Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 20: Giải Âm Binh Lần Thứ Nhất _ Màn Sương Đen Kì Dị


Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 20: Giải Âm Binh Lần Thứ Nhất _ Màn Sương Đen Kì Dị


Trong tám ngày này, cứ hễ hắn đi làm về là bị bố hắn kéo lên gian thờ. Ông truyền pháp tu cho hắn từ năm hắn mười ba tuổi. Từ đó đến nay hắn ham chơi, tu tập làng nhàng chẳng có chút tiến bộ nào. Buổi tối vui vẻ thì hắn thiền được một lúc nếu không thì chỉ đi ngủ. Đến giờ hắn vẫn loanh quanh ở sơ thiền. Bố hắn bực lắm.

Thời gian không còn nhiều, chẳng còn cách nào ông đành trao cho hắn câu chú và một ấn khế, hi vọng lúc cấp bách có thể hộ thân. Giờ là lúc hắn phải chăm chỉ luyện tập cách sử dụng. Chuyện này liên quan đến tính mạng của hắn, không thể lười biếng được.

Ngày tiến hành công việc đến càng gần, hắn càng lo lắng trong lòng. Không hiểu sao chuyến này hắn cảm thấy chả có mấy phần chắc chắn. Bố hắn cũng nói rồi, dù có một phần thành công thôi cũng phải làm.

Theo đúng ngày giờ đã hẹn, Tùng kều đánh xe qua chở bố con hắn cùng chú Hạnh. Bắt đầu đi đến địa điểm đã hẹn, cả bốn người trên xe không ai nói với ai câu nào. Ai cũng có lo lắng riêng. Đến địa điểm tập kết đã thấy thầy Hùng, thầy Giáp, anh Vĩnh, đám người thầy Nam, thầy Cường.

–    Mang hương theo! Bố hắn ra lệnh

Hai thằng bọn hắn nhanh chóng đem hương cất vào trong túi đeo bên mình.

–    Tùng ở lại trên bờ hỗ trợ, nhất định không được xuống nếu chú không gọi. Bố hắn căn dặn Tùng kều.

Đám người bên kia đã chuyển bị xong. Vừa lúc đó, Giáo sư Lê đi cùng xe Võ sư Huỳnh cũng đến nơi. Trên xe nhảy xuống năm người, da mặt bọn họ đều đỏ rực như cháy nắng. Bước đi nhanh nhẹn lướt trên mặt đất. Đây toàn là các đệ tử của Võ sư Huỳnh. Xắp xếp mọi thứ xong xuôi họ nhanh chóng tập hợp một chỗ với mọi người.

Hơn mười một giờ đêm, trời lạnh lẽo, bóng tối đen kịt, chỉ có ánh đèn đường leo lét hắt xuống. Cả đám người quây lại quanh tấm bản đồ trên tay thầy Hùng.

–    Đo đạc đi, tính xem vị trí ở đâu? Thầy Hùng nói như ra lệnh với anh Vĩnh.

Anh Vĩnh cùng hai người khác đều là huynh đệ đồng môn với hắn nhanh chóng dùng La kinh để phân kim. Sau một hồi tính toán anh Vĩnh hướng về phía thầy Hùng.

–    Bọn con tính ra ở hướng này, nhưng mà giờ khu vực này loan đầu đã bị phá hủy hết không tính được chính xác ở chỗ nào, chỉ có thể áng chừng thôi.

Thầy Hùng gật gù cái đầu.

–    Sơn đi theo anh Vĩnh tìm xem!

Lúc này chưa phải là lúc mọi người cần mở thần nhãn ra dùng, bởi vì cuộc chiến trước mắt còn chưa biết thế nào. Cần phải thu lại năng lực của mình.

Hắn lò dò đi theo anh Vĩnh, cả khu đất bên này sông nhô cao lên như lưng ông cóc, tối om không có đèn đóm gì.

–    Tối thế này chả có ai đi theo chúng ta, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Hắn thì thầm hỏi.

