Bạn đang đọc Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 – Chương 508: Trận chiến với Vương
Hài cốt của họ khác hẳn của thiên sứ hiện tại, gần như trong suốt, phảng phất thị do dịch thể ngưng tụ thành, hiển nhiên đó không phải hài cốt của một thần thoại thời đại mà từ vô tận tuế nguyệt trước lưu lại.
Cốt cách tan nát rải khắp bãi loạn thạch, tựa hồ khẽ ngâm lên khúc bi ca, nghịch thiên chi lộ, vô số cường giả rơi rụng dọc cửu trùng thiên.
Thần Chiến đứng sững giữa bãi loạn thạch, gặp Thần Nam chỉ lặng lẽ gật đầu, mục quang Thần Nam ươn ướt, sau cùng hắn cũng được gặp phụ thân, cùng ông chiến đấu.
Long Nhi, Không Không, Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác đều tiến tới, vây quanh Thần Chiến gọi rất thân thiết, mấy hài tử mồm miệng đều ngọt ngào, nhất là Huyền Huyền và Tác Tác, không hề lạ lẫm, tựa hồ không sợ vô hình áp lực của Thần Chiến, cuống quít bò lên đầu vai ông, ngồi xuống không hề khách khí.
“Gặp mẫu thân con một lần.” Thần Nam mở nội thiên địa, mang Thần Nam và mấy hài tử vào.
“Mẫu thân…” Vừa thấy Thần mẫu, hai mắt Thần Nam không ngăn nổi nước mắt trào ra, mẫu tử liên tâm, cách xa vô vàn năm tháng mới được gặp lại.
“Tiểu Nam…” Thần mẫu không hề thay đổi dung mạo, vẫn mỹ lệ đoan trang, vừa nhìn thấy hắn cũng nước mắt lưng tròng.
“Nãi nãi…” Năm hài tử nhanh chóng chạy tới.
“Hảo hài tử…” Thần mẫu vuốt ve mặt mấy hài tử, hiển nhiên phi thường cao hứng, kích động….
“Mẹ các con đâu?”
“Cũng lên cửu trùng thiên rồi.”
“Mau, mời vào đi.” Thần mẫu thôi thúc Thần Nam.
“Vâng.” Thần Nam hơi do dự, rời khỏi nội thiên địa của Thần Chiến, mời lục hồn thiên nữ lại đoạn hắn bước đến gần Thần Chiến.
“Đừng cả nghĩ, chúng ta từng tồn tại, từng chiến đấu, bất kể kết quả thế nào, chúng ta cũng đã tận lực, vậy là đủ rồi.” Thần Chiến nhìn hắn.
“Con biết, con không có ý thoái lui.” Thần Nam gật đầu.
Hai người lặng lẽ, có những việc không phải giảng giải nhiều, hiện tại đều dựa vào trận chiến sau cùng giải quyết.
Lúc ra khỏi nội thiên địa của Thần Chiến, hắn cảm giác được trên cửu trùng thiên có một cỗ đại lực đang thức tỉnh, như hung thú có thể phá toái cả phiến thiên vũ khiến ai nấy bị áp bức, run rẩy từ linh hồn.
“Là Thiên đạo sao, y hủy diệt chúng sinh, lấy sức mạnh của Lục giới, hiện tại tỉnh rồi sao?”
“Chưa.” Ma Chủ bước tới, cũng ngẩng lên nhìn: “Y vẫn ngủ say, nhưng một phần ý thức liên tục quan sát thiên vũ. Y coi mình như cự miêu lớn bằng ngọn núi, để chúng ta gặp y như chuột nhắt.”
“Hừ, mèo vờn chuột sao?” Lần đầu tiên Thần Nam gần Thiên đạo như vậy, cảm giác được hủy diệt khí tức.
Các thần tiên đều nhìn quanh đệ ngũ trùng thiên, thấy di hài của tiền bối, lòng ai cũng thê lương, bởi họ biết thần tiên không để lại được di hài, triệt để
“Đại ca…” Hắc Khởi cạnh đó cầm Tuyệt vọng ma đao đến trước mặt quân vương Sở Tương Ngọc.
“Nhị đệ…” Quân vương Sở Tương Ngọc là những người trong nhóm đầu tiên đi lên Thông thiên chi lộ, chính chiến ở đây nhiều năm, những nhân vật đáng sợ trong năm tầng trời cơ hồ đều bị họ diệt sạch.
Hắc Khởi quay lại nhìn Độc Cô Bại Thiên ở cách không xa, tức giận: “Bảo y thả bọn Tùng Tán Đức Bố ra được chăng?”
