Thần Mộ Ii

Chương 2: Chúa Tể Phương Đông


Đọc truyện Thần Mộ Ii FULL – Chương 2: Chúa Tể Phương Đông


Thần Nam bất động nhìn thanh niên nam tử trước mặt.

Bên ngoài tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.

Không ngờ đối phương lại biết huyền công gia truyền của mình.

Tất nhiên không phải do hắn truyền thụ.

Chắc chắn sư môn đối phương nếu không phải là do Thần Chiến sáng lập, thì cũng là bọn họ may mắn có được công pháp do cha hắn để lại.
“Tóm lại ngươi là ai?”.

Thần Nam nhìn đối phương, mặt không chút biểu cảm.
Lúc này, thanh niên nam tử từ từ dừng lại rồi nói: “Ta là ai không quan trọng.

Quan trọng là ngươi có đúng là con của Thần Chiến không?”.

Trong mắt hắn lóe lên ánh hàn quang bức người: “Ngươi là một kẻ chết đi rồi sống lại?”.
Thần Nam trong lòng nổi sóng, hắn chấn động đến cực điểm.

Bí mật này, ngoài hắn ra, thế giới vốn không ai có thể biết được.

Nhưng đối phương không ngờ vừa mở miệng đã nói ra được hết bí mật đó.

Chút nữa là hắn đã hét lên.
Bên trong nhất định phải có ẩn tình! Thần Nam lạnh lùng quan sát đối phương.

Hắn phát giác mình đang rơi vào thế bị động.

Thanh niên trước mặt dường như biết rõ về quá khứ của hắn, còn hắn thì không biết một chút gì về đối phương cả.
Thanh niên nam tử cũng bình tĩnh quan sát phản ứng của Thần Nam, cuối cùng hắn lộ ra thần sắc không thể tin nổi, nói: “Xem phản ứng của ngươi, chắc là chính xác rồi? Làm sao có thể thế được? Sao lại có thể thế được?”.
Bí mật động trời đột nhiên bị người khác khám phá.

Thần Nam trong lòng rối bời, mồ hôi tứa ra, thấm ướt y phục của hắn.
“Hừm, người ăn nói linh tinh gì đó, chỉ có quỷ mới hiểu ngươi đang nói gì”.

Thần Nam lạnh lùng nói.

Đối với thanh niên nam tử không rõ lai lịch này, hắn chưa muốn hoàn toàn bộc lộ bản thân.

Mặc dù không có cách nào che giấu được thân phận của mình nữa, nhưng hắn không thể cứ như thế mà thừa nhận
Vẻ mặt thanh niên nam tử đầy phức tạp.

Hắn nhìn Thần Nam một hồi nhưng không nói gì.

Một lúc lâu sau, hai mắt đột nhiên phát ra hai đạo hàn quang, hàn ý lạnh lẽo bao phủ Thần Nam, vô hình sát khí từ từ phát tán.
“Rất đơn giản, ta xuất thủ thử một lần là biết ngay.

Nhưng ngươi cần phải cẩn thận.

Nếu không, không giữ được tính mệnh đâu”.

Lúc này, thanh niên nam tử đã khôi phục thần sức tự phụ, hắn kiêu ngạo nói: “Hãy nhớ, ta là Đỗ Vũ”
“Tiểu Vũ, chúng ta chưa hỏi, ngươi vội giới thiệu làm gì.


Kì thực Thần Nam không muốn biết chút nào, ngươi đâu có phải là mỹ nữ”.

Ở phía xa, tiểu long chớp chớp mắt, làm bộ dạng ngây thơ vô tội, không ngừng lầu bầu.
Đỗ Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ cũng biết tiểu long chơi khó mình, không thèm đáp lời.

Hắn cởi áo choàng, vung tay một phát.

Áo choàng phóng đi như một mũi lao, xuyên qua cự ly khoảng mười trượng.

