Thần Long Ở Rể

Chương 206: Khởi Đầu Mới End


Bạn đang đọc Thần Long Ở Rể – Chương 206: Khởi Đầu Mới End


Sau khi Hồ Cửu lên máy bay đi thẳng, thì đám người còn lại nhao nhao vô cùng.
Bọn họ biết Chiến thần tuy có thực lực cùng có thế lực, nhưng không thể có thế lực bành trướng cho Lão Lý.
Mà họ lại không hề biết thế lực Long chủ cũng là Chiến thần, nếu không họ sẽ đầu quân cho Lão Lý cả rồi.
“Xem đi… có phải tên Hồ Cửu kia…”
Hồ Diệu Thái vừa ra viện, lại run run nắm chặt tay Hồ Bách Nhân mà hỏi.
“Đúng… vừa nãy đúng….”
Hồ gia có Chiến thần, nhưng chính bọn họ lại đạp đổ, lại sỉ vả Hồ Cửu.
Đây là tự mình vả mặt mình!
“Trước khi vào việc chính, mọi người ra sảnh giải lao một chút.

Có lẽ phiên họp này sẽ phải họp tới chiều.”
Lão Lý cười nói sau đó để người giữ ba gia tộc lớn ở lại cùng với người của Thẩm gia và một số gia tộc được chọn.
Khi trong phòng họp rộng lớn chỉ còn Hồ gia, Trần gia, Vinh gia, Thẩm gia cùng hai gia tộc khác.
“Lão Lý, ngài để bọn tôi ở lại chắc không nói chuyện phiếm chứ.”
Người lên tiếng là Thẩm Hữu Danh, trưởng lão Thẩm gia.
“Tôi là muốn nói chuyện phiếm đấy…”
Lão Lý nói bằng một giọng mỉa mai, đừng nghĩ Lão Lý chỉ có một mặt nghiêm nghị trên chính trường.
Ông ta trụ vững chính là vì biết nhìn thời thế, cũng là có tài thực sự.
Hồ gia cùng Thẩm gia là hai gia tộc có những trưởng bối kỳ cựu, bọn họ đã quen được phục tùng, nay lại bị Lão Lý lên mặt cho nên có sự không cam tâm.
Mà người Hồ gia vô cùng khó chịu, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Diệu Thái vô cùng hối hận.
“Lão Lý, có gì cứ nói thẳng.”
Vương Khiêm cũng không quan tâm gia tộc ở đây, anh ta vô cùng khiêm tốn nói.
“Hồ gia, Trần gia, Vinh gia các người nên tự thân rút khỏi đi.

Tuy không còn vinh quang như trước, nhưng ít nhất sống thoải mái về sau.”
“Thẩm gia các người cứ đợi chờ Chiến thần xem xét đi! Đừng nghĩ những gì các người làm Chiến thần không biết.


Các người cùng Hồ gia cứ chờ đó đi.”
Nói đến đây Lão Lý cắn chặt.
Thẩm Hữu Danh hơi rùng mình.
“Năm đó là Thẩm gia chủ ngài cùng con gái Thẩm Thanh Hương ám hại Hồ Thúy.

À… à… tôi quên, còn có… Trần gia, may là ông ta chết rồi, chỉ còn Trần Nghĩa ông.

Xem như Chiến thần không tính toán đi.”
‘Chuyện này liên quan gì tới Chiến thần chứ?”
“Các ngài không cần biết, chỉ cần rút đi là được, giao lại quyền lực cho Vương Khiêm.

Là đủ!”
Lão Lý lười giải thích.
Mà Hồ Diệu Thái biết rõ nhất, năm đó ông không phải không biết là Hồ Thúy bị hại, chỉ là ông ta mặc kệ nguyên nhân, vì bảo vệ mặt mũi mà Thẩm gia làm gì ông ta cũng không can thiệp.
Thẩm Hữu Danh thì rùng mình, ông vì không thích Hồ gia cho nên đã mắt nhắm mắt mở cùng con gái Thẩm Thanh Hương hại Hồ Thúy.
“Tại sao chứ?”
Ngay khi Thẩm Hữu Danh cảm thấy quá mức vô lý.
Hồ Diệu Thái cản ông ta lại.
“Hồ Thúy là mẹ của Hồ Cửu, chính là Chiến thần.”
Thẩm Hữu Danh lùi lại, ngồi phịch xuống.
Xong rồi! Thẩm gia ông xem như xong rồi!
Vương Khiêm nghe vậy thì hơi giật mình, Vương gia nếu có thể có thực quyền thực sự…
“Vinh gia ông có ý kiến gì?”
Lão Lý biết người sốc nhất chính là Vinh gia.
“Tra cho ta kẻ nào lừa gạt, còn dùng thẻ của chúng ta mua sắm linh tinh, thù hồi thẻ, lôi hắn về.”
Vinh Phúc Nhạc tức giận nói với Vinh Y Tiếu, mà bên cạnh Trần Giai Linh cùng Trần Nghĩa thất thần.
“Bằng chứng các người làm điều xấu… tôi có đủ.


