Đọc truyện Thần Quân, Mời Vào Rọ – Chương 3: Vị hôn phu đại gian đại ác
Nhưng ta chỉ ăn hai ba cái, lúc chuẩn bị mò thêm một cái nữa thì thình lình
trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trong trẻo làm hại cánh tay đang
làm chuyện xấu của ta cứng đờ: “Lưu Cẩm vẫn chưa ăn no sao, đừng ăn no
quá nha!”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy dáng người cao to của Lan Hưu trong chiếc
áo choàng màu xanh thẫm, tóc dài rũ xuống, đang cúi đầu xuống dùng đôi
mắt mang theo ý cười liếc nhìn ta, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên nụ
cười nhạt.
Ta rút tay về, mất hứng mà chùi chùi lòng bàn tay vào người, suy sụp nói:
“Sao mà ngươi tìm được ta?” Lan Hưu là một con xà thối, ta đã biết từ
sớm. Chỉ không ngờ, hắn cư nhiên tự mình đi bắt ta về.
Trở về còn phải tiếp tục thành hôn với hắn.
Lan Hưu híp mắt lại, cười nhạt nói: “Vi phu và Lưu Cẩm có linh tê, đương nhiên là có thể tìm được nàng rồi.”
Ta không phải không thừa nhận, Lan Hưu là một con rắn xanh rất có kiến
thức, cho dù ở trước mặt ta da mặt dày đùa giỡn lưu manh cũng có thể làm cho cao nhã như vậy. Ta vội vàng bất mãn chửi hắn một câu: “Ngươi chớ
có gọi bậy, ta còn chưa gả cho ngươi.”
Kết quả Lan Hưu không để ý đến sự phản khác và tranh đấu trong im lặng của
ta, khom người bế ta lên. Ta động đậy, hắn lại ôm càng chặc hơn. Chỉ
nghe hắn bình thản nói: “Đi đi, trở về tiếp tục thành hôn.”
Đúng lúc này, trong tiệm bánh bao có một vị khách dũng cảm kêu một tiếng: “Chủ quán, cho ta một đĩa bánh bao!”
Chủ quán vui tươi hớn hở đáp: “Có ngay!”
Ta thoáng chốc nảy ra một ý, kéo kéo xiêm y trước ngực Lan Hưu, nói: “Ta đói bụng, muốn ăn bánh bao.”
Lan Hưu ngẩn người, nhếch khóe môi: “Vừa rồi không phải đã ăn ba cái sao.”
“Lão tử lại đói bụng.”
Lan Hưu không để ý tới yêu cầu của ta, lập tức vừa đi vừa nói: “Trở về rồi ăn tiếp.”
Lập tức ta gặp cái khó ló cái khôn, nói to với hắn: “Cha! Con muốn ăn bánh bao!”
Sau khi ta lại lớn tiếng gọi ba tiếng “Cha”, khóe miệng Lan Hưu cứng ngắc
mang theo ta ngồi vào một cái bàn trong tiệm bánh bao, gọi cho ta hai
đĩa bánh bao lớn.
Ta ăn rất no.
Sau khi ăn xong Lan Hưu vẫn giữ nguyên nét cười nhạt, hỏi ta: “Lúc này Lưu Cẩm ăn rất no rồi phải không?”
Một tay ta ôm bụng, một tay vẫy tay áo, hào khí nói: “Ông chủ, bánh bao
thịt của ông sao mà không lấp đầy bụng thế này, cho ta ba đĩa bánh bao
nữa!”
Ta nào dám nói ăn no, khi ta ăn no thì phải quay về Ma giới.
Lan Hưu nhíu mày, nói: “Nàng không muốn thành hôn với ta như vậy sao?”
Ta suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Cũng không phải không muốn, là bị trầm uất tiền sản.”
“Trầm uất tiền sản…… Nàng cũng có trầm uất sao?” Hắn day day thái dương hỏi.
Ta cầm một cái bánh bao đưa đến bên miệng Lan Hưu, nói: “Chúng ta không
nói đến vấn đề nghiêm trọng này, đổi đề tài khác đi. Ăn bánh bao trước
đã.”
Lan Hưu mím môi, nói: “Ta không ăn bánh bao.”
Ta nhét bánh bao vào miệng hắn, nói: “Ngươi không ăn chính là không thương ta.”
Lan Hưu mỉm cười bất đắc dĩ, lập tức nắm cổ tay ta để cho ta đút hắn ăn,
quả thực há miệng cắn một chút. Ngay sau đó, cuối cùng ta cũng như
nguyện vọng khi thấy sắc mặt của hắn thay đổi.
Người Lan Hưu không thể động đậy, nhíu lại mày, nói: “Lưu Cẩm nàng đã làm gì?”
Ta đứng dậy bước ra khỏi cái chế dài, phủi phủi xiêm y, nói: “Ta đưa cho
ngươi bánh bao có quyết Phược Thân (trói người), nhưng cũng chẳng phải
pháp thuật cao siêu gì, sau một khắc sẽ tự giải.”
Thấy ta muốn đi, Lan Hưu có chút vội vàng, dùng mật âm nói với ta: “Lưu Cẩm, nàng không được đi, ta còn chưa có cách khiến cho nàng yêu ta mà!”