Chỉ nghe một tiếng “ầm”, cắm thẳng vào một khối đá lớn.
Công lực như thế, quả khiến Thần Nam động dung.

Tu vi của Đỗ Vũ quá mạnh.
Thần Nam cũng cởi áo choàng, sau đó tháo phương thiên họa kích sau lưng cùng thanh trường kiếm đeo ở eo vứt ra phía sau.
Đỗ Vũ vô cùng tự phụ, ngạo mạn nói: “Không ngờ dám ném thần kích của Hỗn Thiên đạo đi.

Không có binh khí, ngươi nghĩ rằng người có thể thắng ta được sao”.
“Hừ”, Thần Nam hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hi vong ngươi có đủ tư cách ngạo mạn”.
“Ha ha…nói thật cho ngươi biết, các loại công pháp mà ngươi biết ta đều đã tu luyện qua.

Hơn nữa công lực của ta hiện giờ cao hơn ngươi.

Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có năng lực gì để đấu với ta”.

Đô Vũ vô cùng khoa trương, thần sắc còn ẩn chứa những tia oán độc.
Thần Nam hiển nhiên cũng chú ý đến thần tình của đối phương.

Chỉ là hắn không nghĩ ra mình đã đắc tội với cường địch này lúc nào.

Từ đầu đến giờ, hắn không ngừng đánh giá thực lực của đối phương.

Đầu tiên hắn đánh giá đối thủ là ngũ giai sơ cấp.

Nhưng đến bây giờ lại thấy mơ hồ bất định, làm hắn vô cùng kinh nghi.

Chỉ có thể dùng khái niệm “thâm sâu khó dò” để hình dung đối phương.
Thật là một thanh niên đáng sợ.

Từ khi Thần Nam xuất đạo đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy một thanh niên cao thủ nào đạt đến ngũ giai.

Có lẽ chỉ có Tiềm Long, kì tài của Đông đại lục, ca ca của Long Vũ, là có thể đạt được tu vi như thế.
Hiện giờ truyền nhân của chính tà thánh địa đã là các thanh niên cao thủ mạnh nhất của Đông đại lục.

Còn kẻ chưa bao giờ nghe danh, không biết lai lịch thế nào này không ngờ so với thánh địa truyền nhân còn đáng sợ hơn.

Thật là làm cho người ta kinh sợ.
Trong giai đoạn này, nếu nói về thực lực, có lẽ chỉ Mộng Khả Nhi là có thể so sánh được với thanh niên trước mặt.

Bởi vì trong người nàng có phong ấn một sức mạnh cường hoành vô cùng, cùng một dạng “thâm sâu khó dò”.
“Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi là ai, tại sao lại biết công pháp tu luyện của ta?”
“Đợi đến trước khi ngươi chết, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Thần Nam không nói nữa, vung tay xuất ra một chưởng.


Cát đá tung bay, mặt đất chấn động, chưởng lực hung hãn lan tỏa, cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà, gầm gào lao thẳng về phía trước.
Cây cỏ, đất đá trong khoảng trống giữa hai người như hoa tuyết trong cơn gió lốc, chớp mắt bị cuốn lên cao, sau đó vỡ tan thành từng mảnh vụn, tung tóe khắp nơi, cát bụi mờ trời.
Thế nhưng chưởng lực cương mãnh đó không làm khó được Đỗ Vũ.

Hắn cũng bổ ra một chưởng, hoàng sắc quang mang nhanh chóng ngăn chặn hắc sắc chân khí của Thần Nam.

Sau đó hai cỗ chưởng lực cuồng bá giao tranh, phát ra những tiếng “oanh oanh” chấn động màng nhĩ, rồi từ từ biến mất.
Thần Nam bị bức lùi lại mấy bước.

Đỗ Vũ an nhiên bất động.
“Ta đã nói rồi, các công pháp ngươi biết, ta cũng biết.

Hơn nữa công lực của ta cao hơn ngươi.

Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta”.

Đỗ Vũ lạnh lùng cười nói.
“Ngươi chắc chắn có thể giết chết ta ư?”.

