Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 9: Thần Yêu Người Đời 3
Morren cho rằng, có lẽ quý ông* kia không muốn dáng vẻ “quần áo xộc xệch” của mình bị lộ ra trong mắt người ngoài, cho nên sau khi cảm giác đau nhói đã hết, cậu vẫn lễ lộ cụp mắt, nhìn xuống đám cỏ bên dưới, tay chộp lấy dê con, đồng thời không ngừng nói xin lỗi.
Cậu vừa mới túm được đùi của một con dê thì đã bị nó kéo lảo đảo cả người.
Morren khó khăn ôm lấy nó, lần thứ một trăm mở miệng nói “Thật xin lỗi” với vị quý ông bị nó đụng vào.
Có lẽ dáng vẻ chật vật hoảng sợ lại còn chút tức cười này của cậu đã bị đối phương nhìn thấy hết.
Người đàn ông cao quý, ưu nhã kia khẽ cười, đứng lên rồi nói: “Không có gì, bọn chúng rất đáng yêu.”
Vóc dáng đối phương rất cao, hiện ra một cái bóng mờ chắn lại ánh nắng đang chiếu vào Morren.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách.
Quý ông xé một mảnh vải trên tay áo ra, đưa cho cậu.
“Cậu có thể che mắt lại.” – Hắn nói như vậy.
Morren vốn đang lùa đàn dê con rời đi, nghe vậy cũng gật đầu, kính cẩn nhận lấy, mặc dù cậu không biết vì sao mình lại phải làm như vậy.
Vừa mới tiếp xúc với chất liệu của mảnh vải kia, Morren không nhịn được mà vuốt nhẹ hai lần.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như cậu đang bỏ tay vào một cái thùng chứa đầy nước bên trong, kích thích chúng trào ra ngoài vậy.
Kỳ diệu lại thoải mái, còn trơn nhẵn.
Nhưng mà tay của cậu có chút run run, trong lúc lơ đãng đã chạm vào tay của đối phương.
Morren còn chưa kịp phản ứng lại bất cứ điều gì, đã trông thấy tay mình trực tiếp bị đốt.
Ngọn lửa men theo chỗ hai người tiếp xúc mà lan thật nhanh ra toàn bộ ngón tay.
“Aaaa!” – Morren đau đớn kêu lên, lập tức khuỵu gối xuống đất, nắm lấy cánh tay của mình, không ngừng phẩy tay định dập tắt ngọn lửa quỷ dị này.
Đối phương hơi sững sờ, ngồi xổm xuống ngăn lại động tác của Morren, hơn nữa còn nắm lấy bàn tay đang bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu của cậu.
Ngọn lửa kia được dập tắt trong chớp mắt, chỉ còn lại vết cháy xém đen thui trên tay, minh chứng cho việc nó từng tồn tại.
“…Cảm ơn ngài.” – Morren kinh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên.
Theo lời cậu nói, đôi tay lạnh lẽo như ngọc của người kia rút về.
Một lần nữa, nước mắt của Morren lại chảy ra đầy mặt, trái lại không phải là bởi bị lửa đốt đến đau nhói, mà là vì sự đau đớn trên đôi mắt vì không kịp né tránh người kia, một lần nữa hoàn toàn thấy rõ đối phương.
Mắt của cậu trong tức khắc dâng lên cảm giác đau đớn từng chút một, nhưng nó không chịu khép lại, hoặc nói đúng hơn, là quên phải khép lại.
Quả thực là…!Anh tuấn đến mức không giống người thường.
Đó thực sự là một vẻ đẹp thoát tục vượt ra khỏi trần gian, thiêng liêng đến không thể xâm phạm.
Dường như ngay cả việc nhìn từ phía xa cũng là một sự khinh nhờn với đối phương.
Morren mở to miệng, đôi mắt đẫm nước mông lung nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của đối phương.
Sau đó, có một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua chóp mũi.
Giây tiếp theo, đôi mắt của cậu đã được đeo lên tấm vải mềm mại như mây kia.