–    Cậu sợ cái gì? Cậu quên anh được chân truyền thuật Lỗ Ban của sư phụ à. Một người cao to bên nói nhỏ vào tai hắn.

Ánh đèn pin loang loáng chiếu trên mặt đất. Bốn người đi dò vòng quanh khu vực anh Vĩnh đã khoanh vùng. Chỗ này tà khí nổi lên âm u, hai tai hắn lạnh ngắt, sau gáy của hắn cứ giật giật liên hồi. Cảm giác mách bảo với hắn, chỗ này không lành. Đang mò mẫm hắn vấp ngay phải cục đã ngã chúi xuống may mà có hai người bên cạnh đỡ kịp, không thì mặt hắn đập xuống đất. Cúi nhìn cái chỗ mình suýt ngã dập mặt, hắn kêu lên:

–    Đây rồiiii…

Anh Vĩnh chạy lại.

–    Là chỗ này hả? Lấy dây khoanh vùng lại đi!

Theo hướng dẫn của hắn, ba người bọn họ dùng dây khoang vùng khu vực đó lại. Dưới nền đất một cái lỗ to như cái thúng đen xì tỏa ra khí tím ngắt xoáy cuộn lại. Chiếu đèn pin vào hắn cảm giác cái lỗ đen đó nuốt trọn ánh sáng hắt ra. Đứng cạnh mà cảm giác như mình sắp bị hút xuống cái lỗ đó, hắn vội tránh sang một bên. Nhìn sâu vào lòng đất hắn phát hiện có cái gì đó nhưng mờ quá hắn nhìn không rõ. Gió bỗng nổi lên vù vù. Sợi dây được buộc vào các cây cọc đóng xung quanh rung lên bần bật.

Anh Vĩnh chạy ngược lại chỗ các thầy đang đứng kêu lên phấn khích:


–    Tìm thấy rồi… tìm thấy rồi ạ!

–    Để tôi!

Thầy Nam lên tiếng rồi kéo theo đám đệ tử chạy qua chỗ hắn. Thấy cả đám người hùng hổ chạy lại, ba người bọn hắn vội tránh sang một bên đứng nhìn. Rất nhanh chóng bọn họ lấy ra các lá bùa, những cái răng bừa sắp xếp chuyển bị đóng xuống mặt đất. Thầy Nam cùng mấy người đứng bên ngoài, tay bắt quyết miệng lầm rầm niệm chú.

–    Xuống! Thầy Nam hô một tiếng.

Cả đám đồng loạt đóng những cái răng bừa xuống nền đất. Tiếng “đinh” “đinh” của kim loại va vào nhau nhức óc. Chát một tiếng, có cái búa bị hất ra ngoài, một cái răng bừa bật nẩy lên khỏi mặt đất.

–    Tiếp tục. Tiếng thầy Nam trầm xuống.

Liên tục những tiếng cùng cục như va phải đá vang lên, vài cái răng bừa nữa bật ra những người còn lại tay rung lên, dùng hết sức lực đóng xuống. Như chạm phải một lực phản khủng khiếp, cả mấy người đang dồn hết sức xuống đôi tay bất ngờ bị hất ngã ngửa ra đất.

Thầy Nam trong mắt lộ vẻ hết sức kinh ngạc:

–    Không ngờ nó lại lợi hại như thế!

Mấy người bên ngoài tăng thêm đạo lực tiếp tục lầm rầm đọc chú. Những người bị ngã đã lồm cồm bò dậy tiếp tục công việc.

Xung quanh lặng ngắt chỉ có tiếng “đinh, đinh…” vang lên không ngớt. Những tiếng rít như xé gió vang lên trong không gian. Vài người dừng tay nghe ngóng.

Trước mắt hắn, các luồng khí đen kịt từ bốn phương tám hướng, đang xé gió lao tới. Chỉ kịp hô lên một tiếng “Cẩn thận” hắn ngã nhào xuống đất tránh luồng khí hung mãnh lao đến. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy các luồng khí đen đã lao đến bên phía đám người của thầy Nam. Những luồng khí thít chặt lấy cổ họ. Vài người hét lên thất thanh, có người thì thều thào rên la. Những cái răng bừa bị bứt lên khỏi mặt đất phừn phựt như người ta nhổ củ cải.

