Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 49: Tìm Được Chìa Khóa Cuối Cùng


Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 49: Tìm Được Chìa Khóa Cuối Cùng


Sáng ngày hôm sau, mọi người đã chuyển bị đầy đủ tụ tập ở nhà Giáo sư Lê. Lần này có thêm thầy Vũ. Dường như tối qua các thầy đã bàn bạc xong xuôi, cũng chuyển bị không ít đồ nghề.

Bảy người lên xe xuất phát về phía Hoàng Thành. Thầy Giáp hôm nay dáng vẻ phấn chấn, bừng bừng khí thế. Hắn tò mò hỏi.

– Hôm nay tinh thần của thầy rất vui vẻ. Có phải là bấm được quẻ rất tốt phải không ạ?

– Phải… phải đấy. Thầy Giáp hạ giọng thì thầm với hắn.

Đến cửa hầm, Tùng kều nhanh chóng lôi dụng mở khóa ra thao tác gọn gàng mở được ổ khóa. Cả đám người lẹ làng chui vào, đóng cửa khóa cửa lại y như lúc ban đầu. Theo bậc cầu thang chật hẹp đi xuống tiến vào một căn hầm tối tăm bít bùng vô cùng ẩm ướt. Hắn, Tùng kều và anh Vĩnh lôi quốc chim, đục, xẻng ra bắt đầu đào bức tường phía đối diện lối vào. Đất ở đây khá rắn chắc, ba người bọn hắn mướt mồ hôi, tiếng cuốc chim bổ vào tường đất huỳnh huỵch, tiếng gạch đá rơi xuống sàn rầm rầm váng cả tai. Thầy Giáp đang ngồi xổm trông cực bệ rạ trên nền đất, làu bàu nói

– Đào gì mà lâu thế, chúng mày không nhanh lên tao đau hết cả chân rồi.

– Thầy cứ tưởng dễ lắm à, hay thầy đến đây mà đào. Anh Vĩnh vừa thở phì phò vừa nói.

– Thế thì chúng mày cũng đào khe khẽ thôi chứ, đau hết cả đầu.

Thầy Giáp gân cổ lên nói át cả tiếng cuốc chim đang bổ thình thịch. Giáo sư Lê tức quá, giơ chân đá cho thầy Giáp một cái mắng.

– Ông cứ đòi đi theo làm gì, giờ lại ngồi đấy mà lèm bèm. Dậy mà đào cho nó nhanh.

“Cạnh” một tiếng, mọi người đang hăng hái cãi nhau dừng hết lại. Cái xà beng trong tay hắn chạm phải vật cứng như đá phát ra âm thanh khô khốc. Hắn dừng tay, dùng cái bay xây bới đất ra, phía dưới lộ ra một miếng đá trắng trạm nổi hoa văn. Cả đám người lúc này đã nhào đến chúi đầu quan sát.

– Đào mở rộng ra. Thầy Hùng nói rồi lui lại phía sau.
Ba người bọn hắn dùng đục phá đất, chả mấy chốc lộ ra một khoảng đá trạm trổ trang trí cầu kỳ.

– Có vẻ giống cửa đá, đào… đào tiếp. Thầy Giáp phấn khởi giục.

Một lúc sau, đất đá được gạt hết xuống lộ ra một cánh cửa đá. Bên trên trang trí hình rồng vờn mây. Phía dưới là cả đàn cá sấu đang bơi lội.

– Tại sao có nhiều cá sấu với rồng thế nhỉ. Hắn lẩm bẩm.

– Thời Hùng vương, con rồng được hình dung qua con vật có thân dài, nhiều vẩy như con cá sấu. Hình tượng con cá sấu giống rồng là mô típ trang trí phổ biến trên đồ đồng thời Đông Sơn. Có thể ảnh hưởng văn hóa này vẫn tiếp nối đến thời Đại La thành. Giáo sư Lê nói.

– Rồng rắn gì cũng mở ra xem bên trong có cái gì. Thầy Giáp chen mồm vào nói.

– Mà mở làm sao?

Hắn vừa hỏi vừa dùng tay dò lần cửa đá. Chả có chỗ nào để bấu víu hay làm điểm tựa để mở được cửa. Chắc phải có cơ quan ở đâu đó. Bọn hắn tìm kiếm cả nửa ngày trời cũng không phát hiện ra điểm gì khác biệt. Chán nản, cả đám người tụ tập ngồi giữa căn hầm thì thầm bàn tính. Thầy Giáp nhăn nhó.

– Sao mọi người bàn gì mà lắm thế nhỉ. Theo tôi thấy cứ đẩy mà vào thôi chứ cơ quan đoàn thể gì mà lắm thế.

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói vừa rồi đã thấy thầy Giáp đứng dậy hùng hổ đi về phía cửa đá ghé vai vào hì hục đẩy. Cả đám rú lên hốt hoảng.

– Ấy… ấy… đừng… nhỡ có cơ quan

– Ôi giời, xụm lưng bây giờ!!!

– Thầy làm cái gì đấy, đừng phá nữa thầy ơi…

– Dừng lại đi…

Chưa kéo nổi thầy Giáp ra khỏi cánh cửa đá thì những tiếng ken két ầm ầm vang lên. Cánh cửa đá từ từ bị đẩy mở vào phía trong. Thầy Giáp thấy vậy cười rú lên khoái trá

– Ơ thế mà được này… cứ làm bừa đi một cái mà lại được… còn không lại đây mà đẩy đi.

