Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 16: Quỷ Hút Máu
Sang đến Nam Định, rẽ vào con phố đã thấy ông chủ nhà đứng ở bên đường ngóng đợi. Tìm chỗ gửi xe xắp xếp đồ đạc xong xuôi, ba thầy trò quay lại căn nhà cổ đó. Ông chủ nhà vồn vã đón tiếp, thái độ rất mong chờ.
Mấy hôm nay, ông đã phải phân phó con dâu đưa hai đứa cháu nội về bên ngoại lánh tạm ít bữa. Hiện tại ở nhà bây giờ, chỉ có vợ chồng ông và anh con trai. Thầy Hùng hỏi han tình hình mấy hôm nay thế nào. Ông chủ nhà cũng thật thà kể hết.
Hôm đó, sau khi quay trở về từ quán cà phê, ông thất thần ngồi ở ghế mất nửa ngày trời, cuối cùng gọi vợ và con trai sang nhà người em gái cách đó một con phố nói hết sự tình. Người em gái nghe xong thì sợ hãi hoảng hốt, rồi khóc lóc thảm thiết. Ông cũng thấy trong lòng đau như cắt. Quả thật nếu mẹ đã thực là mất rồi thì đau lòng quá. Bà mất đi đã đành nay thân xác còn bị hành hạ như thế thì làm sao mà yên lòng siêu thoát được. Nhưng ông vẫn mong đó không phải là sự thật.
Sau khi bình tĩnh bàn bạc xong xuôi, ông và con trai trở về leo lên mái nhà tháo một viên ngói ngay sát giường chỗ bà cụ nằm thay vào đó bằng miếng kính trong. Ngay khi ánh sáng tỏa xuống căn phòng, bà cụ nhỏm dậy la hét om sòm. Ông phải vờ như không có chuyện gì khuyên giải
– Con thấy người ta bảo mẹ ốm lâu thế cần phải cho dương khí vào thì mới biến hung thành cát, chóng khỏi bệnh được
Bà cụ la hét chửi bới nhưng ông vẫn nhất mực cho rằng
– Đây là con thương mẹ, mẹ để cho con làm thế đi
Nói mãi thì bà cụ cuối cùng cũng không chửi bới nữa, nhưng từ lúc đó trở đi hai mắt cứ gườm gườm nhất định không chịu rời khỏi giường cứ ngồi thu lu một góc.
Đến tối thì bà cụ đòi ăn ốc, hai vợ chồng mới bảo
– Giờ tối rồi, chúng con không biết đi đâu mua ốc, mẹ đợi đến sáng mai con đi mua về cho mẹ ăn
Thấy bà cụ biểu hiện như vậy trong lòng ông chắc đến bảy, tám phần rồi, hết sức lo sợ. Ban đêm đi ngủ, theo lời thầy dặn, đóng chặt cửa nẻo lại.
Sớm ngày hôm sau, vừa dậy bà cụ đã la lối đòi ăn ốc. Vợ ông chạy ngay ra chợ mua một cân ốc về luộc đưa vào. Vừa nhìn thấy vậy, bà cụ vung tay hất đổ xuống sàn nhà kêu là ít quá, đòi mua mười cân để ăn. Tình hình bây giờ cũng không thể làm gì hơn, hai vợ chồng ông nhất nhất theo lời bà cụ mua mười cân ốc về luộc chín đưa vào. Vừa đưa cả rổ ốc vào thì bà cụ lại bảo không ăn nữa, bắt vợ chồng ông đem toàn bộ ốc luộc đổ ra đoạn đoạn sông Nam Định ngay chỗ quốc lộ hai mốt. Còn nước ốc thì để lại cho cả nhà ăn.
Rất sợ hãi, hai vợ chồng ông đành đem ốc ra đúng chỗ bà cụ yêu cầu để đổ. Nào ngờ vừa quay lại nhà thì bà cụ lại đòi ăn dứa, bắt mua năm mươi quả về ăn. Chẳng dám trái lời vợ chồng ông lại sai con trai đi mua năm mươi quả dứa về cả nhà hì hụi ngồi gọt. Xong đâu đấy đưa vào, lại thấy bà cụ mắt trợn trừng trông dại dại, dữ tợn bắt hai vợ chồng đem dứa ra đổ ở đoạn sông lúc nãy.
Giờ này, cả nhà ông như cá nằm trên thớt nào dám không nghe. Từ đó đến đêm đòi hết thứ nọ đến thứ kia, nhà ông ba người cứ nháo nhác lên để đáp ứng cho được yêu cầu của bà cụ.
