Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 64: Đường Núi


Đọc truyện Thần Mộc Cào Hoài Không Hết – Chương 64: Đường Núi

*Ngọt quá đi mất

“Tình khó tự kiềm cũng như ta đối với em vậy, chẳng thể giữ nổi lòng minh.”

Cái xác trong tay Huyền Cơ rơi ầm xuống đất, lại nhanh chóng nhặt lên, xoa như xoa bảo bối:“Sương Nhẫn còn nhỏ.” Vừa nói, vừa dùng dây thừng quấn vài vòng quanh xác.

“Đừng quấn, ngày mai chính là đại hội, còn phải lấy ra.” Thanh Đồng liếc sư huynh, nâng tay kéo Mạc Thiên Liêu lại đây, hỏi hắn sao thế này.

Mạc Thiên Liêu đơn giản kể lại chuyện hôm nay, hổ mập tức giận đến mức cắn đứt một cọng dây thừng.

Yêu tu đã biến hóa, chẳng khác gì với người, để một tiểu cô nương bị dã thú khi nhục như vậy, thật sự là mất đi nhân tính. Vì tiền, Lưu Vân Tông thật sự là chuyện gì cũng làm được. Nghe nói lúc trước có trưởng lão, còn thử qua yêu tu biến hóa của mình để xem thử có thể sinh ra được một đứa con kết hợp giữa người và thú hay không, còn khiến đan sư luyện chế rất nhiều thuốc có thể giúp linh sủng thụ thai.

Kết quả đương nhiên là không thể, cũng bởi vậy, nhân tu càng thêm chắc chắn, dù là biến hóa, cũng không thể đánh đồng cùng người.

“Đám súc sinh, cực kỳ vô nhân tính!” Dưới cơn giận dữ, Huyền Cơ hung hăng ném xác mình xuống đất, xác Huyền Vũ cứng rắn nặng nề, đập lên phiến đá tạo thành một vết nứt.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Sư bá, xác……”

“Hừ!” Huyền Cơ nhặt xác lên, thổi thổi, ôm vào lòng hầm hừ đi.

“Huyền Cơ thắt dây thừng là vì bảo vệ xác hay sao?” Mạc Thiên Liêu thấy người đi, liền ngồi xuống đệm mềm ôm lấy mèo nhà mình, kéo vào trong lòng.


Thanh Đồng ngoan ngoãn cho hắn ôm, tựa vào người Mạc Thiên Liêu ngáp:“Ban đầu thì không phải.”

Hổ mập nghe vậy, cũng vểnh tai.

Lúc Huyền Cơ còn nhỏ, ba huynh đệ chơi đùa cùng một chỗ, sư tôn ném quả cầu nhỏ ra cho bọn họ bắt. Thiên Lang chạy nhanh nhất, vui vẻ chạy đi, Thanh Đồng thường xuyên không để ý tới trò đùa của sư tôn, đôi lúc sẽ nể tình, giả vờ tranh đoạt hai ba lần rồi thôi, cũng lười chạy về, bèn bò lên đầu Thiên Lang để đại sư huynh chở mình trở về.

Thiên Lang vốn nuông chiều tiểu sư đệ mình, muốn gì được nấy, để quả cầu cho sư đệ ôm, liền sung sướng vô cùng đội mèo nhỏ chạy về.

Chỉ có Huyền Cơ, hì hục tha theo xác mình chạy về, chạy quá nhanh, xác liền mất, chỉ còn một con rắn uốn lượn trên mặt đất. Nhưng chạy trốn cũng rất nhanh, chỉ có điều sư tôn nói, cởi quần chạy thì không tính, cuối cùng liền đưa phần thưởng là đồ ăn ngon cho Thanh Đồng đang ngoạm cầu.

Thiên Lang đối với đồ ăn ngon cũng không chấp nhất, hắn chỉ thích trò chơi ném cầu nhặt cầu, thấy sư đệ chậm chạp ăn,  liền quấn sư tôn đòi chơi cầu. Chỉ có Huyền Cơ ôm xác thương tâm không thôi, đâu phải hắn cố ý muốn cởi quần, thật đó, là xác nó tự mình rớt mất.

