Bạn đang đọc Thần Ma Hệ Thống – Chương 65: Quất
Nhạc Trọng ôm Lộ Văn, nhớ tới bản thân mình lúc trước bị trọng thương thì Lộ Văn dốc lòng chăm sóc ình, trong nội tâm có một loại mềm nhũn, ôn nhu nói:
– Tốt! Tốt! Tốt! Từ hôm nay trở đi em là bạn gái của anh.
Thời điểm Nhạc Trọng nói ra những lời này thì một thân ảnh suất khí hiện ra trong đầu của hắn.
Lộ Văn nín khóc mà cười ôm lấy Nhạc Trọng nói:
– Hắc hắc! Nhạc Trọng ca ca, đây là anh nói đấy! Từ giờ trở đi em đã trở thành bạn gái chân chính của anh. Cho dù sau này anh có bao nhiêu nữ nhân thì các nàng đều phải gọi em là tỷ tỷ!
Nói xong, Lộ Văn còn nhìn qua Quách Vũ.
Lộ Văn cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, dáng người so với bạn cùng lứa thì đầy đặn hơn nhiều. Thế nhưng mà so sánh với Quách Vũ còn kém hơn khôn ít. Quách Vũ da thịt tuyết trắng thủy nộn, hai ngọn núi đôi vô cùng đầy đặn, cộng thêm gương mặt như trẻ em, quả nhiên là mặt trẻ ngực phụ huynh điển hình. Lộ Văn nhìn qua Quách Vũ cũng thập phần áp lực.
Về phần Vương Lan thì Lộ Văn bỏ qua, nàng bằng trực giác có thể cảm giác được Vương Lan căn bản không phải đối thủ cạnh tranh của nàng, một chút uy hiếp cũng không có.
Cảm nhận được ánh mắt của Lộ Văn thì Quách Vũ cúi đầu xuống. Trải qua mười ngày sau tận thế thì nàng đã thành thục hơn trước rất nhiều rồi. Nếu như là trước tận thế sẽ không tránh khỏi trừng liếc lại với Lộ Văn, sau đó cho Lộ Văn đẹp mắt. Hiện tại nàng chỉ có thể cúi đầu tránh né ánh mắt khiêu khích của Lộ Văn. Nàng hiện tại đã không phải là con gái thị trượng cao quý, mà là một nữ nhân không cách nào nắm giữ vận mệnh và tương lai, bị người ta xem là hàng hóa chuyển nhượng tùy ý.
Nhạc Trọng vỗ lưng của Lộ Văn an ủi:
– Tốt rồi! Đều nghe em nói!
Lộ Văn lúc này mới ngừng khóc và mỉm cười nhìn qua Nhạc Trọng làm nũng, nói:
– Buổi tối hôm nay em muốn ngủ ở chỗ này!
Nhạc Trọng ôm Lộ Văn mỉm cười nói:
– Tốt!
Lộ Văn cảm thấy mỹ mãn ngủ ở bên người của Nhạc Trọng, Quách Vũ ngủ ở bên phải Nhạc Trọng. Vương Lan thì nằm co rút ở góc giường.
Ngày hôm sau Nhạc Trọng đi vào trong nhà ăn.
Buổi sáng cũng vô cùng phong phố,bánh bao trắng nóng hổi và hai bát cháo.
Trần Dao và một đám nữ sinh lúc này chỉ là một bát cháo với rau dại trộn. Nhìn qua bát cháo trộn rau dại thì tất cả nữ sinh muốn buồn nôn, tuy các nàng bị đói cả đêm cũng không muốn ăn thứ buồn nôn như vậy.
Trên bàn cơm, Vương Quang Hổ nhìn Nhạc Trọng và cười to:
– Nhạc Trọng huynh đệ, đêm qua rất thoải mái đúng không, ha ha…
Nhạc Trọng cười nói:
– Nhờ phúc của Hổ ca, ngày hôm qua tôi đúng là ngủ không tệ!
Đêm qua Nhạc Trọng mặc dù không có làm gì đó với ba nữ nhân, thế nhưng mà ôm Lộ Văn, Quách Vũ là hai mỹ nữ ngủ một đêm đúng là không tệ mà.
Vừa ăn cơm thì Trương Tường dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Nhạc Trọng, chợt cúi đầu ăn bánh bao và cháo trắng của mình.
Lôi Chấn cũng có chút ghen ghét nhìn qua Nhạc Trọng, hắn muốn chơi Quách Vũ thật lâu nhưng mà chưa đắc thủ. Bây giờ lại bị Nhạc Trọng ăn đầu tiên thì trong lòng của hắn tràn ngập ghen ghét với Nhạc Trọng.
Trần Ngôn cũng cẩn thận nhìn Nhạc Trọng, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:
– Hổ ca, hôm nay có đi tới kho súng đạn hay không?
