Đọc truyện Thần Phục – Chương 46: Uy hiếp
Về nguyên nhân và kết quả của sự cố lần đó, Hứa Diệp không mở miệng thăm dò. Cậu mơ hồ cảm thấy những người đó nhắm vào mình, nhưng lại không biết mình đã làm cái gì, có thể chọc đến mức những người đó ngoan độc hạ sát thủ như vậy.
Trong khoảng thời gian này, chủ nhân bề bộn nhiều việc, mặc dù vẫn thường xuyên ở nhà với cậu, có đôi khi ngay cả hội nghị cũng chuyển đến họp trong nhà. Hứa Diệp có một loại trực giác, những việc Sở Dục đang xử lý và sự việc ngoài ý muốn lần đó có liên quan, hơn nữa sự tình càng phức tạp và khó giải quyết hơn cậu tưởng. Cho nên cậu cũng không nóng lòng tìm tòi tra cứu chân tướng, bởi vì cậu biết Sở Dục nhất định sẽ cho mình một đáp án.
Rảnh rỗi ở nhà, ngày qua ngày cũng thực sung túc an nhàn, ngoại trừ xem vài quyển sách kinh tế và pháp luật vô vị, Hứa Diệp còn cùng bác Diệp học nấu ăn. Ngày hôm qua lỡ tay làm vỡ nát bát sứ men xanh mà Sở Dục đấu giá mua về, sợ tới mức bác Diệp và cô gái giúp việc bếp núc đều tái mặt, ba người nghiên cứu nửa ngày vẫn không thể đem nó dính lại. Cuối cùng Hứa Diệp chủ động nhận tội, bị phạt quỳ một giờ.
Buổi sáng thứ năm, cậu đang học nướng bánh quy dựa theo trình tự trên máy tính, đột nhiên chuông cửa vang lên. Người đến là Sở Huyên, ngoài cửa còn có mười mấy bảo tiêu mặc đồ đen được huấn luyện nghiêm khắc đang đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Tiêu Tuần còn chưa nói xong một câu “Tam Thiếu, sao ngài lại đến đây?”, đối phương đã lạnh lùng mở miệng với Hứa Diệp: “Đi theo tôi.”
“Tam Thiếu!” Tiêu Tuần trầm giọng ngăn trở: “Không có sự cho phép từ chính miệng Nhị Thiếu, tôi không thể để ngài mang cậu ấy đi.”
Sở Huyên nhướn mày, đôi mắt đào hoa mị lên: “Ông ngăn được?”
Không khí khẩn trương lên. Tám người đang trực trong phòng bảo tiêu bên ngoài trực tiếp từ cửa sổ nhảy vào, bảo hộ Hứa Diệp giữa trung tâm. Mà hơn mười hắc y nhân ngoài cửa cũng tới gần phòng khách.
Sở Huyên nâng tay ngừng hành động của bọn họ, thản nhiên nhìn Tiêu Tuần: “Nếu không có mệnh lệnh, tôi sẽ không đến địa bàn của Nhị ca cướp người. Người có thể hạ lệnh với tôi là ai, trong lòng ông hẳn đã sớm rõ ràng. Hôm nay, người này tôi tất yếu phải mang đi, về phần có động thủ hay không chính ông tự mình suy xét.”
Trầm mặc lan tràn. Tiêu quản gia luôn luôn trầm ổn, giờ phút này sắc mặt có chút trắng. Từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không liên hệ được với Sở Dục, một khi Hứa Diệp bị mang đi từ nơi này, sẽ phát sinh cái gì rất khó đoán trước. Thế nhưng người kia hạ lệnh, ông không thể cãi lời……
“Tôi đi với cậu.” Vẫn không lên tiếng nãy giờ, Hứa Diệp bỗng nhiên mở miệng.
“Hứa thiếu!” Tiêu Tuần kinh hãi.