Thần Nam tịnh không vì không địch được đối thủ mà hiện ra thần sắc thất vọng.
Đỗ Vũ thần sắc ngạo mạn nói: “Từ lúc ngươi xuất thế đến nay, những gì ngươi đã trải qua, chúng ta đều đã điều tra rõ ràng.

Hiện tại tu vi của ngươi mới chỉ ở giai đoạn tứ giai đại thành.

Còn ta đã đạt cảnh giới ngũ giai sơ cấp, không lâu nữa sẽ tiến vào ngũ giai trung cấp.

Vừa rồi nếu như không phải ta hạ thủ lưu tình, ngươi đã còn cơ hội đứng đây mà nói rồi”.
Thần Nam bình tĩnh nói: “Ta nghĩ dường như ngươi quên mất một việc.

Hai tháng trước đây, trong một ngày ta tiêu diệt bốn ngũ giai cao thủ.

Lúc đó tu vi của ta cũng chỉ ở cảnh giới tứ giai đại thành.
“Thế có đáng gì?”.

Đỗ Vũ ngạo mạn đáp “Huyền công mà chúng ta tu luyện không phải tầm thường, sau khi có được tiểu thành thì không thể dùng lý thường để đánh giá.

Ngươi tuy mới ở cảnh giới tứ giai, nhưng sau khi huyền công thông thể, hoàn toàn có thể chiến đấu với các ngũ giai cao thủ.

Nếu như chiến đấu với bọn họ ở trong đại sơn, hoàn toàn có thể một mình đánh bại, điều này chẳng có gì đáng tự hào.

Nếu như là ta, chắc sẽ không thắng thảm như ngươi.

Ta sẽ giết sạch bốn tên cao thủ đó và ra khỏi đại sơn mà chẳng chút tổn thất nào.

Đâu giống như ngươi trọng thương suýt chết.

Môn huyền công để ngươi tu luyện, thực sự là một sự lãng phí.”
Thần Nam trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Thanh niên cuồng ngạo trước mặt khiến hắn vô cùng chán ghét.


Rõ ràng đó là huyền công gia truyền của hắn, không hiểu sao đối phương lại có được.

Cuối cùng không những muốn giết hắn, lại còn thể hiện thái độ giáo huấn làm nhục hắn
“Bất kể người có phải là kẻ trong truyền thuyết hay không.

Hôm nay ta nhất định biến người thành một kẻ phế nhân.

Môn huyền công này chỉ có Đỗ gia chúng ta mới xứng để thi triển”.
Đỗ Vũ dứt lời, chân đạp Thiên Ma bát bộ, thân thể lưu tại mặt đất một đạo tàn ảnh, nhanh như chớp hướng đến Thần Nam.
“Ha ha…ha ha…ta không xứng để thi triển ư?”.

Thần Nam thực sự tức giận, nhưng hắn không vì thế mà mất đi lí trí.

Gã thanh niên trước mặt thật sự đáng sợ.

Đúng như đối phương nói, cái gì hắn biết đối phương cũng biết, hắn vô cùng bị động.
“Vù” một tiếng, Thần Nam phi người lên không.

Thiên Ma bát bộ có thể tùy ý cải biến phương hướng, phi hành trong cự ly tám bước, thân thể hắn như một đạo quang ảnh mơ hồ, tạo ra một đạo lộ tuyến quỷ dị giữa không trung.

Sau khi tránh khỏi hàng chục trọng chưởng của Đỗ Vũ, Thần Nam như lưu tinh phá không lao xuống đầu Đỗ Vũ.
“Hắc hắc…” Đỗ Vũ cười lạnh.

Một quyền đánh thẳng lên trời.

Một tiếng “roẹt” cực lớn phát ra.

Quyền phong oanh kích mang theo hơn mười tia chớp chói mắt, phóng ngược lên không trung, tấn công song cước của Thần Nam.
Thần Nam không tránh cũng chẳng lùi, chỉ tăng thêm lực.