– Ô! đúng là chẳng may chó… à mèo… ngáp phải ruồi. Giáo sư Lê há cả miệng.

Bọn hắn tì vai vào đẩy, cánh cửa đá nặng nề chẫm rãi mở ra. Nhìn xuống bên dưới cánh cửa có bi đá và một cái rãnh sâu trên mặt sàn. Nhìn vào độ dốc của cái rãnh cùng hệ thống bi đá ở đây, hắn đoán chắc hẳn phải có cơ quan để mở, đóng cánh cửa này. Vậy tại sao bọn hắn lại đẩy được vào dễ dàng vậy. Nhìn quanh các bức tường bên cạnh, hắn phát hiện ra một miếng đá cỡ mỗi chiều khoảng hai mươi centimet đã vỡ nát thụt vào trong vách đá.

– Cái này cứ như cơ quan để mở cánh cửa này ý nhỉ? Nhưng mà sao lại bị vỡ nát? Tùng kều thắc mắc nhìn hắn hỏi.

– Có khi nào đã bị phá từ trước rồi? Hắn cũng thấy thắc mắc vô cùng.

Một đường hầm âm u không có ánh sáng kéo dài, bọn hắn bám đuôi nhau lò dò tiến vào. Ánh sáng đèn pin loang loáng quét trên sàn đá, và vách tường. Trên vách đường hầm rất nhiều hoa văn họa tiết cá sấu đang rẽ nước bơi về phía trước. Nếu xét về phương hướng của đàn cá sấu này và đàn cá sấu ở đường hầm phía cái giếng bên kia thì hình như bọn chúng đang cùng bơi về một điểm.

An toàn vượt qua đường hầm tối mịt và một cái cửa vòm thấp lè tè, bọn hắn tiến vào một căn phòng nhỏ chất đầy đồ cổ, chen lẫn giữa những chai bình, đồ đồng tinh xảo là những hòm đá quý đủ sắc màu. Thầy Giáp mắt sáng ngời hỏi hắn.


– Mày xem xung quanh đây có gì bất tịnh không?

– Không có ạ. Mà chúng nó đi đâu hết rồi nhỉ? Hắn lẩm bẩm.

Xem xét xung quanh không có gì khả nghi, bọn hắn lại lần mò đi tiếp theo hành lang phía trước. Càng đi hắn càng cảm thấy rờn rợn, gai ốc nổi lên khắp người. Sau gáy hắn lạnh ngắt, cảm giác như có hàng chục con mắt ẩn nấp đằng sau các bức tường đang nhìn chằm chằm vào đám người bọn hắn. Lần này bọn hắn tiến vào một căn phòng rộng mênh mông hình bát giác. Thầy Giáp bỗng rú lên.

– Ôi giời ơi, ôi giời ơi… cá Sấu…, chúng nó mà… bò lên đây là chết toi bây giờ.

Căn phòng trũng xuống ngập nước, bên dưới nước những con cá sấu há ngoác miệng với hàm răng nhọn hoắt như đang chuyển bị cắn xé con mồi. Con mắt chúng phát quang xanh rực. Cả đám đứng im bất động, nếu cái đám kia mà phát hiện ra, chúng nó rùng rùng bò lại đây thì chạy đâu cho thoát. Còn đang tính kéo nhau chạy ngược trở lại thì thầy Hùng cất giọng trấn an.

– Đừng sợ, cá sấu đá đấy.

– Cá sấu đá? Ừ mà cá sấu đá thật này. Thầy Vũ nói.

Bọn hắn giờ mới dám tiến lại gần nhòm ngó quan sát. Quả thật là một đàn cá sấu đá điêu khắc cực kỳ có thần. Bọn chúng như đang im lìm ẩn thân trong nước đợi mồi. Màu sắc hình dáng, chi tiết cực kỳ giống thật. Lại thêm đôi mắt xanh lập lòe trong bóng tối. Giữa căn phòng, một con cá sấu to nhất đang nhô đầu lên khỏi mặt nước. Miệng há to ra đang ngậm vật gì đó. Không gian ở đây quá tối, thêm luồng âm khí mỗi lúc một dày như hút hết ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin. Khoảng cách lại khá xa, bọn hắn không nhìn thấy rốt cuộc là nó đang ngậm cái gì.

– Liệu có phải vật trong miệng con cá sấu đó là vật chúng ta cần tìm không nhỉ. Giáo sư Lê nói.

– Để bọn con thử vào đó xem. Anh Vĩnh nói.

– Cẩn thận đấy. Đây cũng là một trận Thiên môn không tầm thường đâu. Thầy Hùng nhắc.

Anh Vĩnh cẩn thận đo đạc lẩm nhẩm tính toán rồi kéo hai thằng bọn hắn theo. Thoạt trông đám cá sấu này tưởng như nằm ngang dọc chả theo thể thống gì, nhưng thực ra bọn chúng được xắp xếp có chủ ý. Bọn hắn len giữa những con cá sấu tiến vào trung tâm căn phòng. Càng đi nước càng ngập cao, lúc này đã đến ngang thắt lưng. Mải tiến về phía trước cả ba không hề để ý, đằng sau lưng khí đen đã đùn lên che kín tầm mắt, xung quanh âm khí bắt đầu lẩn khuất.

