Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 5: Bắt Ma Thần Vòng
Ngày chú Hạnh làm lễ đã đến, hai giờ chiều hắn xin đi thay thằng Hưng lên Bưởi với lý do kiểm tra công trình chứ thực ra hắn tò mò muốn xem buổi lễ trục vong hôm nay ra sao.
Đến nơi, đã nhìn thấy lễ lạt đàn tràng trang nghiêm bày biện ngay sàn tầng một căn nhà đang xây dở. Theo lời chú Hạnh dặn, đội thợ xây đã tụ tập ở đó, cuốc xẻng trong tay sẵn sàng. Ai nấy khí thế bừng bừng như quyết liều mình xông ra giết giặc vậy. Không biết chú định làm gì mà điều động hết cả đội thợ ra đây đứng chờ. Chừng vài phút sau thì thấy anh Quyết chở chú Hạnh đến. Vừa nhìn thấy hắn chú Hạnh đã toét miệng cười
– Cái Hương vừa điện về đấy. Nó bảo tết này về ở nhà luôn không sang bên đó nữa
– Cháu thấy bảo bên đó công việc cũng tốt lắm mà, sao về làm gì?
– Cái thằng này…, tao cho mày một trận bây giờ. Mày còn không biết làm sao mà nó về à?
Hắn rụt cổ chạy biến. Hương là con gái út của chú Hạnh , hai đứa bọn hắn chơi với nhau từ nhỏ. Lên cấp ba mỗi đứa một trường nhưng cứ hễ rảnh là hắn qua đèo Hương đi chơi, nhiều khi chỉ đi lòng vòng phố phường ăn kem rồi về. Hắn cho rằng hắn cũng thích Hương, chả biết Hương có thích hắn không nữa.
Trên Hương có một chị gái đã lấy chồng và định cư tại Mỹ. Năm đó, tốt nghiệp lớp mười hai xong, Hương qua Mỹ học đại học. Hắn cũng buồn lắm. Trước hôm Hương đi, hai đứa đèo nhau đi ăn chè chia tay nhau. Hương có hỏi hắn: “Hương đi rồi Sơn có nhớ Hương không? Có đợi Hương về không?” Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bảo: “Đi thì cứ đi nhớ làm gì? Mà sao phải đợi lúc nào về thì về”.
Giờ nghĩ lại thấy mình đúng là đầu đất. Bảy năm qua Hương không thèm gọi điện nhắn tin gì cho hắn. Hắn toàn lén lút vào facebook của Hương xem trộm ảnh.
Nàng bây giờ thật đẹp, tự tin, quyến rũ. Có đôi lần hắn đánh liều nhắn tin cho nàng. Đáp lại là sự im lặng hoặc những câu trả lời hết sức lạnh lùng.
Hắn thẫn thờ, có trời mới tin là nàng còn quan tâm đến hắn. Mấy năm nay hắn chẳng thích ai, còn thằng Tùng kều thì cứ chơi bời lông bông cũng chẳng yêu đương tử tế được em nào. Thành ra hai thằng bọn hắn đành tự lập hội FA bền vững.
Trang phục chỉnh tề, các pháp khí bày biện trang nghiêm trước mặt, chú Hạnh bước vào lên hương bắt đầu làm lễ. Vợ chồng ông chủ nhà với đứa con gái út nghiêm trang ngồi đằng sau, anh Quyết với đội thợ xây cũng ngồi lui hết xuống phía dưới. Hắn ngồi bên cạnh anh Quyết. Tiếng chuông thỉnh lên một tràng, âm thanh những câu thần chú bằng tiếng Phạn vang lên trầm bổng đầy uy lực.
Trời lạnh gió thổi vù vù thế mà bỗng nhiên lặng như tờ, ai nấy đều cảm thấy có một luồng khí mạnh mẽ ép xuống khiến mọi người đều không dám thở mạnh.
Đột ngột gió nổi lên, tấm bạt buộc tạm ở cửa sổ để che gió bật tung ra. Luồng gió ào ào thốc vào hất tung hết đồ mã trên bàn, mấy cây nến bị thổi tắt rụi. Bà chủ nhà vội vàng sắp xếp lại đồ lễ, thắp mấy cây nến bị tắt lên. Không khí lạnh xuống đến mấy phần. Mấy người thợ ngồi phía sau thì thầm xuýt xoa.
– Sao mà lạnh thế nhỉ, hôm nay bao nhiêu độ mà lạnh thế?
