Thần Ma Thiên Tôn

Chương 26: Hắc Ám Đế Thành


Đọc truyện Thần Ma Thiên Tôn – Chương 26: Hắc Ám Đế Thành

Cẩu Thặng nói:

– Trong truyền thuyết, Ngọc Lam Đế Cung quả thật có Thần Long võ sĩ thần bí, siêu việt toàn bộ binh chủng. Mỗi một Thần Long võ sĩ, đều là tồn tại có thể nghịch chuyển thắng bại chiến tranh, chẳng qua rất ít khi thấy Thần Long võ sĩ ra tay, trừ phi gặp phải chiến tranh vô cùng trọng yếu. Vây diệt Hắc Ám Đế Thành, liệu có cần gây ra động tĩnh lớn như vậy không? Ngay cả Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ cũng xuất động.

Ninh Tiểu Xuyên tò mò hỏi:

– Hắc Ám Đế Thành là nơi nào?

Mặc dù tu vi của Cẩu Thặng không cao, nhưng lại là một vạn sự thông, liền giải đáp:

– Hắc Ám Đế Thành ở ngay dưới chân chúng ta, nhưng người bình thường lại không nhìn thấy, không với tới được, chính là một địa phương cực kỳ thần bí.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy rất khó hiểu, nơi này không phải là Hoàng thành của Ngọc Lam quốc sao? Chẳng lẽ bên dưới lòng đất còn có một tòa thành?

Môi Ngọc Nhan khẽ giật, do dự một lát:

– Chuyện này… Ta có biết một chút.

Ninh Tiểu Xuyên và Cẩu Thặng đều nhìn về phía nàng.

Ngọc Nhan có chút khiếp sợ, nói:

– Thực ra Hoàng thành mà chúng ta nhìn thấy, chỉ là bề ngoài mà thôi. Thật ra còn có một tòa Hoàng thành khác, nhưng lại có một mặt rất hắc ám, ở đó có rất nhiều nơi không muốn để người khác biết, có rất nhiều giao dịch không muốn người khác biết. Thanh lâu, sòng bạc, nghiệp đoàn sát thủ, đấu giá dưới lòng đất, võ đài dưới lòng đất,… Tất cả những kẻ lừa gạt, trộm cướp, đạo tặc, kỹ nữ, tội phạm,… Những người này ít nhiều đều có liên quan tới một tổ chức hắc ám thần bí.

– Giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên đại địa, những nơi bị ánh sáng mặt trời chiếu đến, chính là thế giới mà chúng ta có thể nhìn thấy. Còn những nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu đến, chính là thế giới hắc ám, cũng là thế giới mà chúng ta không thể nhìn thấy.

– Tổ chức hắc ám này thống trị tất cả hoạt động ngầm của Hoàng thành, đã có lịch sử mấy trăm năm, ngay cả một vài Vương Hầu phủ đệ, cũng có mối liên hệ rất sâu với tổ chức hắc ám này. Tổ chức hắc ám khổng lồ này còn được gọi là… Hắc Ám Đế Thành.

– Cho nên mới nói, Hắc Ám Đế Thành không phải là một tòa thành trì, mà là một tổ chức hắc ám, khổng lồ mà thần bí.


– Thế lực của Hắc Ám Đế Thành cực kỳ khổng lồ, thậm chí thế lực của bọn họ còn tiềm ẩn trong triều đình, triều đình vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn chúng, thế nhưng Hắc Ám Đế Thành đã thâm căn cố đế, có lịch sử hàng trăm năm, gần như bắt đầu từ khi Ngọc Lam quốc khai quốc thì Hắc Ám Đế Thành cũng thành lập, ngay cả lực lượng triều đình cũng khó có thể nhổ tận gốc nó.

