Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 3: Trận Đồ Trên Sông
Anh Thành vừa đèo hắn vừa nói chuyện.
– Chuyến đi này có khi tao bảo thằng Quyết dồn hết thợ lên hoàn thiện cho nó nhanh, cái nhà này theo lâu quá. Nửa nẳm rồi mà chả đâu vào đâu.
– Đằng trước có việc gì mà đông thế nhỉ?
Theo lời anh Thành, hắn nghiêng đầu nghển cổ nhìn về phía trước. Bên bờ sông Tô Lịch đối diện đền Quán Đôi đông nghìn nghịt người. Máy xúc, công nhân, dân tình tụ tập bu đen lại. Tiếng người lao xao ồn ào cả một đoạn đường. Chỗ này không phải đang thi công nạo vét ké bờ sao? Đi sát gần đến nơi hắn nghe tiếng dân tình xôn xao :
– Ôi giời ơi, có cả xương người đấy!
– Khiếp quá không biết là cái gì nữa!
– Có người co giật sủi cả bọt mép ra kìa!!
– Bà không nhìn thấy sao, cả cái xe xúc lao đầu xuống sông không điều khiển được đấy. Chuyến này thì gay rồi.
Hắn nhảy xuống xe, chạy vào hóng hớt xem có chuyện gì. Lên được vào sát bờ sông, hắn nhìn thấy trên mặt đất một người công nhân mắt trợn ngược, đang co giật, bọt mét sùi ra, người qua mòng mòng như con gà bị cắt tiết. Bên cạnh cả bó hương đang bốc cháy ngùn ngụt. Người thì ấn huyệt nhân trung, người thì xoa bóp chân tay. Liếc mắt nhìn xuống dòng sông, hắn thấy cả cái máy xúc Komatsu chúi đầu xuống nước. Giữa lòng sông một đám cọc đều tăm tắp đóng theo hình bát giác, vài cái đã bị rút lên. Giữa đóng cọc, nước xoáy đùn lên không ngớt. Hai bên bờ, đất liên tục sụt xuống. Đáng sợ hơn là một luồng khí đen pha lẫn tím sẫm hung mãnh cuồn cuộn tỏa ra từ giữa đám cọc gỗ. Trong lòng hắn giật một cái. Đây là cái gì vậy? Không tự chủ được chân hắn tự động bước lui lại. Nhìn quanh đám công nhân mặt xanh như tàu lá.
– Em đã bảo nó rồi đừng động đến chỗ đấy, đợi sếp Tuấn đến xem như thế nào. Nó cứ hung hăng nhảy lên cái máy xúc, bây giờ thì….
Đám đông xung quanh ai nấy ánh mắt sợ sệt.
– Việc này phải mời thầy đến, đừng có mà làm bừa.
– Đấy các cụ bảo rồi, có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà.
– Đưa nó lên trên đền kêu các ngài cứu cho.
Hắn rẽ đám đông bước ngược ra phía ngoài. Anh Thành đang ngồi trên xe nghển cổ ngóng vào.
– Sao, có chuyện gì đấy? Tai nạn lao động à?
– Đội thi công này động phải đóng cọc giữa lòng sông, mới nhổ lên vài cái mà một ông lăn ra chết giấc sùi bọt mép.
– Có ai sao không?
– Không nhưng em nghĩ chỗ này động phải cái gì rồi, em thấy sao cứ ghê ghê!
Anh Thành còn cố rướn cổ ngóng vào, chả thấy gì ngoài người với người đành tiếc nuối rồ ga đi tiếp.
Buổi chiều 5h30, điện thoại hắn rung lên. Đầu dâybên kia Tùng kều hớn hở phấn khích
– Này, mày biết chuyện gì chưa? Sáng nay trên sông Tô Lịch, đoạn chỗ đền Quán Đôi ấy, tao thấy bảo là người ta đào được nhiều thứ hay lắm. Mày về chưa, tao với mày qua đấy xem đi!
– Sáng nay tao vừa đi qua chỗ đấy mà. Có một ông ngất xỉu co giật vì đào thứ ấy lên đấy.
– Mà là cái gì đấy? Tao nghe nói toàn cọc gỗ đóng ở lòng sông.
– Ừ
– Qua chỗ nào cà phê tí đi!
– Thôi hôm nay tao về nhà, cả tuần vừa rồi tao chả ăn cơm ở nhà hôm nào, ông bà già đang kêu như vạc.
– Ờ thế hôm nào khác gặp nhau vậy.