Thầy Nam nhanh chóng dùng các lá bùa dán ngay vào lưng từng người miệng không ngớt lầm rầm đọc chú. Vài người ngã vật ra mặt đất ôm ngực thở.

Nghe tiếng hét thất thanh, đám người các thầy với bố hắn đang chăm chú bàn bạc công việc vội ngẩng đầu nhìn lên.

–    Không xong rồi!! Thầy Cường hét lên.

Cả đám người đều chạy lại phía bên này. Nhìn thấy các luồng khí đen hung dữ quần qua quần lại phát ra tiếng ù ù. Bố hắn nhìn thầy Cường, thầy Hùng, Võ sư Huỳnh kêu lên:

–    Bảo mọi người tránh ra mau! Dùng pháp phá trấn yểm!

Mọi người lập tức kéo đám đồ đệ của thầy Nam lui lại phía sau. Thầy Nam, thầy Cường, thầy Vũ, Võ sư Huỳnh, bố hắn, thầy Hùng và chú Hạnh lập tức chia làm bảy hướng ngồi thẳng xuống nền đất tay kiết ấn miệng đọc thần chú. Thiếu một người không thể tạo thành trận bát môn nên uy lực yếu hơn rất nhiều. Khí vàng tỏa ra trùng trùng, chả mấy chốc các luồng khí đen bị đánh tản ra bốn phía, tiếng xé gió tắt hẳn.

–      Phá! Giọng bố hắn uy nghiêm vang lên.

Lập tức mọi người dùng thủ ấn của pháp môn mình tu luyện đánh thẳng về chỗ vòng khí màu tím xoáy như cái lỗ đen trên nền đất. Dường như ai cũng đang dùng định lực của mình ghìm chặt luồng khí phản lên, tránh để nó hút mất năng lượng của mình

“Rầm” một cái đất cát tung tóe, một hòn đá từ dưới lòng đất phá ra một cái hố to bật lên không trung rơi xuống vỡ ra làm mấy mảnh. Các luồng khí đen nháo nhác tản ra, những âm thanh ghê rợn rít lên làm vài người cảm thấy phát run trong lòng, bất giác đứng nép hết vào cạnh nhau.

Thầy Nam lảo đảo vài cái, các đệ tử giờ này đã tỉnh táo vội lao đến đỡ lấy thầy. Hắn vẫn nín thở quan sát từ nãy đến giờ mới phát hiện ra một mảng hào quang ngay trước ngực thầy Nam rách toang ra như xé giấy, các luồng tinh khí màu trắng thoát ra ào ào giống nước sôi bị bốc hơi . Thầy thở hắt ra lảo đảo đứng dậy.

–    Anh ngồi yên đi, để tôi giúp. Bố hắn lên tiếng.

Ông thò tay vào túi lấy cái chày kim cang được trạm bằng gỗ trầm hương ra. Miệng lầm rầm đọc chú, một tay kiết ấn, một tay dùng chày kim cang từ từ xoa lên vị trí hào quang bị rách của thầy Nam. Hắn trố mắt nhìn, kìa nó đang được hàn kín lại, tuy là có mỏng hơn các chỗ khác nhưng đúng là nó đang được hàn kín lại.


–      Hôm nay anh không thể tiếp tục được nữa rồi. Anh cùng mọi người quay về nghỉ trước đi. Thầy Hùng lên tiếng.

–    Không tôi ở lại đây. Tôi sẽ ở trên bờ nếu mọi người cần gì tôi vẫn có thể trợ giúp. Thầy Nam lắc đầu nói.

Mọi người không ai nói với ai câu nào, nhưng ai nấy đều hiểu rõ. Mới chỉ là trận pháp phụ hỗ trợ cho trận pháp chính dưới lòng sông thôi mà uy lực đã như thế. Không biết lúc trực tiếp phá trận này thì sẽ còn nguy hiểm như thế nào nữa?