– Sao nhìn gần mà đi xa thế nhỉ. Tùng kều lẩm bẩm.

Anh Vĩnh dừng lại ngó nghiêng lẩm nhẩm tính toán rồi kêu lên.

– Lạ thật, anh tính đúng rồi mà tại sao vẫn ở chỗ này.

Lúc này hắn mới để ý, bọn hắn hì hục lội nước một hồi mà vẫn quanh quẩn chỗ đuôi con cá sấu ở đằng này. Nhìn sang bên cạnh và đằng sau, âm khí đã đen kịt che phủ tầm mắt. Bọn hắn như rơi vào một màn sương mù đen không nhìn thấy lối ra. Trong màn sương đen chỉ còn thấy mắt những con cá sấu xanh lè chập chờn.

– Đi sát vào nhau, cẩn thận không lại bị tách ra. hắn nói.

– Anh tính lại đi xem có chuẩn không. Tùng kều cất giọng lo lắng.

– Anh tính chuẩn rồi mà, lúc mình theo hướng này đi vào thầy cũng có nói gì đâu.

Ở phía trên, bốn người đang quan sát ba bọn hắn tiến vào trận đồ. Đi cũng sắp đến chỗ con cá sấu ở trung tâm rồi mà sao bọn nó cứ loanh quanh, thẫn thờ mãi ở một chỗ. Lúc thì rẽ trái, lúc rẽ phải rồi lại quay trở về chỗ cũ.

– Bọn trẻ làm gì thế nhỉ? Thầy Vũ hỏi, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ.

– Cái lũ kia y như mù vậy. Này đi thẳng điii… Thầy Giáp hét lên.

Chẳng thấy ai trả lời, dường như bọn chúng không nghe thấy gì, vẫn cứ loanh quanh đi lại.

– Không xong rồi… Thầy Hùng vỗ trán kêu lên.

– Sao? Có chuyện gì? Giáo sư Lê hốt hoảng hỏi.

– Trận này không còn là trận Thiên môn nữa rồi. Ban đầu nó đúng là trận Thiên Môn.  Trận Thiên môn này đã bị phá, người phá trận đã bày đè lên trận Vân môn, lợi dụng tà khí, âm binh ở trong này để giữ trận. Cửa vào, cửa ra cũng khác. Sao tôi lại có thể không nhìn ra chứ. Thầy Hùng kêu than.

– Bây giờ làm sao? Thầy Vũ lo lắng hỏi.

– Bọn chúng vào nhầm cửa rồi, sẽ loanh quanh ở trong đó không thể ra được. Chúng ta nhìn từ đây thì mọi chuyện rất bình thường, nhưng chỉ cần không tìm đúng cửa mà đi vào trong trận thì mây đen sẽ che phủ tầm mắt không nhìn được đường. Một chốc nữa âm binh phát động thì khó mà thoát.

– Phải vào đó đưa chúng nó ra. Giáo sư Lê kiên quyết nói.

– Bây giờ phải vào đó đánh bại được tám thần và mười hai tướng để phá trận mới đưa chúng nó ra được. Giờ mình tính đúng cửa thì vào được, ra được nhưng không thể biết chúng nó đang ở đâu trong trận. Thầy Hùng nói.

Thầy Hùng, thầy Vũ quyết định tiến vào trận pháp. Trước khi đi thầy Hùng dặn dò thầy Giáp và Giáo sư Lê. Hai người giữ bùa hộ thân, ở lại trên này cho an toàn. Vừa mới bước chân xuống nước, Giáo sư Lê đã lao vội theo.

– Tôi muốn đi cùng, ở đây đợi sốt ruột lắm.

– Này… này… ở lại đây đi…

Thầy Giáp cuống lên hét, nhưng chả còn ai nghe thấy gì nữa rồi. Họ đã lội nước tiến vào giữa đàn cá sấu.


– Cái đồ dở người, đi theo chỉ tổ vướng chân vướng tay. Không ở lại trên này với mình.

Thầy Giáp lấm lét ngó ngiêng xung quanh, trong lòng thấy hơi rờn rợn. Không gian tối đen, đường hầm sau lưng không một luồng sáng tỏa ra khí lạnh vù vù. Đằng trước mặt sáu người vẫn theo hướng của mình mà đi.

Bỗng những tiếng rầm rập như tiếng bước chân cả đoàn người đang chỉnh tề bước đi vang lên ngay phía đường hầm sau lưng. Thầy Giáp rụt cổ lo lắng quay đầu nhìn ngó. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Chết rồi… chuyến này thì toi rồi. Không phải là âm binh trong mồm cái lão Hùng đấy chứ. Cái thân già này ở đây một thân một mình có khi nào chúng nó… chúng nó ăn thịt mình trước… Thầy Giáp hoảng hốt mắt đảo như rang lạc, thầm suy nghĩ trong lòng rồi gào ầm lên.

– Đợi… đợi tôi với… đi gì mà nhanh thế.

Lội nước ào ào theo hướng mà ba người thầy Hùng vừa đi, thế nào mà càng đi càng thấy mây đen che kín mắt. Thầy Giáp rên rỉ.

