Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 30: Nói Chuyện
“Thực Nhi nàng sao thế”, Phúc Đảm trở lại đón Nguyệt Hoa, Trần Thị và Phạm Thị mới đầu còn bình thường, vừa trở về tẩm cung Nguyệt Hoa đã lấy tay ôm quai hàm của mình, hắn hoảng sợ ân cần hỏi thăm Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa lắc tay nói: “Thần thiếp không có việc gì? Chỉ là cười nhiều quá bị trật ai da…quai hàm thôi, chàng đừng đụng vào ..đau quá”.
Phúc Đảm đưa tay tính chạm vào xem thử Nguyệt Hoa đã la lên nói đau liên tục, hắn lo lắng sai người gọi Thái y.
Nguyệt Hoa nhanh tay giữ chặt tay áo hắn lại vội vàng ngăn cản: “Chàng đừng kêu thái y, hôm nay lễ tiết kêu thái y đến mắc công đến tai hoàng thượng thì không được tốt, để thần thiếp nghỉ ngơi một chút là ổn chứ gì chàng đừng quá lo lắng.”
“Sao ta không lo lắng được rõ ràng lúc sáng vẫn bình thường, vậy mà bây giờ…ầy”, Phúc Đảm bế ngang Nguyệt Hoa đi trở vào phòng đặt nàng nằm trên giường, hắn ngồi ngay bên cạnh vén tóc mai nàng.
Nguyệt Hoa được nằm trên giường cảm thấy khá hơn nhiều, xương quai hàm cũng đỡ đau hơn lúc nãy rất nhiều, nàng không dám cười chỉ than thở: “Hôm nay đúng là mệt, ở đâu cũng là mệnh phụ phu nhân cấp bậc toàn cao người ta cười nói với thần thiếp, thần thiếp cũng thủ lễ cười nói lại với họ, chắc vì vậy mà bị thương quai hàm, chàng yên tâm đi chút nữa là hết thôi.”
Phúc Đảm gật đầu, hắn tiếp nhận Thuý Liễu đưa bình dầu nóng tới, lấy ra tay một ít sức lên cằm nàng nhẹ nhàng xoa bóp, cuối cùng hắn nhịn không được phụt cười một tiếng Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn, hắn tằng hắng giọng nói: “Xin lỗi ta không cố ý, chỉ là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người cười nhiều quá mà trật luôn cả quai hàm, nàng đúng là người đầu tiên mà ta thấy đó.”
Nguyệt Hoa ủy khuất nhăn mặt, đâu phải do nàng muốn bị như vậy đâu tự nhiên nó bị như vậy chứ bộ, làm gì cười giữ vậy cái tên này, Phúc Đảm sờ mũi sợ chọc ghẹo nhiều quá nàng ấy giận thật thì hắn cũng không biết làm sao để dỗ dành nàng hết giận, hắn xoa nhẹ cằm nàng nói: “Được rồi đều là lỗi của ta hết được chưa, ta không nên chê cười nàng, không được giận dỗi đụng trúng chỗ đau nữa bây giờ.
Nếu không, ngày mai nàng cứ ở trong tẩm cung nghỉ ngơi đi, ta đi vào hoàng cung một mình là được chứ gì?”
Nguyệt Hoa đôi mắt sáng rỡ nói: “Chàng nói thật không, thần thiếp không cần đi nữa hả?”
Hắn gật đầu chắc chắn nói: “Ừ, không cần vào cung nữa nàng chuyên tâm ở đây đi, ta vào hầu một mình được rồi”, Nguyệt Hoa vui mừng quên mất chỗ đau, nàng ngồi bật dậy muốn cười to không ngờ lại động đến chỗ bị thương, hại nàng đau đến nhe răng: “Đau quá.”
Phúc Đảm giật mình vội lấy tay đỡ cằm nàng nói: “Cẩn thận một chút, ai bảo nàng cười đó lại trúng chỗ đau rồi, đáng đời nàng”, Nguyệt Hoa tức giận đánh lên ngực hắn một cái, Phúc Đảm bị nàng đánh một cái không thấy đau ngược lại còn cười nhạo nàng, hai người bắt đầu đùa giỡn qua lại.
Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh liếc mắt nhìn nhau lắc đầu không nói, cả hai người đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Như vậy suốt một thời gian dài Nguyệt Hoa đều lấy cớ bị cảm mạo không cần vào hoàng cung hầu hạ, nàng vui vẻ ở trong phòng xem sổ sách phòng thu chi, đối với nàng đi gặp mặt lấy lòng mấy vị hoàng thân quốc thích, ông hoàng bà chúa quyền cao chức trọng không bằng ở nhà tính sổ sách kiếm tiền còn có lý hơn.
Đối mặt với với mấy vị mệnh phụ phu nhân Nguyệt Hoa không biết phải đáp lời bọn họ như thế nào cho phải, không biết cách lấy lòng bọn họ chỉ đành cười cho có lệ, còn sổ sách tính toán thì ngược lại nàng rất rành mạch làm hoài không cảm thấy chán.
Nguyệt Hoa yêu thích kiếm tiền chuyện này bị Phúc Đảm biết được, hắn ngang nhiên cười nhạo nàng suốt mấy ngày liền, Nguyệt Hoa không phục nói: “Thần thiếp thích kiếm tiền thì có gì sai, người ta thường nói có tiền sai quỷ sai ma, thử hỏi trong quốc khố không có tiền thì làm sao có thể trị quốc tề gia bình thiên hạ, vả lại đây cũng đâu phải tiền bất chính hay mồ hôi nước mắt của người dân bá tánh, tiền thần thiếp kiếm được là tiền của mấy người nước ngoài mà tiền đó thì chàng cũng biết đó người ta đã dâng lên tận miệng thì cớ gì phải từ chối.”
