Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 10: Trả Cổ Vật Về Lòng Sông
Từ lúc bố Tùng kều tỉnh lại, mẹ nó vào viện thay nó chăm sóc ông. Tùng kều trở về nhà xem xét xắp xếp lại công việc ở cửa hàng. Suy nghĩ mông lung, Tùng kều dự định đi đến nhà ông anh họ một chuyến. Dù sao cũng nên rủ thằng Sơn đi cùng. Tùng kều ngẫm nghĩ.
Chiều hôm đó, sau khi tan làm, hắn đi ngay đến chỗ Tùng kều. Hai thằng bọn hắn kéo nhau đến nhà ông anh họ Tùng kều. Rẽ vào con ngõ đến trước căn nhà có tường rào hoa màu vàng, bọn hắn ngó vào. Cửa chính căn nhà mở toang hoang, trong phòng đồ đạc vứt bừa bãi. Hai người bọn hắn đi thẳng vào trong. Trên ghế, anh họ Tùng kều ngồi thẫn thờ, đầu tóc bù xù, mặt trắng bềnh bệch như bị bệnh, bộ dạng cực kỳ ủ dột. Mới chưa đầy hai tuần mà trông anh già đi đến mấy tuổi. Bọn hắn bước vào mà anh còn không nhận ra.
– Có chuyện gì vậy anh? Sao nhà cửa lại thế này?
Ngước đôi mắt đỏ quạch lên nhìn Tùng kều, anh mệt mỏi nói
– Tùng đấy à, chú nằm viện mà anh chưa vào thăm được
– Bố em tỉnh rồi mọi thứ đều ổn, anh không cần vào đâu. Khi nào bố em về sang cũng được
– Ừ
– Mà sao nhà cửa anh thế này? Chị đâu ạ?
– Anh… phá sản rồi… Chị đưa bọn trẻ về ngoại ở tạm mấy hôm
– Anh phá sản?!! Tùng kều há hốc miệng
Nói anh họ Tùng kều là đại gia thì cũng không phải, nhưng tiền bạc có thể nói tiêu không phải nghĩ, làm ăn cực kỳ thuận lợi. Anh lại là người cẩn thận, tính toán chu toàn nên cả chục năm nay làm ăn phát đạt vô cùng.
Châm một điếu thuốc đè nén tâm tình đang rối loạn xuống, anh chậm chạp lên tiếng
– Cả đời anh cẩn thận trước sau. Vậy mà bị thằng mình tin nhất nó đâm cho một dao vào lưng. Căn nhà này, với căn trên phố chắc cũng không giữ lại được nữa
Thở dài não nề, anh nói tiếp
– Thật sự chưa bao giờ anh lại sơ xuất như thế, đầu óc cứ mê muội giống như có kẻ bịt mắt ấy. Không biết có phải là…
Anh liếc mắt nhìn đến mặt bàn, dường như đang nhớ lại cảnh cái Tước đang yên đang lành chả ai đụng đến vỡ vụn ra ngay trước mắt.
Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng. Trên trần nhà từng đám khí đen tụ lại thành búi bám đặc lại thành cả mảng. Căn phòng như tối sầm sầm lại trước cơn giông bão. Trong lòng thầm than thở “Nhà đầy âm khí thế này đầu óc tỉnh táo mới là lạ”
Như hiểu ra vấn đề, Tùng kều cất giọng
– Bố em lần này, bệnh tình cũng không phải đơn giản như vậy
Anh họ Tùng kều ngước mắt nhìn hai bọn hắn chăm chú
– Cái lô đồ cổ đó, không ổn. Lần này bố em suýt chết…
– Có chuyện đó sao? Anh cướp lời hỏi Tùng kều
– Họ đến lôi bố em đi, đòi cái bát ăn cơm…
Anh họ Tùng kều vội ngồi thẳng dậy.
– Chuyện nhà anh… lẽ nào… Thời gian gần đây con bé con đêm nào cũng gào khóc thất thanh không dỗ nỗi. Chị thì thường xuyên bị bóng đè. Mọi chuyện cứ đen như quốc ấy… Mà sao chú biết?
– Chuyện dài dòng lắm, lúc nào em kể. Bây giờ việc trước mắt cần phải làm là tìm người có thể trả lại số đồ vật ấy xuống lòng sông. Tùng kều nói
– Trả lại? Làm thế nào trả lại? Thôi chết, cái Tước của anh vỡ vụn rồi thì trả làm sao? Anh nói giọng hết sức lo lắng
– Cần phải tìm người có thể làm được. Không thể cứ thế ra sông mà bỏ lại chỗ cũ được đâu. Hắn lên tiếng
“À” lên một tiếng như chút được cả bầu lo lắng trong lòng. Anh họ Tùng kều lại lên tiếng
– Thằng Tuấn bạn anh, cái thằng phụ trách thi công đoạn sông ấy đấy. Nó mời được thầy từ Hải phòng lên làm lễ. Có khi nhờ thầy đó luôn. Để anh gọi cho nó một câu xem thế nào.