Chi bằng tự rút, đừng để mất cả địa vị lẫn danh dự.

Xét thấy các người có chút công cán, nên đây là nhẹ nhàng, đừng để như đám người kia.”
Lão lý dùng chiêu này chính là giết gà dọa khỉ.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm rút lui, mà Trình Vũ cũng vì chuyện quẹt thẻ bị lộ tung tích.
Vinh gia xử lý hắn ta thế nào thì chưa biết, nhưng với thực lực cùng thủ đoạn kia, thì Trinh Vũ chắc chắn không thể sống tốt.
Mà Hồ Cửu lúc này đã đến được Nam Sơn, trong Nam Sơn chính là căn cứ mà anh đã dốc lòng chuẩn bị.
Cánh cửa kia anh cũng tìm ra từ lâu.
Chỉ là…
“Đến rồi?”
Bạch Long từ góc tối đi ra.
“Chờ tôi sao?”
Hồ Cửu nhíu mày, không chút biểu cảm.
Mà không chỉ một mình ông ta, Bạch Long con đem theo một tốp người, biểu hiện kia…
Là bọn họ đã dùng thuốc.
“Đây là muốn ăn thua đủ?”
Nhưng Hồ Cửu lại không nao núng, cảm thấy Bạch Long vô cùng nực cười.
“Tôi không hiểu một chuyện, ông nói xem nên khai sáng cho tôi không?”
Bạch Long nhíu mày nghi hoặc.
“Chiến thần nói xem, tôi xem bản thân năng lực đến đâu.”
“Năm đó… Hồ Thúy của Hồ gia bị ông làm nhục, sao Bạch Long ông đại danh đỉnh đỉnh thế kia lại cứ thế không nhận trách nhiệm?”
“À, còn có… Ông cứ thế lấy người khác rồi lại có con cùng người ta mà bỏ quên Hồ Thúy… Vậy xem ra ông khác gì đám người kia, ông nhân danh cái gì làm ra ngần này chuyện?”
“Nói đúng là vì ông… làm gì vì ai chứ.”
Mà Hồ Cửu vừa dứt lời thì đã thấy Bạch Nhược bao năm ẩn cư đi tới.
Bao năm vẫn thế, vẫn chỉ một thân đơn bạc, già nua hơn.
“Cậu ấy nói đúng.”
Bạch Nhược ánh mắt đỏ ửng nói.

Bạch Long lùi lại, như bị nói trúng tim đen.
“Năm đó là tôi bị bọn họ hại.

Cô Hồ Thúy gì đó cũng là mất rồi, tôi chịu trách nhiệm kiểu gì chứ?”
Bạch Long vẫn tự lừa dối bản thân.
“Với thế lực Bạch gia, sao lại không biết Hồ Thúy có con? Sao lại không rõ là tại sao bà ấy chết?”
Hồ Cửu chất vấn.
“Đừng nói nữa, hôm nay định sẵn Chiến thần không thể chạm vào cửa này, hoặc tự động đưa tôi hai bảo vật, nếu không…”
Bạch Long nói xong ra hiệu cho đám người kia xông lên.
Mà Hồ Cửu bắt đầu thủ ấn bày ra trận pháp vi diệu, một luồng sáng bao bọc mọi thứ.
Có lẽ vì dụng toàn lực cùng sự tức giận vốn có.
Ánh sáng tím sáng đã đổi đen, chấn động vào cánh cửa kia, những kẻ bị dùng thuốc đã tham chiến.
Mà Hồ Cửu cũng không đi một mình, Hoàng Đàn, Hữu Thủ, Thanh Ngũ cũng xuất hiện đem người theo chống đỡ.
Tuy nói là bọn người kia dùng thuốc nhưng thực lực phải đủ mạnh, nếu không dùng thuốc này cũng chỉ tăng vài phần sức lực.
Mà đám người bị hạ nhanh chóng.
“Cánh cửa này… tôi muốn dùng để tiến tới một nơi khác.