– Triều đình thậm chí đã từng phái quân đội đi thanh lý sản nghiệp của Hắc Ám Đế Thành, thế nhưng sau mỗi lần đại thanh lý, thì không đến vài năm sau, Hắc Ám Đế Thành lại ngóc đầu trở lại, trở thành kẻ thống trị thế giới hắc ám của Hoàng thành. Thậm chí có thể nói, bọn họ cùng triều đình chia nhau thống trị thiên hạ, chẳng qua bọn họ sử dụng phương thức không thể nhìn thấy, người bình thường không biết được mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

– Vậy tại sao triều đình không trực tiếp đi tiêu diệt sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành, giết chết những kẻ thống trị Hắc Ám Đế Thành, lúc đó không phải Hắc Ám Đế Thành sẽ tự sụp đổ sao?

Ngọc Nhan khẽ lắc đầu, nói:

– Khó lắm, tổng bộ của Hắc Ám Đế Thành ẩn giấu rất kín, hơn nữa tùy thời đều có thể thay đổi, e rằng những đại nhân vật trong triều đình ngay cả Vong Linh thành chủ của Hắc Ám Đế Thành là ai cũng biết, càng đừng nói đến việc tìm ra tổng bộ của Hắc Ám Đế Thành.

Đặc biệt lúc nàng nhắc tới cái tên “Vong Linh thành chủ”, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi, hạ thấp thanh âm, giống như sợ nói lớn thì sẽ bị Vong Linh thành chủ nghe thấy, thậm chí mang đến tai họa cho bản thân.

Ninh Tiểu Xuyên mặc dù lần đầu nghe nói đến truyền thuyết về Hắc Ám Đế Thành, nhưng trong lòng cũng cảm giác được thế lực tổ chức hắc ám thần bí đó rất khổng lồ, lại nhìn phương hướng đại quân rời đi, khẽ lẩm bẩm:

– Lần này triều đình xuất động Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ, nói không chừng đã thật sự tìm ra được sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành, có lẽ khó tránh khỏi một hồi đại chiến kinh thiên động địa a.

Hoàng Tam Chỉ từ đầu tới cuối đều yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, đến lúc này mới hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta thấy còn chưa chắc, Long Tượng Thần Võ và Xích Giáp doanh gây ra động tĩnh đi vây diệt sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành lớn như vậy, nếu ta là kẻ cầm đầu của Hắc Ám Đế Thành thì đã sớm đào tẩu từ lâu rồi.

– Quân đội của triều đình thật ra rất cường đại, đáng tiếc là mấy trăm năm qua đều an nhàn, sớm đã mục nát, ta dám cam đoan, trong đại quân đi vây diệt, tuyệt đối có người của Hắc Ám Đế Thành. Diễu võ dương oai như vậy còn muốn đi vây diệt Hắc Ám Đế Thành? Cứ chờ ngửi rắm đi!

Không ngờ dám nói Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ chỉ biết diễu võ dương oai, khẩu khí của tên mù đoán mệnh này cũng thật không nhỏ.

Cẩu Thặng nói:


– Hừ, đừng để ý đến hắn, Hoàng Tam Chỉ thích ba hoa, khách quý, đi tìm gốc cây kia thôi.

Ninh Tiểu Xuyên không biết Hoàng Tam Chỉ nói có gì không đúng, ngược lại còn cho rằng hắn nói rất có đạo lý, không chừng là một vị kỳ nhân.

Thế nhưng, trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Huyết Thiềm Mộc, cho nên cũng không hỏi gì nhiều, liền đi theo Cẩu Thặng, đi ra khỏi chợ.

– Cẩu Thặng, các ngươi đi đâu? Ta thấy ấn đường các ngươi biến thành màu đen, có dấu hiệu rất xấu, đừng nên tiến vào nơi không nên tiến vào a.

Hoàng Tam Chỉ ở sau lưng hét lên.

– Đừng để ý đến hắn, tên Hoàng Tam Chỉ này ngoại trừ ba hoa thì không còn bản lĩnh gì khác. Hôm qua hắn cũng nói ấn đường của ta biến thành màu đen, kết quả là ngay cả rắm cũng không có.

