Thần Long Ở Rể

Chương 21: Lục Quân Mất Mặt


Bạn đang đọc Thần Long Ở Rể – Chương 21: Lục Quân Mất Mặt


Lục Quân tức giận đập bàn đứng dậy.
“Mày…”
Tay ông ta run run chĩa vào mặt Lục Thạc, như muốn xả giận.
“Lục tổng, Lục lão gia, ngài có lẽ nên chú ý một chút, đây không phải là Lục gia của ngài.

Muốn dạy dỗ ai thì mời về Lục gia các người đi.”
Hào Danh Đạt nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở Lục Quân.
Lúc này Lục Hùng cũng thấy cha mình có hơi quá đáng, dù sao đây cũng là công ty của người ta.

Mà Lục Thạc danh nghĩa vẫn là Tổng giám đốc của Sunny, nếu có gì nên đi “cửa sau”.

Sao lại trước mặt chỉ tay năm ngón thế kia.
Đừng nói là Hào tổng, mà Lục Thạc cũng sẽ không thèm giúp đỡ.
Huống hồ người đuối lý là Lục thị họ, Sunny hủy hợp đồng cũng đã đồng ý bồi thường, họ cũng không thể bắt bẻ gì.

Hôm nay đến mục đích là tìm nguyên nhân, nếu có thể tiếp tục hợp tác là tốt nhất.
“Cha, người nguôi giận.


Theo con nên bàn bạc chuyện hợp tác trước, còn về chuyện gia đình, sẽ có cách sau…”
Lục Hùng ẩn ý nhắc nhở Lục Quân.

Ông ta nghe vậy thì hơi khựng lại, nhíu mày nhìn Lục Hùng, cảm thấy con trai nói có lý.
Dù sao tổn thất lần này quá lớn, làm ông ta có chút nóng nảy, lại nhìn thấy Lục Thạc làm Phó tổng của Sunny thì càng không cam tâm.
Trước giờ, một đời ông ta lăn lộn, gầy dựng Lục gia cực khổ, đến lúc thành tựu thì quên đi khổ cực khi xưa, một đường nâng cao đạp thấp.
Ở Lục gia hô mưa gọi gió thành tính, nhất thời quên mất mình đang ở Tập đoàn Sunny.
“Chuyện hợp tác…có thể bàn lại không? Khoản bồi thường kia không phải nhỏ, Sunny đây là vun tiền qua cửa sổ rồi.”
Lục Quân lấy lại khí thế, mềm giọng một chút bàn luận về vấn đề cũ với Hào tổng.
“Lục tổng, chuyện hủy là hùy, bồi thường là bồi thường.

Tiền của chúng tôi, cũng không đến lượt người ngoài dạy cách chi tiêu.”
Hào Danh Đạt cũng không nể nang gì mà nói thẳng, quả thực số tiền bồi thường cho Lục gia cùng Phúc gia rất lớn, nếu bình thường thì sẽ làm một tổn thất khó bỏ.
Nhưng ông chủ của Sunny đã nói, hủy là hủy, tiền sẽ bù đủ, dự án lớn hơn sẽ đến.

Hào Danh Đạt sẽ phụ trách những tập đoạn khác lớn hơn, anh ta cũng không thể không theo nha.
Quả thực chỉ sau một đêm, tiền đổ về để bù hợp đồng dự án kia còn có dư, lại thêm nhiều dự án về kỹ thuật và trí tuệ nhân tạo, liên quan tới Quốc Phòng, còn có các dự án lớn khác.
Đừng nói Lục thị hay Phúc thị, mà nhiều thế gia lớn cộng lại cũng khao khát được hợp tác với những dự án như vậy, còn có người đứng ra bảo hộ, ký hợp đồng là các chính trị gia khét tiếng.
Mối quan hệ quý báu đó ai mà không muốn chứ.
“Này, các anh có thể xem xét lại, hoặc chúng tôi có gì chưa tốt, có thể chỉ điểm để chúng tôi tiếp tục không?”
Lục Hùng vẫn là người biết nhìn thời thế, co được giãn được, cũng hạ mình một chút.
“Trách là trách các người động tới người không nên động.

Chuyện chỉ có thể bàn tới đây, xin phép không tiễn.”
Nói xong Hào Danh Đạt nhìn Lục Thạc ra hiệu cô đi theo anh, rồi đứng lên đi thẳng.