Chuyện như thế còn có rất nhiều, nhận phải vài lần đả kích, Huyền Cơ rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, đó chính là dùng dây thừng trói chặt xác mình một tý, như vậy đến lúc chạy thì sẽ không rớt mất. Thế nhưng buộc chặt lại, thì chỉ có đầu cùng cái đuôi thò ra bên ngoài, giống như trùng cứ co tới co lui mà chạy thì thật sự rất bất nhã, mà chạy cũng không nhanh.

Cuối cùng, Huyền Cơ phát hiện, cột xác trên lưng là được, phía dưới vẫn là một con rắn, xác đè ở trên lưng không chạm đất, như vậy vừa chạy nhanh lại vừa ổn.

Vì thế, trong Ốc Vân Tông thường xuyên có thể nhìn thấy một con rắn nhỏ lưng đội xác rùa, hì hục chạy theo lưng một con mèo nhỏ cùng chó con.

Bởi vì dây thừng bình thường quá thô và to, Huyền Cơ liền muốn tự mình thắt loại dây nhẹ nhàng mềm mại, thế nên bắt đầu nghiên cứu dây thừng, thắt qua thắt lại, liền thành thói quen.

Mạc Thiên Liêu im lặng một lúc lâu sau, quá khứ này này thật đúng là đáng giá thông cảm, cho nên nói, ngay từ đầu dùng dây thừng như dây lưng sao……


Ban đêm, Mạc Thiên Liêu thấy người bên cạnh ngủ rồi, liền lặng lẽ đứng dậy, mặc xong quần áo, gọi Thái Thủy đang giả làm nến lại, lặng lẽ kéo chốt cửa.

“Ngươi đi đâu?” Thanh âm dễ nghe mang theo một chút biếng nhác, Mạc Thiên Liêu quay đầu, liền thấy người trên giường nằm nghiêng, lười biếng ngoắc ngoắc tay với hắn.

Mạc Thiên Liêu lập tức bị động tác này chọt đến tim, tê tê dại dại, lại gần hôn hôn đầu ngón tay vươn ra kia:“Ta đi trộm mấy quả Văn Ngọc về, ngoan, ngủ tiếp đi, trước hừng đông ta sẽ quay lại.”

Cánh tay thon dài trắng nõn ôm chặt cổ Mạc Thiên Liêu, ý tứ rất rõ ràng, y cũng phải đi.

“Không được, bên kia gần núi thuần thú, nếu bọn họ thổi huấn linh giác thì sẽ khiến em đau đầu.” Mạc Thiên Liêu lắc lắc đầu.

Thanh Đồng biến thành một con mèo nhỏ, kéo kéo tà áo Mạc Thiên Liêu, thái độ rất là kiên quyết.

“……” Một người một mèo giằng co một lát, Mạc Thiên Liêu liền bại trận, nhìn cặp mắt lưu ly trong suốt kia, thật khó mà nói ra lời cự tuyệt.

Thanh Đồng đắc ý siết chặt quần áo trước ngực Mạc Thiên Liêu, kéo vạt áo để lộ ra cái đầu nhỏ, hưng phấn vẫy vẫy đuôi. Ban đêm chính là thời điểm thích hợp đi săn.

Đường núi một đường thẳng, chỉ cần không đi lệch, thì sẽ không có vấn đề gì.

Thềm bạch ngọc dưới ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc lóe lên tia sáng, cỏ Dạ Quang ở hai bên đường cũng chợt sáng chợt tắt, nhìn rất là đẹp.


Mèo nhỏ nhảy xuống, bổ nhào vào trong bụi cỏ Dạ Quang, Mạc Thiên Liêu liền dừng bước chờ y.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu xuống quần sơn, yên tĩnh vô thanh. Đường tu tiên chậm chạp, phần lớn thời gian đều tịch mịch như vậy, nhưng nếu có người làm bạn, thì khác nhau rất lớn.

“Nhìn gì thế?” Mèo nhỏ không biết khi nào đã biến thành mỹ nhân cao gầy, nhìn theo ánh mắt Mạc Thiên Liêu,“Ánh trăng không tệ.” Nói rồi vươn tay hướng tới ánh trăng.

Ánh trăng vô hình chậm rãi hội tụ, tựa như nước chảy trong khe núi, ngưng tụ thành một luồng, biến thành ánh sáng trong suốt, đổ xuống, hết thảy tụ lại trong lòng bàn tay. Tay áo rộng mềm mại trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, ánh trăng liền vòng quanh cánh tay xinh đẹp kia, chậm rãi tan vào thân thể.