Về đến nhà hắn đã thấy trong nhà có ba vị khách. Những người này hắn cũng biết. Một người là thầy Hùng chuyên về phong thủy, kì môn, khả năng lập trận pháp, tầm long điểm huyệt của thầy phải nói là xuất quỷ nhập thần. Ba người cùng bố hắn ở phòng khách uống trà nói chuyện. Vừa thấy hắn dắt xe vào cửa, thầy Hùng đã lên tiếng :
– Sơn về rồi đấy hả con, vào đây!
Bố hắn nhướng mắt nhìn, hai người còn lại cũng quay ra nhìn hắn. Thầy Giáo nheo nheo mắt nhìn hắn mỉm cười. Giáo sư Lê cất giọng:
– Lâu lắm không gặp thằng bé giờ này lớn quá rồi
Hắn vào nhà cúi đầu chào các thầy. Tính ra trong ba người khách ngồi đây có đến hai vị là sư phụ của hắn. Từ năm mười lăm tuổi hắn đã bị bố lôi cổ đến nhà thầy Hùng và thầy Giáp để học phong thủy, tử vi, kinh dịch. Nói về kinh dịch thì thầy Giáp độn quẻ như thần, chỉ liếc mắt cũng bấm ra việc người khác cần hỏi. Hắn đang tuổi ăn tuổi ngủ lại mải chơi học hành chữ được chữ mất, khiến bao phen các thầy nổi đóa đòi từ mặt tên đồ đệ như hắn.
– Tài liệu thầy đưa con đọc đến đâu rồi? Thầy Hùng hỏi
– Chậc, chậc…cũng có căn cơ mà lười quá, bao giờ mới tiến bộ được. Thầy Giáp rất chán nản chép miệng.
– Dạ, con mới đọc được một phần.
Hắn cúi đầu len lén tránh ánh mắt của thầy Giáp.
– Chỗ nào không hiểu, cứ hỏi thầy. Tháng sau theo thầy đi xem huyệt kết ở Nghệ An.
– Dạ vâng
Đúng lúc mẹ hắn bước ra cất giọng mời mọi người vào dùng bữa. Hắn thở phào, ngồi một lúc nữa, chắc hắn bị thầy Giáp mắng cho vuốt mặt không kịp.
Sau bữa cơm cả bốn người lên gian thờ nhà hắn bàn chuyện. Hắn bưng ấm trà lên đến cửa thì nghe được bốn người đang nói chuyện.
Giáo sư Lê:
– Theo tôi thì đây là trận đồ bát quái yểm trấn giữ cửa thành Đại La từ thế kỉ thứ 9. Vị trí này ba con sông cổ: sông Tô Lịch, sông Thiên Phù và sông Nhuệ giao nhau. Chiều nay một số cổ vật đã được đưa đến chỗ chúng tôi. Có rất nhiều đồ gốm, đồ sắt, đồ đồng như bát đĩa, dao, liềm, kim khâu, tiền đồng, tiền cổ…
Thầy Hùng tiếp lời:
– Chỉ nói đến vấn đề nước Nam ta bị trấn yểm thì có thể trận đồ này do Cao Biền xuống tay. Huyệt này là huyệt chí âm phía Tây thành Thăng Long. Chỉ có điều trận đồ này hoạt động thế nào cần phải có thời gian thực nghiệm nhiều lần. Cần phải tính được thời gian đóng mở của trận. Cũng phải xem tam biến của trận này được xắp xếp như thế nào
– Tôi thì thấy trận này không dễ phá đâu, tôi bấm được một quẻ đại hung. Phải cần bậc thượng sư mới phá giải được. Mà giờ cũng chưa đến lúc, phải đợi đến khi khí mộc thịnh mới có thể tiến hành được. Nhưng mà tôi e là sẽ có huyết quang đấy. Thầy Giáp nói
Hắn đẩy cửa bước vào, mọi người đều im lặng, không khí có vẻ trùng xuống. Tám giờ tối, bố hắn cùng mấy người rời khỏi nhà, không biết họ đi đâu.
Chủ nhật, anh Quyết với chị Thúy đến nhà hắn chơi. Chị Thúy là chị gái anh Quyết. Chị lấy chồng ở Thái Bình. Đợt này hai vợ chồng chị lên Hà Nội, có đám cưới đứa cháu bên đằng chồng. Hai vợ chồng xách theo cả bu gà nuôi thả vườn lên nhà anh Quyết. Anh Quyết chọn hai con gà to nhất mang đến nhà hắn
– Thúy mới lên đó hả. Thằng Bính đâu? Mẹ hắn hồ hởi
– Dạ cháu lên hôm qua. Nhà cháu sang nhà ông trẻ xem mọi việc chuẩn bị đến đâu rồi. Ông đi vắng ạ?