Gió lồng lộn thổi quanh căn phòng xây dở chưa có cửa, đập vào vách tường phát ra tiếng ù ù. Nền nhà vương rất nhiều cát bị gió hất tung lên bụi bay khắp nơi. Tiếng cốp pha cọt kẹt va vào nhau. Bên tai hắn chợt vang lên tiếng u…u… liên hồi.
Chú Hạnh vẫn bình thản ngồi vững như bàn thạch, âm thanh thần chú bằng tiếng Phạn vẫn vang rền không dứt. Đột ngột con chó của nhà ông bà chủ tru lên từng hồi. Mọi người bất giác đều quay đầu ngó ra ngoài sân nơi con chó đang đứng. Con chó xù đám lông màu vàng trên người lên, mắt nó long sòng sọc như đang nhìn chằm chằm vào vật gì, tư thế chuẩn bị lao lên. Nó ngửa cổ tru lên từng hồi dài. Trong khung cảnh này, tiếng chó tru thật sự làm người ta cảm thấy rất ghê rợn.
Nó sủa những tiếng rất dữ dằn, gầm gừ trong miệng. Cái đuôi dựng đứng lên. Bỗng ẳng… ẳng, nó rít lên thảm thương, quay vòng vòng như đèn cù rồi ngã lăn ra đất dãy dụa. Tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần, ư ử rồi tắt hẳn. Trong miệng và tai nó máu chảy ra. Không ai bảo ai, mọi người như bị cấm khẩu, mặt tái dại, trong lòng run lập cập.
Con bé con gái chủ nhà thấy thế, bật dậy lao ra sân ôm lấy con chó miệng kêu lên thảm thiết
– Bi bi, mày làm sao thế?!!
Chú Hạnh hét lên
– Đứng lại!
Nhưng không kịp, con bé đã ôm con chó vào lòng lay lấy lay để, khóc lóc thảm thiết
– Mẹ ơi, nó chết rồi, chết rồi… hu hu.. sao lại thế này?
Nghe tiếng chú Hạnh quát. Hai vợ chồng ông chủ nhà dường như cũng thấy có gì không bình thường. Bà vợ vội vàng hét lên
– Kệ nó, đi vào đây!
Tiếng khóc im bặt, con bé đứng bật lên, mọi người đều cảm giác có gì đó không bình thường. Khuôn mặt con bé trở nên xanh mét, hai tròng mắt đứng yên không động đậy, rõ ràng là nó mà sao ai cũng cảm giác như một người khác.
Mùi hôi thối phảng phất. Hắn đờ cả người nhìn con bé. Một luồng khí đen đang từ từ chui vào sau gáy. Cả người nó toát ra một luồng khí âm lãnh vần vũ. Chú Hạnh nhíu nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ kiên quyết
Bà chủ nhà ú ớ
– Nó… nó.. sao vậy?
Con bé lừ lừ đi vào nhà hai con mắt nó đỏ nọc, long lên sòng sọc, nó đi thẳng đến chỗ mấy chiếc bàn bày đồ lễ và vàng mã vung tay hất đổ sạch xuống đất. Mẹ nó cuống lên, kéo tay nó, vừa kéo vừa lay vừa gọi
– Linh ơi, tỉnh đi con, con làm sao thế… hu.. hu…
Nỗi hoảng sợ làm cho bà quýnh lên khóc lóc om sòm
– Nó không phải là con bà đâu
Âm thanh lạnh lẽo không mặn không nhạt vang lên. Bà quay sang chỗ chú Hạnh
– Xin thầy… xin thầy… thầy làm ơn làm phúc thầy cứu nó…
Con bé vung tay hất bà ngã chỏng gọng ra đằng sau, thiếu chút nữa thì đè phải ông chồng. Tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt nước mũi, bà mếu máo
– Con ơi, mẹ đây mà… tỉnh lại đi con
Con bé quay ngoắt lại, mắt nó long lên lao bổ về phía bà. Ông chồng vội vàng dơ cái nạng vẫn để bên cạnh lên đỡ. Trong một giây, con bé quay ngoắt sang lao về phía ông chồng. Hai cánh tay mảnh khảnh như hai gọng kèm xiết chặt lấy cổ ông
– Mày chết điiii!