Vừa mới rồi mọi người đều phải dùng định lực của mình mạnh mẽ mà đánh. Sức lực tiêu hao không ít. Giờ nhìn thấy vẻ hoang mang trong mắt đám người kia, cũng có chút ít lay động trong lòng. Dù sao họ cũng đều là học trò, anh em đồng môn thân thiết của mình.

–    Chuyện này không thể dừng được. Việc cần làm vẫn cứ phải làm thôi. Võ sư Huỳnh lên tiếng.

Mọi người kéo nhau rời khỏi khu đất trống trở lại bên bờ sông. Đám người của thầy Nam cùng Tùng kều, Giáo sư Lê, thầy Giáp ở lại trên bờ. Tùng kều lo lắng:

–    Mày phải cẩn thận đấy. Hay… tao đi với mày?

–      Mày ở lại trên bờ đi. Có gì còn có thể giúp đỡ được.

Ủng cao su được lôi ra, người nào người nấy đi ủng, mặc quần vải nhựa chùm ra bên ngoài quần vải, áo cài gọn gàng, nhét bật lửa vào túi áo, buộc ở bên thắt lưng vài nắm hương to cùng bó cọc nhỏ.

Theo phân công, đám người thầy Hùng và thầy Cường, thầy Vũ sẽ chia theo hai hướng men theo bờ sông phía bên kia chỗ đền Quán đôi. Bờ sông bên này bố con hắn và chú Hạnh đi một hướng, đám người Võ sư Huỳnh đi hướng ngược lại.

Cẩn thận giữ trọng lực ổn định, tất cả từ từ theo bờ sông dốc đứng đi xuống. Quay đầu lại một lần, hắn vẫn còn thấy Tùng kều đứng trên bờ nhấp nhỏm ngóng xuống nhìn theo hắn.

–    Tập trung vào đi. Bố hắn nhắc nhở.

Mọi lần vẫn đứng từ trên bờ nhìn xuống, hắn đã thấy cái lỗ đen kịt đường kính to khoảng hơn một mét. Giờ này xuống tận nơi hắn mới giật mình, cái lỗ sâu hoắm cuồn cuộn xoáy tròn như một cái hố khổng lồ, đường kính nó phải đến ba bốn mét. Bên trong cái lỗ tám cái cọc gỗ đóng chặt xuống lòng sông. Khí đen vần vũ giống đám mây đen vây lấy miệng hố đang xoáy cuồn cuộn như như chực chờ nuốt chửng tất cả những ai dám đến gần. Cách miệng hố khoảng hai mét một vòng xoáy khí đen thứ hai đường kính to lớn bao trùm hết độ rộng của lòng sông cũng đang cuộn cuộn xoay quay cái hố.

Từ bên trong cái lỗ như mắt quỷ luồng khí màu đen lẫn ánh tím đậm đùn ra không ngớt mỗi lúc một dày.

–    Bắt đầu tìm đi. Bố hắn nói như ra lệnh.

Hắn cúi đầu dò tìm trên nền đất. Bên này bố hắn và chú Hạnh bắt đầu dùng định lực mở tâm kính đàn bắt đầu truy tìm.

Xem ra dòng sông này trước đây rất lớn, luồng khí long mạch màu vàng rộng lớn bao trùm hết cả lòng sông, ăn sâu cả vào hai bên bờ. Long mạch chảy cuồn cuộn đến vị trí lỗ đen trấn yểm thì thắt lại như bị buộc chặt .

Đang mải suy nghĩ, hắn bất chợt ngẩng đầu lên. Bố hắn và chú Hạnh đâu rồi? Quay đầu nhìn ngược lại phía đằng kia, đám người Võ sư Huỳnh cũng không thấy nữa. Luồng khí đen dày đặc như sương mù từ từ lan đến che khuất tầm mắt của hắn. Những tiếng kèn kẹt như tiếng gỗ va chạm vào nhau vang lên từ bên trong đám sương mù. Bên tai hắn những tiếng u…u… không ngớt vang lên.

–      Bố ơiii… chú Hạnh ơiii….