Quân vương Sở Tương Ngọc cao ngang ngửa Hắc Khởi, nắm tay nhị đệ lại: “Không cần nói nhiều, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ như bọn tam đệ, bỏ đi nhục thể.”
Đại thần Độc Cô Bại Thiên bay lên Nguyệt lượng, quát vang: “Tiến quân đệ lục trùng thiên!” Đoạn bay lên đầu tiên, Nhân vương, Quỷ Chủ, Thời Không đại thần, tinh không cổ chiến hồn, Thần Chiến, Thần tổ, Sở Tương Ngọc, toàn bộ cùng bay lên.
Thần Nam dẫn theo năm hài tử, sát na sau cũng bay vào đệ lục trùng thiên.
“Hắc hắc…” Tiếng cười lạnh truyền lại, trên đệ lục trùng thiên, Hỗn Độn vương đứng trên không lạnh lùng nhìn bọn Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên chú thị vào y: “Ngươi nóng nảy vậy hả? Ta tưởng trong lúc tối hậu quan đầu mới được chạm mặt ngươi, lẽ nào hiện tại phải phân sinh tử?”
“Ngươi đến rồi nên ta không đợi được, ta ở trên Thiên đạo nhớ lại chinh chiến năm xưa, đã quá coi thường hai cha con nghịch thiên cấp, hiện tại triệt để kết thúc.”
Độc Cô Bại Thiên cười vang: “Ngươi muốn chết hả? Không có Thiên đạo bảo vệ, bằng mình người chặn được chúng ta sao?”
“Ngươi có dám cùng ta đấu tay đôi, kẻ khác không chen vào chăng?” Mục quang Hỗn Độn vương lạnh lùng, y tu vi chấn cổ thước kim, độc chiến thiên hạ, gần như không có địch thủ, hiện tại dùng lời lẽ phỉ báng Độc Cô Bại Thiên nhằm đả kích sĩ khí của chư thần.
“Ta đấu với ngươi.” Thần Nam lướt ra, hắn không sợ Hỗn Độn vương, nhất là khi hạt giống bản nguyên thế giới của hắn vừa hay khắc chế tam trùng địa ngục của địch thủ.
Hỗn Độn vương thấy hắn, căm hận nghiến răng kèn kẹt, dù y tha pháp lực thông thiên, lại cực lực khắc chế vẫn thấy muốn phát cuồng, phí tận tâm cơ tế luyện ra Thập Phương tuyệt lại thành vật bồi bổ cho Thần Nam, thật khiến y giận đến cực điểm.
“Diệt ngươi trước đã.” Hỗn Độn vương lướt đến trước mặt chư thần, tựa hồ không sợ họ vây công.
Độc Cô Bại Thiên đưa tay chặn Thần Nam: “Bất tất cần ngươi ra tay, như hắn muốn, để ta diệt hắn.” Đại thần hiện rõ thần sắc trịnh trọng, rảo bước trên hư không: “Hỗn Độn vương, hy vọng ngươi không khiến ta thất vọng.”
“Ha ha…” Hỗn Độn vương cười vang: “Xưa nay chưa có ai dám dùng khẩu khí ấy nói với ta, dưới Thiên đạo, ta là vô địch.” Bất quá, y lén nhìn sang Nhân vương, y biết bất kể bây giờ hay hiện tại, Nhân vương đều là kình địch của mình.
“Đánh một trận là biết ngay ngươi có vô địch không.” Độc Cô Bại Thiên phát ra vạn trượng thần quang, sử dụng mấy đạo pháp ấn huyền diệu với luân hồi môn ngoài xa, dao động hùng hồn dấy lên.
Thần ma đồ lơ lửng trên tầng không quang minh đại lục nhanh chóng biến mất, thông qua luân hồi môn bay về, một cỗ huyết quan từ Thần ma đồ bay ra. Vạn trượng huyết quang xé toang đệ lục trùng thiên, vô tận sát khí lan tràn.
Dao động năng lượng khủng khiếp tràn lan thập phương.
“Huyết nhục tương hoàn!”
Độc Cô Bại Thiên quát vang, huyết quan vỡ vụn, huyết vụ vô tận phủ khắp trời, đoạn huyết vũ cùng toái cốt điên cuồng trùm lên y.
Thiên lôi ì ùng vang lên bất tận, chấn động màng tai, trong vô tận điện quang, thân thể đại thần Độc Cô Bại Thiên liên tục tan vỡ rồi tụ lại, toàn thân phát ra hào quang chói lọi, huyết nhục và linh hồn bị rũ bỏ lúc biến hóa được triệu hồi, tổ hợp thành hoàn mỹ chiến thể.
