lá thư trao cho Anna, Anna dùng dao ăn mở phong thư, vừa lướt mắt nhìn đã ngây ngẩn cả người.

Lá thư rơi xuống bàn, đôi mắt Anna đẫm lệ. Cô bé vội vàng đứng dậy, nhưng vì chân không vững nên ngã nhào xuống đất, người hầu hốt hoảng vội đỡ Anna dậy, thế nhưng cô bé không đứng lên nổi.


Tôi kinh ngạc đọc lá thư, là do chính ngài Laurent gửi tới. Cậu ta nói cha cậu ta không đồng ý hôn sự này, cho nên muốn hủy hôn. Lý do đường đường chính chính, nhưng tôi hiểu rõ đâu mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến việc này.

Ngài Laurent này không ngờ lại ngu xuẩn tin vào lời nói một phía của kẻ thù chúng tôi, Anna của tôi mà danh tiết không bảo toàn, thì chắc phụ nữ của cả thành London này đều là những kẻ phóng túng. Tại sao bọn chúng chỉ viết thư cho một mình Laurent, mà không loan báo cho toàn thành London đều biết, đó là vì họ biết người ngoài nhìn vào sẽ không ai tin chuyện bịa đặt này, mà còn lên án họ đang cố tình bôi nhọ thanh danh của một vị tiểu thư cao quý.

Tôi giận đến nỗi không kiềm chế được bản thân, chạy vọt vào phòng làm việc, lôi một khẩu súng từ trong ngăn kéo ra, sau đó đi ra cửa.

Anna thấy trên tay tôi cầm súng, vừa khóc vừa nhào tới ôm lấy tôi: “Anh muốn đi đâu? Anh muốn làm gì?”

“Anh phải giết chết cái thằng Laurent ngu xuẩn ấy, sau đó đi làm thịt thằng Joseph! Em tránh ra!” Tôi đẩy Anna ra.

“Không! Không!” Anna hét lớn: “Không được làm vậy, mọi người mau giúp tôi giữ anh ấy lại!”

Hughes và Martha vội vàng chạy qua giúp Anna, bọn họ bắt lấy tôi, không cho tôi ra khỏi cửa.

Đúng lúc này cánh cửa chợt mở ra, Edward đi tới, nhìn thấy tình hình rối ren trong nhà, cau mày nói: “Chuyện gì?”

Anna vừa khóc vừa nói: “Ngài Laurent muốn hủy hôn, anh Adam đòi cầm súng đi giết ngày ấy.”

Sắc mặt Edward laajpp tức trở nên khó coi, hắn nắm lấy vai tôi, đẩy tôi áp lên tường: “Cậu điên rồi sao? Bình tĩnh một chút cho tôi!”

Tôi thở hổn hển, lòng nóng như lửa đốt: “Cậu bỏ ra! Tôi phải quyết đấu với chúng!”

“Cậu tưởng đây là hai trăm năm trước sao? Quyết đấu? Cho dù không chết cũng phải vào tù!” Edward đè tôi lại, nói: “Nhìn coi cậu làm cho Anna sợ đến mức nào? Hiện tại người đau lòng nhất là Anna, cậu không giúp an ủi thì thôi, lại còn muốn cô bé đau khổ lo lắng vì cậu, cậu muốn Anna phải vào ngục giam thăm viếng người anh trai tử tội sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.