Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 38: Bị Vây Khốn
Hắn với Tùng kều im lặng chèo thuyền. Hương và Ngọc Tiên cũng không dám nói một lời. Trời đã bắt đầu tối. Không gian im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu lên trong bụi cây. Chỉ cần cất lên một tiếng, âm thanh sẽ đập vào vách đá vang vang, quanh quẩn trong bóng tối mờ mờ sương, quả thật là dọa người.
Tiếng khua nước cứ lặng lẽ ào ào. “Ọc… ọc…” phía dưới đáy thuyền phát ra âm thanh kỳ lạ. Hắn và Tùng kều dừng tay chèo ngó nghiêng
– Tiếng gì ấy nhỉ? Tùng kều khe khẽ
hỏi
– Suỵt… Hắn ra hiệu mọi người yên lặn
Tiếng động như móng tay sắc nhọn cào vào mạn thuyền nghe rồn rột. Bọn hắn giật bắn mình, không ai dám kêu lên một tiếng.
Tiếng rồn rột mỗi lúc một to, chiếc thuyền bắt đầu chòng chành, làn nước xung quanh mạn thuyền rẽ ra như có vật gì đang bơi. Bọn hắn ngồi co cụm lại trong lòng thuyền, tay lăm lăm mái chèo.
“Ùm… ùm…ùm” mặt nước nổi sóng bắn lên tung tóe. Những cái đầu tóc bù rù bết vào khuôn mặt trắng bềnh bệch trương phềnh bị cá rỉa có chỗ thò ra khúc xương trắng thò lên sát mép thuyền. Những hốc mắt trống trơn tối thui chằm chằm nhìn vào bốn người trên thuyền.
Cả đám đồng loạt hét lên kinh sợ. Hai cô gái co rúm lại rú lên nhắm tịt mắt ôm chặt lấy bọn hắn. Tiếng la hét đập vào vách núi, âm thanh như con ngựa lồng lên rồi lộn lại quật vào tai bọn hắn. Dưới mặt nước những cái đầu trắng bệch, có cái tóc rơi rụng từng mảng lộ cả xương sọ trồi lên. Khí đen tỏa ra đen kịt mặt sông
– Mày… chết…đi, chết đi
Tùng kều vừa rú lên vừa vung mái chèo ra sức quật vào các cái đầu vừa thò lên. Hắn cũng hốt hoảng vụt lấy vụt để. Lúc này bọn hắn quá sợ hãi mà quên mất một điều. Bọn chúng vốn chỉ là những âm hồn thuộc thế giới vô hình. Những cái mái chèo thẳng đầu chúng quật xuống nhanh chóng quật vào không khí. Chúng tản đi như một luồng khí đen rồi nhanh chóng quay lại thò đầu như muốn bò lên thuyền.
Lúc này anh thanh niên đã tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì rú lên kinh hãi rồi lại lăn ra ngất xỉu. Vụt một hồi mà chẳng ăn thua gì, bọn chúng mỗi lúc một đông, quây kín mặt sông. Lô nhô như những cái đầu lâu trương phềnh nổi trên mặt nước. Hắn hét lên
– Lôi bùa ra!
Ngọc Tiên cuống lên tay chân xoắn xuýt thò tay vào túi móc loạn lôi ra cả sấp bùa chú, cái vàng cái đỏ, cái trắng lẫn lộn. Bọn hắn vứt mái chèo xuống nước, túm vội đám bùa. Cứ kẻ nào thò tay bám vào mạn thuyền nhô đầu lên thì dán đại vào. Những tiếng rít lên đầy đau đớn lồng lộn trong không gian. Bọn chúng như chạm phải axit cháy bùng lên, rồi tan rã ra dưới nước.
– Bọn chúng là cái gì vậy. Tùng kều hét lên giữa những tiếng rên la gào rú của bọn chúng
– Là Ma nam… con Nam nam đó. Hắn trả lời trong lúc vẫn tả xung hữu đột dán bùa
Chẳng mấy chốc những lá bùa trong tay bọn hắn vơi đi chỉ còn vài cái. Bọn chúng dường như cũng sợ hãi bơi lui ra xa, giữ nguyên một khoảng cách với con thuyền không chịu rời đi
Chết rồi… chuyến này là xong rồi. Những lá bùa này mà hết thì bọn hắn bị chúng dìm chết là cái chắc. Những con Nam nam này chỉ có một mục đích duy nhất là kéo người khác xuống nước cho chết đuối để thế thân cho bọn chúng đi đầu thai.
