Đọc truyện Thần Phục – Chương 27: Chủ nhân tức giận
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Sao bọn họ lại đến đây?
Lại cố tình xuất hiện sau chuyện kia……
Hứa Diệp không biết giờ phút này biểu tình trên mặt mình là cái gì, chỉ thấy máu toàn thân đều đông lại, hơn nữa thân nhiệt nhanh chóng mất đi độ ấm. Cậu đứng thẳng bất động tại cổng, nhìn Hứa Đình cùng Tống Vạn Hoa đối với người tới cung kính cùng sáo ngữ nịnh nọt, nhìn Sở Dục nho nhã lễ độ lại đạm mạc thanh lãnh mỉm cười, nhìn anh từng bước từng bước hướng về phía mình đi tới, đầu óc tựa như bị đổ một thùng dầu nhớt đặc sệt, không thể hoạt động.
“Đứng ngốc ở chỗ này làm gì?” Hứa Đình cùng Sở Dục vào biệt thự, thấy cậu mờ mịt đầy mặt, vô thố đứng ngẩn người tại cổng, thấp trách một tiếng, xoay mặt giới thiệu với Sở Dục: “Nhị thiếu, đây là khuyển tử tên Hứa Diệp.”
Hứa Diệp như mới tỉnh lại từ trong mộng, tầm mắt run run, hoảng hốt nhìn về phía người nọ.
Người nọ đứng trên mấy bậc tam cấp, ánh mắt dời về phía cậu, thanh đạm mà xa lánh. Chỉ nghe môi mỏng của anh khẽ mở, nói: “Tôi nhớ hình như đã gặp qua một lần ở bệnh viện rồi đúng không?”
Nhịp tim của Hứa Diệp đột nhiên đình chỉ, cậu giật giật môi lại không nói được cái gì. Không khí nhất thời dị thường xấu hổ. Hứa Đình lập tức cứu nguy: “Cũng do đứa nhóc này chưa hiểu chuyện mới vô tri đắc tội với Tam thiếu. Cũng may Nhị thiếu không những không trách tội mà còn đem tặng bức họa “Thủy tiên”. Khí phách độ lượng rộng rãi thật sự khiến người ta kính nể.”
Lúc này, Sở Huyên phía sau anh không nhẹ không nặng cười một tiếng, nghiêng mặt hỏi Tống Vạn Hoa: “Ngài Tống, biệt thự này là của ngài sao?”
“Là tôi xây từ mười năm trước, sau này đã tu sửa lại. Chủ yếu do nơi này môi trường tốt lại tĩnh mịch, thích hợp với những người già như chúng tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cả thể xác và tinh thần.” Tống Vạn Hoa đáp.
“Tôi thấy nơi này chẳng những thích hợp để người lớn tuổi dưỡng sinh, mà còn thực thích hợp để người trẻ tuổi hẹn hò.” Tầm mắt Sở Huyên nhìn chằm chằm Hứa Diệp, mi nhãn cong lên, cười đến ý vị thâm trường: “Sớm nghe tin hai nhà cố ý kết thân, như vậy xem ra, hai vị thừa kế quả thực xứng đôi vừa lứa.”
Lời này khiến Hứa Đình và Tống Vạn Hoa đều nở nụ cười. Tống Vạn Hoa vội vàng nhân cơ hội mời: “Nếu hai đứa chúng nó thật sự thành một đôi, nhất định phải thỉnh hai vị uống rượu mừng.”
Tống Duyệt Nhiên đỏ mặt, nghiêng nghiêng liếc nhìn Hứa Diệp, gắt giọng: “Ba, ba nói bừa cái gì vậy…”
Sắc mặt Hứa Diệp trắng bệch, hai tay buông bên người nắm lại thật chặt, ánh mắt hoảng hốt loạng choạng không biết nên đặt nào, lại thủy chung không thể hoàn toàn rời đi nam nhân gần trong gang tấc kia. Cậu muốn giải thích, lại không thể giải thích, chỉ có thể đứng một chỗ không nói gì, trơ mắt nhìn chủ nhân của cậu dùng ánh mắt đạm mạc nhìn cậu.
Khóe miệng Sở Dục chậm rãi giương lên, bên trong con ngươi lại thanh lãnh không cười, nhìn cậu, một chữ lại một chữ nói: “Tôi thực chờ mong ngày đó.”
