Thần Phi Truyện

Chương 17: Phủ Thiếp Nhập Phủ


Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 17: Phủ Thiếp Nhập Phủ


“Thực Nhi nếu trong Điện có thêm vài phủ thiếp nàng có giận không.


Nguyệt Hoa tay cầm sổ sách khựng lại một chút, nhưng rất nhanh nàng lấy lại được tinh thần nàng nói: “Có gì giận hay không giận, chàng là hoàng tử đâu thể chỉ có một Nguyên cơ.


Hắn nắm chặt tay nàng: “Ta biết nàng sẽ hiểu, nhưng ta vẫn phải nói trong lòng ta chỉ có một nguyên cơ, nàng không tin cũng được ta sẽ chứng minh.


Nguyệt Hoa cười: “Thần thiếp sẽ chờ ngày đó” , nàng tựa đầu lên vai hắn, giận hay không giận gì cũng vậy kiếp này mệnh của nàng chỉ có một phu quân là Nguyễn Phúc Đảm.


Một tháng sau.

“Nguyên cơ người không buồn thật sao, ông hoàng tứ hôm nay tuyển phủ thiếp” , Tiểu Quỳnh bực mình khi nghe thấy bên ngoài nhộn nhịp tuy không bằng lúc tứ hoàng tử thành thân với tiểu thư nhà nàng, cũng không có người tung hoa chúc mừng nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.

Nguyệt Hoa ngồi ngay cửa sổ chống cằm ngồi nhìn ra hướng bên ngoài nàng hờ hững đáp: “Ông hoàng cùng một lúc thành thân với hai người ngươi nói ta nên buồn cho ai đây, nhập phủ làm thiếp cũng không dễ dàng gì, tội gì làm khó người ta” , không biết nàng đang nói với Tiểu Quỳnh hay là đang nói với bản thân mình.

Hôm qua nàng hỏi hắn có nên theo thông lệ ra gặp mặt phủ thiếp nhập mới vào cửa hay không, Phúc Đảm vừa nghe đã không đồng ý, hắn phản đối việc để nàng ra mặt, hắn nhíu mày nói: “Không được, việc này không cần Thực Nhi ra mặt để sau khi hai nàng ấy nhập phủ, sáng hôm sau dâng trà cho nàng là được chuyện nhỏ này nàng không cần nàng phải nhọc lòng”, Nguyệt Hoa cũng hết chỗ nói, vốn dĩ thân là vợ cả nàng phải đứng cạnh hắn xem mặt phủ thiếp mới vào cửa, nhưng bây giờ hắn đã nói như vậy nàng chỉ cười gật đầu đồng ý.

Thúy Liễu kéo áo Tiểu Quỳnh lại lắc đầu, Tiểu Quỳnh tức giận giật tay lại quay đầu đi chỗ khác, Thúy Liễu thở dài nói nhỏ với Tiểu Quỳnh: “Muội nói như vậy Nguyên cơ càng buồn hơn, chức trách của Nguyên cơ là vợ cả người phải tỏ ra thật rộng lượng hiền huệ không thể ghen tị với phủ thiếp thân phận thấp bé, bên trên còn đang nhìn đâu nếu để họ biết Nguyên cơ sẽ bị trách phạt.


Tiểu Quỳnh không phục nói: “Nưng không công bằng cho nguyên cơ chút nào, bên ngoài pháo hoa nhộn nhịp Nguyên Cơ chỉ có thể nhốt mình trong đây ông hoàng thật đúng là bất công! “
Thúy Liễu vội vàng che miệng nàng ấy lại, nàng nhìn xung quanh chỉ có hai người bọn nàng cùng Nguyệt Hoa đang ngồi ở kia, nàng mới thở phào nhẹ nhõm quát nhỏ Tiểu Quỳnh: “Muội bé cái miệng lại, từ khi nào dám hỗn láo với chủ tử như vậy, việc ông hoàng làm cũng chỉ muốn tốt cho Nguyên cơ thôi.