Âm thanh khàn khàn như Atula bị bốn bức tường phản lại vang vang ghê rợn. Ông bố nghẹt thở mặt đỏ lừ khó nhọc thều thào
– Bố … bố đây mà con…
Trên khuôn mặt nó cái lưỡi thè ra tím ngắt. Ôi trời ơi! Đời hắn chưa thấy ai có cái lưỡi dài như vậy, có lẽ phải chạm đến tận cằm. Bà vợ nhìn thấy cảnh tượng đó lăn đùng ra ngất xỉu. Ông chồng hai mắt trợn ngược, đôi bàn tay cố sức gỡ hai tay của con bé ra nhưng dường như bất lực
Chú Hạnh vẫn ngồi im bình thản coi không có chuyện gì xảy ra. Mọi người như hóa đá
Sực trấn tĩnh lại, hắn vội vàng lao đến từ phía sau kẹp chặt cánh tay con bé. Nó buông một tay ra hất ngược một cái, hắn lộn ngược ngã đổ kềnh đầu đập xuống đất đau điếng. Hắn kinh ngạc, con bé trông lẻo khẻo mà cánh tay có sức mạnh hất tung được cả hắn
Như bừng tỉnh, anh Quyết cùng hai người nữa lao lên túm chặt lấy cánh tay nó. Nó vùng lên, mọi người bị hất văng ra, ai nấy đều kinh hãi. Thêm hai người nữa lao đến tổng cộng là năm người thanh niên trai tráng, cố hết sức mới gì được nó xuống.
Ông bố lúc này ôm ngực thở hồng hộc, mặt tái nhợt như xác chết
– Làm loạn thế đủ chưa?
Âm thanh đầy uy hiếp vang lên
Nó quay ngoắt đầu nhìn về phía chú Hạnh chồm lên. Năm người bị nó hất tung ra ngã liểng xiểng. Nhanh như một cơn gió, trong tích tắc nó đã lao sát đến chỗ chú Hạnh. Chú Hạnh vẫn bình tĩnh như không. Tay kiết ấn miệng đọc một tràng tiếng Phạn.
Nó ngã bịch xuống đất như cái bao tải bị vứt trên nền nhà. Không chịu thua, nó bật dậy nhưng chưa kịp cử động thì chân co gập vào, tay vòng ôm chặt lấy hai đầu gối ngồi thu lu. Nó vùng vẫy dậy dụa, nhưng hai cánh tay như dính chặt ôm lấy chân không cử động được
Mắt nhìn thấy nó xông đến chỗ chú Hạnh, tim hắn treo lên đập thình thịch.
Nhưng chưa kịp lao đến ngăn cản thì nó đã bị trói gô ngồi một chỗ. Lúc này hắn mới thở phù một cái
– Ngươi là ai? Sao lại hết lần này đến lần khác hại người?
Giọng chú Hạnh uy nghiêm. Nó ngửa đầu lên trời cười một tràng dài khiến mọi người bất giác rùng cả mình
– Còn chưa biết hối cải
– Tao giết chết cả nhà màyyy!! Nó rít lên
– Ta muốn chừa cho ngươi một con đường sống mà không biết điều. Vậy thì…
– Chuẩn bị đào, đã đến giờ rồi. Chú Hạnh quay sang anh Quyết nói
Anh Quyết đứng bật dậy ngoắc tay với đội thợ dứt khoát ra lệnh
– Làm thôi
Cả đám vội vàng đứng dậy mang theo dụng cụ tiến đến góc cầu thang. Tiếng búa tạ đập vào tường gạch ong ong lên váng cả óc. Một đoạn cầu thang sát đất nhanh chóng bị đập vỡ ra cả mảng. Ngay lập tức hai người tiến vào dùng xẻng xúc hết gạch đá chuyển ra ngoài.
Khoảng nền đất vừa lộ ra, hai thanh niên vạm vỡ nhào vào, cuốc chim bổ uỳnh uỵch xuống nền đất, người đào người xúc, đất và gạch vỡ vội vàng được chuyển ra ngoài. Trong vài phút một cái hố rộng cỡ ngang một mét dài một mét hiện ra. Một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến mọi người phải bịt mũi lại.
Anh Quyết đứng bên cạnh chỉ đạo, mắt thiếu nước thì lồi ra ngoài. Anh nghiêng đầu thì thầm với hắn
– Mịa, ngày thường thúc vào đít mà chúng nó vẫn lề mà lề mề. Hôm nay sao chúng nó làm nhanh thế không biết
– Đào cỡ gần một mét thôi thì dừng lại. Chú Hạnh nhắc
Phía bên này, nó nhìn thấy cả đám người đang hùng hục đào càng lúc càng sâu thì ra sức dẫy dụa. Miệng nó rít lên the thé. Bà chủ nhà sau một lúc chết giấc giờ đã tỉnh lại, co rúm người lui sát vào phía ông chồng, đưa mắt khiếp hãi len lén nhìn nó
– Được rồi, tìm đi. Thấy cục đất đen nào rắn như đá thì đem lại đây
Chú Hạnh vẫn đang ngồi yên lặng cất tiếng.