Hắn bắt đầu hoảng cất tiếng gọi. Im lặng như tờ, không có một ai đáp lời hắn. Chỉ có tiếng kèn kẹt trong đám sương mù màu đen mỗi lúc một gần.

Mắt như bị bịt kín, mất hết cảm giác về phương hướng, trong lòng cuống lên, hắn ước lượng khoảng cách khi nãy chỗ hắn đứng đến mép nước, rồi chạy bừa về phía trước tránh xa những tiếng kèn kẹt đang áp sát dần từ đằng sau. Cuống lên, hắn nhớ đến câu thần chú bố hắn trao. Miệng cứ líu lại, hắn đọc vấp lên vấp xuống. Hai tay kiết ấn kim cang hắn chạy thục mạng, có lúc vấp phải đá ngã nhào ra ụp cả mặt xuống sát mép nước. Sao chạy mãi mà không thấy ai? Hắn bắt đầu run lên. Tiếng kèn kẹt mỗi lúc một gần.

–    Đốt hương lên!! Giọng bố hắn quát lên.

Nhìn quanh vẫn không thấy bố hắn ở đâu. Hắn vội vàng lôi bó hương bên hông ra châm lửa đốt. Tay hắn run lên lập cập mãi mới bật được lửa. Bó hương bốc cháy bùng bùng, hắn vẩy mấy lần vẫn chưa tắt. Vội quá hắn ra sức thổi phù phù. Qua vài giây khói hương tỏa ra mùi trầm thơm ngát. Tiếng kèn kẹt sau lưng im bặt.


Hắn thở phào, đứng im bất động, băn khoăn xem tiến về hướng nào. Lẫn trong đám sương mù đen kịt tiếng vật gì đó rẽ nước ào ào. “Á” tiếng người nào đó hét lên thất thanh, rồi âm thanh ngã ào xuống nước. Tiếng người vật lộn đánh nhau huỳnh huỵch vang lên từ phía bên kia bờ sông. Âm thanh gào rú đau đớn cất lên.

Trong lòng hắn run lập cập, đầu trống rỗng, miệng đọc chú câu được câu mất. Giờ này đứng yên đây cũng chết mà di chuyển cũng chết. Hắn hoàn toàn mất phương hướng. Khua khua bó hương trước mặt hắn phát hiện ra khói hương bay đến đâu, khí đen loãng đi tản ra đến đấy. Mừng quá hắn khua lấy khua để khua trên, khua dưới. Cuối cùng cũng lộ ra được một khoảng không nhìn rõ ràng được.

Đang lúi húi khua khua dưới chân để nhìn cho rõ đường. Bất chợt từ đằng sau không biết là người hay vật gì lao sầm đến hất hắn ngã lăn quay trên mặt đất. Bó hương trầm văng ra. Hắn ngã lộn vào một khoảng không sương mù đen kịt. Cuống quýt sờ đến bên hông để rút bó hương khác thì ôi thôi, hương rơi hết đi đâu rồi.

Một cánh tay như gọng kìm kẹp vào cổ hắn. Hắn vùng vẫy bất lực. “Nó mạnh quá” hắn thầm nghĩ. Lẽ nào tiêu đời ở đây. Lựa một thế Judo hắn quay lưng kề vai quật xuống, nó lộn ra trên mặt đất. Quỷ mà cũng giống người thật, ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn. Chưa kịp nghĩ xong một cánh tay lại cặp vào cổ hắn. Hắn đạp một cái cả hai lộn một vòng thế nào lại lăn ra đúng chỗ bó hương cháy dở trên mặt đất.

Ơ, thằng Tùng kều, hình như nó không nhận ra hắn. Vẫn hùng hổ, nó dồn hết sức túm lấy cổ hắn. Dùng hai đầu gối đè lên người Tùng kều. Tay kẹp chặt lấy tay nó. Lúc này hắn mới phát hiện ra. Trong mắt Tùng kều một đám khí màu tím sậm đang lan dần ra sắp sửa che kín cả con ngươi màu đen.

Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch mỗi lúc một gần. Từ trong đám sương mù màu đen bố hắn và chú Hạnh lao ra. Nhìn thấy hắn đang đè chặt cứng Tùng kều trên mặt đất. Bố hắn chạy đến gần dùng một thủ ấn đánh mạnh vào đầu Tùng kều. Nó xỉu luôn.

–     Bị quỷ bịt mắt rồi. Đi khỏi đây nhanh! Bố nó gấp rút nói.

Hắn vội xốc Tùng kều lên trên lưng, dốc sức theo bố hắn leo ngược lên bờ sông. Đến nơi thả Tùng kều nằm ra mặt đất, hắn thở hồng hộc nói không ra hơi.

–    Có sao không? Chú Hạnh hỏi.

–    Dạ, cháu không sao.

Nhìn đến hắn và Tùng kều quần áo lấm lem bùn đất ướt nhèm nhẹp, mùi hôi thối của nước sông bốc lên nồng nặc, bố hắn bảo:

–    Hai đứa lên xe trước đi.

Hắn bò dậy xốc nách Tùng kều đi về chỗ xe ô tô đỗ trên lề đường. Quay lại thấy bố hắn và chú Hạnh lại lao vào đám sương mù đen kịt đi tìm những người khác.

Lôi Tùng kều ném vào ghế trên xe. Hắn cởi vội cái áo khoác ướt nhẹp, cởi cái quần bằng vải áo mưa ra, thọc chân vào đôi giày thể thao. Hắn chạy ra thùng phía sau xe lục tìm. Tùng kều vẫn thường để áo mưa ở đây – hắn thầm nghĩ. Lục một hồi cũng tìm ra cái áo mưa. Hắn mặc luôn vào người cho ấm rồi chạy lại chỗ bờ sông.

Lúc này, dưới sự trợ giúp của đám người thầy Nam, bố hắn và chú Hạnh. Mọi người lần lượt được kéo lên bờ. Người tỉnh, người ngất, người thì đang run lên vì sợ và rét. Cả đám nhếch nhác thảm thương. Anh Vĩnh vừa nhìn thấy thì túm chặt lấy hắn.

–    Anh… anh nhìn thấy quỷ. Ôi mẹ ơi nó… nó rẽ nước lên bờ đẩy anh xuống sông.

Anh thì thào mắt len lén nhìn xuống dưới lòng sông đen mù mịt như sợ có kẻ nào đó nghe thấy.

Lúc cả đám đi xuống rồi tản ra dưới lòng sông, mấy người thầy Nam, thầy Giáp, Giáo sư Lê và Tùng kều đứng ở trên bờ chăm chú theo dõi. Dưới lòng sông sương mù màu đen mỗi lúc một dầy. Thầy Nam lo lắng.

–    Nhiều tà khí quá!

–    Sương mù mỗi lúc một dầy. Tôi sợ họ không nhìn thấy đường. Giáo sư Lê nói.

Trong lòng thày Giáp cứ thấp thỏm lo lắng không yên. Nhắm mắt lại đưa bàn tay lên bấm bấm miệng lẩm nhẩm tính toán

–    Thôi chết, chỉ sợ không xong! Thầy Giáp kêu lên.

–    Có chuyện gì sao? Giáo sư Lê lo lắng hỏi.

–    Quẻ này cho thấy gặp phải tà ma quỷ quái. Thế ta bị nhật phá nguyệt xung. Quỷ vượng khắc thế, thế ứng tương hại. Chỉ sợ là…

–    Làm sao? Thầy Nam hỏi dồn.

–      Cần phải cẩn thận, không thể sơ xuất được. Thầy Giáp than một câu.

Sương mù màu đen mỗi lúc một nhiều, chẳng mấy chốc không còn nhìn thấy đám người phía dưới nữa.

–    Thế nào bây giờ? Giáo sư Lê đưa mắt nhìn thầy Nam và thầy Giáp.


–    Quan sát thêm đã. Thầy Nam cất trọng âm trầm.

Những tiếng ken két bất ngờ vang lên từ dưới lòng sông. Mọi người giật mình thon thót.

