Thần Mộ ( Tru Ma ) 2

Chương 38: Rồng kêu chín tầng trời


Bạn đang đọc Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 – Chương 38: Rồng kêu chín tầng trời

Gã từng nói rằng, cần phải liên tục đánh bại mười phái, cuối cùng xây dựng đế hoàng lôi đài, chờ đợi Thần Nam từ tây phương trở về, ở trước mặt tất cả những người tu luyện trong thiên hạ, quyết chiến một trận sinh tử.
Phái nào sẽ trở thành phái thứ mười đây? Các môn phái lâu đời đều cảm thấy bất an, chỉ sợ môn phái mình bất hạnh, trở thành viên gạch lót đường thứ mười.
Trong mấy ngày này, Đỗ Hạo đã ở Đông thổ nói rằng, trận chiến thứ mười sẽ khiêu chiến với Long gia, một trong thập đại thế gia của Đông thổ, lời vừa nói xong lập tức dấy lên một trận phong ba.
Thập đại thế gia ở Đông thổ, truyền qua lịch sử lâu đời, mỗi gia tộc đều có một quá khứ huy hoàng, đời nào mỗi gia tộc này đều có ít nhất hai ngũ giai cao thủ, là những môn phái tu luyện mạnh nhất ở Đông thổ.
Đỗ gia được truyền qua vạn năm, là chúa tể Đông thổ, khi gia tộc này xuất thế, mọi người đã đoán được rằng sớm muộn gì cũng gây ra cuộc chiến kịch liệt với thập đại gia tộc, dù sao họ cũng cần chứng minh, rốt cuộc ai mới là đệ nhất hoàng kim gia tộc thật sự của Đông thổ.
Ngày này cuối cùng cũng đã đến, nhưng không ngờ Đỗ gia chỉ phái đi một hậu bối cao thủ, lại muốn khiêu chiến với Long gia một trong mười đại thế gia, đúng là khoa trương đến cực điểm, mặc dù người thanh niên này gần một tháng đã tung hoành như rồng cuốn gió, chấn động cả tu luyện giới nhưng một mình gã khiêu chiến với Long gia, vẫn khiến người ta có cảm giác quá coi thường thập đại thế gia.
Gia chủ hiện tại của Long gia là Long Tự Phong vẫn rất bình tĩnh, trận chiến với Đỗ gia không thể tránh khỏi, mọi người trên dưới của Long gia đều bình tĩnh chờ đợi giây phút đó, đây là trận chiến liên quan tới sự vinh nhục của gia tộc.
Long Tự Phong có bốn con trai và một con gái, người con trai thứ tư Tiềm Long từng được các vị tiền bối phong là đệ nhất nhân trong lớp trẻ, nhưng có điều trời ghét người tài, Tiềm Long gặp nạn và chết tại Tử vong tuyệt địa, ba người con trai lớn của Long Tử Phong võ công đều không tồi nhưng kém xa so với Tiềm Long, nếu như Tiềm Long vẫn còn sống, anh ta có thể thay thế cha chiến đấu một trận oanh liệt.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Long Tự Phong lại không kìm được cảm giác chua xót, gần mười năm nay Long gia đã suy yếu, bây giờ ngoài bản thân ông ta ra, chỉ có võ công của Long lão thái gia là trên mức ngũ giai, những người còn lại không có ai có thể đánh lại Đỗ Hạo, có lẽ Đỗ gia nhìn thấy Long gia nhân tài thưa thớt nhất trong thập đại gia tộc, nên mới khai đao mở màn với bọn họ.
Long Tự Phong có cảm giác anh hùng mạt lộ, ông ta biết rằng Đỗ gia quật khởi ắt khó người nào ngăn cản được, thập đại thế gia của Đông thổ sẽ lần lượt bị tiêu diệt, khi Đỗ gia không có địch thủ nữa, thì những tiền bối của Đỗ gia sẽ xuất hiện.