Những lời này khiến đồng tử Hứa Diệp mãnh liệt co rụt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Cậu cảm thấy mình bị Tống Duyệt Nhiên lôi về phía sau một chút, vì thế cứng đờ lùi lại một bước, mặc người nọ đi qua trước mặt mình, áo khoác màu trắng làm dòng không khí lưu chuyển, mang theo hương vị nước hoa quen thuộc xẹt qua trước mắt.
Hứa Diệp lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng như vậy.
Giống như từ vạn trượng trên cao bị người một cước đạp xuống, mất đi hết thảy cảm giác an toàn để có thể leo lên lần nữa.
“Anh làm sao vậy?” Tống Duyệt Nhiên có chút lo lắng hỏi: “Sắc mặt sao khó coi như vậy.”
Hứa Diệp lắc lắc đầu, cười khổ một chút.
Sở Dục và Sở Huyên là tới nói chuyện làm ăn.
Từ vài lời linh tinh nhắc đến khi bọn họ nói chuyện với nhau, Hứa Diệp đoán được mấy nét chính. Sớm hôm nay, Tống Vạn Hoa nhận được điện thoại của Sở Huyên, hẹn cậu đàm phán về việc khai phá mảnh đất kia. Mà địa điểm cũng do Sở Huyên quyết định, một câu nhẹ nhàng bâng quơ “Trong phòng hội nghị rất không thú vị, nghe nói phong cảnh Thiển Xuyên không tồi”, Tống Vạn Hoa lúc này liền vội vã đưa người tới đây.
Hứa Diệp không ngốc, cậu cảm thấy Sở Huyên không mấy thích đàm hạng mục với hai lão hồ ly trong ngày cuối tuần nghỉ ngơi. Đồng dạng cậu cũng không cảm thấy Sở Huyên vừa vặn biết Tống Vạn Hoa có một tòa biệt thự bí ẩn trên núi Thiển Xuyên. Đáp án duy nhất chính là có người bày mưu đặt kế để anh làm như vậy.
Có thể biết rõ mọi tin tức của mình.
Dễ dàng nắm được hướng đi của mình.
Có khả năng sai bảo được Sở Huyên.
Còn có thể là ai?
Không sớm không muộn, anh xuất hiện đúng lúc cậu ngủ ngoài một đêm, cô nam quả nữ. Anh đến mang theo cảm giác áp bách lãnh liệt mà dày đặc khiến chân tay cậu luống cuống, tim đập như trống. Giờ phút này, nam nhân tên là Sở Dục đang nói rõ cho cậu, vô luận cậu ở nơi nào, vô luận cậu làm cái gì, tất cả mọi thứ thuộc về cậu đều nằm trong sự khống chế của anh. Nghĩ lại, một câu kia “Đừng khiến ta phải nghe hai chữ ‘Xin lỗi’ ”, cũng không phải tán gẫu, mà là cảnh cáo.
Từ sớm đã cảnh cáo cậu, cố tình cậu lại ngu xuẩn vô tri phạm vào.
Tầm mắt Hứa Diệp run run vòng qua vòng lại về phía nam nhân, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Mà đối phương lại hoàn toàn không nhìn cậu, một mặt nghe Hứa Đình giới thiệu hạng mục, một mặt lật giở bản thiết kế kiến trúc trong tay.
Tâm lý giằng co trong lòng, Hứa Diệp hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Dục. Cậu căn bản đoán không ra tâm tư của đối phương, không biết anh sẽ làm gì với mình, giống như một con dao sáng loáng treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống đem bản thân mình răng rắc bẻ gãy. Tất cả nỗi lòng đều bị thu bị nhéo, lôi ra thật nhiều bất an cùng khủng hoảng.
Những đau đớn từng trải mấy lần trước khiến Hứa Diệp rành mạch cảm nhận được, một khi Sở Dục sinh khí, kết cục của cậu sẽ thảm như thế nào. Mà giờ phút này, ý nghĩ duy nhất của cậu chính là thừa dịp trước khi tình hình chuyển biến xấu thì cố gắng đem mọi thứ giải thích rõ ràng. Cậu nghĩ tới nghĩ lui cầm lấy di động, soạn một tin nhắn, viết viết rồi lại xóa xóa, đem chuyện ngày hôm qua, nhất là sự tình buổi tối vắn tắt báo cáo một lần, sau đó gửi đi.