– Thế này là thế nào? Mình đã canh đúng hướng các lão ấy đi rồi mà sao giờ lại lạc…

Đứng im một hồi suy đi nghĩ lại, thầy Giáp lầm bầm.

– Có đi nữa cũng không thấy đường, chi bằng leo tạm lên lưng một con cá sấu ngồi yên đây đợi lão kia, lão ấy phá được trận thì ra thôi.

Nói là làm, thầy Giáp bám vào lưng con cá sấu leo lên ngồi chồm hỗm trên đó, lôi lá bùa thầy Hùng đưa cho ôm khư khư trước ngực. Trong lòng thầy Giáp run lên từng chập dữ dội. Lập cập, luống cuống ngồi dịch lại gần phía đầu con cá sấu. Trong màn sương đen kịt, đôi mắt con cá sấu phát ra ánh sáng xanh lét. Thầy Giáp rạp người về phía đầu nó soi đèn quan sát rồi hét lên sung sướng, hai mắt lão sáng ngời

– Ôi mẹ ơi!!!… là đá quý… không biết có phải là dạ minh châu trong truyền thuyết không nữa?

Hai hốc mắt con cá sấu được khảm vào hai viên đá trơn bóng trong suốt, phát ra ánh sáng xanh lục trong vắt. Thò tay mò tìm con dao gập từ cái túi đeo bên người. Thầy Giáp quên biến cả đám âm binh đang rẽ nước ào ào tiến vào chỗ này, chú tâm dùng hết sức nạy viên đá ra.

Cần phải nhanh tay mà lấy, không đám kia đuổi đến nơi rồi, có chết cũng phải lấy được đồ – thầy Giáp thầm nghĩ trong lòng, thao tác càng lúc càng nhanh hơn. Sau một hồi cả hai viên đá đã bị cạy ra nằm yên trên lòng bàn tay thầy Giáp tỏa ra màu xanh lục trong suốt. Thầy Giáp cười ha hả, đưa hai viên đá áp lên mắt nhe răng nói.

– Dọa tao à… này thì dọa… ông móc hết mắt chúng mày ra.

Phấn khởi nhét hai viên đá to bằng quả trứng chim cút vào túi thầy Giáp bò như thạch thùng bám trên lưng con cá sấu tụt lui dần xuống. Phát hiện ra điều gì đó không bình thường thầy Giáp ngẩng đầu soi đèn nhìn về phía trước. Màn khí đen kịt đã tản ra phát lộ một khoảng không gian nhìn rõ quang cảnh mấy con cá sấu đá im lìm  trên mặt nước. Tiếng đoàn người rẽ nước tiến lại đây cũng đã im bặt.

Nằm yên một hồi, thấy xung quanh hoàn toàn yên ắng không có bất kỳ động tĩnh gì. Thầy Giáp ngồi nhổm lên, tháo giầy ra, dùng dây dây buộc hai chiếc lại với nhau rồi treo lủng lẳng trên cổ. Xắn cao ống quần, thầy Giáp lội bì bõm về phía mấy con cá sấu đằng kia, nước dâng đến trên đầu gối, bước đi mỗi lúc một khó khăn. Chả hề gì, lúc này thầy Giáp đang nhìn chằm chằm vào mắt mấy con cá sấu.

Sau khi tiến hành thuận lợi thu hoạch mấy viên đá nữa, thầy Giáp phát hiện ra màn sương đen lại tản ra một đoạn. Thầy Giáo ngửa đầu lên trời cười khoái trá.

– Ha… ha… đúng là trời không phụ lòng người… đúng là tổ đãi… tổ đãi…

Còn đang mải cười, thầy Giáp im bặt khi phát hiện có tiếng bước chân lội nước đang tiến lại gần đây. Khẽ khàng leo lên lưng một con cá sấu nằm ép người xuống, thầy Giáp thò đầu len len quan sát.

– Là thằng Sơn, sao nó lại ở đây một mình, hai thằng kia đâu rồi. Thầy Giáp lầm bầm trong ruột.

Ba bọn hắn gặp phải làn sương mù đen kịt, càng đi càng không thấy đường. Trong lúc bối rối, tuyệt vọng vì không tìm thấy đường ra. Đột nhiên bốn phía vang lên tiếng bước chân thình thịch, thành hàng lối bắt đầu lội xuống nước. Âm khí mỗi lúc một dày đặc khiến ba người bọn hắn rét buốt run cầm cập. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tiếng vũ khí xé gió vụt về phía bọn hắn. Đang hoang mang hoảng loạn, Tùng kều chới với rồi bị lôi tuột xuống dưới mặt nước. Hắn và anh Vĩnh phải ra sức kéo mới lôi được Tùng kều từ dưới nước sau màn sương đen kịt lên. Tùng kều lắp bắp, miệng phun ra đầy nước.

– Tao bị… chúng nó… kéo chân…

Chả nói chả rằng, bọn hắn lôi nhau chạy, càng chạy càng chẳng thấy đường. Một hồi quay lại chả còn thấy ai ở bên cạnh mình. Tiếng lội nước càng gần, hắn lo lắng cảnh giác vừa chăm chăm nhìn vào màn sương trước mặt vừa tìm chỗ giật lùi lại phía sau. Trong không gian bít bùng vang lên một tràng cười man rợ khoái chí.