Song cước bạo phát từng trận điện mang, đồng thời từng đạo chân khí màu đen chói mắt cũng đồng thời bạo phát.

Cả không gian kịch liệt chấn động.

Dưới chân hắn giống như có một mặt trời lớn màu đen, xoay chuyển, trực tiếp làm không gian xung quanh biến dạng, vỡ vụn.

Một cỗ cuồng phong đáng sợ lao xuống mặt đất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, những luồng gió mạnh đáng sợ làm mặt đất xuất hiện từng rãnh nứt lớn, lan tỏa ra xa.

Trong phạm vi mười thước, từng khối cự thạch bị gió thổi tung lên không như cỏ khô.
Oành.
Một tiếng nổ lớn vang lên, quyền cước cuối cùng cũng chạm nhau.

Trên không một đạo sấm chớp nổ tung, tạo ra ánh sáng chói lòa cùng nguồn năng lượng khổng lồ điên cuồng lan tỏa ra xung quanh, mặt đất trong phạm vi ba chục trượng xung quanh chớp mắt biến thành sa mạc.
Đỗ Vũ thoái lui về phía sau hơn chục bước, cuối cùng hai đầu gối khụy xuống đất, mới dừng lại được.

Còn Thần Nam văng đi hơn mười trượng trên không mới hạ được xuống đất, chân đã có vẻ đứng không vững.
“Làm sao có thể thế được?” Đỗ Vũ không vì chiếm được thượng phong mà lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn có chút kinh ngạc.

Hắn tự lẩm bẩm: “Ta tu luyện huyền công sinh ra hoàng kim chân khí chính tông nhất, còn những người khác tu luyện chỉ có được ngân sắc chân khí, hoặc chân khí vàng nhạt, căn bản là không thể so sánh với chân khí của ta.

Trước đây tuy ta chưa từng nhìn thấy loại hắc sắc chân khí này, nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng không thể so được với kim hoàng sắc chân khí chính tông.

Tại sao hắn chỉ với sức mạnh tứ giai, vận dụng chân khí huyền công bất thuần lại tiếp được một quyền của ta.

Ta đã tiến vào ngũ giai cảnh giới.

Chân khí mà ta tu luyện được là chân khí thuần khiết nhất – kim hoàng chí tôn khí.

Tại sao lại như vậy?”
Thần Nam lạnh lùng nhìn Đỗ Vũ.


Hiện giờ trong lòng hắn đang rối bời.

Từ miệng của Đỗ Vũ, hắn đã biết được một số thông tin liên quan.

Sau lưng đối phương rất có khả năng là một đại gia tộc bí ẩn.

Trong gia tộc này có rất nhiều người luyện huyền công gia truyền của hắn, còn Đỗ Vũ là kẻ xuất sắc trong số đó.
Sự tình thật phức tạp.

Tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Bí mật bất truyền của Thần gia lại bị người ngoài nắm được, điều này khiến Thần Nam thật khó chấp nhận
“Ngươi hình như đến từ một đại gia tộc, lẽ nào còn có rất nhiều người nắm rõ loại huyền công này?” Thần Nam cố giữ bình tĩnh hỏi Đỗ Vũ.
“Đúng vậy.

Nói một cách không khách sáo, truớc mặt Đỗ gia của ta, Đông đại lục thập đại tu luyện thế gia chẳng qua chỉ là trò đùa.

Có gia tộc nào có lịch sử lâu đời như gia tộc ta không? Có gia tộc nào có được vũ lực hùng hồn hơn Đỗ gia chúng ta? Từ trước đến nay, Đỗ gia chúng ta mới là đệ nhất thế gia chân chính của tu luyện giới.

