Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 20: Diện mạo vốn có


Đọc truyện Thần Quân, Mời Vào Rọ – Chương 20: Diện mạo vốn có

Hỏa Tịch nổi giận, để che giấu sự thất thố của mình mỗi khi nổi giận hắn
thường hay mỉm cười, cười đến toàn thân ta hoảng sợ: “Ừ, Ngâm Phong Tiên Quân, mấy ngày trước khiến cho Diễm Thải Cung của bản quân cũng chẳng
bình yên, đám tiên tử đến nơi này nói muốn gặp Ngâm Phong Tiên Quân gì
đấy. Cuối cùng hôm nay Bản Quân đã được diện kiến chân thân của ngươi,
thật đáng vui mừng.”

Ta cười gượng hai tiếng, nói: “Đâu có, đâu có, Thần Quân lâu rồi không gặp hi vọng sức khỏe của ngài vẫn an khang.” Ta thật sự cảm thấy có chút
không ổn, tên đáng ghét này, sao biết nhanh như vậy?

Nào ngờ ngay sau đó Hỏa Tịch hét lên giận dữ với ta: “Lưu Cẩm ngươi cảm
thấy Diễm Thải Cung của ta không đủ loạn cho nên muốn gây ra cảnh gà bay chó sủa không ngừng có phải không!”

Ta uất ức, rất uất ức: “Không phải là ta đang phân giải ưu phiền cho ngươi đó sao, vậy mà ngươi dám nói ta như vậy…… Nếu nói như vậy ta
sẽ không giúp ngươi đối phó với đám tiên tử nữa……”

Hỏa Tịch véo mũi ta: “Không đối phó sẽ không có cơm ăn.”

Ta giậm chân: “Ngươi không được khi dễ người khác!”


Hỏa Tịch liếc mắt nhìn ta, nói: “Chẳng qua bản quân bảo ngươi đi lừa gạt
đám tiên tử nhàm chán đó, vì sao phải biến thành như vậy? Không phải
ngươi có ý định tìm phiền phức cho ta đó chứ? Đêm nay không được ăn
cơm.”

Ta không hề suy tính hổ thẹn mà trực tiếp nổi giận tím cả mặt: “Hôm nay
không được ăn cơm trưa, ngày mai không được ăn cơm chiều, Hỏa Vượng
ngươi là không phải có ý định muốn ngược đãi ông đây đó chứ?! Vì sao ta phải biến thành như vậy, còn không phải là thay ngươi làm miếng dán cao da chó để cho đám tiên tử đó dính vào sao! Huống hồ, ta vốn có bộ dáng
này, chẳng hề biến hóa gì, chẳng qua mặc y phục của nam nhân thôi, muốn
trách chỉ trách Hỏa Vượng ngươi mị lực không bằng ta, hừ!”

Hỏa Tịch nheo đôi mắt phượng, nói: “Vốn có bộ dáng này? Dáng vẻ trẻ con trước kia là gì?”

Ta tức giận đến run run, vội từ trong lồng ngực lấy ra vòng ngọc, lắc lắc
hai cái trước mặt hắn, nói: “Nhìn thấy chưa, đây là Phược Linh Ngọc, ta
đeo nó vào thì sẽ nhỏ lại thôi!”

Hỏa Tịch đưa hai ngón tay sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Biến trở về hình dạng nữ tử cho ta xem.”

Ta rướng cổ tức giận nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải biến cho ngươi xem! Buổi tối cho ta thêm cơm ta liền cho ngươi xem!”

Hắn không chút do dự đồng ý nói: “Buổi tối cho ngươi thêm cơm.”

Hiếm khi Hỏa Tịch dứt khoát như vậy, điều này làm cho ta đột nhiên cảm thấy
hình như ta bị thiệt. Ta phải bảo hắn bữa nào cũng thêm cơm cho ta……

Ta nghẹn khuất nhìn hắn, vẫn thực hiện một cái quyết, biến trở về bộ dáng nữ tử vốn có.

Sau khi ta biến trở lại dáng vẻ ban đầu, Hỏa Tịch không nói gì, chỉ híp mắt nhìn ta một lúc lâu.

Nhất thời ta khó tránh khỏi có chút lo lắng, liền hỏi thăm dò: “Này ngươi vừa nói cho ta thêm cơm, chẳng lẽ muốn đổi ý?”

Hỏa Tịch nhếch khóe môi, tựa cười mà không cười nói: “Bản Quân nói muốn đổi ý lúc nào?”


Ta lẩm bẩm: “Nói thật không đó.”

“Hử?”

Ta sửa lại lời nói: “Thần Quân là một người luôn giữ lời, nói một là một.” Cũng may hắn không phải là người.

Sau đó Hỏa Tịch quan sát vòng ngọc của ta, lại trêu tức nói: “Không ngờ hạt châu nhỏ giả mạo của Bản Quân lại có hình dáng như vậy. Uhm, lúc Diễm
Thải Cung chưa có ngươi đã có số người như vậy rồi, nếu với dáng vẻ này
mà đi ra ngoài thì thật là không tốt, sau này vẫn tiếp tục đeo chiếc
vòng này đi, nhưng mà ở trước mặt Bản Quân thì không cần đeo.”

Ta bắt ngay trọng điểm: “Dựa vào cái gì ở bên ngoài phải tiếp tục đeo mà ở trước mặt ngươi không cần đeo, lúc đeo lúc không, thật phiền toái.”

Hiếm khi Hỏa Tịch mạnh tay, hào sảng nói: “Lưu Cẩm nếu ngươi đồng ý, mỗi
ngày Bản Quân đều cho ngươi ăn ngon, không ngừng không dứt.”

Ta sợ hắn đổi ý, bật người nói: “Thành giao, quyết định như vậy!” Nhưng
suy nghĩ lại, hình như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn sắc mặt dịu dàng của Hỏa Tịch, lại hỏi, “Vừa rồi ngươi gọi ai là hạt châu nhỏ giả mạo?”

Hỏa Tịch xoay người đi về phía bàn sách, vừa đi vừa nói: “Ừ Bản Quân hơi
mệt, Ngâm Phong Tiên Quân muốn tiếp tục đánh cờ với Bản Quân không?”

Nghe cái khẩu khí bủn xỉn kia kìa, ta không thể không hạ khí phách của mình

xuống đôi chút. Vì thế ta gãi gãi da mặt, bình thản ung dung nói: “Thần
Quân nếu mệt mỏi, vậy bản tiên quân cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi khôi phục nguyên khí lại đại chiến ba trăm hiệp liều một trận
một mất một còn.”

Bỗng nhiên Hỏa Tịch nheo mắt liếc nhìn ta.

Ta vội nói: “Ta đây nói là đánh cờ thôi mà~ lại không thật sự đánh ngươi sao ngươi lại có bộ dáng đó ~”

Hỏa Tịch bủn xỉn lại càng trở nên khó coi, nói: “Ngươi thật hợp với cái tên Ngâm Phong Tiên Quân, a?”

Hảo hán phải biết chịu cái thiệt trước mắt, thôi thôi, Hỏa Tịch hắn lấy
mạnh hiếp yếu nói chung ác giả ác báo, tam thời ta nhường một bước,
không so đo với hắn, nói một tiếng “Không dám”, mọi chuyện sóng gió lúc
nãy coi như xong.

Chỉ là trăm triệu lần cũng không ngờ, nói Hỏa Tịch hắn sớm hay muộn sẽ bị
ác giả ác báo, không ngờ ác giả ác báo đó lại thích đến sớm mà không
thích đến muộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.