Mọi tâm chí, sức lực của hắn dồn cả về phía trước mà không hề đề phòng phía sau đang có gì rình rập. Từ phía sau, một cái bóng bay lên đeo trên lưng hắn, hai cẳng tay kẹp chặt vào cổ hắn. Hắn hoảng hốt hét ầm ầm ra sức vùng vẫy. Lưng hắn bị vật gì đó rất cứng đập vào đau điếng. Một giọng nói âm u cất lên.

– Kêu… cái… gì… mày chạy đâu cho thoát.

Hắn đứng im bất động như trời trồng, mồ hôi túa ra lạnh ngắt sống lưng. Hắn sợ đến nỗi không dám thở, trong lòng hoang mang tột cùng. Thoáng qua trong đầu hắn, liệu mình sẽ chết thế nào. Chắc là bị rút linh hồn từ luân xa năm sau gáy, hay nó sẽ nhập thẳng từ luân xa bảy ở đỉnh đầu rồi dìm mình. Có khi nào sẽ phát điên đập đầu vào đá đến chết. Ruột hắn như bị bóp chặt lại, rối loạn, không suy nghĩ nổi vấn đề gì nữa.

Hình như có gì đó sai sai. Cái cẳng tay này sao quen quá vậy. Hắn kìm cơn sợ hãi từ từ gắng sức quay ngiêng đầu về bên phải. Mặt thầy Giáp đang kề sát mặt hắn. Hàm răng sâu nhe ra cười khoái chí. Hắn vùng mạnh một cái hất thầy Giáp ngã ùm xuống nước hét ầm lên.

– Thầy… thầy không còn việc gì à… mà dọa con suýt chết.

– Vụ ở đền Lũng… quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Thầy Giáp nghiến răng nghiến lợi nói.

– Đúng là thù dai nhớ lâu. Hắn lầm bầm.

– Chúng nó đâu hết rồi? Thầy Giáp hỏi.

– Chạy mỗi đứa một hướng, giờ lạc nhau rồi ạ.

Hắn vẫn còn cơn bực, vừa nói vừa làu bàu. Ngẫm nghĩ một lát hắn híp mắt nhìn vào đũng quần thầy Giáp nghi ngờ. Vừa nãy rõ ràng có vật cứng đập vào lưng hắn đau điếng. Tuổi này của thầy Giáp, lấy kim khêu còn không ra chứ đừng nói là cứng như đá. Nhìn ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm của hắn, thầy Giáp chụm chân lấy hai tay che bộ hạ trợn mắt nói.


– Có gì mà phải nhìn. Mày không có hay sao?

– Thầy không bình thường đâu nhá. Thái độ rất lén lút. Có phải thầy dấu cái gì ở đó phải không? Hắn hầm hừ nói.

– Làm gì có cái gì. Không tin mày lại đây tao vạch ra cho mà xem. Biết hắn không dám thầy Giáp càng già mồm.

Thôi bỏ đi, hắn phất tay nói rồi lội nước đi về phía trước, thầy Giáp vội bám theo sau. Hắn ngạc nhiên, sao chỗ này sương đen lại rẽ ra? Thầy Giáp ở đằng sau cười ặc ặc. Quay đầu lại, hắn thấy thầy Giáp đang dùng dao cạy mắt con cá sấu.

– Thầy làm cái gì đấy? Đừng có đụng vào lung tung. Hắn hét lên.

Không kịp nữa rồi, hai viên đá xanh lục đã nằm trọn trong lòng bàn tay thầy Giáp. Hắn nhìn xung quanh cảnh giác. Ngoài dự đoán của hắn, không có gì đổ vỡ hay sụp xuống chỉ có một khoảng sương đen lại rẽ ra lộ đường đi.Ngạc nhiên hắn quay lại định hỏi, thì thấy thầy Giáp đang lén lút nhét hai viên đá xanh vào tận phía trong quần. Hóa ra là vậy, cái thứ cứng như đá đập vào lưng hắn… 

– Giờ thầy còn chối không, đưa đây cho con. Hắn gằn giọng.

Thầy Giáp đang lúi húi nhồi nhồi nhét nhét, giật bắn mình ú ớ.

– Đâu? Đâu? Cái gì?

– Có cần con thò tay vào lấy không? Chẳng may mạnh tay túm phải thứ gì thầy tự chịu đấy nhé. Hắn hạ giọng nói.

– Ấy… thôi đừng!

Thầy Giáp nói rồi phụng phịu thò tay vào trong quần móc ra cả đống các viên đá xanh lục trong suốt. Hắn kinh ngạc, thầy nhét nhiều thế này không sợ chúng nó chèn chết con gà trong chuồng à. Thầy Giáp điên tiết đập bộp một cái lên đầu hắn.

– Cả tối hôm qua tao phải lấy vải tự khâu một cái túi đằng trước cái quần đùi bên trong đây này. Thầy Giáp nói rồi vỗ vỗ vào bụng dưới.

– Hôm qua tao quan sát rồi, kiểm tra rất kỹ nhưng đồ lót bên trong không có kiểm tra. Kiểu gì cũng mang ra được. Mày cứ cầm tạm hộ thầy, lúc nào ra khỏi đây đưa lại, chứ chúng nó nặng quá cái chun quần đùi không giữ được cứ tụt xuống. Thầy Giáp nói tiếp.