Còn ông? Ông định làm gì? Đạt được sức mạnh xưng bá sao?”
“Ngu ngốc!”
Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như dội vào người Bạch Long.
Bạch Long cũng không phải cá nằm trên thớt, một tay thủ ấn, một tay làm động tác gì đó khó hiểu.
Muốn nhanh chóng tiến về cánh cửa đá đang động đậy muốn mở ra kia.
“Ông đừng mơ!”
Mọi người còn đang giải quyết những tên còn lại, Hồ Cửu cùng Bạch Long liên tục dùng ấn chú, Bạch Long cũng xem như có tiềm năng lớn, ấn chú phát ra công lực khá lớn.
Nhưng ông ta rất nhanh kiệt sức trước khi chạm vào cửa đá.
Mà lúc này cửa đá mở ra, bên trong rõ ràng là một hố đen như vũ trụ thu nhỏ…
“Tôi muốn vĩnh viễn ông không có được thứ ông cần.”
Hồ Cửu dùng toàn lực, tiến gần Bạch Long, làm cho ông ta bị bức ép tránh xa cánh cửa đá.
Ngay lúc đó, một loạt ấn chú hiện ra, Bạch Long như sờ được cánh cửa lại bị đánh bay, thổ huyết.
“Tại… sao? Cậu… biết chuyện của… tôi.”
Ông ta cho rằng vết nhơ năm đó đã che kỹ, không ngờ…
“Tôi… là con của Hồ Thúy.”

Hồ Cửu tiến lại, nói vào tai ông ta.
Ánh mắt ông ta trợn lớn, tỏ vẻ không tin được.
Mà Hồ Cửu không hề quan tâm, khởi động bảo vật về phía cửa đá.
Rất nhanh, một ánh sáng hút anh vào, nhưng chưa đầy năm phút anh đã quay lại chỗ đã đứng.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng khi quay lại vẻ mặt Hồ Cửu vô cùng khác lạ.
Năm phút đó không khác gì năm mươi năm cuộc đời anh.
Mà Bạch Long cảm nhận, Hồ Cửu lần này, sức mạnh kinh hồn hơn lúc này.
Ánh mắt vô cùng sợ hãi.
“Bạch Long, tôi muốn ông sống, nhưng mà sống trong dằn vặt.”
Hồ Cửu dùng một lực cực nhẹ, đã làm cho toàn thân ông ta vô lực, cảm nhận từ nay dù là thủ ấn, công pháp gì gì đó cũng không thể nữa.
“Đưa ông ta quay lại thành phố Gia, mua căn nhà ở khu trại mồ côi cũ, để ông ta sống ở đó an nhàn đi.”
“Nhớ! Phải để ông ta cứ thế mà sống.

Nhìn người khác mà sống.”
Đây chính là đau đớn nhất, nhìn mọi người xoay vòng phát triển, bản thân chỉ có thể ở đó.
“Chiến thần… bây giờ?”
Hữu Thủ cũng cảm nhận sự khác biệt của Hồ Cửu.
“Nếu tôi nói tôi đã trải qua năm mươi năm ở đó… cậu tin không?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, chân thành hỏi.
Hữu Thủ vô thức gật gật đầu.
“Có người chờ tôi.”
Hồ Cửu cứ thế quay về phía Đông, nơi đó Lục Thạc chờ anh, có Dung Vị đang chữa trị.
Núi Hàng bên kia cũng đã yên ổn, bí mật này anh muốn giữ, thân thế này không quan trọng.
Cứ để một đời an yên đi.
Anh từng muốn bước vào cánh cửa đá kia, vì truyền thuyết nói rằng chỉ cần bước vào sẽ có được câu trả lời của bản thân.
Nhưng không ai biết, anh đã trải qua cuộc sống năm mươi năm ở đó, mà khi quay về lại thì chỉ mới năm phút.
—————
Anh còn có một lời hứa quay lại nơi đó vào năm sau…
Chỉ là…
Anh muốn quay lại sao? Hay chỉ an yên một cuộc sống ở nơi này….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.