Chúng ta mới là chúa tể của Đông đại lục.” Đỗ Vũ dường như rất phấn khích, vô tình tiết lộ ra cho Thần Nam rất nhiều tin tức kinh người.
“Đệ nhất thế gia? Thật là nực cười! Trước giờ chưa từng nghe qua, trong lịch sử tu luyện của Đông đại lục, dường như chưa từng ghi chép một gia tộc như thế, dường như đến cao thủ họ Đỗ cũng chưa từng được nhắc đến.” Thần Nam nói với vẻ khinh miệt.

Hắn trong lòng đã tin vào lời nói của đối phương, nhưng hắn cần phải biết được nhiều thông tin hơn nữa, nên cố tình kích bác đối phương.
“Hắc, ta biết ngươi cố tình kích bác ta, nhưng mà có một số điều nói với ngươi cũng chẳng sao.

Đỗ gia từ xưa tới nay, cao thủ vô số.

Nếu như không phải chịu một thứ gần như là lời nguyền, thì đã sớm xuất thế rồi.

Chúng ta ẩn nhẫn vạn năm, cuối cùng cũng tới lúc phá bỏ lời nguyền này.

Ngươi hãy đợi xem, sau này danh tiếng của Đỗ gia sẽ truyền khắp thiên hạ.

Đông đại lục tuyệt đối chẳng có ai có thể chống lại chúng ta.

Đỗ gia chúng ta là chúa tể Đông thổ, là hoàng giả của giới tu luyện Đông thổ, Đỗ gia ra lệnh, thiên hạ ai dám không phục!”
Trong mắt Đỗ Vũ tỏa ra ánh sáng gần như điên cuồng, dường như thời đại Đỗ gia hiệu lệnh thiên hạ đã tới.
Thần Nam trong lòng trầm xuống, đây không phải là việc không thể xảy ra.

Trên thực tế, nếu như gia tộc họ Đỗ đều hiểu được huyền công gia truyền, hắn thực không dám tưởng tượng.
Một gia tộc lâu đời có thực lực lớn như thế này sẽ sớm xuất hiện …
“Ha ha … ha ha … Đỗ gia chúng ta là Đông thổ hoàng giả, Đỗ gia có huyết thống ưu tú nhất, không ngờ đã phải ẩn thân trên vạn năm, thật là độc ác! Nhưng tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cái ngày chúng ta thống trị thiên hạ sắp tới rồi!
“Phụ thân, tất cả bọn họ là truyền nhân của người ư? Có vẻ người đã để lại hậu hoạ vô cùng rồi”.

Nhìn Đỗ Vũ lúc này gần như đã trở nên điên cuồng, Thần Nam thở dài trong lòng: “Muốn thu lại võ công của tất cả các ngươi thật không dễ!”
“Cái gì mà Đông thổ hoàng giả, cái gì mà huyết thống tối ưu, cái mà ngươi gọi là thiên hạ đệ nhất gia tộc, chẳng qua chỉ là nô tài của Thần gia!”.

Thần Nam dường như đoán ra khả năng nào đó liền quát lớn: “Công pháp cái thế mà các ngươi có được, chỉ là huyền công vô danh của Thần gia.

Ngoài cái đó ra, các ngươi còn có cái gì có thể khoe khoang? Thần gia truyền cho tổ tiên nhà ngươi công pháp, không phải để các ngươi chổng cái đuôi chó lên trời, không phải để cái các ngươi ngông cuồng vô tri cắn loạn thiên hạ, mà là để giao phó cho các người những trách nhiệm tương ứng.

Nếu không Thần gia làm sao có thể mang bí mật bất truyền đó truyền cho người ngoài? Các ngươi, lũ cẩu nô tài đại nghịch bất đạo, rút cục là muốn làm gì?”
Những lời cảnh cáo nghiêm khắc như một trùy kích trúng chỗ yếu hại của Đỗ Vũ.

Khiến hắn nhất thời kích động không nói lên lời.

Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn Thần Nam, gằn giọng nói: “Mọi thứ đều đã đến lúc kết thúc.

Chỉ cần ngươi chết, tất sẽ kết thúc, ngươi chịu chết đi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.