– Thầy vẫn chưa sợ à? Chốc con giao lại cho Giáo sư Lê. Đồ này không lấy được.

Thầy Giáp điên tiết đuổi theo cứ nhè đầu hắn mà đánh bồm bộp, miệng liên tục mắng hắn. Chừng như đã mỏi tay, thầy Giáp chán nản uể oải lội nước đi theo sau hắn. Tiến đến gần một con cá sấu, hắn rút dao ra cạy hai con mắt của nó. Thầy Giáp gào lên.

– Sao mày lấy thì được mà không cho tao lấy.

– Tại con phát hiện ra, khi thầy cạy mắt chúng nó ra thì sương đen lại tan đi một khoảng.

Thầy Giáp lúc này mới để ý xung quanh, nhớ lại mọi sự kiện từ đầu đến giờ thì vỗ đùi .

– Ờ đúng rồi, chúng nó tan đi thật. Cậy… cậy tiếp đi. Thầy Giáp giục.

Ba người thầy Hùng, thầy Vũ, Giáo sư Lê vừa đi vừa quan sát. Tà khí mỗi lúc một dày. Đến cửa Cảnh thầy Hùng quyết định phá từ đây phá đi. Lôi hết các đạo phù ra cầm trên một tay. Một tay kiết ấn thỉnh các Tổ thì đột nhiên đất dưới chân rung lên làm ba người lảo đảo đứng không vững. Đến khi đã yên ổn đứng lên, thầy Hùng thảng thốt.

– Tại sao cửa này lại bị phá? Còn chưa làm gì mà?
Thầy Hùng nhíu mày suy nghĩ cũng không ra đáp án.

Tiếp tục di chuyển đến cửa tiếp theo, còn chưa xắp xếp xong thì mặt đất lại rung lên. Cửa tiếp theo lại bị phá. Thầy Hùng há hốc miệng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần đầu tiên trong đời ông phá trận Bát môn mà gặp sự việc như thế này. Chả biết làm sao, ba người lại tiến về phía trước. Các cửa cứ tự động lần lượt bị phá không lý giải nổi. Một lúc lâu sau, màn sương đen nhạt đi tan dần ra, cả đám người ngơ ngác nhìn nhau. Cả trận Vân môn cứ thế mà bị phá. Nước lập tức rút xuống. Anh Vĩnh với Tùng kều đứng ngay trung tâm trận đồ ngơ ngác nhìn bốn phía rồi reo ầm lên khi thấy hắn và thầy Giáp, rồi lại gọi thầy Hùng ơi ới.

Mọi người tụ tập lại chỗ con cá sấu to nhất giữa căn phòng đá mênh mông. Cái miệng nó như cái thúng ngoác ra bên trong ngậm một viên đá trắng đường kính cỡ ba mươi centimet. Thầy Hùng vẫn chưa qua cơn ngạc nhiên thất thần nói.

– Không hiểu tại sao trận lại tự phá?

– Thế không phải thầy và thầy Vũ cùng phá trận ạ? Anh Vĩnh kinh ngạc hỏi.

– Không phải chúng tôi. Thầy Vũ đáp.

– Là đây… là thằng già này phá. Ông học cả mấy chục năm chưa chắc đã phá trận nhanh bằng tôi.

Thầy Giáp vỗ vỗ vào cái ngực lép kẹp đang ưỡn ra tinh tướng nói. Mọi người quay hết về phía thầy Giáp trố mắt ra nhìn. Cái lão này thì từ khi nào biết phá trận. Xem ra nhìn người cũng không thể chỉ dựa vào bên ngoài.

– Ông làm thế nào phá được trận này. Giáo sư Lê mở to mắt nhìn thầy Giáp hỏi.

– À… thì… cũng không có gì ghê gớm.

Thầy Giáp khua môi múa mép kể lại quá trình ăn trộm mắt cá sấu. Tất nhiên trong lúc kể phải lờ đi mục đích thật sự ban đầu của mình.

– Mọi việc là tình cờ… hoàn toàn tình cờ… Thầy Giáp nhắc đi nhắc lại.

– Mà sao tự dưng ông lại tình cờ cạy mắt chúng nó ra?

– À… à… lúc đó tự dưng làm vậy thôi. Thầy Giáp lắp bắp.

– Không phải là ông định thó, cất làm của riêng thì tình cờ phát hiện ra đấy chứ? Đâu hết rồi? Giáo sư Lê quát.

– Ông đừng có khinh người quá đáng. Lại đây mà lục, ông mà không tìm ra thì đừng trách tôi. Thầy Giáp già mồm cứng họng nói.

– Con cầm hết rồi. Hắn chen miệng vào nói.

– Thì ra là vậy, người bày trí trận này thật là một cao thủ. Dựa ngay trên trận pháp cũ gắn thêm đá vào thì biến thành trận pháp khác, sai sử được cả âm binh cũ của trận này. Thầy Hùng thán phục nói.


Khi nói những lời này, thầy Hùng cũng không thể tưởng tượng được. Trong một kiếp nhân sinh nào đó trên thế gian này, ông đã cùng với em trai của mình dẫn theo đồ đệ từng tiến vào nơi này. Bọn họ đánh bại tám thần phá tám cửa, bắt gọn mười hai tướng. Lợi dụng  ngay chính trận pháp cá sấu cũ cùng đám âm binh bị yểm trong vách đá bày ra trận Vân môn mù mịt có vào không có ra này.