Hắn kêu than trong lòng, cũng không biết làm gì lúc này, chỉ còn mỗi cách căng mắt ra canh chừng. Từ xa xa, trên mặt sông, giữa đám sương mù bảng lảng. Một đoàn thuyền đang từ từ lướt tới. Ánh đèn đỏ hắt xuống mặt nước lung lay, lập lòe trong bóng tối
– Ôi… chết, lẽ nào đoàn thuyền ma
Tùng kều hốt hoảng kêu lên. Hắn nhớ ngay đến đoàn thuyền như mộng như ảo lướt trên dòng sông Tô Lịch đêm hôm đó. Cả bốn bọn hắn cứng đờ cả người, cảm giác đã tới bước đường cùng. Bất ngờ tiếng người cất lên ý ới
– Ninh ơi… có phải thuyền thằng Ninh đó không?
– Người… là người thật mày ơi…
Tùng kều hô lên như bắt được vàng
Bọn hắn hò hét ầm ĩ. Đám bềnh bệch trương phềnh trên mặt nước trong thoáng chốc tản đi đâu hết.
Thì ra thấy thuyền của người thanh niên tên Ninh này đi từ chiều lý ra phải quay về từ lâu rồi mà đến giờ này vẫn không thấy bóng dáng đâu. Người nhà anh, cùng với những người cùng làm nghề chèo thuyền đưa khách bắt đầu lo lắng không yên. Trời đã tối mịt vẫn không thấy quay lại. Bọn họ không thể ngồi yên, tụ tập nhau lại, chèo thuyền đi tìm. Trời tối vào nơi núi non hang động, để đề phòng ai nấy đều dán một cái bùa vào ngay cái đèn treo trước thuyền. Giờ này hắn mới để ý, các lá bùa trên thuyền của bọn họ phát ra hào quang rực rỡ, tỏa sáng cả một khoảng sông. Chẳng qua lúc nãy, bọn hắn hoảng sợ, hốt hoảng lại mệt mỏi nên hắn không nhìn ra.
Mấy người nhìn thấy anh Ninh nằm còng qoeo trên thuyền, tay chân lại bị trói chặt, thì giương mắt nhìn bọn hắn đầy cảnh giác và tức tối. Hắn vội vàng xua tay
– Không phải bọn cháu… không phải đâu
Người đàn ông đứng trên con thuyền đối diện đưa mắt cảnh cáo nhìn bọn hắn. Tùng kều vội vàng gỡ hai cái áo đang buộc tay và chân anh Ninh ra, rồi lấy nước hất vào mặt anh. Anh Ninh choàng dậy ú a ú ớ. Mặt cắt không còn giọt máu, nói năng lộn xộn
– Ma… ma.. ma Nam… nhiều lắm… nhiều… nhiều lắm
– Bọn cháu đi vào chỗ cửa hang Luồn thì bạn gái cháu bị ma Nam kéo chân suýt chết đuối. Hắn nói
Ba người còn lại ra sức gật đầu y như con gà mổ thóc. Ánh mắt Hương và Ngọc Tiên vẫn còn sợ sệt khi nhắc đến chuyện đó.
– Anh ấy bị ma nhập nên cứ nhẩy xuống nước dìm cho chìm thuyền. Bọn cháu vừa sợ anh ấy làm sao, cũng sợ anh ấy làm đắm thuyền nên mới phải trói vào để trên thuyền. Hắn ra sức giải thích
Đám người này nghe thấy vậy thì như đã hiểu ra, thoáng lao xao sợ hãi. Họ chẳng hỏi gì nữa nhanh chóng chuyển người qua các thuyền khác rồi vội vàng chèo thuyền về nhanh còn hơn ma đuổi.