Di động trên bàn sáng lên. Sở Dục chỉ nhìn lướt qua tin ncậu, liền đặt di động sang một bên, ngay cả nhìn kỹ cũng lười làm. Sở Huyên ngồi bên cạnh anh ngược lại thoáng nhìn qua Hứa Diệp, khóe mắt hay đuôi lông mày đều là trêu tức.
Khuôn mặt Hứa Diệp như bị phủ sương.
Dưới sự an bài tỉ mỉ của Tống Vạn Hoa, một bàn cơm Trung Quốc tinh xảo mà không nhàm chán được bày ra. Không cần dùng bào ngư hay vi cá mập, không làm các món đầy mỡ tanh nồng, chỉ chọn mấy loại rau hợp mùa tươi sạch, cùng mấy món xào nấu đơn giản lại thanh đạm. Món ăn mặn gồm thịt ba rọi xông khói cuốn măng tây, cá đối hấp, lại bưng thêm canh vịt bát bảo, hiển nhiên là hợp với khẩu vị thanh đạm của hai vị thiếu gia. Trong khoảng thời gian ngắn đầu này sở hảo (lấy lòng là việc tốt), quả thật rất có bản lĩnh.
Nhưng dưới áp lực như vậy, Hứa Diệp hoàn toàn không có khẩu vị, ứng phó ăn vài ba gắp liền không động đũa. Nhưng cậu không dám rời chỗ, chỉ có thể buồn bực ngồi bồi mọi người.
Dùng bữa xong, Sở Huyên đề nghị lên núi đi dạo một lát, vì thế đoàn người vừa trò chuyện vừa đi dọc theo đường núi. Trong lòng Hứa Diệp muốn nói lại thôi, khó khăn lắm mới kéo dài khoảng cách với mấy người kia trên đường núi chật hẹp, cậu nhanh chân muốn đuổi theo Sở Dục, không dám cùng anh đi song song, đành phải đứng phía sau anh một chút, thấp giọng kêu: “Chủ nhân…”
Bước chân của Sở Dục hơi dừng một chút, nghiêng người nhìn qua, con ngươi đen láy dưới bóng cây chập chờn hiện lên ánh sáng u ám không rõ.
Hứa Diệp chỉ cảm thấy tầm mắt này cơ hồ có thể thấu da kiến cốt, từ đầu đến chân đều cứng nhắc, lúng túng ngập ngừng nói: “Ngài có thể cho tôi một cơ hội giải thích hay không……”
Nghe một câu này, đáy mắt Sở Dục có vài phần nghiền ngẫm, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Ngươi muốn giải thích cái gì?”
Hứa Diệp không đoán được anh cư nhiên chịu nghe, ngẩn người, lập tức lắp ba lắp bắp đem sự tình ngày hôm qua thành thật báo cáo một lần.
Nam nhân vẫn im lặng nghe dưới tàng cây, thấy cậu không nói nữa, hỏi: “Nói xong?”
Hứa Diệp thấp giọng đáp: “Đã xong.”
“Tốt. Hiện tại đến phiên ta hỏi ngươi đáp.” Sở Dục nói, ánh mắt nheo lại: “Tống Duyệt Nhiên hẹn, có bắt buộc ngươi phải đi cùng hay không?”
“Lúc ấy tôi cứ tưởng là họp mặt gia đình…” Hứa Diệp sốt ruột biện minh, lại bị cắt lời.
Thanh âm nam nhân lạnh lẽo như băng đá: “Ngươi chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần giải thích dư thừa.”
Hứa Diệp rũ mắt xuống, đáp: “Không.” Đại môn của căn biệt thự này đích xác là tự cậu bước vào.
“Trước một đêm hai người ở chung, ngươi có cơ hội rời đi hay không?”
Hứa Diệp thấp đầu, thanh âm khô khốc: “…Có.” Điện thoại di động vẫn còn, cậu có thể gọi vệ sĩ lên núi, hoặc gọi người quen tới đón. Nếu cậu cố ý muốn đi, hoàn toàn có thể rời đi, nhưng cậu đã không làm.