“Không có việc gì.” Cậu đem bàn tay dính bột mỳ lau vào tạp dề, mỉm cười với Sở Huyên, nói: “Mọi người chờ một lát, tôi rửa tay thay quần áo, đi ra ngoài như vậy cũng quá khó nhìn.”
Xe vùn vụt lao như bay trên mặt đường, ly khai trung tâm thành K càng ngày càng xa. Con đường này Hứa Diệp rất quen thuộc, là đi đến Đông Lâm.
“Vì sao không hỏi?” Sở Huyên ngồi bên cạnh cậu nhẹ nhàng mở miệng.
Hứa Diệp khẽ nâng khóe môi: “Đi chỗ nào, đi làm cái gì, vì sao đi, mấy vấn đề này dù cho tôi hỏi cậu cũng không nhất định sẽ trả lời. Còn khiến hai bên đều xấu hổ, không bằng đừng hỏi cái gì. Chung quy cuối cùng vẫn sẽ biết.”
Nam nhân nhìn cậu một lát, nói: “Cậu khác trước kia.”
“Là tốt hơn, hay là xấu đi?” Hứa Diệp nghiêng mặt nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên bị con ngươi đen láy của cậu nhìn chằm chằm, trong lòng nổi lên một trận khô nóng không lý do, quay mặt đi không nói lời nào.
Xe dừng lại trước cổng một tòa trang viên.
Hứa Diệp và Sở Huyên đi xuyên qua khu lâm viên tinh xảo kiểu Trung Quốc, dọc theo hành lang được chạm trổ khéo léo tỉ mỉ, hướng tới chủ trạch mà đi. Trước mắt là hòn giả sơn được thiết kế tinh mỹ, vườn cây trồng nhiều loại hoa, các bảo tiêu áo đen bên trong nhìn thấy bọn họ đều vô thanh cung kính thối lui.
Phòng khách to như vậy có mùi thuốc đông y đắng chát nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí, ánh nắng xuyên qua cây cối bên ngoài chiếu vào cửa sổ, khiến cho bộ bàn ghế bằng gỗ lim được điêu khắc tinh xảo nhuộm một tầng ánh sáng nhu hòa. Trong tay nam nhân đang ngồi ở chủ vị bưng một bát sứ trắng, khẽ nhíu mày, đem nước thuốc màu đen một hơi uống cạn.
“Cha” Sở Huyên thay đổi thái độ ngông cuồng nóng nảy ngày thường, đứng thẳng, thấp giọng nói: “Người đã mang đến.”
Hứa Diệp chấn động trong lòng. Mặc dù ở trên đường cậu đã đoán được đại khái, thế nhưng thời điểm nhìn thấy người thật vẫn sẽ khẩn trương. Chung quy nam nhân này là lão đại hắc đạo danh chấn tứ phương, là truyền thuyết về tiền tài hùng hậu trong thương giới, cũng là cha của Sở Dục. Nam nhân nổi danh hùng bá tứ phương này cũng không có vẻ ngoài hung ác nham hiểm ngoan độc tàn nhẫn như cậu tưởng tượng, ngược lại rất nho nhã cao gầy mảnh khảnh. Nhưng khi giương mắt lên, đôi con ngươi kia mang theo cảm giác áp bách, ẩn chứa sắc bén, khiến người ta không tự giác thu lại khí thế, ngưng thần nghiêm túc, tâm sinh kính sợ. Không giận mà uy như vậy là do đã trải qua sóng gió, khí thế tạo thành do năm tháng mài giũa, từ trong xương cốt phát ra, không thể bắt chước.
“Ừ.” Sở Quảng Nhạc thản nhiên quét mắt liếc nhìn Hứa Diệp, cái bát trong tay lập tức được người hầu tiếp lấy.
“Chào ngài Sở, cháu là Hứa Diệp.” Cậu chủ động ân cần thăm hỏi.