Trong lúc bọn hắn còn đang say sưa bàn ra tán vào thì nước đã rút cạn từ bao giờ. Viên đá tròn trong miệng con cá sấu nghiêng sang một bên rơi xuống sàn đá vỡ tan. Âm thanh đá vỡ chát chúa váng cả tai, ong ong trong hầm đá. Bọn hắn giật mình quay đầu nhìn thì thấy. Giữa những miếng đá vỡ vụn rơi ra một bọc bằng da nho nhỏ. Thầy Hùng tiến đến cúi xuống nhặt lên dở ra. Mọi người đều ồ lên. Bên trong miếng da có một cái chìa khóa bằng đồng, một miếng gỗ khắc phù chú. Giáo sư Lê cầm mảnh da bò xem xét rồi cất giọng nói.

– Có hình hai con cừu với rồng ba tay đây này.

– Tạm thời quay về đã. Cái này là phù chú điều khiển âm binh, chỉ dùng được một lần thôi. Nhanh chóng ra khỏi đây đi. Thầy Hùng nói.

Cả đám ướt nhẹp lôi nhau ra khỏi hầm đá. Trên đường đi trở ra, đám âm binh đã ẩn thân sau vách đá chỉ thò cái đầu đen xì ra chằm chằm nhìn bọn hắn. Mọi người đi sát vào nhau, bám theo thầy Hùng cầm miếng phù đi đằng trước. Đến cánh cửa đá thầy Hùng vứt mảnh gỗ trở lại bên trong rồi bảo bọn hắn.

– Tìm cách đóng cánh cửa này lại, nếu không… chúng nó mà ra ngoài được thì đại loạn.

Muốn đóng cửa phải có người ở lại đẩy từ bên trong trong ra. Ai có thể ở lại? Lệnh phù dùng một lần không thể dùng thêm lần nữa. Người ở lại sau khi đóng cửa cũng không thể theo lối cái giếng thoát ra ngoài.

Quan sát cái rãnh trên nền đá, hắn phát hiện. Cánh cửa này lúc mở ra rất nặng, nguyên nhân vận hành của nó là trượt trên các hòn đá tròn. Viên bên ngoài sát mét cửa to hơn bên trong. Vì vậy lúc bọn hắn đẩy vào vô cùng nặng, qua được những viên bên ngoài thì bên trong nhẹ hẳn. Lúc này những viên bên ngoài trở thành vật cản ngăn cửa tự sập lại.

– Phá vỡ mấy viên bên ngoài này là đóng được cửa. Hắn nói.

Anh Vĩnh tì lưng giữ cho cánh cửa đá ổn định. Hắn và Tùng kều dùng búa tạ bắt đầu đập. Tiếng ong ong nhức cả tai, vụn đá bắn lên tung tóe. Hai viên đá tròn đã vỡ nát mà cánh cửa chẳng suy xuyển gì.

– Phá thêm hai viên nữa đi. Anh Vĩnh nói.

Bọn hắn lại hùng hục đập một hồi. Đám âm binh từ trong hành lang đá dường như không còn chịu sự áp chế của linh phù bắt đầu bước ra khỏi bức tường tiến về phía cánh cửa. Tay hắn cuống lên, miệng thở hồng hộc. Vừa vung búa vừa nhìn bọn chúng đã sắp ra đến nơi. Cánh cửa đá sau lưng anh Vĩnh đột nhiên lạnh ngắt. Cái lạnh thấm qua lớp áo ngấm tận xương. Dường như mọi việc không ổn, anh Vĩnh hét.

– Nhanh lên…

Những cánh tay đen ngòm thò ra phía trước thẳng hướng hắn và Tùng kều lao đến. Mồ hôi hắn vã ra như tắm, trong lòng giật lên từng cơn, tay chân luống cuống. Đám người thầy Hùng lui sát ra bên ngoài đứng bịt tai nên không phát hiện ra tình huống lúc này. Sắp vỡ rồi… nhanh lên… nhanh lên. Hắn cuống quýt.

Anh Vĩnh mặt đã trắng bệch, luồng tà khí ép chặt lên ngực làm anh không thở nổi. Mắt thấy những bóng đen đã lao đến trong tích tắc… Ngay lúc này những bóng đen khác lại đột ngột xuất hiện, họ đứng chắn ngang giữa ba người bọn hắn và đám âm binh hung  hãn kia. Hai bên lao vào nhau quần thảo tung trời. Âm khí bay vù vù. Người chỉ huy dẫn đầu các anh tả xung hữu đột. Phía các anh quá ít người, chênh lệch lực lượng hai bên mỗi lúc một lớn.

Hai viên nữa vỡ tan ra. Anh Vĩnh nhích mình khỏi cánh cửa, ra hiệu cho bọn hắn tránh ra. Tính toán thời cơ thích hợp, anh Vĩnh lao ra khỏi chỗ đó. Cánh cửa đá từ từ chuyển động rồi đóng sầm một cái. Tiếng động vô cùng lớn. Lực va đập làm căn hầm tránh bom rung lên, các cây cột chống bằng gỗ oằn mình kẽo kẹt. Trước khi cách cửa sập lại, hắn vẫn còn nhìn thấy người chỉ huy đó không cầm cự nổi, ánh mắt anh nhìn hắn đầy chất chứa rồi tản ra thành từng luồng khí tan biến trong không trung hồn phi phách tán.