Nhìn thấy Nhạc Trọng tích cực như thế, Vương Quang Hổ lại chần chờ một hồi mới lên tiếng:
– Không vội! Các huynh đệ vừa mới ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, quá mệt mỏi, đều phải buông lỏng nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày sau đó chúng ta sẽ lên đường tìm súng đạn. Hai ngày này anh nên ở chỗ của tôi nghỉ ngơi thư giãn một tí.
Phần tử vũ trang sau khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quay về nhất định phải buông lỏng hai ngày, đây là quy củ Trường Quang Thôn định ra. Ở thê giới bên ngoài thời khắc đều có nguy hiểm tử vong. Bộ hạ của Vương Quang Hổ có được súng trường 81, súng tiểu liên 79 đối phó tang thi bình thường không có vấn đề, nhưng nếu như gặp được tang thi tiến hóa như S1 sẽ bị giết chết. Mà ở dưới thời khắc nào cũng phải chú ý như vậy, nếu như không cho người ta thư giãn một tí, những phần tử vũ trang kia nhất định sẽ tạo phản đấy.
Trên thực tế Vương Quang Hổ thu nạp người sống sót cũng có không ít người cảm thây tuyệt vọng vì tương lai đen tối mà tự sát.
Nhạc Trọng gật gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn thấy Nhạc Trọng đứng lên, Vương Quang Hổ nói ra:
– Nhạc Trọng huynh đệ, nếu ngươi không muốn gia nhập vào chúng ta. Như vậy từ hôm nay trở đi ăn uống tiêu phí của các ngươi phải là vật tư của mình. Chúng ta không thể chiêu đãi các ngươi như ngày hôm qua.
Vào thời điểm tận thế thì vật tư mỗi ngày vô cùng trân quý. Nhạc Trọng một đoàn có mười mấy người, cho dù ăn cháo và rau dại trộn cũng tiêu hao không ít. Vương Quang Hổ tự nhiên không muốn để cho Nhạc Trọng ăn uống chùa.
– Biết rõ Hổ ca!
Nhạc Trọng ứng một câu, cùng Trì Dương, Vương Song cùng rời khỏi đại sảnh này. Hắn còn có một cỗ Đông Phong kilocalo chở vật tư, sử dụng tiết kiệm một chút thì mười mấy người ăn nửa tháng là dư xài.
Ra khỏi đại sảnh Nhạc Trọng nhìn thấy những nữ sinh ăn bát cháo với rau dại trộn, ai cũng không có ăn. Quách Vũ cùng Vương Lan với tư cách là nữ nhân trong phòng của Vương Quang Hổ thì không phải lo ăn mặc, cũng ăn không vô vậy những bát cháo rau dại có chút bẩn thỉu này.
Trương Tâm vẻ mặt đau khổ đi đến bên người Nhạc Trọng nói ra:
– Nhạc Trọng, chúng ta đi nhanh đi! Nơi này không phải là nơi cho người ở mà.
Vương Phương cũng vẻ mặt đau khổ vội vàng nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
– Đúng vậy a! Nhạc Trọng, chúng ta còn phải ngây ngốc ở đây trong bao lâu?
Trong hoàn cảnh như thế này các nữ sinh hoàn toàn hít thở không thông. Hơn mười nữ nhân ở trong phòng nhỏ chật hẹp không nói, thức ăn của các nàng hiện giờ còn kém thức ăn của chó trước khi tận thế. Trong nhà Trần Dao lúc trước có nuôi chó, con chó kia ăn còn tốt hơn cả bát cháo này nhiều lắm.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
– Ba ngày, chúng ta ít nhất còn phải ở lại chỗ này ba ngày.
Nhạc Trọng sưu tìm trong cục cảnh sát có không ít vũ khí, nhưng mà đạn dược lại không có nhiều. Những đạn dược này hắn cẩn thận cất giữ, không dám tùy ý sử dụng. Nếu như có thể tìm được một kho đạn, như vậy hắn có đạn dược sung túc để sử dụng, tôi luyện kỹ thuật bắn của mình là dư xài. Nắm giữ càng nhiều kỹ năng chiến đấu thì có thể sống sót tốt trong thời điểm này.
Sắc mặt Trương Tâm đại biến nói:
– Ba ngày, anh không thể mang chúng tôi rời khỏi nơi này bây giờ sao? Trong cái địa phương quỷ quái này chúng tôi không muốn ở lâu thêm chút nào cả.
Những nữ sinh khác nhìn qua Nhạc Trọng, các nàng cũng có khát vọng rời khỏi đây.
Nhạc Trọng nhướng mày, nhìn qua Quách Vũ cùng Vương Lan bên kia. Hắn không nghĩ tới Trương Tâm này không ngờ ngu xuẩn lại đi nơi ra lời lẽ mà ai cũng biết thế này.
Trương Tâm cũng không có trải qua thời khắc tận thế, trong nội tâm còn có chút ngây thơ, lòng dạ không sâu, căn bản không có lòng phòng bị Quách Vũ cùng Vương Lan.