Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 92: Nguyễn Thị Sinh Non
Nguyệt Hoa đi một mạch thẳng vào Đào viện, đứng ở một bên xem xét tình hình của Nguyễn Thị, Nguyệt Hoa không khỏi ngỡ ngàng, lần đầu tiên nàng mới gặp cảnh tượng người ra huyết nhiều như thế, Nguyệt Hoa lúng túng không biết cách giải quyết như thế nào mới ổn thỏa, chỉ đành thở dài buông xuôi chờ thái y đến.
Cố thái y thở hồng hộc đi vào, ông vừa gặp Nguyệt Hoa đã cúi đầu bái kiến nàng Nguyệt Hoa nhăn mày nói: “Cố thái y không cần chào, mau đi bắt mạch cho nàng ta đi, huyết ra nhiều lắm rồi.”
“Vâng, lão phu đi ngay”, Cố thái y nói xong xắn tay áo đi vào bên trong, Nguyệt Hoa cũng tính bước vào giúp đỡ nhưng đã bị Trịnh ma ma giữ lại, bà cười khổ nói: “Nguyên cơ người không nên đi vào.”
“Sao lại thế, cứu người như cứu hỏa còn dùng dằn ở đây làm gì?” Nguyệt Hoa có chút bất mãn nói với Trịnh ma ma.
“Nô tì đã nghe Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh báo lại rồi, người trong người đang mang tiểu chủ tử không nên đi vào trong đó, xui xẻo lắm, cứ để Cố thái y cùng mấy thị nữ ở bên trong là được rồi, người qua đây ngồi nghỉ ngơi đi”, Trịnh ma ma banh mặt gắt gao nói với Nguyệt Hoa, nói xong bà còn nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Hoa ra phòng khách ngồi chờ.
Mấy thị thiếp ở đây nghe thấy tin Trịnh ma ma báo, sắc mặt từng người thay phiên thay đổi, cũng có người thờ ơ xem như chuyện bình thường không có gì bất ngờ cả.
Riêng Ngô Thị tâm không khỏi chậm lại một nhịp, sắc mặt cũng không mấy vui vẻ nhưng nàng thông minh, cúi đầu xuống đất che giấu ánh mắt mình.
Nguyệt Hoa ngồi xuống ghế, vẫn không yên tâm cứ nhìn vào bên trong xem thử, bên trong cứ một chút lại truyền ra tiếng kêu rên, Nguyệt Hoa gọi thị nữ ra hỏi thử mới biết được thì ra Cố thái y đang cho người đỡ đẻ cho Nguyễn Thị.
Nguyệt Hoa thầm than: Nguyễn Thị không giữ được đứa bé này rồi, hơn bốn tháng sinh non chỉ có chết, mấy nữ nhân này càng lúc càng quá đáng, thâm độc đến mức này là cùng.
Nguyệt Hoa đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt quét nhìn khắp phòng, nàng gằn giọng nói: “Rốt cuộc là ai làm, nhận tội thì sẽ được khoan hồng, còn không…”
Mấy thị thiếp có mặt ở đây nghe giọng nói của Nguyệt Hoa không cấm run rẩy, Trần Thị lại không cấm lo lắng, tuy nàng không có ra tay hại Nguyễn Thị, nhưng không biết tại sao, thâm tâm nàng cứ đập mạnh không yên, nàng lo sợ có chuyện chẳng lành sẽ đến với mình.
Trong lúc cả phòng yên thinh thích, không ai dám lên tiếng nói chuyện thì Ngô Thị lại bước ra, nàng thẳng tay chỉ vào Trần Thị nói: “Nguyên cơ là ả ta làm.”
Trần Thị sửng sốt nhìn Ngô Thị rồi lại quay đầu nói với Nguyệt Hoa: “Không có, thiếp thân không có làm, ả ta nói dối nguyên cơ người không nên tin lời ả ta, chắc chắn chính là ả ta làm”, Trần Thị cũng không phải dạng vừa, cũng đưa tay ra chỉ lại Ngô Thị.
Nguyệt Hoa ngồi chính giữa nhìn Ngô, Trần đang chỉ tay về đối phương, tức giận muốn nổ phổi, lớn tiếng nói: “Hai người quậy đủ chưa, bỏ tay xuống chỉ vào nhau làm cái quái gì, qua một bên đứng để ta xử lý.”
Ngô Thị cùng Trần Thị giật mình trước tiếng quát của Nguyệt Hoa, vội bỏ tay mình xuống, nhưng ánh mắt thù hằn vẫn nhìn chằm chằm đối phương.