Áp lực này, đừng nói khiến thần tiên phía sau hoảng sợ nhũn người mà Hỗn Độn vương cũng nhướng mày, cả kinh: “Trải qua ba lần biến hóa linh hồn? Ta cảm giác có ba chiến hồn dung nhập vào thân thể ngươi.”
“Không sai.” Mái tóc đen dày đặc của Độc Cô Bại Thiên không gió mà bay, cầm thần binh Độc Cô trong tay, quát vang: “Giết ngươi đủ rồi.”
Lãnh điện trong mắt y như lợi kiếm hóa thành thực chất xạ vào tâm hải Hỗn Độn vương.
Hỗn Độn vương khẽ vung chưởng, một hùng hào quang mông lung lóe lên, hai đạo quang kiếm tương giao phát ra tiếng choang choảng, lạnh giọng đáp: “Cũng được đấy, vậy đấu một trận xem sao.”
“Diệt!”
Độc Cô Bại Thiên khẽ quát, toàn thân hóa thành một đạo quang mang rồi tan biến, không gian trước mặt Hỗn Độn vương hoàn toàn tan biến, y gầm lên nhanh chóng lao tới, giáp trụ trên mình tan vỡ, y nhấc tay triệu hoán tam trùng địa ngục còn lại ép tới Độc Cô Bại Thiên.
Một đạo kiếm mang vút lên, Độc Cô Bại Thiên cắt đứt thời không, Độc Cô trong tay chém xuống, xẻ đôi một tầng địa ngục trong lúc Hỗn Độn vương và tất cả đều không tin nổi.
Vô tận linh lực tràn ra như biển động, Độc Cô trong tay Độc Cô Bại Thiên điên cuồng hút lấy, khác nào một tòa động không đáy.
Hỗn Độn vương bay lùi, khống chế hai tầng địa ngục, sắc mặt ngăng trọng vô cùng: “Ta coi thường ngươi qua, ngươi có tư cách xưng Vương, không kém hơn Nhân vương năm xưa.”
“Đủ để giết ngươi.” Thần sắc Độc Cô Bại Thiên lạnh ngắt, tiến vào trạng thái sát ý xung thiên, vô tận sát khí như gió lạnh quét lá khô, nếu không có bọn Thần Nam, Ma Chủ chống lại, nhiều thần tiên đã không chịu nổi.
“Ngươi không giết nổi ta.” Hỗn Độn vương thân thể hóa thành vạn trượng cao, hút cả hai tầng địa ngục rồi vung trảo chụp vào Độc Cô Bại Thiên, cự trảo như núi non không chỉ phá toái thời không mà triệt để tiêu diệt, không gian nào nó đi qua đều nhanh chóng co lại.
Độc Cô trong tay Độc Cô Bại Thiên chợt phóng đại ngàn vạn lần, lưỡng đại Thái cổ chi vương đại chiến mù trời, đệ lục trùng thiên liên tục vỡ tan.
Vùng không gian này sắp không giữ nổi, vụ khí ngập trời tràn khắp thập phương, vô tận thần quang xung kích, từng vùng đất rộng lớn tan vỡ bay vào vô tận hư không.
“Đi nào, ở đây không có tộc bảo vệ Thiên tồn tại, cũng sẽ không tồn tại được, sẽ bị trận đại chiến hủy diệt.” Ma Chủ nói xong liền bay lên đệ thất trùng thiên đầu tiên.
Tác Tác nhỏ giọng: “Lão huynh tóc bạc, lẽ nào không quản đến Độc Cô đại thần? Không sợ y chiến tử ở đây sao?” Nó nháy mắt, ngầm liếc Ma Chủ.
Ma Chủ quay lại nhìn đại chiến khiến đất trời sụp đổ bên dưới: “Những người đi lên Thông thiên chi lộ, không ai dám khẳng định mình còn sóng ót, chúng ta đều chuẩn bị chiến tử. Bất quá Độc Cô Bại Thiên không thể chết ở đây, nếu y chết trong tay Hỗn Độn vương, đó quyết không phải là Độc Cô Bại Thiên chân chính.”
Lời lẽ hiện rõ hào tình coi thường sinh tử, đồng thời là niềm tin bất diệt với Độc Cô Bại Thiên.
“Ầm, ầm, ầm.”