Cả đám người líu ríu kéo nhau lên khỏi căn hầm. Hắn thẫn thờ ngồi im lặng chả quan tâm đến mọi người đang bàn tán cái gì. Ánh mắt của anh khiến hắn nhoi nhói lòng.

– Chú yên tâm đi, cháu sẽ đi tìm cô ấy. Hắn thì thầm.

– Mày bảo gì cơ? Tùng kều hỏi.

– Không… có gì đâu. Hắn mệt mỏi đáp.

Bọn hắn đi từ sáng sớm, lúc này đã gần hai giờ chiều mà mọi người vẫn bàn bạc nói chuyện vô cùng hứng khởi, chả ai để ý cái bụng hắn đang réo lên òng ọc.

– Này ông nghĩ xem cái chỗ đó tại sao lại có nước? Thầy Giáp hỏi thầy Hùng.

Thầy Hùng nhăn trán nghĩ ngợi. Hắn chen miệng vào nói.

– Nước từ cái giếng theo hành lang đi vào. Hôm qua lúc đi xuống bậc thang con đã quan sát các bậc thang đều trơn nhẵn và mài mòn như có nước chảy. Đồ vật trong căn phòng đầu và căn phòng thứ hai đều được đặt trên bệ đá, chân bệ đá cũng có dấu hiệu mài mòn của nước

Mọi người nghe vậy đều gật gù tán đồng. Giáo sư Lê như nghĩ ra cái gì quay sang hỏi thầy Hùng.

– Nếu nói những âm binh đó đều có thể ra khỏi cách cửa đá, thế tại sao chúng không theo miệng giếng mà lên

Vừa nghe đến đây, thầy Giáp rụt cổ lo lắng nhìn ngang ngó dọc.

– Chỗ đó là một huyệt dương khí cực mạnh bọn chúng không dám tiến lại gần chứ đừng nói là theo miệng giếng mà lên. Người dựng nên căn hầm này đã có tính toán cực kỳ kỹ lưỡng. Phía bên này của căn hầm thì dùng dương khí của cái giếng chặn. Phía bên kia thì dùng cửa đá có yểm linh phù để ngăn. Thầy Hùng đáp.
Những lời này của thầy Hùng làm hắn chợt nhớ ra. Đúng là cái giếng đó được đào trên một huyệt khá lớn khí xanh cô ban, xung quanh cái lỗ xoáy xanh rực đó luồng vân tinh màu vàng như mây vần vũ bao phủ. Đây là huyệt phát tán dương khí không phải là huyệt thu. Luồng dương khí vàng óng từ lòng giếng tỏa ra cuồn cuộn.

Vật cần lấy thì đã lấy được rồi, nhưng làm sao để mang ra ngoài. Mọi người vắt óc suy nghĩ cũng chả tìm ra biện pháp gì. Có mấy cửa liền, cửa nào cũng kiểm tra nghiêm ngặt từ túi áo, túi quần, hai bên ống quần, trong giày trong mũ. Mắt hắn sáng lên nhìn thầy Giáp đang nằm phè phỡn trên tảng đá kê chân cột.

– Không phải là thầy còn chỗ ấy… chỗ ấy… ấy hay sao?

Thầy Giáp trợn mắt ôm lấy hạ bộ gằn giọng nói với hắn.

– Ấy là ấy cái gì. Đưa cho tao mắt cá sấu thì tao cho nhét nhờ.

Mọi người ngơ ngác nhìn hắn với thầy Giáp đang ra sức đôi co với nhau. Chừng như hiểu ra, Giáo sư Lê nói.

– Ông có nhét vào không thì bảo, không thì để tôi nhét đấy. Đừng có mơ tưởng đến đống đá kia nữa.
Bị ánh mắt chờ mong của mọi người nhìn mình, thầy Giáp ngồi dậy lẩm bẩm than thở.

– Thôi đành hy sinh thân này để báo đáp tấm lòng yêu quý,cực kỳ thần tượng của mọi người đối với tôi vậy. Không phải nhìn nữa đâu, lúc còn trẻ tôi cũng là mỹ nam ai nấy đều oán hận, ghen ghét vì tôi quá đẹp trai…

Hắn suýt thì phụt cả nước bọt. Bộ râu dê lơ thơ, hàm răng cái vàng cái ngà ngà, bụng ỏng ngực lép, bộ mặt trông cực bựa chả nét nào hợp với nét nào. Thế này mà gọi là người người oán hận vì quá đẹp trai. Ôi!Hắn đi chết luôn cho nó rồi. Anh Vĩnh với Tùng kều há mồm ra lắng nghe say sưa rồi quay sang bảo nhau.

– Thầy mà đẹp thì thế gian chắc chả có ai xấu. Công nhận thầy đúng là da mặt dầy như da trâu ý…

Như quan sát và dự tính của thầy Giáp, cuối cùng bọn hắn chót lọt mang được chìa khóa và tấm da bò cất dấu bên trong cái chuồng nuôi độc một con gà trống của thầy Giáp ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.