Cẩu Thặng nói.

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên, Cẩu Thặng và Ngọc Nhan đã đi ra khỏi Nam Sơn Tập.

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

– Xem ra ngươi rất quen thuộc vị Hoàng đại sư kia a, hắn là loại người gì?

– Hàng xóm. Lão già này rất quen thuộc với ông nội của ta, thường xuyên đến nhà ta ăn chùa uống chùa. Nghe nói trước kia hắn từng lăn lộn trong quân doanh, kết quả sau một trận đại bại, đã bị mù mắt, sau này rời khỏi quân danh, đến Nam Sơn Tập lừa gạt người khác, nói là đoán mệnh cho người khác, trên thực tế chính là lừa tiền.

Cẩu Thặng nói.

Ngọc Nhan nói:

– Cẩu Thặng tiểu ca, lúc trước ngươi nói đến tìm hắn xem ngày tốt, sau đó mới tìm thiếu gia ta bán cái lá kia. Nếu hắn đang dối gạt tiền, vậy lúc đó không phải ngươi đã gạt chúng ta sao?


Sắc mặt Cẩu Thặng nhất thời trở nên có chút mất tự nhiên, có chút khó chịu, nói:

– Vị cô nương này… Ngươi có thể đừng gọi ta là Cẩu Thặng được không, đây chỉ là nhũ danh của ta, đại danh của ta là “Mộ Dung Vô Song”, nếu ngươi không để ý, có thể gọi ta là “Vô Song công tử” cũng được.

Ngọc Nhan nhìn bộ dạng lôi thôi và mái tóc lộn xộn của Cẩu Thặng, quả thực không thể liên hệ hắn với cái tên “Mộ Dung Vô Song”, đôi mắt xinh đẹp nhìn một lúc lâu, sau đó phì một tiếng bật cười.

Ninh Tiểu Xuyên vốn biết Mộ Dung Vô Song đang lừa mình, nhưng lại không hề để trong lòng, không bị hắn lừa thì làm sao có thể khiến hắn ngoan ngoãn dẫn mình đi tìm Huyết Thiềm Mộc?

– Nơi mà chúng ta muốn đến ở đâu?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

– Nam Nguyệt Sơn.

Mộ Dung Vô Song nói.

– Ta có một chiếc Thanh Lộc Mã, ngươi đánh xe đi, đánh xe hẳn là nhanh hơn nhiều.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Nhan đi đến một chiếc xe Thanh Lộc Mã, ngồi vào bên trong.

Còn Mộ Dung Vô Song thì ngồi ở ngoài xe, cầm roi thúc ngựa, quất một roi lên mông ngựa, Thanh Lộc Mã liền giống như tên rời cung, chạy ào ào đi.

Trong xe, Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên cái sạp mềm do tơ tằm dệt thành, còn Ngọc Nhan thì quỳ ở bên cạnh, châm trà cho hắn, ngón tay tinh tế như tuyết trắng cầm chén trà, dùng khăn lụa lau sạch chén trà, thổi cho trà nguội, đợi khi nước trà bớt nóng vài phần, mới đưa đến tận tay Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cầm lấy chén trà, cũng không lập tức uống, lại nói:

– Ngọc Nhan, ngươi hiểu rõ về Hắc Ám Đế Thành như vậy, liệu có phải bởi vì Quan Ngọc Lâu cũng là sản nghiệp của Hắc Ám Đế Thành hay không?

Ngọc Nhan còn rất nhỏ tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Ninh Tiểu Xuyên một hai tuổi, da thịt mềm mại mịn màng, bộ ngực cũng không tính là cao ngất, dáng người thon gọn tinh tế, mặc dù thanh nhã bằng Ngọc Ngưng Sanh, nhưng lại có vài phần tươi mát như muội muội nhà bên.