Sắc mặt trắng bệch vì mệt mỏi và lo lắng ông chủ nhà than thở
– Mẹ tôi lúc sống nhân đức là thế mà sao giờ này lại khổ như vậy
Đôi mắt ông rơm rớm. Thầy Hùng đưa bàn tay lên nhắm mắt bấm bấm đốt ngón tay
– Nó vốn là con quỷ ở đoạn sông đó, oan gia nhiều đời nhiều kiếp của mẹ ông. Nó đã đợi cơ hội mấy kiếp rồi đến giờ mới có thể báo thù. Xem ra nó cũng biết nhớ đến đồng loại vẫn đói khát ở bờ sông đấy
Anh con trai đèo bà chủ nhà đi mua sắm đồ theo yêu cầu của thầy Hùng vừa về đến nơi. Hai mẹ con chào hỏi thầy rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nghe chuyện, bây giờ mới lên tiếng
– Sự thật bày ra trước mặt thế này không tin cũng không được. Nhưng thật sự cháu vẫn mong là không phải
Anh nói mà mắt rưng rưng, dường như tình cảm ruột thịt làm cho anh vẫn cứ cố níu kéo một tia hy vọng cuối cùng
– Nếu cậu không tin, tối nay hãy nhìn xem nó là cái gì
Thầy Hùng nói một câu, chặn đứng ảo tưởng mong manh của anh.
Từ lúc thầy trò họ đến, cụ bà trong buồng im ắng hẳn, không còn làm náo loạn như ngày hôm qua nữa. Đến tối thầy Hùng phân công, hai vợ chồng ông chủ nhà ở trong buồng phía bên phải, đóng chặt cửa nẻo, dù thế nào cũng không được ra. Thầy và anh con trai sẽ ngủ ở cái giường bên trái ngay sát căn buồng bà cụ. Hắn cũng run run trong lòng
– Nhỡ đang đêm mình ngủ say nó mò ra bóp cổ anh em mình thì sao?
– Toàn nói gở. Anh Vĩnh run quá cũng gắt lên.
– Không phải lo
Thầy Hùng cất giọng trấn an, rồi lôi từ trong túi ra ba đạo bùa bảo hai người bọn hắn và anh con trai nhét vào trong người.
Đêm yên ắng, bóng tối chìm sâu, âm thanh tĩnh mịch không một tiếng động. Hắn không ngủ được mắt mở chong chong, bên cạnh anh Vĩnh nằm thẳng đờ người dường như cũng chưa ngủ.
Kẹt…kẹt…két… két… tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên, khe cửa buồng từ từ mở ra, luồng khí xanh đậm tỏa ra dày đặc. Tiếng bước chân lẹt xẹt lê trên sàn trong đêm khuya khiến hắn sởn da gà. Tiếng lẹt xẹt mỗi lúc một gần, rồi dừng lại ở bên giường. Luồng không khí lạnh ngắt ập vào màn. Cái màn rung lên.
Hắn nằm yên nhắm tịt mắt, hai tay nắm thành quyền. Cả người hắn từng bó cơ căng ra vì sợ. “Nín thở, phải nín thở” hắn tự nhủ. Tim hắn đập thình thịch, dường như hắn nghe được tiếng tim anh Vĩnh cũng đang đập dữ dội trong lồng ngực.
Cơn gió lạnh ngắt ào tới, trong chớp mắt bà già nhẩy phốc một cái lên giường ngồi đè lên chân hai người bọn hắn. Bà già nhỏ thó mà nặng như cả trăm cân. Chân hắn tê dại, không dám nhúc nhíc. “Đừng sợ… đừng sợ… có thầy ở đây rồi” hắn tự trấn an mình.
Ti hí con mắt, hắn nhìn thấy bà già đôi mắt long lanh một cách kỳ dị, ánh lên màu xanh sẫm yêu ma, khuôn mặt nhăn nhúm tái bềnh bệch, mái tóc đen nhánh bù xù.
Dí khuôn mặt như quỷ lại gần hắn và anh Vĩnh, bà già đưa hai bàn tay lại gần trước mặt hai người. “Toi rồi, không phải là bóp cổ đến chết chứ?” “Ôi, thầy ơiii…” Hắn kêu la thảm thiết trong lòng.
Không gian như dừng lại trong khoảnh khắc này. Trên đôi bàn tay gầy guộc nhăn nheo của bà già, những cái móng mọc ra nhọn hoắt mỗi lúc một dài. Hai cái răng nanh trắng ởn từ từ nhú ra trên khóe miệng.
Trời ơi, làm sao mà họng hắn như tắc lại, không kêu nổi một tiếng. Hai bàn tay bà già cứ thế nhanh như chớp vụt đến bóp chặt lấy cổ họng của hai người.
