Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 12: Lễ Thành Hôn
“Dạ thưa Phu nhân, tiểu thư có công công trong cung đến tuyên chỉ” , Hồ phu nhân và Nguyệt Hoa đang ngồi may vá nghe bọn hạ nhân chạy vào truyền lời bà sai thị nữ thay đổi y phục, bà cùng Nguyệt Hoa đi ra chính đường đều kỳ lạ ở đây không giống tuyên chỉ bình thường mà là….!Bà nhìn Nguyệt Hoa ngơ ngác bên cạnh, bà nắm tay nàng đi ra quỳ xuống.
Lúc công công đọc tới ngày nạp lễ Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn sang mẫu thân, bà lắc tay áo của nàng không cho nàng thất nghi, Nguyệt Hoa cúi đầu xuống tiếp tục nghe tuyên chỉ.
Phương Công công cười vui vẻ nói: “Chúc mừng Hồ phu nhân, Hồ tiểu thư sắp được nạp vào làm chính thê cho ông hoàng tứ chúc mừng xin chúc mừng.”
Hồ phu nhân cũng cố cười cảm ơn ông, Phương công công nói tiếp: “Tháng sau sẽ là Lễ Nạp Phi hoàng thượng mong mọi người chuẩn bị kỹ đừng phụ hoàng ân.”
Hồ phu nhân lấy túi tiền để vào tay ông bà cười niềm nở: “Công công vất vả nhận lấy giùm chúng tôi, tôi biết phải làm gì công công cứ yên tâm.”
Phương công công nhận tiền cười gật đầu dẫn theo đoàn người ra về, Nguyệt Hoa nhận thánh chỉ nàng không tỏ vẻ bất mãn hay đau lòng nàng chấp nhận sự thật, nàng không oán trách còn cười tươi cho mẫu thân vui lòng.
Nguyệt Hoa đã đoán trước từ lâu nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Anh trai và đệ đệ đều hối hả chuẩn bị lễ vật làm của hồi môn cho Nguyệt Hoa, còn riêng Nguyệt Hoa ngồi trong phòng bắt đầu ngồi thêu áo cưới cho mình, nàng thêu rất chậm từng mũi kim mũi chỉ cho bộ áo cưới này, nàng và mẫu thân bắt đầu làm từ rất lâu, nhưng khi đó nàng chỉ nghĩ làm cho bà vui vẻ không ngờ bây giờ phải mặc lên rồi, nàng thêu một con phượng hoàng đường chỉ màu vàng nhìn rất sống động, nàng nhớ kiếp trước khi thấy cô dâu mặc áo dài cưới trông rất xinh đẹp, mặc kệ mẫu thân phản đối nàng vẫn may một cái giống như vậy.
Phúc Đảm đọc xong phong thư do mật thám gửi đến tâm tình của hắn rất tốt, hắn nghĩ tới ngày thành thân nàng ấy sẽ mặc như thế nào hắn thật mong chờ.
Trước ngày nạp lễ, có một buổi thiết triều ở điện Cần Chánh, Phúc Đảm ăn mặc triều phục đến trước điện để vua truyền triệu cho biết ngày giờ hôn lễ và cử các quan vào trong ban phụ trách việc hôn lễ này, hắn cúi đầu cảm ơn phụ hoàng.
Một tháng sau, hai quan chánh, phó sứ cầm mao tiết và bưng tráp thiếp đến nhà Nguyệt Hoa mang theo lễ vật.
Ở đây, lễ vật được đặt sẵn trên các án sơn son thếp vàng bao gồm: hai thỏi vàng ròng, hai mươi cây vải tốt, một đôi xuyến, một đôi hoa tai, một bộ trâm vàng, hai chuỗi hạt châu quý.
Ngoài ra, còn mang theo một con trâu, một con bò và một con heo sữa.
Các con vật này bắt buộc phải sơn màu đỏ, ngay cả cái cũi và sợi dây buộc.
Đoàn người đến họ nhà gái gồm có quan chánh, phó sứ, vài vị đại thần cùng phu nhân và bầu đoàn thê tử gánh lễ vật.
Đến nơi, tất cả phẩm vật đều để lên bàn.
Riêng trâu, bò, heo bỏ trong cũi để ngoài sân.
Quan chánh sứ đứng bên tả hương án, quan phó sứ đứng bên hữu.
Thân phụ Nguyệt Hoa đã không còn chỗ nên chỉ còn mẫu thân nàng đứng trước án; sau đó theo lời phán của viên quan Bộ lễ họ đồng lạy năm lạy và cung kính nhận lễ vật mà họ đằng trai (con vua) mang đến.