“Ngồi.” Mái tóc của nam nhân bị năm tháng nhuộm màu xám trắng, cả người mặc một bộ quần áo kiểu Trung Quốc, khuôn mặt thon gầy không nhìn ra hỉ nộ, hỏi: “Cậu cùng thằng hai ở chung một chỗ đã bao lâu?”
“Hơn ba tháng.” Cậu ngồi xuống trên ghế gỗ lim bên cạnh Sở Huyên, thành thật trả lời.
“Cảm thấy nó thế nào?”
Hứa Diệp sắc mặt ửng đỏ, đáp: “……Rất tốt.”
“Cho nên sau khi lấy được khu Đông Lâm, cậu vẫn không định rời đi từ bên cạnh nó hay sao?” Đáy mắt Sở Quảng Nhạc có gợn sóng dữ dội.
Hứa Diệp ngẩn ra, bên môi có một tia cười nhạt: “Tính tình của Nhị Thiếu, hẳn ngài Sở rất rõ ràng. Nếu cháu ôm cái loại động cơ này tiếp cận anh, chỉ sợ hôm nay cũng không có cơ hội ngồi nơi này cùng ngài gặp mặt.” Mi dài cụp xuống: “Vì cạnh tranh hạng mục Đông Lâm cháu đã cố gắng rất nhiều, Nhị Thiếu quyết định đầu tư cũng không phải vì quan hệ cá nhân giữa cháu và anh. Hiện tại xem ra công trình tiến hành thực thuận lợi. Cháu cũng không dám cam đoan sau khi khai trương vào mùa xuân năm sau sẽ có tiền tài cuồn cuộn chảy về, nhưng cháu tin tưởng sẽ không để số tiền Kim Ưng đầu tư như nước chảy về biển Đông. Về phần quan hệ giữa chúng cháu……” Cậu hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Mặc dù nghe vào tai có chút hoang đường…… Nhưng cháu, yêu anh. Ngài là cha của anh, cháu phi thường hi vọng có thể có được sự chấp thuận của ngài.”
Mỗi một lời nói đều được thực thành khẩn. Sở Huyên ngồi một bên trầm mặc nhìn cậu, trong mắt có vài phần kinh ngạc. Cậu không nghĩ tới Hứa Diệp có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy trước mặt cha mình như vậy.
Trên thực tế, đương sự đã sớm khẩn trương đến mức không trụ được, ngay cả ngón tay cũng lạnh lẽo. Cả người cứng nhắc ngồi trên ghế, tim đập đến mức siêu tốc.
Sở Quảng Nhạc nhìn cậu một hồi, nói: “Nếu tôi không cho phép?”
Hứa Diệp sửng sốt, nắm chặt ngón tay, hạ quyết tâm nâng mặt lên: “Trước khi Sở Dục cho phép, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy.”
Như nghe được chuyện gì thú vị, Sở Quảng Nhạc nhếch môi cười cười: “Nhóc con, cậu phải hiểu được một chuyện, nếu tôi không cho, thằng hai tuyệt đối không có năng lực lưu lại cậu bên người.”
Cường thế trong ánh mắt kia đột kích, cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến Hứa Diệp rùng mình một cái. Cậu biết, đối phương nói những lời này cũng không phải phô trương thanh thế. Sở Quảng Nhạc khai sáng Hắc Ưng hội, cũng thành công đem nó tẩy trắng, sau đó đem tòan bộ sinh ý giao cho ba con trai, bản thân suốt ngày ở trong nhà ít giao tiếp làm việc. Nhưng mà bước vào Sở trạch này, chứng kiến và nghe thấy mọi thứ khiến Hứa Diệp cảm nhận được, ngài Sở đây mới là người chân chính nắm giữ hết thảy. Không ai có thể khiêu chiến quyền uy của ông.