Đến bến thuyền, đèn đóm sáng trưng. Một người đàn ông trung tuổi đang dẫn đầu cả đám người đứng đợi trên bờ. Nhìn thấy bọn hắn người nào người nấy ướt như chuột, tinh thần hoảng hốt thì cả đám vây lại láo nháo mỗi người hỏi một câu.
Bọn hắn sau khi thay xong quần áo khô thì bị lôi vào một căn phòng nhỏ ấm cúng. Người đàn ông trung niên kia hóa ra là người phụ trách khu Tràng An cổ này. Tối nay nghe nói có thuyền mất tích không về, ông bỏ dở cả bữa cơm chạy ra bến.
Người đàn ông pha bốn cốc trà gừng nóng đưa cho bọn họ, rồi từ tốn hỏi chuyện. Bọn hắn có sao thì nói vậy, kể đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe. Người đàn ông nghe xong thì thoáng lo lắng. Ông nhấc điện thoại gọi cho một người nào đó
– Anh nói sao? Phải làm lễ bắc cầu giải oan à? Bao giờ làm được? Mười giờ sáng mai? Được rồi tôi sẽ bố trí hết mọi việc
Hạ điện thoại xuống ông quay sang nói với bọn hắn
– Giờ cũng muộn rồi, các cậu về nhà tôi ăn cơm, tối nay nếu chưa có chỗ nào nghỉ thì ở lại nhà tôi luôn. Chuyện ngày hôm nay, mong các cậu không nói ra ngoài. Chuyện này, tôi sẽ bố trí giải quyết cho ổn thỏa
Hắn nghĩ ông chặn trước, che sau như thế cũng có lý. Chỉ cần chuyện này đồn ra ngoài, liệu ai còn dám đến đây nữa. Bốn người bọn hắn một mực từ chối thịnh tình của ông ra về. Trước khi đi hắn nói
– Nếu sáng mai chúng cháu quay lại được, cho chúng cháu vào xem Lễ bắc cầu này nhé
– Được, nếu các cậu đến được, tôi sẽ bảo thằng Ninh đợi ở bến đưa các cậu vào
Bốn người bọn hắn lên xe quay về đền Vua Đinh. Tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi đợi đến ban đêm còn có việc phải làm. Ngày hôm nay quá mệt mỏi và hoảng sợ, cả bốn người bọn hắn lăn ra ngủ như chết. Chuông điện thoại reo vang báo mười hai giờ đêm đã điểm. Hắn mệt mỏi bò dậy đập đập vào chân Tùng kều gọi. Giường bên kia hai cô gái vẫn ngủ say. Hắn lần mò sang chỗ Hương khe khẽ gọi
– Dậy đi…, có đi không mèo lười
Cô có vẻ rất buồn ngủ, vặn vẹo người rồi lại nằm im. Chắc là Hương mệt rồi – hắn tự nhủ rồi vuốt tóc cô thì thầm
– Ngủ ngoan đi, đợi anh về
– Có khi chúng mình đi thôi, họ đều mệt rồi, để hai người ngủ. Hắn quay sang nói với Tùng kều
Tùng kều mệt mỏi “Ừ” một cái. Hắn đứng dậy toan bước đi thì một cánh tay túm chặt lấy áo hắn
– Cho em đi, để em ngủ thêm… hai phút thôi
Giọng Hương nhừa nhựa vì cơn buồn ngủ. Hắn buồn cười khi nhìn bộ dạng của cô như con mèo lười, mắt nhắm tịt miệng ngáp một cái rõ to, cố rúc đầu vào trong gối ngủ thêm hai phút nữa
– Thôi ngủ đi, đừng ham chơi, không có gì để xem đâu
Giọng hắn cực kỳ cưng chiều dỗ dành. Ở bên cạnh Ngọc Tiên đã lồm cồm bò dậy quyệt miệng, trợn mắt nhìn Tùng kều
– Dám đi mà không gọi người ta một tiếng
Tiếng quát của Ngọc Tiên làm Hương giật bắn cả mình ngồi bật dậy, miệng lầm bầm
Tiếng quát của Ngọc Tiên làm Hương giật bắn cả mình ngồi bật dậy, miệng lầm bầm
– Đây, dậy đây… dậy đây
Bốn người lặng lẽ rời nhà nghỉ, đi về hướng đền Vua Đinh
– Sao không đội cái mũ vào, giờ này nhiều sương đêm. Hắn càu nhàu với Hương
– Ờ phải nhỉ giờ này có sương đêm rồi, cẩn thận không ốm. Để anh lấy áo che cho em. Tùng quay sang bảo Ngọc Tiên
– Không cần, đang đêm hôm chụp xùm xụp cái áo lên đầu, ai nhìn thấy lại tưởng gặp ma. Ngọc Tiên đáp
– Yên lặng đi, bây giờ không phải là lúc đi ngắm cảnh đâu. Hương cất giọng cắt ngang cơn càu nhàu của hắn
Bọn hắn đã đến cổng đền, nơi này chẳng có cửa giả gì cứ thế mà vào thôi. Đến Nghi môn ngoại thì cánh cửa gỗ đã khóa chặt từ bao giờ.