Tiểu Quỳnh bị nàng nói như vậy cảm thấy bứt rứt nàng vò nát vạt áo đáp: “Công bằng cái gì rõ ràng ngài ấy không cho nguyên cơ ra ngoài để gặp mặt hai người phủ thiếp đó, sự thật rõ ràng như vậy tỷ còn nói tốt cho ngài ấy.

Thúy Liễu nắm tay nàng lại thở dài nói: “Nói muội ngốc mà muội không tin, ông hoàng chỉ muốn bảo vệ nguyên cơ thôi, nếu để người ra đó lỡ như nàng ấy khó chịu lỡ lời thì phải ăn nói như thế nào với hoàng thượng, cách tốt nhất là để nguyên cơ ở trong phòng không cần lo nghĩ cách đối phó với quan ngự sử là tốt nhất.


Tiểu Quỳnh sau khi nghe Thuý Liễu giảng giải nàng đã hiểu được chút ít nhưng nhìn hướng Nguyệt Hoa nàng vẫn cảm thấy buồn: “Nhưng nguyên cơ như vậy thật đáng thương.


Thúy Liễu cười buồn: “Đáng thương cái gì, đây mới là bước đầu tiên người phải chịu đựng mà thôi, sau này còn khó khăn hơn nhiều nếu như chỉ có hai phủ thiếp đã làm người gục ngã thì sao xứng đáng làm chính thê của ông hoàng, sao có thể nhìn mặt hoàng phi trong cung, muội phải tin tưởng chủ tử của chúng ta nàng kiên cường hơn chúng ta nghĩ.


Tối hôm đó Nguyệt Hoa ăn cơm một mình nhưng nàng không tỏ vẻ ưu buồn hay gì khác ngược lại nàng ăn đến vui vẻ, xem sách luyện chữ rồi lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, nàng thức dậy sớm chải tóc, cài trâm phượng thay y phục chính thất bước ra đại sảnh đường, ông hoàng tứ đã ngồi sẵn ở đó thấy nàng đi đến hắn mỉm cười nói: “Hôm nay nàng thật đẹp.

Nguyệt Hoa cúi người chào hắn một cái rồi cũng nở nụ cười nói :”Phu quân quá khen.


Hắn đứng lên đỡ nàng đứng dậy cùng ngồi lên hai ghế chính giữa sảnh đường, Nguyệt Hoa đánh giá hai người, người đầu tiên là Phạm Thị con gái của Quang Lộc tự thiếu khanh Phạm Văn Chẩn, dáng người hơi mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp đoan trang, Phạm Thị ngẩng đầu nhìn thấy Nguyệt Hoa cũng đang đánh giá mình, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, người thứ hai là Trần Thị con của Vệ uý Trần Công Nghị dáng người thì đầy đặn hơn Phạm Thị khuôn mặt tròn nhìn có vẻ phúc hậu, Nguyệt Hoa lần đầu thấy mỹ nữ ở chỗ này tâm tình thưởng nguyệt của kiếp trước lại trỗi dậy, nàng đôi mắt hơi sáng lên ngắm nhìn hai người bọn họ, Phúc Đảm ngồi gần Nguyệt Hoa vô tình nhìn thấy được, hắn cảm thấy Thực Nhi hôm nay thật là kỳ quái, hắn để tay lên môi ho nhẹ: “Khụ khụ, các ngươi không mau dâng trà cho Nguyên cơ.


Phạm Thị cùng Trần Thị cúi đầu: “Dạ” , một tiếng đi lại dâng trà lên cho Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa vui lòng nhận lấy còn phát cho mỗi người một bao lì xì thêm một cây trâm bằng vàng khắc hình hoa mai, hai nàng cảm ơn nàng rồi nhận lấy, Phúc Đảm tự nhiên cảm thấy trong người khó chịu khi thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Hoa, hắn đứng dậy phất tay áo rời đi, hôm nay hắn còn thượng triều để tối trở về rồi tìm hiểu.

_________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.