Lễ Nạp Thái xong, các nghĩ lễ khác tiếp tục theo tuần tự.
Nhưng quan trọng hơn cả là lễ Phát sách trước khi cô dâu từ giã cha mẹ họ hàng để về nhà chồng.
Lễ Phát sách, tức lễ mà vua ban cho một cuốn sách bằng vàng về cuộc hôn phối đó; đồng thời ghi lý lịch của hai người, sắm cho áo mũ, giày và kiệu…!Quan Chánh sứ cầm mao viết, quan phó sứ bưng tráp được chạm trổ tinh vi để đựng kim sách, còn các người khác thì chỉ được bưng lễ vật.
Ngày hôm sau phải cử hành yến tiệc Nguyệt Hoa mệt mỏi lưng dựa vào thành giường, mẫu thân lấy khăn lau mặt cho nàng khuyên nhủ căn dặn nàng: “Trong cung cấm không giống ở nhà, trước đây con cũng đã ở chắc con hiểu phải tuân thủ lễ nghi làm vợ hoàng tử không giống vợ bình dân bá tánh phải hiền lương thục đức, đối xử với thị thiếp của hoàng tử phải thật rộng lượng nhớ không.”
Nguyệt Hoa gật đầu nàng không muốn khóc vì nàng biết nếu mình khóc mẫu thân sẽ đau buồn hơn, nàng tựa đầu lên vai bà lắng nghe bà căn dặn.
Sáng hôm sau cử hành hôn lễ nàng được thị nữ rửa mặt chải đầu, trang điểm thật xinh đẹp nàng thay trang phục cưới thị nữ ai nấy đều khen nàng thật xinh đẹp, Thuý Liễu được Bà Nhị phi ban cho nàng lúc ra cung nàng ấy nói: “Tiểu thư thật đẹp có thể nói là nàng dâu xinh đẹp nhất em từng thấy đó.”
Tiểu Quỳnh cũng gật đầu nói: “Đúng nha đẹp làm sao.”
Mẫu thân rơi lệ bà lấy khăn lau khóe mắt lấy lại bình tĩnh bà nhắc nhở: “Bây giờ không được gọi là tiểu thư nữa, phải gọi là Tứ Nguyên cơ nhớ rõ.”
Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh biết mình lỡ miệng cúi đầu đáp: “Dạ.”
Nguyệt Hoa chỉ cười không nói nàng biết sau hôm nay thân phận mình thay đổi không còn là tiểu thư nhà họ Hồ mà là chính thê của tứ hoàng tử, không thể dung túng Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh được nữa, để mẫu thân nhắc nhở cũng tốt đỡ hơn khi trở về cung bị người bắt chẹt.
Mẫu thân bày sẵn hương án để Kim sách trên đó, nữ quan đọc lên kim sách Nguyệt Hoa đứng yên lắng nghe, đọc xong nữ quan đưa kim sách cho nàng.
Nàng cúi đầu nhận lấy kim sách một cách cung kính, trang trọng bằng cách đưa lên ngang trán và giao lại cho một nữ quan khác đặt lên hương án như cũ.
Hồ phu nhân mời Nguyệt Hoa ngồi vào ghế, các bà mệnh phụ, thị nữ sắp hàng lạy mừng cô dâu bốn lạy.
Lễ xong, một bữa tiệc được bày ra để khoản đãi những người tham dự , sau đó nàng lên kiệu rước về phủ của hoàng tử.
Phúc Đảm đứng ở chính đường chờ đợi, kiệu hoa tới hắn đi ra rèm mở rộng Nguyệt Hoa bước ra hắn nhìn khuôn mặt nàng môi mỉm cười đúng như hắn nghĩ nàng thật đẹp hắn đưa tay trái của mình ra chờ nàng nắm lấy, Nguyệt Hoa cũng nở nụ cười nàng nắm lấy tay hắn bước ra khỏi kiệu.
Ông hoàng tứ dẫn nàng vào phòng hoa chúc, mọi người xếp hàng thành hai hàng dài dọc theo đường đi, nam phải nữ trái tay cầm giỏ hoa tung vào người bọn họ miệng nói: “Chức mừng Ông hoàng tứ cùng Tứ Nguyên cơ tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp bách niên giai lão” , Nguyệt Hoa mở to hai mắt, nàng bật cười che miệng nghĩ không ngờ tên này cũng biết làm lãng mạn như vậy, Phúc Đảm nhìn nàng cười nhướn mày nói: “Thế nào vui vẻ.”
Nguyệt Hoa giả ho nghiêm chỉnh lại nói: “Cũng tàm tạm.”
Phúc Đảm nắm tay nàng chặt hơn cười vui đi vào động phòng.