Thần Phi Truyện

Chương 106: Vô Đề


Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 106: Vô Đề


Phúc Đảm nghe xong lời Nguyệt Hoa thuật lại, hắn liền cúi đầu xuống nhìn Phúc Yến, nghiêm giọng hỏi: “Phúc Yến là con cố tình gây sự à?
Phúc Yến bị phụ thân hỏi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh không còn một chút máu, rưng rưng đáp: “Dạ, nhưng con không có cố ý, con chỉ! “
“Không cần nói thêm nữa, người đâu mang tam hoàng tôn đi cấm túc, phạt quỳ ba ngày, cũng không cần mang thức ăn đến cho nó, còn con ngựa làm ngũ hoàng tôn ngã mang ra giết đi”, Phúc Đảm cắt ngang lời nói của hắn, còn truyền lệnh xuống cho hạ nhân mang hắn đến hình phòng nhận phạt.

Hình phạt cứ như thế được hạ xuống, Ngô Thị có chút không hài lòng, bàn tay che mặt không khỏi siết chặt một chút, trong lòng thầm oán trách: Ông hoàng xử phạt như thế sao được, giết có một con súc sinh, còn thằng con hoang đó nữa chỉ bị phạt quỳ bỏ ăn, sao lại nhẹ nhàng như thế chứ, ít nhất phải đánh gãy chân nó, như thế mới công bằng cho Phúc Thự của nàng.

Nguyệt Hoa lại khác, nàng có chút đau lòng, tuy không phải do nàng thân sinh, nhưng Phúc Yến cũng là một tay nàng nuôi lớn, tình cảm chẳng khác gì ruột thịt, bây giờ Phúc Yến gây ra họa lớn, nàng không thể nhảy vào xin tha cho hắn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phúc Yến bị người dẫn đi chịu phạt.

Phúc Dung cũng giống Nguyệt Hoa, hắn làm sao nỡ đứng yên nhìn tiểu mập mạp, cùng tiểu mã bị người mang đi chịu phạt được, hắn lôi kéo vạt áo mẫu thân năn nỉ: “Mẫu thân, tam đệ, còn có ngựa của con! “

“Phúc Dung, trở về rồi nói”, Nguyệt Hoa lấy tay che miệng hắn lại, nhẹ lắc đầu nhắc nhở hắn.

Phúc Đảm mặt lạnh quét mắt nhìn Phúc Dung rồi xoay người nói với Ngô Thị: “Vào trong xem thử Phúc Thự tỉnh lại chưa, còn nàng nữa, Thực Nhi trở về Chính viện trước đi, nơi này không còn việc của nàng”, hắn nói xong liền đi thẳng vào trong, Nguyệt Hoa im lặng hành lễ rồi dẫn Phúc Dung trở về.

“Mẫu thân chúng ta mặc kệ tam đệ chịu phạt hả? Còn ngựa của con”, vừa trở về Phúc Dung đã lên tiếng hỏi mẫu thân, hắn không thích cảm giác bất lực này một chút nào, càng chán ghét người bên Trúc Hiên Viện, rõ ràng không phải toàn bộ đều là lỗi của tam đệ, tại sao lại bắt đệ ấy đi còn tiểu mã của hắn nữa nó làm sai cái gì, phụ thân thật bất công, cái gì cũng xử ép huynh đệ bọn họ, Phúc Thự cũng có sai trong đó mà, hắn chán ghét luôn cả phụ thân.

“Phải, Phúc Yến bị phạt cấm túc, còn đỡ hơn bị phạt đánh, con không nhìn thấy phụ thân con ra lệnh giết ngựa à, muốn Phúc Yến giống con ngựa đó sao?” Nói xong, Nguyệt Hoa ngồi đối diện với hắn, đưa tay xoa đầu hắn nói: “Nhưng con đừng lo, ba ngày nhanh trôi qua lắm, ta cho người đi mua chuộc người ở bên đó, ít nhất không làm nó phải chịu đói.