“Tôi cũng không phải loại người thông thái rởm hay bảo thủ như trong tưởng tượng của cậu, Sở Dục thích chơi cái gì, bạn giường là nam hay là nữ, đều không quan trọng. Quan hệ giữa các cậu là chuyện của các cậu, tôi sẽ không ra tay can thiệp. Cuộc đời ngắn ngủi, tôi cũng không lãng phí thời gian làm những chuyện nhàm chán.” Sở Quảng Nhạc nhìn Hứa Diệp triệt để sửng sốt, tiếp tục nói: “Vốn là tôi không cần gặp mặt cậu, bất quá thằng hai làm ra vài chuyện vượt quá giới hạn, tôi cần cho nó giáo huấn.” Cậu làm thủ thế, chỉ chốc lát sau, hai bảo tiêu áo đen mang một nam nhân đến.
Khi thấy rõ người nọ Hứa Diệp lại ngồi không được, mạnh mẽ đứng dậy, bị Sở Huyên một phen giữ chặt, thấp giọng cảnh cáo: “Thành thật ngồi xuống, đây không phải là nơi cậu có thể tùy tâm sở dục làm xằng bậy.”
Hứa Diệp cứng đờ ngồi xuống, tầm mắt run rẩy rơi vào vết roi dày đặc trên người Sở Dục, chỉ cảm thấy tâm can như bị nhéo thật chặt thật khó chịu. Áo sơmi màu trắng bị roi quất đến mức có chút rách, mơ hồ lộ ra ngân ấn màu đỏ, khẳng định là rách da thấy máu.
Quỳ ở chính giữa phòng, Sở Dục cũng nhìn thấy cậu, đồng tử mãnh liệt co rụt lại, nhìn về phía cha mình, trong mắt bốc lên sự tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Vì cái gì kéo em ấy liên lụy vào?”
“Trong trò chơi mà con chơi, quy tắc chẳng phải do cường thế quyết định sao?” Sở Quảng Nhạc thản nhiên uống một ngụm trà: “Ăn ba mươi roi, hiện tại biết sai ở đâu chưa?”
“Không được sự đồng ý của ngài mà tự tiện thuyên chuyển ám tử. Dưới tình huống chuẩn bị không chu toàn đã liều lĩnh di chuyển vài lão già kia. Thao tác sai lầm khiến cho lửa ngày càng lan rộng.” Sở Dục mặt không chút thay đổi trả lời.
“Chỉ những thứ này?” Sở Quảng Nhạc cười cười: “Tiếp tục đi, mười roi.”
Nhìn tay bảo tiêu cầm nhuyễn tiên màu đen, không chút do dự quất lên lưng Sở Dục, Hứa Diệp nhịn không được muốn mở miệng cầu tình, chỉ nghe Sở Huyên trầm giọng nói: “Quy củ Sở gia, cầu tình gấp bội. Cậu muốn Nhị ca bị thương nặng hơn?”
Sở Dục cố nén đau không nói một lời, ánh mắt một mực tập trung trên người Hứa Diệp, như muốn cho cậu sự an tâm. Người kia vẫn luôn kiên định đi trước che gió che mưa cho cậu, nam nhân luôn khiến mình ngưỡng mộ giờ phút này im lặng quỳ, im lặng chịu đánh như vậy. Hứa Diệp gắt gao cắn môi, hốc mắt đỏ hồng.Sau mười roi, Sở Quảng Nhạc hỏi: “Hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Loại trừng phạt này dùng roi quấn sợi tằm vàng đen, vừa dài lại vừa mảnh, đánh vào người đau gần chết. Sở Dục khẽ thở gấp, nói: “Đã suy nghĩ cẩn thận. Con xuống tay không đủ ngoan độc. Đối với những lão già kia có rất nhiều cố kỵ, mới khiến Tống Vạn Hoa có cơ hội lập bang kết phái.”