–    Có chuyện rồi. Tôi thấy luồng khí đen kia không đơn giản đâu!

Đang định gọi đám đệ tử chạy xuống ứng cứu thì từ dưới lòng sông vang lên những tiếng hét thất thanh, tiếng kêu cứu, tiếng người gọi nhau í ới.

–    Mang theo bùa hộ thân, xuống cứu người. Thầy Nam hô lên.

Tám người bên phía thầy Nam nhanh chóng tản ra chạy xuống bên dưới lòng sông. Đứng trên bờ thầy Giáp với Giáo sư Lê mặt mũi căng thẳng lo lắng.

Đem theo bùa hộ thân chạy xuống, đám người của thầy Nam lao thẳng vào đám sương mù đen kịt. Căng mắt ra nhìn cuối cùng cũng thấy, chỗ này thì hai người không phân biệt địch ta lao vào đánh nhau huỳnh huỵch, chỗ kia có người rớt xuống nước kêu cứu ầm ĩ, đằng xa thì có kẻ cứ thẳng hướng lòng sông mà chạy như ma đuổi. Những đốm lửa từ các bó hương trầm thấp thoáng trong đám sương mù. Một hồi vất vả mới lôi được cả đám lên bờ.


–    Bố ơiii… chú Hạnh ơiii…

“Chết rồi, đây đúng là giọng thằng Sơn, nó gặp chuyện rồi” Tùng kều giật thót khi nghe tiếng gọi quen thuộc của thằng bạn thân. Quên béng, bản thân mình trong những trường hợp thế này lo cho thân còn không xong. Nó chạy ào xuống bờ dốc lao thẳng về phía sương mù màu đen có tiếng Sơn ở đó.

–    Đứng lại!!

Thầy Giáp hốt hoảng quát lên, nhưng không kịp bóng nó đã chìm vào mất dạng trong đám khí đen đặc quánh.

Mọi người cuối cùng cũng đã tập hợp đầy đủ không thiếu một ai trên bờ sông.

–    Lần này chúng ta thật sơ xuất, khinh địch. Bố hắn lên tiếng.

–    Lần sau cần phải chuyển bị cẩn thận hơn. Không ngờ chúng lại mạnh như vậy. Thầy Hùng than thở.

–    Thôi tạm thời mọi người về nghỉ đi chúng ta cần phải tính toán lại. Có phương án đảm bảo an toàn.

Nghe theo lời bố hắn, tất cả chia ra ai về chỗ nấy. Đêm nay trong lòng ai cũng lo sợ nhận ra trận pháp này thật không đơn giản, quá cả sức tưởng tượng của họ.


–    Ơ sao tao lại ở đây nhỉ?

Tùng kều nằm vặt vẹo bên ghế phụ hé mắt ra nhìn hắn đang lái xe.

–    Tao nhớ là nghe thấy giọng mày, tao hoảng quá lao xuống. Tao gặp quỷ mày ạ. Đánh nhau với nó không phân thắng bại. Giọng Tùng kều run run.

–    Quỷ cái đầu ấy!

Chú Hạnh dùng tay đập bộp vào đầu Tùng kều khiến hắn đau điếng.

–    Thật đúng mà, cháu nhìn thấy nó trong đám sương mù đen thùi lùi. Cháu lao vào kẹp cổ nó… Tùng kều kêu lên.

–    Ừ mày kẹp cổ nó… Chú Hạnh chỉ chỉ sang chỗ hắn.

–    Cứu hộ gì mà cứ nhè nạn nhân mà đánh thế chứ lại. Hắn cười cười nhìn Tùng kều.

–    Không thể nào… rõ ràng là…. Tùng kều lắc lắc cái đầu dường như không thể tin nổi.

–    Đã bảo cháu ở trên bờ, không gọi không được xuống tại sao lại chạy loạn lên như thế? Giọng bố hắn nghiêm nghị cất lên.

–    Tại lúc đó… nghe giọng nó kêu… cháu lo quá nên quên mất. Tùng kều cười méo mó len lén nhìn bố hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.