Mạc Thiên Liêu nhìn xem có chút ngốc, hóa ra trong truyền thuyết đại yêu có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đúng là thật!

Vạt áo tuyết sắc phiêu diêu trong gió, ánh trăng như quyện, quấn quanh tiên nhân đẹp như tranh ấy, khiến Mạc Thiên Liêu sinh ra vài phần ảo giác người nọ sắp hóa thành tiên mà bay đi.

“Thanh Đồng!” Mạc Thiên Liêu bước nhanh qua, vội kéo tay y.

Ánh trăng quanh mình bởi vì bị cắt ngang đột ngột nên chậm rãi tán đi, Thanh Đồng cũng không để ý, để chúng nó rời đi, chậm rãi quay đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, mắt lưu ly nhạt màu vì vừa hấp thu ánh trăng, lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn.

“Sao thế?” Thanh Đồng kỳ quái nhìn hắn.

“Đi thôi.” Mạc Thiên Liêu há miệng thở dốc, muốn nói sợ em bay mất, lại cảm giác lời này thật sự rất ngốc, nói ra không chừng sẽ bị đánh, liền nuốt vào, yên lặng kéo mèo nhà mình rời đi.

Thanh Đồng tránh cũng không tránh được, liền tùy ý để hắn kéo, theo bước ở phía sau, vừa đi vừa nhìn bên ven đường. Đôi mắt có thể thấy hết mọi vật trong bóng đêm, nhìn rõ ràng hết thảy hết mọi thứ giữa núi rừng. Chim ngừng bay nghỉ trên ngọn cây, con thỏ nằm sấp trong bụi cỏ, khỉ đong đưa di chuyển giữa các cành cây.

“Mạc Thiên Liêu……” Thanh Đồng kêu hắn một tiếng.

“Hử?” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng đáp lời, dựa theo ký ức ban ngày tiếp tục đi lên trên, không thể ngự kiếm, sẽ bị người phát hiện.


Thanh Đồng kêu hắn một tiếng thì không nói gì nữa, Mạc Thiên Liêu cũng không để ý, y gọi liền trả lời, y không nói cũng không hỏi nhiều. Giống như người phàm tay trong tay vậy, chậm rãi đi, cái gì cũng không làm mà vẫn cảm giác rất hạnh phúc, lòng bàn tay truyền đến độ ấm của người ấy, Mạc Thiên Liêu đột nhiên hiểu rõ cái gọi là đầu bạc răng long của người phàm. Cứ như vậy vĩnh viễn nắm tay đi đến trời cùng đất tận cũng không cảm thấy chán, chỉ hi vọng đường núi có thể dài một tý, vĩnh viễn cũng đừng đi đến chỗ cuối.

“Ngươi nói thử tình khó tự kiềm có nghĩa là gì?” Thanh Đồng im lặng một lát, lại mở miệng hỏi.

Bước chân Mạc Thiên Liêu dừng một chút, lại nhấc chân:“Khó kìm lòng nổi, bình thường đều là chỉ một người không thể tự khống chế tâm tư của mình, nhịn không được làm vài chuyện theo cảm xúc.”

“Giống như cọ bụng lông vây?” Thanh Đồng nhìn gáy Mạc Thiên Liêu, trong mắt y, hành vi thích cọ lông của Mạc Thiên Liêu, cùng với Thiên Lang thích gặm xương đều giống nhau, đều là bộ dáng thèm nhỏ dãi đầy mặt không sợ cào.

“Vừa giống, lại vừa không giống” Mạc Thiên Liêu dừng bước, quay đầu nhìn y, chậm rãi bước xuống một bậc thềm, cùng y đứng chung một chỗ,“Cái gọi là tình khó tự kiềm, chỉ là bởi vì, rất thích.”

Nhẹ giọng nói, chậm rãi lại gần, hôn xuống đôi môi mỏng khẽ nhếch kia.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Phần thích có nghĩa là gì ]

Thiên Lang: thích chính là sói [ gạch dưới ] chó [ gạch dưới ] nhìn thấy xương!

Huyền Cơ: thích chính là Huyền Vũ không bị rớt mất xác!

Móng Nhỏ: thích chính là mèo không nhìn thấy bàn cào xấu!

Thợ Mộc:…… Không phải ý này a, *té xỉu*!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.