Ông ta không cầm lòng nhớ tới người nhà mình, người mà ông thương nhất yêu nhất chính là con gái Long Vũ, chỉ có điều đứa con này… khi Tiềm Long mất đã gây nên một cú sốc rất lớn đối với nó.
Sau khi trở về từ Thần Phong học viện, Long Vũ chỉ chuyên tâm với thư họa, cả ngày ở trong nhà viết sách vẽ tranh, lại còn thường ra ngoài viết những điều thực tế, bề ngoài Long Vũ dường như lại trở lại là một người con gái vui tươi, lạc quan, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng Long Tự Phong vẫn cảm thấy con gái vẫn chưa thể thoát khỏi được những vướng mắc trong lòng, nàng ta càng như vậy, ông càng cảm thấy lo lắng.
Ông cảm thấy cần phải đi thăm con gái của mình, có lẽ là để cho con ông ra đi. Bây giờ gia tộc này đang gặp tai họa, nữ tử như nàng không thích hợp ở lại.
Trong vườn của Long Vũ tràn đầy kì hoa dị thảo, vừa bước vào là ngửi thấy mùi hương ngào ngạt.
“Phụ thân, người đã tới rồi” Long Vũ đang ở trong vườn vẽ tranh, mái tóc ngắn đen nhánh chỉ che qua tai, đôi mắt long lanh, trong veo như nước mùa thu, sống mũi cao, đôi môi thắm, tạo thành một vẻ đẹp tuyệt mĩ.
Long Tự Phong cảm thấy kì lạ, cho rằng Long Vũ mọi lần đều vẽ tranh sơn thủy, lần này nàng ta lại vẽ một thanh kiếm, một thanh kiếm sát khí giết người, hàn khí chiếu ra xung quanh.
Cho dù người ngoài nghề cũng có thể nhìn thấy được công sức Long Vũ bỏ ra, bức vẽ này vẽ rất chuyên tâm, biểu hiện được toàn bộ sát khí đáng sợ của thanh kiếm, đặt vào trong mắt những người luyện võ như Long Tự Phong thì bức tranh này không phải là bình thường, thể hiện được võ cảnh sắc sảo, khiến cho ông không thể không đánh giá lại người con gái này của mình, nàng ta từ lúc nào đã có được đẳng cấp võ công này.
“Vũ Nhi thế này là…”.
Long Vũ bật cười, thần thái bay bổng, phong thái tự tin, vẻ mặt tươi tắn. Long Tự Phong có cảm giác con gái của mình dường như đã xóa đi bóng đen trong lòng, một lần nữa lại hồi phục lại được thần thái vui vẻ khoáng đạt

“Nữ nhi đã quên đi nhiều chuyện, tập trung vào thư họa, bây giờ đột nhiều có chút thành công nhỏ, tâm cảnh có được đột phá, võ học cũng dần dần có những bước tiến dài, bây giờ con đã bước tới lĩnh vực ngũ giai rồi”.
“Điều này…” Long Tự Phong kinh ngạc vô cùng, ông ta biết rằng người con gái này thiên tư cao vời, dù nói thế nào cũng không chịu chăm chỉ luyện võ, vì thế mà mãi chỉ dừng lại ở tam giai cảnh giới, không ngờ sau khi chuyên tâm vào thư họa lại đột phá như vậy.
“Đáng tiếc… nếu trong một bức tranh sơn thủy, con có thể phát ra được sát khí mạnh mẽ hơn cả của thanh kiếm kia, như vậy thì con có được lòng tin chiến đấu với tên Đỗ Hạo kia rồi, bây giờ con vẫn không phải là đối thủ của hắn ta”.
Long Vũ từng ăn một nửa trái tim của thiên sứ, bây giờ toàn thân tràn ngập linh khí, giống như một tiên tử trên trời.
Nhìn thấy Long Vũ dường như đã thoát khỏi những chuyện trong quá khứ, Long Tự Phong giọng run run nói: “Vũ Nhi con chỉ cần có lòng là được, không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì, gia tộc còn có phụ thân, còn có gia gia, không cần để con phải tới chiến trường”.
“Không, phụ thân, trong thời khắc nguy vong của gia tộc, con làm sao có thể lùi bước được, như thế còn xứng là con gái của Long gia hay không?” Long Vũ mỉm cười, giống như hoa lan trong cố vắng, khiến cho người ta có cảm giác tinh thần đều sảng tỏ, nàng ta nói: “Phụ thân không cần lo lắng, con nghĩ có người sẽ tới kịp thời, giúp đỡ chúng ta giải cứu được nguy nan sắp tới…”.
“Ai?”.
“Một tên… đốn mạt”.
Long Tự Phong ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn con gái: “Vũ Nhi, con nói gì thế, thật sự có người sẽ tới hay sao?”.
Long Vũ từ từ quay người đi, mặt nhìn về phía Tây, bình tĩnh nói: “Con nghĩ hắn ta sẽ tới”.