Sở Quảng Nhạc nâng khóe môi, nhìn con trai thứ hai quỳ trên mặt đất, cười nói: “Vẫn là chịu đòn thì học nhanh hơn. Tiếp theo nên làm như thế nào, tự con xử lý. Nếu động tác của con không dứt khoát, làm cho toàn bộ Kim Ưng không an ổn, cha sẽ không chút do dự vứt bỏ con.”
“Con hiểu, thưa cha.” Sở Dục đứng dậy, lập tức có bảo tiêu áo đen phủ thêm áo khoác sạch sẽ cho anh.
“Về phần uy hiếp của con, tạm thời để lại nơi này của cha.” Sở Quảng Nhạc nói xong, liền đứng dậy ly khai.
Rốt cuộc có thể đứng trước mặt Sở Dục, Hứa Diệp nhìn vết thương trên người anh, vươn tay lại không dám đụng vào, cổ họng dâng lên một trận chua xót không thể tiêu tan, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Thấy sự lo lắng tràn ngập trong ánh mắt đen láy của đối phương, Sở Dục cười: “Đau. Bất quá……” Anh nâng cằm Hứa Diệp lên, lấy ngón tay chỉ chỉ môi mình nói: “Nếu có em an ủi ta một chút, có thể sẽ không đau như vậy.”
Hứa Diệp ngửa cổ hôn lên đôi môi mỏng hơi cong kia. Chủ động hé miệng quấn lấy đầu lưỡi nam nhân, tùy ý để đối phương mang hơi thở ấm áp một tấc lại một tấc xâm chiếm khoang miệng cậu. Đó là khí tức quen thuộc, khiến cậu an tâm trấn định.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hình thành từng luồng ánh sáng va chạm vào nhau, chiếu sáng thật rõ những hạt bụi nhỏ quay cuồng trong không khí.
Triền miên vuốt ve an ủi, một phòng tình sắc kiều diễm.
Một tiếng ho nhẹ cắt ngang nụ hôn của hai người. Hứa Diệp nhìn Sở Huyên đứng bên cạnh, như bị đạp cái đuôi mà thối lui nửa bước, quẫn bách đỏ mặt.
Như thế nào có thể không chú ý tới một người cao lớn như vậy đứng bên cạnh chứ……
“Anh.” Sở Huyên kiên trì mở miệng: “Là cha hạ lệnh bảo em đưa Hứa Diệp tới……”
Sở Dục nhìn em trai mình một cái: “Món nợ này để anh chậm rãi tính toán với cậu sau.”
“…… Em, em đi lấy thuốc mỡ cho anh.” Chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng.
Hứa Diệp không nhịn được cười: “Tam thiếu vì sao lại sợ ngài như vậy?”
“Khi còn bé thường xuyên hay bị ta đánh vì gây chuyện lung tung.” Sở Dục ngồi xuống ghế đá trong sân, Hứa Diệp ngồi bên cạnh anh, nhìn đàn cá chép thong thả bơi trong ao. Nam nhân nâng tay sờ sờ đầu cậu: “Một mình tới chỗ này, kinh hoảng sao?”
“Lúc mới đầu có một chút, sau khi thấy ngài…… Ân, liền cảm thấy không căng thẳng khẩn trương nữa.”
“Cha ta rất thích em.” Sở Dục nhìn biểu tình không thể tin của cậu, cười nói: “Bằng không ông sẽ không cho phép em lưu lại.”
“Cho phép em lưu lại?” Hứa Diệp không hiểu ra sao, ánh mắt vụt sáng nhìn nam nhân. Trong óc bỗng nhiên lóe qua câu kia ” Về phần uy hiếp của con, tạm thời để lại nơi này của cha”, nhất thời ngơ ngẩn.
Gió thổi qua hai người bọn họ, lướt nhẹ trên áo khoác màu đậm trên người nam nhân, trong thanh âm trầm thấp của y có sự ôn nhu đặc biệt.
“Hứa Diệp, uy hiếp của ta chỉ có thể là em.”