Mặc kệ sự nghi hoặc cùng ngỡ ngàng của Lục Quân cùng Lục Hùng.
Sau khi nhìn thấy Hào Danh Đạt cùng Lục Thạc đi ra ngoài, Lục Quân tức giận đập bàn.
“Chết tiệt.”

Lục Hùng có hơi giật mình, nhưng sau đó cũng cố gắng khuyên bảo Lục Quân một chút.
“Cha đừng nóng giận, tuy chưa biết chúng ta đắc tội ai, nhưng cứ nên thử về xem xét lại.

Lục Thạc dù sao cũng là Phó tổng của Sunny, chúng ta gây chuyện ở đây cũng không phải là cách hay.”
Lục Quân nghe Lục Hùng phân tích cũng nguôi một chút, nhưng cục tức này ông không thể nuốt như vậy.
Ông ta cho rằng bản thân bị từ chối là một chuyện vô cùng sỉ nhục, nhất là khi có Lục Thạc kia ở đó.
Thật sự, ông ta muốn cho mọi người Lục gia biết bất kỳ ai chống lại ông đều có kết cục thê thảm, nhưng Lục Thạc kia lại bằng cách nào đó làm được Phó tổng, trừ khi…
Trong đầu ông ta lóe lên chuyện gì đó, cười nham hiểm rồi bỏ đi.
Lục Thạc sau khi được Hào Danh Đạt dặn dò chuyện liên quan đến hợp tác với Lục thị không cần cô can thiệp, còn những chuyện khác đều có thể tham gia.
Dù sao Lục Thạc cũng không ngoài ý muốn, nên cũng tỏ rõ với Hào tổng đã rõ.
Cô cứ thế một đường đến sảnh lớn, ra ngoài cửa đã thấy Hồ Cửu chờ mình,
“Kết quả thế nào?”
Hồ Cửu chậm rãi hỏi.
“Đều ổn rồi.”
Thật ra Lục Thạc cũng không muốn quá nhiều lời, dù sao thì chuyện này cũng có công của Hồ Cửu.

Nhưng nhìn đến anh một thân bụi bặm cứ như đầu trộm đuôi cướp cô lại thở dài.
“Lục Thạc!”
Một giọng nói uy quyền như ra lệnh kêu theo.

Chính là Lục Quân, ông ta cùng Lục Hùng vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Thạc đứng cùng Hồ Cửu.

Tức giận trong lòng lại bộc phát, thực sự muốn răn dạy Lục Thạc một trận, dù sao cũng là người họ Lục, một câu cũng không nói giúp ông ta.
“Có chuyện?”
Hồ Cửu sắc mặt âm trầm lên tiếng thay Lục Thạc, bản thân cô khi nghe thấy giọng của Lục Quân thì theo bản năng có chút rùng mình.
“Loại như cậu không xứng lên tiếng, im lặng đứng đó hoặc xéo đi.’
Lục Quân xem Hồ Cửu là tên vô lại không hơn không kém, lại đang bị tức giận áp chế, cũng không ngại đem Hồ Cửu là chỗ trút giận.
Nhìn thấy vậy, Lục Thạc cũng lên tiếng.
“Ông nội, dù sao anh ấy vẫn là chồng con, hơn nữa…ông cũng đuổi con đi rồi.”
“Đuổi mày đi, cho mày biết khôn ra.

Đuổi là mày không mang họ Lục rồi sao?”
Nhìn thấy tình huống căng thẳng, Lục Hùng vội xoa dịu.
“Lục Thạc à, dù có gì đi nữa thì ông vẫn là ông cháu, cháu vẫn là người Lục gia.

Cài này không thể khác.”
Hồ Cửu vô cùng chướng mắt cái kiểu bề trên thượng đẳng này, nếu họ nghĩ Lục Thạc là con cháu họ Lục, là người họ Lục, vậy sao ngay từ đầu lại đẩy Lục Thạc cho tên Phúc Thái Lâm kia.
“Hay cho danh nghĩa họ Lục, thế sao lúc đẩy Lục Thạc lên giường tên Phúc thiếu kia, các người không nghĩ Lục Thạc cũng mang họ Lục.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.