– Giờ làm sao vào? Hương quay sang hỏi hắn
– Trèo vào thôi. Hắn đáp
– Chỗ này cao như thế. Ngọc Tiên băn khoăn
– Để anh cõng em trèo tường nhé. Tùng kều nhe răng cười nịnh nọt Ngọc Tiên
– Đồ điên, thân mình còn lo không xong còn đòi cõng người khác.
Ngọc Tiên bĩu môi, đôi mắt to tròn xoay vòng vòng
– Hay anh hy sinh thân mình, lấy lưng làm cầu thang cho mọi người leo lên. Lên đến bờ tường lại trèo xuống làm bậc thang cho mọi người xuống
– Làm trâu làm ngựa cho em thì được nhé, còn cái thằng kia nó cũng cao kều mặc xác nó cõng người yêu nó. Tùng kều bất mãn kêu lên
Nói là làm, Tùng kều bất ngờ bế bổng Ngọc Tiên lên, cô vội vàng bám vào bờ tường leo lên. Tùng kều ở dưới ủn mông cô
– Bỏ cái tay ra, đồ dê cụ! Ngọc Tiên quay đầu trợn mắt cáu kỉnh nhìn Tùng kều
– Thế không ủn mông thì ủn vào đâu. Mà… thịt dê ở đây là đặc sản đấy… Tùng kều nhe nhở cười
Ngọc Tiên tức quá rút giầy thẳng đầu Tùng kều mà ném. Tùng kều tránh được, cầm cái giầy như trêu ngươi
– Ném giầy vào người ta, tí nữa tự xuống đi
Nói xong Tùng kều đu lên bờ tường rồi nhẩy xuống đất đi thẳng. Ngọc Tiên ở trên bờ tường hét ầm lên.
Hắn đỡ Hương leo qua bờ tường xuống đất quay sang thấy đã thấy Ngọc Tiên đang ngồi trên bờ tường kêu ầm ầm.
– Thôi để anh đỡ em xuống. Hắn nói
Vừa mới đưa tay ra chưa kịp đỡ Ngọc Tiên, Tùng kều từ đằng sau đã lao vụt đến đẩy hắn một cái loạng choạng nghiêng sang một bên
– Không cần… để anh đỡ
– Cái đồ điên, đẩy tao như kẻ thù. Hắn lầm bầm
– Ai?
Một tiếng quát vang lên, cả bốn người bọn hắn giật bắn cả mình. Chuyến này bị bắt tại trận rồi, không khéo lại bị quy là vào đền ăn trộm đồ thì toi – hắn hơi hoảng. Tiếng bước chân chạy bình bịch, bọn hắn vội nép vào bụi cây hé mắt nhìn ra. Từ trên bờ tường chỗ Nghi môn nội hai bóng đen nhẩy bịch xuống đất chạy ra ngoài
– Tao đã bảo rồi, chỗ này không làm ăn được đâu. Lão đấy mà tóm được thì chết cả nút
– Tao vã quá rồi, mày còn bi nào không?