Phúc Đảm im lặng nhìn ngón tay cái của mình suy nghĩ, hắn biết lời Nguyệt Hoa nói cũng không sai, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái sâu sắc nói: “Vậy theo ý nàng bọn người đó rất nhiều tiền à!”
Nguyệt Hoa không hiểu ý hắn lấy bút gãi đầu nói: “Thần thiếp nghĩ chắc là vậy, dù sao người phương Tây đầu óc rất linh hoạt họ có thể chế tạo rất nhiều thứ mà chúng ta không thể ngờ đến được, chàng hãy tin thần thiếp làm ăn với bọn họ chàng sẽ không bị lỗ vốn đâu, ngược lại có thể sẽ nhận được nhiều thứ khác có lợi cho chúng ta, nhưng thần thiếp nói trước không phải người phương Tây nào cũng là người tốt đâu, có nhiều người tham tiền đến mức có thể vì tiền mà làm mấy chuyện thương thiên hại lý, đương nhiên đó cũng là số ít thôi.”
Phúc Đảm chống cằm hỏi: “Tỉ như…!Chuyện gì?”
Nguyệt Hoa đáp: “Thuốc phiện, vũ khí nóng,..chỉ cần chàng ra giá cao cho dù phi pháp bọn họ vẫn bán cho chàng, nhiều người nói bọn họ cố ý đầu độc chúng ta thần thiếp thấy không bằng nói bọn họ tham tiền đến mù mắt đi, chàng phải ra hợp đồng đàng hoàng với mấy người đó, phải viết rõ ràng không được làm ăn phi pháp, vũ khí còn có thể chấp nhận chứ ba cái thuốc phiện tuyệt đối cấm.”
Phúc Đảm nhếch mép cười nói: “Nàng có vẻ rất rành bọn họ đi.”
Nguyệt Hoa lúc này mới nhớ mình nói lỡ lời vội nhìn hướng khác cười nói: “Chàng nói gì vậy, thần thiếp chỉ biết sơ thôi à!”
Phúc Đảm nhướn mày hỏi: “Thật sao?”
Nguyệt Hoa biết giấu cũng không có ít gì? Nàng thở dài nói: “Trước kia thần thiếp làm việc với một người tên William đến từ Pháp, ông ta có nói vài bí mật kinh doanh cho thần thiếp biết, thần thiếp biết chàng không thích bọn họ nên cũng không dám nói ra, không phải muốn gạt chàng đâu”.
Nàng càng nói càng nhỏ lại cuối cùng là cúi đầu thấp xuống.
Phúc Đảm cũng không muốn làm khó Nguyệt Hoa hắn xoa đầu nàng nói: “Ta không phải không vui mừng bọn họ, chỉ là mấy người phương Tây đến Đại Nam lại dạy cho dân chúng thói hư tật xấu, mang cả thuốc phiện làm cho nhiều người nhà tan cửa nát ta nhìn thấy không khỏi tức giận”, hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Nguyệt Hoa biết hắn rất khó chịu việc này, nàng không nỡ đành nắm lấy tay hắn an ủi nói: “Nếu chàng nghi kỵ bọn họ như vậy không bằng chúng ta thành lập mấy trạm kiểm soát đi, tốt nhất đặt ngay bến cảng chỗ tàu thuyền qua lại, cho thêm quân đội kiểm tra hàng hóa bắt buộc bọn họ phải theo luật pháp Đại Nam, không được mang mấy thứ chất cấm vào đất nước chúng ta.”
Nguyệt Hoa im lặng nhìn lén sắc mặt của Phúc Đảm, thấy hắn không tức giận nàng yên tâm nói tiếp: “Chất cấm bao gồm như thuốc phiện, súng ống đạn dược, nếu phát hiện bọn họ mang vào Đại Nam chúng ta có quyền tịch thu hết toàn bộ, thuốc phiện phải đem đi tiêu hủy ngay còn súng ống đạn dược chúng ta sung làm công quỹ, bao nhiêu đó cũng chưa đủ còn phải bắt mấy người đó phạt tiền, người nào quá ba lần thì đuổi thẳng người đó ra khỏi Đại Nam luôn như vậy không phải một công đôi việc.”
Phúc Đảm yên lặng từ nãy tới giờ nghe Nguyệt Hoa nói hết quan điểm của mình, hắn rất cao hứng vì đã tìm ra được cách chống lại nạn thuốc phiện mà không cần phải cấm biển không những vậy còn có lời cho quốc khố, hắn đứng dậy ôm lấy Nguyệt Hoa vui mừng nói: “Nàng đúng thật thông minh giúp ta làm được một việc lớn, cảm tạ nàng..
thật đúng là phải cảm tạ nàng nương tử haha.”
Nguyệt Hoa bất ngờ bị hắn ôm lấy không hiểu chuyện ra làm sao?
Nàng chỉ nói ra mấy kiến thức trước kia đã học thôi đâu có giúp gì cho hắn đâu, nhưng thấy hắn cao hứng như vậy nàng cũng không muốn làm hắn mất hứng cũng mỉm cười vui vẻ ôm lại hắn.