Nhấc điện thoại bấm số, anh họ Tùng kều nói chuyện một hồi với người tên là Tuấn đó
– Được rồi, nó bảo sẽ nói chuyện với thầy, có gì làm cho mình luôn một thể
Theo lời anh kể, anh Tuấn nhận thầu thi công nạo vét đoạn sông đó. Ban đầu cũng có người gàn, nói chỗ đoạn sông đó không động vào được đâu, nhưng mà anh Tuấn không nghe vẫn cứ bỏ thầu, nhận làm. Khi sự việc xảy ra anh đang thắp hương trên đền Quán đôi, lúc chạy xuống đến nơi đã tóe tung ra rồi.
Từ ngày hôm đó trở đi mọi việc không còn bình thường nữa. Cứ be bờ lên để nạo vét thì nước từ dưới lòng sông lại đùn lên giật cho đổ sập, đất đá bên bờ cũng liên tục sạt lở xuống lòng sông, không thể nào khống chế được. Mời rất nhiều thầy đến để làm lễ mà thầy nào thầy nấy đến nơi nhìn một cái thì vội vã bỏ của chạy lấy người. Công nhân ào ào bỏ việc, tiền đổ vào như muối bỏ bể mà không thu lại được đồng nào.
Giờ anh Tuấn cũng lâm cảnh nợ nần trắng tay. Bố mẹ ở quê thì đột ngột qua đời cả hai. Trong lúc liêu xiêu, điêu đứng vì nợ nần và cú sốc mất đi cả hai người thân một lúc thì vợ anh đột ngột bỏ bố con anh đi biệt tích.
Tìm khắp nơi không một thầy nào nhận xử lý vụ này cho anh. Đến đâu cũng chỉ nhận được một câu “Nơi này oán khí quá nặng, tôi không làm được. Nếu anh còn muốn sống thì mau đi tìm người khác”. Mãi mới mời được ông thầy bên Tứ Phủ từ Hải phòng lên.
Theo lời hẹn với anh Tuấn đúng mười một giờ đêm ngày thứ sáu, Tùng kều, anh họ Tùng kều và hắn có mặt ở bờ sông. Khi đi Tùng kều đã gom đủ số cổ vật mang theo.
Bờ sông đất đá ngổn ngang, ánh đèn vàng heo hút, lạnh lẽo chiếu xuống lòng đường. Một đàn tràng tam tứ phủ voi ngựa, long, li, quy, phượng trang nghiêm trên bờ. Ông thầy chạc sáu mươi tuổi, quần áo mũ mão chỉnh tề đang chỉ đạo sắp xếp để chuẩn bị làm lễ. Bên cạnh đó một đám công nhân cũng đang túm năm tụm ba theo dõi.
Nhìn xuống lòng sông, cái hố đen kìn kịt vần vũ như cái xoáy nước không ngớt tỏa ra âm khí lạnh lẽo quẩn lại dày đặc như mây. Những bóng đen dật dờ sát mép nước. Giữa đám cọc nơi lòng sông, các linh hồn đang gào thét vùng vẫy, dẫy dụa hòng mong thoát ra khỏi đám cọc mà không thể. Nỗi oán khí ngùn ngụt bốc lên như muốn thiêu đốt nuốt trọn những vật gì tiến lại gần. Tóc gáy hắn không bảo mà tự động dựng đứng lên, da gà nổi khắp người.
Ông thầy đã ngồi xuống chuẩn bị làm lễ, cả đám lục tục ngồi xuống phía sau. Tiếng chuông, mõ ngân vang, bài kệ dài lê thê bắt đầu được tấu lên. Chú Đại bi phiên âm tiếng Việt trầm bổng ngân nga. Thời gian chầm chậm trôi qua.
Anh Tuấn và anh họ Tùng kều nghiêm cẩn thành kính chắp tay. Hắn xoay xoay cái cổ cho khỏi mỏi, tiện thể quay đầu nhìn xuống phía dưới lòng sông.
Giật mình, lông tóc hắn lại được dịp dựng đứng. Từ lỗ đen dưới lòng sông một đám khí đen được đùn lên dày đặc che khuất cả một đoạn sông. Đám khí đen cuộn quắn lại như mây. Mây đen đang lừ lừ, là là mặt đất tiến dần đến chỗ đàn tràng.