Bất ngờ từ trên người bọn hắn một ánh sáng vàng tóe ra dữ dội. Bà già rụt tay lại nhanh như gió nhẩy phốc xuống khỏi giường. Đứng tần ngần cạnh giường một lúc rồi lại lẹt xẹt đi. Tiếng bước chân xa dần.
Hai người bọn hắn há mồm ra thở lấy thở để. Vài phút mà tựa như cả thế kỷ vừa trôi qua. Bọn hắn nằm im nghe ngóng, tiếng lẹt xẹt dường như dừng lại ở cái giường phía bên kia.
Cái màn lại rung lên, từ từ kéo ra. Một cái đầu thò vào trong. Anh con trai nằm im mồ hôi vã ra như tắm. Ở bên cạnh thầy Hùng thò tay ra nắm chặt lấy tay anh trấn an. Bà nội anh đây sao, người vẫn bế ẵm ôm ấp anh từ nhỏ đến lớn? Đôi nanh chìa ra như quỷ dữ bà già tiến lại gần chu mồm hít luồng dương khí tỏa ra từ trên người anh. Một mảnh vàng rực bắn ra. Bà già giật mình lui lại đứng im bất động. Vài phút sau tiếng lẹt xẹt tiến dần ra cửa.
Lạch cạnh, lạch cạnh… tiếng then cài cửa vang lên. Cánh cửa từ từ mở toang ra. Nhoáng cái, bóng bà cụ đã biến mất sau ô cửa.
Hắn vùng dậy, anh Vĩnh nhổm lên kéo tay hắn lắc đầu
– Không sao đâu, nó sợ cái bùa của thầy đấy, không làm gì được mình đâu
Hắn thì thầm, nhanh chóng khoác áo chui ra khỏi màn. Anh Vĩnh thấy vậy cũng mặc áo lao theo.
– Mấy tên chết tiệt
Thầy Hùng cáu quá lẩm bẩm, rồi cũng vội vàng mặc áo chui ra khỏi màn. Ông vội đi theo đề phòng nhỡ có việc gì xảy ra với hai tên đồ đệ khó bảo của mình. Anh con trai liền mặc áo khoác chạy theo.
Men theo tường nhà, hai người bọn hắn rón rén đi theo sau
– Thế quái nào mà bà ấy đi nhanh thế nhỉ?
Hắn ra hiệu anh Vĩnh im lặng. Cả hai lặng lẽ bám theo đến sân sau. Phốc một cái, bà già quăng mình đã ở trên bờ tường
– Làm sao mà bà ấy làm được thế nhỉ?
Anh Vĩnh há hốc mồm kinh ngạc. Trước mặt bọn hắn, một bà già nhỏ bé hơn tám mươi tuổi đu mình một cái đã lên đến bờ tường. Tầm tuổi này đi còn không vững chứ đừng nói đến leo tường.
– Có phải là bà ấy nữa đâu. Hắn thì thầm.
Uỵch một tiếng, bà già đã nhẩy xuống khu vườn của nhà đằng sau. Ngó quanh một vòng, thấy có mấy cái vại bằng đất nung nơi góc sân. Hai anh em khẽ khàng bê lại lật úp xuống kê sát bờ tường rồi trèo lên ngó đầu nhìn sang khu vườn phía sau.
Hai người bọn hắn trợn trừng cả mắt, xa xa nơi góc vườn tiếng gà kêu quác lên một tiếng thì tắt lịm. Bà già đầu tóc bù rù đang dùng răng nanh cắn cổ con gà hút máu sùn sụt. Miệng đầy máu và lông gà. Sau khi hút sạch máu của con gà, bà già dùng hay tay xé toạc con gà làm đôi vục mặt vào ăn nhồm nhoàm. Hai chân hắn nhũn ra “Phiên bản ma cà rồng Việt Nam đây hay sao?”
– Xem đủ chưa?
Âm thanh trầm thấp bất ngờ vang lên làm hắn và anh Vĩnh giật cả mình tí thì trượt chân ngã. Nhìn sang thấy thầy Hùng và anh con trai đã kê cái vại đứng cạnh từ bao giờ. Khuôn mặt anh thất thần, ánh mắt hoảng hốt không thể tin nổi. Cả bốn người nhanh chóng kê những cái vại lại chỗ cũ, len lén trở lại giường nằm im. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Chừng một lúc lâu sau, tiếng lẹt xẹt lại vang lên, then cửa lạch cạch cài lại. Tiếng cửa buồng kèn kẹt vang lên từ từ khép kín lại.