Nàng khẽ mấp máy môi, do dự một lát mới nói:


– Quan Ngọc Lâu có thể sống yên ổn trong Hoàng thành, sau lưng tự nhiên có thế lực khổng lồ chống đỡ, về phần có phải là sản nghiệp của Hắc Ám Đế Thành hay không thì cũng rất khó nói, nhưng nhất định có quan hệ không nhỏ với Hắc Ám Đế Thành. Quả thực, trong Hoàng thành, bất kỳ một tòa thanh lâu nào cũng có quan hệ nhất định với Hắc Ám Đế Thành, bằng không thì không thể sống yên ổn trong Hoàng thành được.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, loại quái vật khổng lồ như tổ chức Hắc Ám Đế Thành này, bây giờ hắn căn bản không dám đi trêu chọc, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Nam Sơn Tập, sở dĩ gọi là Nam Sơn Tập, đó là bởi vì khu vực biên giới này ở sau lưng một tòa Nam Nguyệt Sơn.

Cái này gọi là đến núi dựa núi, đến sông dựa sông.

Cây cối trong Nam Nguyệt Sơn rất dày đặc, có nhiều núi cao và thâm cốc hiểm trở, dựng dục ra không ít Huyền dược.

Những bần dân ở Nam Sơn Tập đều vào trong Nam Nguyệt Sơn để tìm kiếm Huyền dược, nếu như có thể được một gốc Huyền dược, vậy là có thể đủ ăn một năm rồi.

Đương nhiên, địa hình Nam Nguyệt Sơn rất hiểm trở, còn thường xuyên có dã thú hung mãnh và Huyền thú lui tới, người bình thường quả thật không dám tiến vào sâu, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đến chân núi Nam Nguyệt Sơn, xe Thanh Lộc Mã liền ngừng lại, đã không còn đường lớn nữa, nên chỉ có thể đi bộ vào trong núi, còn xe ngựa thì gửi tại một tòa thôn trang ở chân núi.

– Đường trên Nam Nguyệt Sơn rất khó đi, hơn nữa chúng ta phải tiến sâu vào Nam Nguyệt Sơn, phỏng chừng sẽ mất hai ngày, đêm nay và ngày mai đều phải ở trong núi.

Mộ Dung Vô Song mang theo một cái bao lớn mới mua trong thôn trang, cầm trong tay hai cái rìu bổ củi, tiến vào lùm cây, vượt qua bụi gai, mở đường cho Ninh Tiểu Xuyên.

Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên cũng mang một gói hành trang, không nhanh không chậm theo sau.

Về phần Ngọc Nhan, bởi vì Ninh Tiểu Xuyên sợ gặp phải hung hiểm trong Nam Nguyệt Sơn, cho nên mới để nàng ở lại trong thôn trang.

Cây cối trong rừng núi quả thật rất rậm rạp, Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết đã đi bao xa, chỉ biết là đã xuyên qua một mảnh rừng cây, đi lên một vách đá, ngang qua một hồ nước, tận đến khi trời tối, đại khái đã được 60 dặm lộ trình.

Còn may hắn và Mộ Dung Vô Song đều có thể chất mạnh mẽ, cho nên tốc độ mới có thể nhanh như vậy, nếu mang theo Ngọc Nhan cùng tiến vào rừng, e rằng nhiều nhất chỉ mới đi được 7, 8 dặm.

Thể năng của Võ giả tất nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Dọc trên đường đi, Ninh Tiểu Xuyên cũng đã nhìn ra tên thiếu niên Mộ Dung Vô Song này là một cao thủ Võ Đạo thâm tàng bất lộ, hẳn là tu vi không thấp hơn hắn.

Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu cẩn thận hơn, hắn biết sự hiểm ác của nhân tâm tại thế giới này, nếu như hắn bị giết trong thâm sơn đại nhạc như vậy, xem như tiền bạc trên người hắn, chắc chắn sẽ bị cướp sạch không còn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.