Bên dưới, đệ lục trùng thiên vỡ vụn hoàn toàn do trận đại chiến kịch liệt của hai Thái cổ chi vương, lưỡng đại chí tôn nhân vật tiến vào vùng sâu vô tận hư không.
“Ma Chủ, chúng ta tiếp tục trận chiến năm xưa.” U La vương từ đệ thất trùng thiên bay ra, sau lưng là Hỗn Độn tử, Ngự Phong vương, Thông Thiên, Khuê Mộc vương.
“Ngươi? Chưa đáng.” Ma Chủ không hề lưu tình, lạnh giọng: “Năm xưa ta chiến Thiên xong, trọng thương gần chết mà ngươi không làm gì được, nói gì bây giờ. Chịu chết đi.”
Ma Chủ xuất ra kinh thiên diệt thế ma thủ, cơ hồ trùm kín đệ thất trùng thiên, vây bọn U La vương vào trong.
U La vương định bay ra phá phong tảo nhưng cơ hồ y biến thành chim trong lồng, không thể phá nổi, hiện tại y mới hiểu thế nào là tuyệt vọng, ôm lăng vân tráng chí xông đến định diệt Ma Chủ nhưng đến cuối mới bi ai nhận ra, mình căn bản không đáng là đối thủ.
“Thái cổ thời đại là lúc ta yết ớt nhất, con chưa bằng tu vi của kiếp trước là Đại Ma thiên vương, lúc ta trọng thương ngươi cũng không đáng là đối thủ, hiện tại dám giở trò sao? Chết đi.”
Ma Chủ dấy lên ma vân ngút trời, tụ tập bát phương sát khí thành vô tận kiếm khí trên không, ngàn tầng ma quang văng tung tóe nhanh chóng tạo thành ngàn vạn vết thương cho U La vương.
U La vương trực tiếp tan tành.
Bất quá bất diệt thần niệm không diệt vong, tụ lại chân thân ngoài xa, quát vang: “Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn!”
Cửu trùng thiên và mười tầng đất dày do bản mệnh nguyên khí của y hóa thành chụp xuống Ma Chủ trong tiếng ầm ầm, định tiêu diệt.
Nhưng Ma Chủ công tham tạo hóa, tu vi cao thâm cỡ nào, thể hiện siêu tuyệt công lực chân chính, quát vang: “Ma Chủ thiên hạ.”
Vung chưởng phá tan cửu thiên thập địa! Không phải là tu giả cùng đẳng cấp, U La vương tỏ vẻ bất cam, nhìn lại Ma Chủ một lần, gầm lên rồi tan tành, lần này hoàn toàn tịch diệt.
Tử vong tuyệt địa bay tới, hút sạch số linh khí ngút ngàn.
Hỗn Độn tử, Ngự Phong vương, Thông Thiên, Khuê Mộc vương trốn lên đệ bát trùng thiên, kinh hãi nhìn xuống Ma Chủ ở dưới, trong lòng hoảng sợ cùng cực.
Nhất đại nhân kiệt Thần Chiến bay lên, thân ảnh cao lớn xuất chúng khôn tả, như một đỉnh núi cao không thể vươn tới, xuất ra một đạo thần quang vào tứ đại Hỗn Độn vương hầu.
“Vạn Cổ Giai Không.”
“A…”
“A…”
Tứ đại Hỗn Độn vương hô lên thê thảm, trực tiếp bị thần quang quét bay, bất quá lúc đó linh hồn ấn kí Thanh Thiên chạy về Thiên đạo hiển hóa, có cả Thái Thượng.
Cả hai đồng thời xuất thủ, cắt đứt đạo thần quang, cứu được tứ đại vương hầu.
“Chết tiệt…”
Tứ đại Hỗn Độn vương hầu phẫn nộ gầm lên, một đòn Vạn Cổ Giai Không tước mất của mỗi người năm vạn năm công lực, quả thật khó lòng chịu nổi. Thần Chiến chân chính mạnh hơn hư ảnh xuất hiện tại hỗn độn cổ địa lúc trước nhiều.
“Tru thiên!” Thần Nam bay lên, vô tận sát ý xông lên cửu trùng thiên, song thủ giao nhau phát ra một sát thức mới cảm ngộ được, hất bay Thái Thượng đi ngay.
Sau lưng vang lên tiếng hò hét, đại quân chinh chiến Thiên đạo hùng dũng kéo tới, chuẩn bị xông lên đệ bát trùng thiên. Cả Thái Thượng, Thanh Thiên, cùng Hắc Thủ Quảng Nguyên đều tái hiện, định xông tới ngăn.
——————————–