– Đợt này chú mày suốt ngày đi với mấy ông bạn. Chả biết đi đâu, làm cái gì. Sáng sớm đã xách xe ra cửa rồi. Hai đứa ở đây ăn cơm trưa với cô. Chắc chốc nữa là ông ấy về ấy mà.
Mẹ hắn và chị Thúy kéo nhau xuống bếp thịt gà làm cơm. Còn hai anh em rung đùi ngồi ở phòng khách uống nước.
– Này cái vụ hôm trước anh bảo ấy, ông chủ nhà tìm thầy đến rồi nhưng mà ông thầy ấy bảo, ông ấy chịu không làm được. Chết dở, xem ra vụ này cũng không dễ
– Hay là đến chỗ chú Hạnh, không biết có được không nhỉ. Hắn chợt nhớ ra chú Hạnh
– Ừ! Phải. Anh Quyết vỗ đùi đánh đét
– Thế mà anh không nhớ ra. Mỗi tội không biết ông ấy có chịu nhận lời không nhỉ. Gặp được ông ấy còn khó hơn lên trời.
– Làm gì đến nỗi thế. Em thấy chú ấy cũng dễ mà khó gì đâu
– Dễ với mày thôi, chứ ông ấy thì dễ với ai
Xoa xoa cái cằm râu lởm chởm. Vẻ mặt nịnh nọt
– Hay hôm nào anh dắt chủ nhà đến chỗ thầy Hạnh chú đi cùng nói đỡ cho người ta vài câu
– Anh nghĩ em là thần thánh phương nào mà nói được chú ấy. Bố em thì may ra.
– Ừ cũng phải, thôi tí ông về anh nói chuyện với ông, nhờ ông nói hộ vài lời
Tiếng cổng sắt loạch xạch, anh Quyết vội chạy ra mở cửa cho bố hắn dắt xe vào.
– Quyết mới lên đấy à. Bố hắn không nhanh không chậm hỏi
– Dạ, cháu với chị Thúy lên thăm ông bà.
– Ông bà dưới nhà có khỏe không? Cái Thúy mới ra à? Có việc gì sao?
Bố hắn lấy tay phủi bụi dính ở khuỷu tay và vạt áo, vừa đi vừa hỏi
– Dạ, bố mẹ cháu vẫn khỏe, vợ chồng chị ấy lên có cái đám cưới nhà ông trẻ ạ
Cơm trưa xong, chị Thúy và mẹ hắn vừa trò chuyện vừa dọn dẹp rửa bát dưới bếp. Trên phòng khách, bố hắn nhấp ngụm trà nóng từ tốn hỏi han chuyện nhà cửa và hai đứa nhỏ nhà anh Quyết. Ngừng câu chuyện, bố hắn chăm chú quan sát anh Quyết.
– Dạo này đang làm công trình ở đâu, công việc có thuận lợi không? Sao chú thấy mặt mày nhiều khí đen thế. Cẩn thận đấy, làm gì cũng phải chú ý.
Anh Quyết giật mình, bàn tay thô ráp vô thức sờ sờ lên mặt. Nhớ ra chuyện cái nhà đang xây ở trên Bưởi, anh Quyết vội vàng thuật lại đầu đuôi câu truyện
– Chú xem thế nào nói với chú Hạnh cho cháu một câu. Công trình này cháu bỏ thì cũng không được mà làm tiếp thì sợ lắm. Thêm nữa, nhà người ta cũng tội.
Bố hắn nhấc điện thoại gọi cho chú Hạnh. Nói dăm ba câu nhắn nhủ với chú Hạnh, cũng không có kể chuyện gì, rồi quay sang nói với anh Quyết
– Chú Hạnh không có ở Hà Nội đâu, đi Hòa Bình rồi cuối tuần mới về. Chú nói rồi đấy, mày cứ dắt người ta đến xem thế nào. Trước khi đến thì gọi trước cho chú ấy.
– Dạ
Đầu giờ chiều anh Quyết với chị Thúy xin phép về. Hắn chạy ra mở cửa cho anh Quyết. Ra đến cửa hắn thì thụp nói
– Lúc nào đi đến chỗ chú Hạnh , gọi em nhé. Em đi ké xem có vụ gì hay không
– Chú yên tâm, lúc nào đi anh gọi
Anh Quyết cười hì hì đáp.