Long Tự Phong vẫn không hiểu.
“Nếu như hắn không tới thì coi như con đã nhìn nhầm người” Long Vũ nói xong lại cúi người xuống nhanh chóng vẽ tiếp bức tranh, một nam thanh niên cưỡi thần long, ẩn hiện trong làn mây, có vài phần giống Tiềm Long, nhưng rõ ràng không phải…
Thế lực hùng mạnh của Đông thổ hoàng tộc Đỗ gia quật khởi gây chấn động toàn tu luyện giới, vấn đề nóng bỏng nhất lúc này là việc Đỗ Hạo sắp khiêu chiến với Long gia, lập tức truyền tới tây phương, tất cả mọi người đều đang bàn tán.
Thần Nam sau khi nghe được tin này, vẻ mặt biến sắc, trong tim hắn ta xuất một bóng dáng yêu kiều- Long Vũ.
Nhớ tới cảnh tượng khi xưa long Vũ đã xả thân cứu hắn ta, Long Vũ tuyệt mĩ, giống như một đóa hoa héo tàn xơ xác, vẻ mặt nàng ta nhợt nhạt không còn giọt máu, máu từ miệng không ngừng rỏ ra, quần áo trắng đều nhuốm đầy vết máu, nhưng trông nàng vẫn rất xinh đẹp thánh khiết…
Hắn nhớ tới câu nói mà mình nói với Long Vũ giống như nói đùa lúc sắp chia tay: “Ắt xì, ta chỉ sợ muội thương cảm lúc li biệt, hơn nữa những gì ta nói đều là thật. Long Vũ, sau khi về muội nên nghỉ ngơi một thời gian, quên hết những gì không vui đi. Không được lấy người khác, nếu có lấy ai nhất định phải thông tri cho ta, ta thiếu muội một mạng, cả đời này đành lấy thân đền đáp. Nếu có một ngày muội mở lòng mình ra, chỉ cần nói một tiếng trong tu luyện giới, ta có ở xa vạn dặm cũng lập tức cưỡi rồng đến Long gia ở Tấn quốc. Những gì ta nói đều là thật…”
“Ôi, cánh gà thật là ngon! Grào! Hồng tửu thật là thơm” giọng nói của tiểu long kéo hắn trở về với hiện tại.
“A, tiểu tử ngươi vẫn còn đang ăn sao?” Thần Nam phát hiện ra rằng ở trước mặt tiểu long có mấy chục chiếc bình rượu không, trên bàn dưới bàn đều vứt đầy xương.
“Ta không phải là đang ở vào giai đoạn phát triển quan trọng của cơ thể sao?” Tiểu long tủi thân kêu lên, tuy nhiên vẫn ăn liên mồm, không ngừng kêu khen ầm ỹ.
Một người một rồng này đang ở trong một tửu lầu hào hoa của Phí Sa thành, tiểu long đã ăn hơn một giờ rồi, vẫn chưa ngừng.

Những người phục vụ mang rượu thịt lên đều trố mắt, con vật màu hoàng kim này thật đáng sợ, người bé tí mà lại giống như một cái giếng không đáy, ăn bao nhiêu đồ như vậy mà vẫn chưa thôi.
“Trời ơi!” Khải Lợi tức trợn mắt, nói: “Sau một thời gian, Đông thổ sẽ xây dựng một đế hoàng lôi đài, tới lúc đó những người trong tu luyện giới trong thiên hạ đều đi xem, ta nhất định không thể bỏ lỡ được”.
Khải Lợi nói thế, lúc Thần Nam trở về Đông thổ tỏ ra vô cùng cao hứng, dường như tất cả mọi người đều biết Thần Nam sẽ tới cứu viện cho Long gia.
“Grào”.
Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời, khiến cho cả Phí Sa thành đều rung chuyển theo, lúc này tất cả mọi người trong toàn thành đều nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Một Thần Long dài mười bảy mười tám trượng, từ mặt đất bay lượn lên khong trung, phát ra hà quang kim sắc khắp bầu trời, thân của thần long đông phương, cánh của thần long tây phương, Thần Long trong truyền thuyết, chỉ có trong thần thoại, hôm nay lại xuất hiện trước mắt những người bình thường, lập tức tạo thành một trận náo động cực lớn.
“Grào” .
Rồng gầm vang vọng khắp chín tầng trời.
Thần Long đưa theo Thần Nam, bay qua tây thổ, hướng về hướng đông, dọc đường đi đã khiến cho vô số người hành lễ quỳ bái.
——————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.