Anh Quyết gạt mấy người ra, nhảy xuống hố tay trái cầm đèn pin, tay phải dùng một cái bay sắt bắt đầu từ từ bới đất. Cả đám châu đầu ngó xuống. Trời mùa đông lạnh buốt mà ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại
– Đây rồi! Anh Quyết hô lên đầy phấn khích
Người bên cạnh chìa ngay mảnh giấy xi măng ra. Anh Quyết khe khẽ đặt lên trên một hòn đất to cỡ quả trứng gà. Người nọ nhanh chóng chuyển cục đất về chỗ chú Hạnh.
Chú Hạnh dùng tay trái đỡ lấy, tay phải dùng thanh gỗ đập vào cục đất, nó cứ trơ trơ ra. Cục đất đen thui xù xì, xung quanh khí đen đỏ cuồn cuộn xoắn lại không ngừng phát tán âm khí ra xung quanh.
Nó vừa nhìn thấy cục đất được đưa ra thì rú ầm ầm, người giật đùng đùng. Hai con mắt trợn lên long sòng sọc. Chú Hạnh không nói không rằng kiết ấn trỏ vào cục đất, hàng tràng tiếng Phạn âm trầm vang lên, rồi chú quát lên một tiếng, cục đất trên tay bỗng vụn ra như cám đổ xuống thành một đám đất trong lòng bàn tay. Cũng lúc đó người nó rũ xuống, bẹp dí một đống như con chó bị xích cổ, miệng rên hừ hừ.
Hai vợ chồng ông chủ nhà nhìn thấy như thế, dập đầu lạy như tế sao miệng líu lại
– Con Nam mô A di đà phật, con lạy Trời Phật, con lạy Thánh con lạy….
Giọng chú Hạnh dịu lại một chút
– Hồng trần hư ảo, cát bụi rồi trở về với cát bụi, oan oan tương báo đến bao giờ. Buông bỏ tất cả xuống, nhất tâm niệm phật sớm ngày về Tây phương cực lạc.
– Ha ha… ha… Nó ngửa cổ cười một tràng man dại
– Buông bỏ? Thế kẻ khiến tao phải chết thì sao? Tao sẽ khiến tất cả chúng mày cũng chết theo tao!
Nó từ trên mặt đất ngước mắt oán hận nhìn chú Hạnh.
– Không biết hối cải
Chú Hạnh từ từ đứng dậy, luồng khí quanh người trở nên hung mãnh. Tay phải cầm chày kim cang, tay trái cầm chuông, chú từ từ chuyển người vung tay, tiếng chuông rung lên đầy lệ khí, tay chân thành quyền bắt đầu múa võ. Hào quang quanh thân vàng rực tỏa ra những tia vàng sáng chói mắt như những mũi giáo tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Thần chú tiếng Phạn hùng dũng ngân vang. Đây là đầu tiên hắn chứng kiến vũ điệu chuông và chày kim cang trong một buổi làm lễ. Những luồng khí vàng như từng đợt sóng phiêu diêu mà mạnh mẽ đánh thẳng về phía con bé đang rạp trên mặt đất. Nó gào lên như bị cắt tiết. Sau một hồi không thể chịu được nữa thì khóc rú lên
– Xin thầy tha cho con, con không dám nữa…không dám….
Chú Hạnh dừng lại, từ tốn ngồi xuống bắt đầu thuyết pháp
– Mọi chuyện đều có nhân có quả, nhân quả tuần hoàn báo ứng. Kiếp xưa người từng phụ người ta khiến hắn trầm mình xuống sông tự vẫn. Nghiệt duyên này đến nay báo lên thân ngươi. Ngươi đã không biết hối cải còn tạo ra bao nghiệp sát, tội lỗi chất chồng. Nay ta khuyên ngươi hãy biết sám hối, buông bỏ tất cả nhất tâm niệm phật sớm ngày siêu sinh Tịnh độ. Hãy rũ bỏ mọi hận thù lên thuyền Bát nhã về Tây Phương. Nếu không, hồn phi phách tán chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nó cúi rạp đầu trên mặt đất
– Con đã biết tội lỗi của mình, nay xin thầy mở lượng từ bi giúp con lên thuyền Bát nhã. Từ nay con xin được tu tập đến khi đắc thành. Đời sau hóa sinh thành người thì xin cứu nhân độ thế để chuộc lại tội lỗi.