Hóa ra là trộm, mấy người bọn hắn thở phù, ngồi im trong bóng tối. Lúc này mà ra không khéo bị tóm gọn phải đợi mọi việc yên đã. Đợi đến khi mọi thứ im lìm trở lại, bốn người lại tiếp tục bò qua bức tường Nghi môn nội mà vào trong sân. Len lút chạy đến chỗ cái sập đá ngay trước bái đường, cả bọn nhìn ngược nhìn xuôi cũng chả thấy gì lạ
– Sao lại thế? Chả có manh mối gì. Hay là ở chiếc sạp phía ngoài nhỉ… Quẻ Cấn hướng Đông Bắc… Hắn lẩm bẩm
– Hướng Đông bắc chỗ kia kìa. Tùng kều đã kịp đem La bàn trên điện thoại ra đo
– Sao sương đêm nặng hạt thế nhỉ. Tùng kều kêu lên
– Sương đâu mà sương, mưa rồi
Hắn kêu lên rồi kéo tay Hương chạy vào dưới mái đền. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, bọn hắn đứng dưới mái hiên chán nản. Đen thật – hắn nghĩ. Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, rào rào trên sân đá, tí tách theo mái ngói nhỏ xuống.
Đứng mỏi chân thì cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Bọn hắn lại mon men lại gần chiếc sập đá ngó nghiêng. Cả bốn người trong phút chốc thoáng giật mình. Con rồng trên chiếc sập đá sống động hệt như đang vẫy vùng trong biển nước, chuyển bị bay vụt lên trời cao.
– Ôi các cụ thật tài tình. Cách trạm khắc này không để nước thoát ra ngoài. Sau cơn mưa rồng gặp nước thỏa sức vẫy vùng. Ngọc Tiên buột miệng khen
– Hình như có cái gì. Hương chỉ tay về phía râu rồng đang bị một bàn tay bé nhỏ nắm chặt
Thoáng một cái, dường như có gì đó ánh lên màu xanh trên chiếc sập. Hắn mở con mắt âm dương ra nhìn một hồi cũng không thấy gì
– Không thấy gì sao? Hay phải đứng về đúng hướng. Tùng kều hỏi
Hắn di chuyển về hướng chỗ con ngựa đá trắng đứng im quan sát rồi ồ lên một tiếng
Hắn di chuyển về hướng chỗ con ngựa đá trắng đứng im quan sát rồi ồ lên một tiếng
– Cái gì?
– Có gì à?
– Thấy gì sao?
Cả ba người xúm lại hỏi. Hắn vẫn đang ngây người ra ngắm nhìn. Từ phía miệng con rồng đang ngậm viên minh châu, một luồng khí xanh blue rực lên ào ạt tuôn ra chảy theo hướng râu rồng đổ về bàn tay nhỏ ở ngay phía mép cái sập đá. Dòng khí cuồn cuộn hệt như một dòng nước xanh đang phun ra từ miệng con rồng.
– Đi… đến chỗ cái sập ngoài Nghi môn nội. Hắn nói
Cả đám lại bò qua tường trở lại chiếc sập đá bên ngoài. Hắn lựa đúng hướng Đông Bắc đứng nhìn chằm chằm vào chiếc sập. Một luồng khí xanh như dòng nước ào ào đổ về bàn tay thứ ba nhỏ bé.
– Rồng phun nước… rồng phun nước. Tùng kều lẩm bẩm
– Miệng rồng nhả nước… hang Luồn… là hang Luồn! Hương hô lên phấn khích
– Đúng rồi… là hang Luồn. Tất cả đều đồng thanh
Cửa hang Luồn chiều nay bọn hắn vừa ở đấy xong, trông không khác gì miệng con rồng đang há ra. Sông Sào Khê hệt như dòng nước phun ra từ miệng rồng. Bọn hắn cười ha ha khoái chí.
– Là ai? Tiếng quát lại vang lên trong đêm tối
– Ối có người chạy thôi! Tùng kều hét
Bọn hắn kéo nhau leo qua tường rào rồi cắm đầu chạy thẳng, không dám ngoái cổ lại. Ra đến tận ngoài đường, cả lũ mới đứng lại thở dốc
– Tình hình này, sáng mai nhất định phải quay lại hang Luồn. Hắn nói
– Phải rồi, tranh thủ xem lễ Bắc cầu giải oan xong nghiên cứu cái chỗ đó luôn thể. Tùng kều đồng tình