“Ngẩng đầu lên, nhìn ta!” Thanh âm Sở Dục trầm thấp mà lạnh lẽo cứng rắn, mang theo loại cường thế không cho phép nghi ngờ.
Hứa Diệp run lên, ngẩng mặt, trong mắt đều là kinh hoàng.
“Ta cho phép ngươi kết giao bạn bè, cho phép ngươi tự chủ sắp xếp thời gian.” Con ngươi nam nhân chứa đầy phong tuyết: “Nhưng ta có cho phép ngươi một đêm không về, lại còn ngủ cùng người khác trên một cái giường hay không?”
“… Không.” Hứa Diệp không dám cúi đầu, lại bị thần sắc như vậy của anh hù dọa, sau khi bức ra một chữ thì gắt gao cắn môi.
“Một vấn đề cuối cùng. Trước khi ta đến nơi này, ngươi có từng nghĩ muốn xin ta giúp đỡ, hay chủ động nói cho ta biết tất cả hay không?”
Một vấn đề cuối cùng, là vấn đề khiến Sở Dục chân chính để ý. Thái độ của Hứa Diệp đối với anh nhìn như thân cận nhưng kỳ thật rất xa cách. Không ỷ lại anh, không quấy rầy anh, xảy ra chuyện còn muốn tìm cách giấu diếm anh.
Quả nhiên, Hứa Diệp há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh, ánh mắt run đến mức lợi hại, chỉ thì thào nói nhỏ: “Chủ nhân…… Tôi sai rồi……”
Khóe môi Sở Dục nâng lên một tia cười như có như không, thanh âm ôn hòa lại tràn ngập lạnh lẽo: “Hứa Diệp, trò chơi giữa ta và ngươi có rất nhiều phương thức để chơi, ngươi lại cố tình chọn loại không thoải mái nhất.”
Khi nói chuyện, mấy người còn lại đã đi tới, cùng nhau quay ngược trở về, đoàn người một lần nữa trở lại biệt thự, ăn chút hoa quả. Sở Huyên nhìn nhìn đồng hồ, nói là buổi chiều còn có chuyện, muốn rời đi.
Hứa Đình cùng Tống Vạn Hoa vội vàng ra tiễn, Hứa Diệp cùng Tống Duyệt Nhiên cũng theo sau.
Dáng người Sở Dục anh tuấn đứng trên bậc thang, xoay người nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Tôi vốn tưởng rằng hai nhà các vị hợp tác làm ăn. Nhưng có vẻ không giống như vậy?”
Hứa Đình cùng Tống Vạn Hoa đều sửng sốt. Chỉ nghe Sở Nhị thiếu tiếp tục nói: “Mảnh đất này trên tay ba của tôi cũng đã nhiều năm, mấy hôm trước tôi cùng Hứa thiếu đề cập chuyện xây khu nghỉ mát, cậu ấy cũng rất hưng trí. Tuy rằng các sản nghiệp nghỉ dưỡng du lịch dưới trướng Kim Ưng không ít, nhưng những khu đẳng cấp cao lại ít ỏi không có mấy. Vừa rồi ý tưởng Hứa Diệp nói với tôi thực không tồi, suy nghĩ cũng rất căn kẽ và chi tiết. Nếu so với bản thiết kế của ngài Tống trước có đưa tôi xem thì có những điểm đáng chú ý hơn.”
Lời này nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng. Tống Vạn Hoa mạnh mẽ nghiêng mặt nhìn Hứa Đình, Hứa Đình mờ mịt nhìn Hứa Diệp, Tống Duyệt Nhiên cũng mở to hai mắt cũng nhìn Hứa Diệp.
Hứa Diệp cứng đờ, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay hay trên trán đều là mồ hôi lạnh. Tất cả mọi người đều thấy cảnh tượng vừa rồi cậu đuổi theo Sở Dục để nói chuyện, giờ phút này lại không thể lên tiếng phản bác, chỉ có thể trầm mặc. Mà cậu trầm mặc thì tương đương với việc ngầm thừa nhận quan hệ giữa Hứa gia và Tống gia quay về con số không.