Nguyệt Hoa hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, kêu cung nữ ra hỏi: “Mời Cố thái y ra đây cho ta hỏi chuyện.”
“Dạ”, Tiểu cung nữ chạy vào bên trong mời Cố thái y ra, Cố thái y chạy bước nhỏ ra ngoài, đứng trước mặt Nguyệt Hoa nói: “Nguyên Cơ người cho mời ta ra là có chuyện gì?”
“Cố thái y Nguyễn Thị bên trong như thế nào rồi?” Nguyệt Hoa từ tốn nói với ông.
Ông chỉ thở dài nói: “Đứa bé không giữ được, thần chỉ có thể cho bà phủ thiếp uống thuốc thúc sản để đẩy đứa nhỏ ra ngoài thôi.”
“Vậy nàng ta đã đẩy đứa bé ra ngoài chưa?”
“Dạ, rồi ạ! Đứa bé đã thành hình nhìn kỹ vẫn có thể nhận thấy được là con gái, nhưng người yên tâm chờ thời gian tịnh dưỡng bà phủ thiếp vẫn còn có thể sinh con được”, Cố thái y dịu giọng nói.
“Vậy thì tốt rồi”, Nguyệt Hoa gật đầu nói, sau đó nàng mới đi vào chính đề hỏi ông: “Cố thái y ngài nhìn cũng biết đây không phải chuyện ngẫu nhiên, để dễ bề ăn nói với ông hoàng ta cảm phiền ngài giúp ta điều tra cho rõ sự tình, ngài có thể giúp ta không?”
“Dạ, nguyên cơ nói quá thần tất nhiên sẽ ra sức giúp đỡ ngài, bây giờ thần ra ngoài điều tra ngay, người có thể cho người giúp thần được không?” Cố thái y mỉm cười nói với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa cũng mỉm cười đáp tạ ông, nhìn về phía Trịnh ma ma ý bảo bà dẫn ông đi điều tra cung nữ cùng thuốc thang mấy tháng qua, ông cùng Trinh ma ma đi ra ngoài.
Cung nữ mang thuốc dưỡng thai đến, đa phần toàn là chỗ Ngô Thị, Trần Thị cùng một vài thị thiếp khác mang đến, Cố thái y cúi đầu ngửi từng thứ, ông cảm thấy kỳ quái chỗ thuốc này không có vấn đề, lại thử tìm cặn cùng bã thuốc, của vài ngày trước, đúng như dự đoán của ông số thuốc này có vấn đề.
Ông vui mừng ngoắt tay bảo với cung nữ: “Thuốc này của ai đưa đến.”
“Dạ, chắc là của Trần chủ tử”, cung nữ e dè nói.
Cố thái y nheo mắt hỏi: “Chắc là sao? Ai sắc thuốc, là ngươi à.
“Dạ”, cung nữ cúi đầu đáp.
Cố thái y nhìn Trịnh ma ma ra hiệu bà lên hỏi đi, Trịnh ma ma hừ một tiếng bước lên hỏi: “Không nghe thái y hỏi à, còn không mau thành thật.
Cung nữ run rẩy quỳ gối xuống đất nói: “Dạ, là của Trần chủ tử, nô tì không khai gian dối.”
Cố thái y cùng Trịnh ma ma dẫn cung nữ vào trong, khai rõ cho Nguyệt Hoa nghe, Nguyệt Hoa ngước mắt lên nhìn về phía Trần Thị bảo: “Trần Thị là ngươi làm thật sao?”
Trần Thị tựa như bị sét đánh trúng, đứng yên chết lặng, lắc đầu lẩm bẩm: “Không phải là do ta làm…!Ta thật sự không có làm chuyện đó, tại sao lại hại ta.”
Nguyễn Thị Trường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nàng hét lớn chạy ra ngoài đưa tay bóp cổ Trần Thị, vừa khóc vừa nói: “Trả con lại cho ta, ngươi là đồ độc phụ…!Mau đền mạng cho con ta.”
Trần Thị thở không nổi nhưng vẫn kiên quyết nói: “Không có…!Ta không có làm…!Thả tay ra…!Nguyên cơ…!Cứu…”
Nguyệt Hoa nhìn loạn thành một đoàn, không khỏi hoảng hốt đứng lên nói: “Còn ngây người ra làm gì? Mau kéo hai nàng ta ra!”.