“Đừng cố gắng nhìn thẳng vào ta, cậu sẽ bị mù đấy.” – Đối phương khẽ thở dài một hơi.
Morren trầm lặng một lúc, không khống chế được toàn bộ thân thể mình, bắt đầu run rẩy không ngừng.
Cậu không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể ý thức được rằng, người trước mặt có khả năng mang thận phận cao quý không thể với tới.
Kể cả là vẻ ngoài của đối phương, hay là chuyện vừa mới phát sinh, chúng đều đang chứng tỏ thân phận đặc biệt và tôn quý của hắn.
Không thể nhìn thẳng, không thể đụng vào, không giống con người bình thường, mà có lẽ vốn dĩ đã không phải người thường, mà là người ngự trị, đứng trên vạn vật.
Là thần linh sao…?
Morren quỳ xuống, dùng tư thế cúi rạp người xuống đất, nước mắt nước mũi trên mặt giàn giụa.
Bộ dạng của cậu trông như đang chật vật đến không chịu nổi, thế nhưng đó cũng chỉ là một chút phản ứng sinh lý mà thôi.
Có lẽ là vì thái độ quá đỗi dịu dàng của đối phương, cho nên trong lòng cậu điềm tĩnh đến lạ.
Morren rõ ràng nhận ra được thân phận của hắn, thế nhưng không cảm thấy quá hoảng sợ, ngược lại là kinh ngạc nhiều hơn.
“Xin ngài khoan dung.” – Cậu cúi đầu, giọng nói không được ổn định.
Vì thần linh tốt tính không biết tên này cũng không có phản ứng quá mức.
Hắn tự nhiên tiếp nhận sự khuất phục của loài người, ôn hòa cất tiếng hỏi: “Cậu là tín đồ của vị nào, tại sao không tham gia ngày thần giáng thế?”
Thật giống như hắn chỉ đang đơn thuần tò mò.
Morren cứng họng, lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi không có tín ngưỡng ai cả.”
Mặc dù bị tấm vải che đi tầm mắt nên không nhìn thấy được gương mặt của thần linh, nhưng cậu có thể cảm nhận được đối phương kinh ngạc trong phút chốc.
Cũng đúng, loài người làm sao mà không có tín ngưỡng được cơ chứ.
Đó là điều không thể tưởng tượng nổi, hệt như một vị thần linh cũng không có tín đồ vậy.
Morren nặn ra một nụ cười khổ, cậu bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nói thật thì, cậu rất ít khi thấy xấu hổ vì xuất thân của mình, cho dù những người xung quanh có lời ra tiếng vào về bối cảnh gia đình của cậu, thì bản thân cậu chưa bao giờ thấy mình thấp kém hơn người khác.
Nhưng chẳng biết vì sao vào lúc này, cậu chỉ muốn trốn tránh đối phương vì những chuyện cũ kia.
Đứa trẻ có xuất thân bi thảm thì nhất định sẽ không có quyền được thần linh thương yêu ư?
Morren bấu chặt ngón tay lên quần, không biết thần linh có giống như những lời cảnh cáo thường xuyên mà nhà cậu nói với cậu hay không, có thấy không vui và tức giận vì sự tồn tại của cậu hay không.
“Thì ra là vậy à.” – Thần linh đáp lại, bình tĩnh ngồi tại chỗ.
Tay chân Morren có chút luống cuống.
Cậu bị mấy con dê nhỏ vừa bị cậu lùa đi đụng vào bả vai, ngay lập tức bắt đầu quần nhau với bọn chúng một lần nữa.
Dường như thần linh thấy bọn họ khá có sức hấp dẫn, từng chú dê con đứa trước ngã xuống đứa sau lại bò dậy, Morren đang che mắt lại nên rất khó khăn để bắt được chúng.