Hắn túm lấy tay Tùng kều
– Kìa kìa…, chúng đang tới
– Cái gì đang tới? Mày nhìn thấy cái gì à?
– Ừ!
Tự dưng hắn muốn chạy. Hắn muốn kéo Tùng kều chạy theo mà sao chân hắn không nhúc nhích được. Hắn ngồi đực mặt ra nhìn, đám mây màu đen đã tiến sát đến trước mắt. Gió dưới lòng sông nổi lên mang theo mùi hôi thối và cảm giác lạnh lẽo rợn người. Ngọn nến chập chờn, lung lay như muốn tắt.
Cố gắng nuốt nước bọt, hắn thì thào với Tùng kều
– Chạy thôiiii…
Miệng thì nói vậy nhưng cả người không chịu theo sự điều khiển của hắn. Tùng kều đột nhiên thấy hắn hạ giọng thì thào thì cũng đè thấp giọng xuống hỏi
– Có chuyện gì?
– Suỵt!
Hắn đưa tay bịt miệng Tùng Kều lại ra hiệu ngồi yên. Đám mây đen đặc kỳ dị đã tiến sát đến chỗ bọn hắn, chúng va phải luồng hào quang vàng chói nhọn hoắt tỏa ra từ hai thằng bọn hắn thì rụt lại, từ từ quẩn quanh như thăm dò. Hắn nín thở, Tùng kều thấy thái độ của hắn thì cũng ngồi im nín thở theo.
Bỏ qua bọn hắn đám mây đen tiếp tục di chuyển đến những người bên cạnh. Vài người kêu lên
– Mùi gì thối thế lại tanh như cá chết ấy!
Lời nói chưa dứt khỏi đầu môi thì đã có người ngã vật ra mắt trợn trừng, co giật từng cơn. Cảm đám hốt hoảng láo nháo đỡ vội người đó lên. Ông thầy ngừng tụng kinh quay lại đốt một nắm hương trầm, khoán khoán vài vòng lên phía trên người nọ. Anh ta ngừng co giật mắt nhắm lại ngẹo đầu mê man bất tỉnh. Nhanh chóng, vài người khênh anh ta trở lại khu lán dành cho công nhân.
Đám mây đen kịt luẩn quẩn vây quanh cả đám người. Ông thầy mặt biến sắc, cố gắng giữ bình tĩnh ngồi xuống niệm một tràng. Ai nấy trong lòng run run, có vài công nhân chứng kiến cảnh vừa rồi, sợ quá toan đứng dậy quay về khu lán.
Bất ngờ, chỗ vàng mã, voi ngựa tự dưng bốc cháy đùng đùng. Anh Tuấn hốt hoảng
– Lấy nước… lấy nước dập lửa!
Ông thầy đưa tay ra ngăn lại
– Để yên thế đi
Mấy người đứng như trời trồng. Rõ ràng chỗ kia cách rất xa bát hương, không có ai châm lửa làm sao lại có thể tự bốc cháy.
Hắn đờ người nhìn đám khí đen vần vũ đang lướt qua, lướt lại trên chỗ vàng mã voi ngựa kia. Những tiếng u…u ghê rợn đắc ý vang vọng trong không trung.
Tro giấy mang theo tàn lửa bốc lên xoay vòng như vòi rồng, cuốn sạnh cả đồ đã cháy hết lẫn đồ đang cháy dở dang xuống lòng sông. Nến tắt ngúm, đồ lễ xô lệch ngả nghiêng đổ ràm rạp xuống như vừa gặp bão. Khuôn mặt ông thầy xám xịt lại.
Lấy hết sức bình sinh hắn hô lên một tiếng
– Chạy điiii….
Tùng kều lôi hắn dậy, cả đám người túa ra chạy toán loạn. Chỉ có ông thầy vẫn ngồi yên bất động. Rồi như bị xô một cái, ông thầy ngã lộn vòng tròn cứ thế lăn lông lốc xuống lòng sông.
Nhìn thấy vậy, anh Tuấn hô vài người công nhân lao xuống đuổi theo, đến sát mép nước thì túm được ông thầy lúc này đã vục mặt xuống dòng nước hôi thối đen ngòm
Khênh ông thầy lên, đặt dưới chỗ đèn đường vàng vọt, cả đám hốt hoảng, trong lòng phát rét run. Mặt ông thầy xám xịt như xác chết, mê man bất tỉnh nhân sự từ lúc nào. Hơi thở mong manh lúc còn lúc mất. Anh Tuấn nhanh chóng lấy xe đưa ông thầy vào viện E.