Phúc Dung nghe xong không khỏi ủy khuất, ôm lấy mẫu thân òa lên khóc thét, ngựa hắn nuôi cũng bị giết hết rồi, hắn không muốn đâu, tất cả đều là người xấu, hắn muốn tam đệ cũng muốn tiểu mã trở về lại với hắn, oa, hức, hức! Không muốn đâu.

Nguyệt Hoa ôm lấy Phúc Dung đặt lên chân mình, vuốt ve lưng hắn, dỗ dành hắn nín khóc, bao lâu rồi mới có cảm giác dỗ dành hắn trở lại, Phúc Dung từ nhỏ nghịch ngợm lại hiểu chuyện từ khi hai tuổi qua đi nàng không còn nhìn thấy hắn khóc nhè làm nũng, cho dù chạy té ngã chân đau hay bị đánh mông hắn đều kiên cường không rơi một giọt nước mắt, hôm nay chắc bị uất ức nhiều quá, chịu đựng không nổi rồi.

Phúc Dung khóc đủ rồi, đưa tay lau mặt cho sạch sẽ, nhảy xuống đất cúi đầu nói với mẫu thân: “Con mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi trước, mẫu thân không cần chờ con về ăn, con đi đây”, nói xong hắn cắm đầu chạy về phòng mình, đá rớt giày leo lên giường lấy chăn chùm kín đầu nằm yên trong đó không chịu ló đầu ra.

Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh lo lắng nhìn nhau, Tiểu Quỳnh bước lên một bước lên tiếng: “Nguyên cơ có cần nô tì chạy qua đó nhìn thử không, Đại hoàng tôn hình như! Có chút không ổn lắm.



“Không cần, đỡ ta đứng dậy trước đã, chân ta tê rồi”, Nguyệt Hoa cười gượng nhìn Tiểu Quỳnh nói, Tiểu Quỳnh nghe xong nhanh chóng cúi người đỡ nàng lên ghế ngồi, Nguyệt Hoa thở dài nói tiếp: “Để nó một mình yên tĩnh một chút đi, chuyện ngày hôm nay xảy ra cũng không phải toàn xấu, ít nhất cũng coi như cho bọn nhỏ một bài học, biết cái nào là được, là mất.


“Nguyên cơ ý người là! ” Tiểu Quỳnh không hiểu hỏi lại, Nguyệt Hoa chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, nói: “Ý trên mặt chữ, nghe một lần là được rồi.

À đúng rồi, các ngươi nhớ mua chuộc đám người bên hình phòng, đừng để Phúc Yến chịu đói, thằng nhóc tham ăn, lần này chắc không ăn ít khổ đâu.


“Dạ, nô tì đi ngay”, Tiểu Quỳnh vội vàng đi làm, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Nguyệt Hoa lên tiếng giữ lại: “Tiểu Quỳnh ngươi chờ một chút, ngươi đi ngang qua mã phòng nhớ bảo bọn họ mang đám ngựa con còn lại mang đi giấu hết, đám ngựa đó là một tay Phúc Dung nuôi dưỡng, chết một con không sao nếu chết hết nó sẽ khóc tới thiên hôn địa ám mất.

“Dạ, nhưng nô tì e rằng! Bọn họ sẽ không nghe theo lời chúng ta”, Tiểu Quỳnh lắc đầu nói lại, bên trên truyền lệnh xuống bọn họ dễ gì nghe lời nàng nói.

Nguyệt Hoa thoáng suy nghĩ rồi lại bảo: “Ngươi cứ qua đó, nhớ mang theo vài cái túi tiền, cố gắng đừng để đám ngựa con chết hết, qua chuyện này mang đám ngựa trả lại cho Phúc Dung.


Tiểu Quỳnh cúi đầu rồi chạy đi ngay, Nguyệt Hoa cũng tính trước, nàng sợ bên chỗ Ngô Thị còn ghi hận, ám toán đám ngựa con, như câu “Tiên hạ thủ vi cường”, nàng cũng không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào được, vì tránh con trai đau buồn phòng thủ vẫn tốt hơn.

_________________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.