Hứa gia vụng trộm làm thiết kế khác, muốn vượt qua Tống gia, trực tiếp hợp tác cùng Kim Ưng. Hành vi qua cầu rút ván như vậy sao có thể được Tống gia dễ dàng tha thứ?
Tống Vạn Hoa cười lạnh một tiếng: “Nước cờ này của ngài Hứa quả thật tuyệt vời!”
Hứa Đình không biết ngọn nguồn, suy đoán có phải hay không nhi tử của mình thật sự có ý tưởng gì tốt được Nhị Thiếu tán thành, nghĩ đến có thể trực tiếp hợp tác cùng Kim Ưng thì vạn phần cao hứng, pha trò nói: “Tôi cũng không biết, không ngờ thằng bé lại có suy nghĩ của riêng mình”.
Tống Vạn Hoa sao có thể chịu tin, ngại hai vị Sở gia ở đây không thể phát tác, đen mặt không nói lời nào.
Sở Huyên bên cạnh bất động thanh sắc, thấy thần sắc Hứa Diệp đổi tới đổi lui, trong lòng sớm đã cười đến không nhịn được. Sở Huyên bị trưng dụng đến đây làm phụ tá, đàm sinh ý bất quá chỉ là ngụy trang, Nhị ca của anh muốn ra tay giáo huấn tiểu đồ chơi không biết thu liễm mới là mục đích chân chính của chuyến này. Đáng thương hai nhà Hứa Tống, kết giao giữa hai nhà từ bây giờ triệt để tiêu tan. Tiểu đồ chơi cùng tin đồn cậu và bạn gái kết duyên cũng kết thúc. Vỏn vẹn vài câu, liền đem hai nhà nguyên bản thân cận đến mức muốn kết minh; biến thành nghi kỵ, còn nảy sinh hàng vi phản bội bất ngờ. Thủ đoạn nhổ cỏ nhổ tận gốc này, xuống tay thật lưu loát thực nhanh chóng.
Hứa Diệp nhìn Sở Dục, cả người lạnh lẽo.
Sở Dục dành cho cậu sự ôn nhu, có khi khiến cậu triệt để quên mất một thân phận khác của nam nhân này – tài phiệt Nhị Thiếu hô phong hoán vũ một tay che trời. Khi Sở Dục thu hồi sự ôn nhu của anh, hết thảy mọi thứ đều lật đổ, trở thành tai họa.
“Hứa Diệp, tôi đối với ý tưởng thiết kế và phương pháp kinh doanh của cậu rất có hứng thú.” Sở Dục ngồi vào xe, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt: “Không bằng lên xe của tôi trở về, cùng nhau nói chuyện trên đường?”
Nhị Thiếu mời như vậy khiến Hứa Đình mừng rỡ đẩy đẩy nhi tử một phen. Tống Vạn Hoa thấy vậy tức đến run tay, nhưng không dám đắc tội cùng hai vị Sở thiếu gia chỉ đành cùng con gái dứng im lặng một bên. Sở Huyên chọn mi, đem ghế sau nhường lại, đổi chỗ, ngồi vào chiếc xe đằng sau.
Hứa Diệp không nói một lời, sắc mặt trắng bệch lên xe, ngồi bên cạnh Sở Dục.
Chiếc Mercedes-Benz S550 chạy như bay xuống núi.
Không khí trầm mặc tràn ngập trong xe, làm người ta áp lực. Hứa Diệp lấy dũng khí, thử kêu một tiếng: “Tiên sinh……” Có lái xe ở đây, cậu sửa lại xưng hô.
Nam nhân quét mắt nhìn cậu một cái, mở miệng: “Cậu muốn dùng thân phận đối tác để đàm chuyện thiết kế với tôi, hay là muốn dùng thân phận khác nói chuyện?”
Hứa Diệp ngẩn người, đáp: “Tôi không hiểu thiết kế.”
“Tốt.” Sở Dục ấn xuống một cái nút, một tấm kính đen từ từ nâng lên, ngăn cách với tài xế, bao quanh khu ghế sau, hình thành một không gian tương đối phong kín. Anh thản nhiên nhìn Hứa Diệp nói: “Vậy liền bày ra bộ dáng mà nô lệ nên có cho ta xem. Đem quần áo cởi sạch, quỳ xuống, rồi lại cùng ta nói chuyện.”