Vào đến viện E các bác sỹ trực cấp cứu cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh trạng, chỉ có thể tiếp nhận cấp cứu và phán đoán ông thầy bị trúng gió. Nghe nói sau đó sức khỏe ông thầy ngày một kém, luôn đau đớn trong người, đi hết viện nọ viện kia, các bác sỹ cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh là gì.
Hai thằng bọn hắn lủi thủi ra về. Chuyện hôm nay coi như hỏng bét
– Lúc nãy là cái gì?… có phải bọn họ? Tùng kều hỏi
– Tao chả biết là cái gì, chỉ thấy một đám khí đen đặc quánh như hồ vây lấy chỗ bọn mình. Lúc đấy chỉ thấy sợ và muốn chạy cho thoát thôi.
Trên đường về đi qua đầu ngõ chỗ nhà anh họ Tùng kều, đã thấy ông ấy đứng ở đó từ bao giờ rồi.
– Ông này chạy nhanh thật! Tùng kều âm thầm kêu lên một tiếng
– Sao anh còn đứng đây không vào nhà đi? Tùng kều dừng xe lại hỏi
– Anh nghĩ rồi. Vụ hôm nay thế là không xong, kiểu này chả biết thế nào mà lần. Hay cho anh sang nhà chú tạm mấy hôm.
Nhìn ra đằng sau, đã thấy ông anh ôm một mớ quần áo sẵn sàng. Tùng kều gật gật cái đầu nói
– Anh lên đi em chở. Hay mày cũng về nhà tao ngủ đi, giờ cũng muộn rồi
Tùng kều quay sang nói với hắn. Hắn phân vân, cuối cùng vẫn đi theo Tùng kều về nhà
Về đến nơi, chợt nhớ ra cái túi đựng lô đồ cổ Tùng kều kêu lên
– Chết cha, cái chỗ đồ cổ ấy không biết quẳng chỗ nào rồi?
– Chắc là lúc ù té chạy rơi đâu rồi. Anh họ Tùng kều lên tiếng.
Hắn ngẫm nghĩ nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Rõ ràng khi ngồi cạnh hắn, Tùng kều đã đặt cái túi bên cạnh. Phía trước là anh Tuấn và ông anh họ Tùng kều, phía sau là đám công nhân. Khi sự việc lộn xộn xảy ra, cái túi vẫn ở chỗ đấy. Vậy mà lúc mọi người vùng dậy chạy tán loạn, hắn nhớ là lúc đó cái chân hắn tê dại. Hắn cúi đầu xuống đất cắm mặt chạy theo Tùng kều, nhưng không hề nhìn thấy cái túi đâu nữa.
Phải rồi, lúc ông thầy lăn lông lốc theo bờ sông xuống, hắn đã nhìn thấy cái gì đó. Cố gắng nhớ lại, đúng… đúng là nó, cái túi ngoắc trên người ông thầy, theo ông thầy lăn xuống lòng sông. Nhưng lúc đưa ông thầy lên thì không thấy đâu nữa.
– Chuyện là thế nào nhỉ?
Hắn tự hỏi trong lòng. Không tìm ra được đáp án cả ba người kéo nhau tìm chỗ ngủ.
Bọn hắn không hề biết, vào cái lúc đám mây đen kịt vần vũ kia giật đổ đàn tràng, thiêu đốt hết vàng mã, ông thầy đã biết mình khó mà qua khỏi. Chỉ mong phước đức chưa tận để giữ lại được mạng sống.
Lúc đầu nhận lời làm việc này ông đã biết, chỗ này vô cùng hung hiểm, mất mạng như chơi. Sau khi suy đi tính lại mất mấy ngày, ông vẫn quyết định nhận lời. Cuối cùng thì những việc như thế này, vẫn cần có người đứng ra gánh vác. Chỉ không ngờ những oán khí tích tụ này lại hung mãnh và tập kích nhanh đến như vậy.
Vào giờ khắc tiếng ai đó hô lên “Chạy điii…” , âm khí đã xâm nhập vào đến tận phủ lục ngũ tạng của ông rồi, quay đầu lại, thấy cả đám mặt cắt không còn giọt máu chạy tán loạn. Cái túi đựng lô đồ cổ thằng bé cao kều mang đến bị vứt chỏng chơ trên mặt đất. Dù có chết ông cũng phải mang nó trả lại lòng sông, không thể để chúng làm hại người được. Nhanh chóng vươn tay kéo chiếc túi ngoắc lên vai, ông dùng hai tay kiết ấn ngồi bất động. Cả người bồng bềnh, đầu trống rỗng, ông như lăn vào một khoảng tối đen như mực, mê man bất tỉnh…