Chú Hạnh chỉnh sửa lại quần áo ngồi nghiêm trang trước đàn tràng, tay kiết ấn miệng lầm rầm niệm thần chú.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, cả căn phòng trong chốc lát biến thành một cảnh giới khác, luồng điển quan sáng lòa rọi xuống căn phòng, từ trên không tiếng nhạc du dương, mùi hương trầm thơm ngát lan tỏa. Một con thuyền trắng có nhiều quan quân đang trèo thuyền từ từ hạ xuống trong không trung, dải cầu hạ xuống một vị quan đầu đội mũ cánh chuồn bước ra đưa tay tiếp dẫn.
Luồng khí đen từ trên đỉnh đầu của con bé thoát ra ngoài hiện nguyên hình hài là một người con gái tiều tụy, ăn mặc rách rưới. Từ trên không một chiếc áo trắng dài chụp lên người cô ta. Trong giây lát, cô gái trở nên tươi đẹp tỏa hào quang sáng trắng. Cô gái từ từ bước lên thuyền Bát nhã. Trước khi đi cô gái còn quay về phía chú Hạnh cúi đầu lạy ba cái. Chiếc thuyền màu trắng tỏa ra luồng khí vàng dịu vô cùng an lạc, dần dần bay lên cao và mờ hẳn trong không gian
Linh ảnh kỳ ảo biến mất, căn phòng lại như cũ hiện ra. Ngoài hắn ra, chả ai nhìn thấy gì, mọi người vẫn đang chăm chú theo dõi chú Hạnh.
Lúc này con bé người bỗng oặt ra, đổ ập xuống mặt đất mê man bất tỉnh. Bà mẹ lao đến ôm lấy nó khóc sướt mướt. Chú Hạnh lễ tạ kết thúc khóa lễ, quay người lại ra hiệu đưa con bé tới gần. Một tay chắp trước ngực một tay kiết ấn khoán khoán vài vòng trên ấn đường con bé. Xong việc chú kêu đưa nó về gian nhà tạm phía bên phải.
Mọi người lục tục đứng dậy thu dọn, dường như cơn choáng váng tâm lý vẫn chưa hết. Cả đám thì thầm bàn tán
– Lần đầu tiên tao chứng kiến một vụ ghê thế này đấy
– Khiếp thật, thầy này công nhận cao tay, không thì có mà bị nó vật chết
– Tao cũng nghe nhiều người kể mấy chuyện kiểu như thế này rồi mà chẳng tin, giờ thì không tin cũng chẳng được
– Mà sao lúc ấy nó khỏe thế. Thật chứ, người thường làm sao mà một lúc hất văng được cả mấy người bọn mình nhỉ
– …
Vợ chồng ông chủ nhà, vẫn còn run run pha chè mời chú Hạnh. Chú Hạnh dặn dò lấy nước gừng để con bé uống cho lại người. Hai người rối rít, bao nhiêu từ ngữ có thể biểu đạt được tấm lòng biết ơn với chú Hạnh thì đều đem ra hết.
Hắn ghé mông ngồi bên cạnh hỏi chen vào một câu
– Chú ơi, cái cục đất lúc nãy là gì vậy ạ?
Anh Quyết cũng chen vào ngồi bên cạnh nghển mặt lên hóng chuyện
– Cháu cũng không hiểu, cái cục đất đấy cái gì mà cứng như đá vậy?
Chú Hạnh từ tốn trả lời
– Nó được gọi là Hắc Huyết. Đây là oán khí của ma thần vòng tích tụ lại, nó tụ lại khoảng ba thước dưới mặt đất nơi có kẻ treo cổ tự tử. Do oán khí nặng nề nó sẽ tụ lại thành một cục đất màu đen cứng rắn. Thời gian càng lâu màu càng đen và càng rắn. Nếu lập đàn làm phép mà không lấy được nó lên thì chỉ tốn công vô ích. Vong hồn sẽ mãi lẩn khuất tại nơi mà Hắc Huyết đọng lại.
Không biết từ bao giờ cả đội thợ cũng đã tụ lại ở đây há miệng ra nghe. Cả đám “À” lên một tiếng kinh sợ
– Thì ra là vậy
– Thảo nào, các thầy lần trước giải mãi mà không được
Vợ chồng ông chủ nhà ra sức giữ chú Hạnh lại ăn bữa cơm. Chú Hạnh từ chối vì nhà còn có việc. Anh Quyết đèo chú Hạnh về.