Cuối cùng, cậu đành vừa lùa dê vừa ấp úng bày tỏ: “Xin hỏi, tên họ của ngài là gì? Tôi có thể đến miếu thờ của ngài để tạ tội được không…”
Bây giờ cậu dắt dê về nhà, thần linh không giáng tội cậu và đàn dê là do thần linh có lòng từ bi, cậu không thể được voi đòi tiên.
“Vernes.”
Thần linh cũng không keo kiệt nói ra tên của mình.
Thế nhưng sau khi nghe xong, Morren lúng túng đến mức rối cả lên, bởi vì cậu chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không biết ngài ấy cai quản điều gì, đương nhiên là cũng không tìm được miếu thờ của ngài ở đâu.
Nhưng bây giờ cậu mà hỏi nữa thì sẽ thể hiện sự mạo phạm đến thần linh mất.
Cậu cho rằng tại mình không có tín ngưỡng, cho nên hiểu biết không nhiều về những vị thần của Thiên Quốc.
Song, lời nói tiếp theo của thần linh có chút gây chấn động:
“Ta không có miếu thờ.”
Morren ngơ ra tại chỗ, tại sao lại không có miếu thờ cơ chứ?
Các tín đồ sẽ tự động xây dựng lên miếu thờ vì thần linh mà họ tín ngưỡng, nếu không có, thời điểm ngày thần giáng trần đến, họ sẽ xuống nơi nào để chúc phúc cho tín đồ đây?
Ngữ điệu của Vernes vẫn đều đều, hết sức tự nhiên, nói: “Ta cũng không có tín đồ.”
“Vì sao ạ?!” – Morren ngay lập tức kinh hãi hô lên, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi ở thế giới này.
Cậu đột nhiên nhớ đến, hôm nay chính là ngày thần linh giáng trần, mà vị thần linh này lại xuất hiện ở một vùng đồng cỏ không người.
Đó là bởi vì, thần không có nơi để đi…!đúng không?
“Ta không có việc cần cai quản, hiển nhiên rằng loài người cũng không có điều gì có thể cầu nguyện với ta.” – Trong giọng nói của hắn mang theo một tiếng cười nhỏ, liên tiếp trả lời bằng ba câu phủ định.
Có thể là do Morren bị tác động tâm lý quấy nhiễu, cậu luôn cảm giác mình thấy được trong những câu nói đó có phần tịch mịch.
“Tôi, tôi, nếu như ngài không chê, tôi…” – Morren nuốt nước miếng, đầu nóng lên – “Tôi có thể làm tín đồ của ngài!”
Thật ra cậu không phải một người lỗ mãng, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút xốc nổi.
Ý tưởng vừa mới thốt ra khỏi miệng này đã được nhen nhóm, ghim vào trong lòng cậu kể từ lúc thần linh cầm lấy tay cậu dập lửa.
Khi đó, cậu nghĩ rằng mình không có tư cách.
Nhưng bây giờ, một thần linh không có tín đồ liệu có khước từ một người không tín ngưỡng ai như cậu hay không?
“…! Cậu phải biết rằng, ta không có bất kỳ điều gì có thể ban cho cậu.” – Vernes hiếm khi ngập ngừng, có thể nhận ra hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên bởi lời đề nghị của Morren.
“Tôi muốn làm tín đồ của ngài.” – Morren đỏ mặt, lặp lại một lần nữa.
Cậu không khỏi vui mừng khi đôi mắt của mình đang bị bịt kín.
Nếu không, nội tâm đang vô cùng thẹn thùng của cậu sẽ bị ánh mắt cố tình né tránh thần linh ấy làm bại lộ.
“…Nếu như cậu nguyện ý.” – Vernes đáp lại như vậy.
………!
Morren nhấc roi lên, lùa đàn dê con quay lại chuồng, trên cổ tay buộc tấm vải trắng tinh ban nãy.
Vẻ mặt cậu có chút hưng phấn, đóng chuồng dê lại thật kỹ, sau đó chạy thật nhanh về căn phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại vài món đồ đạc đơn sơ trong phòng, quét dọn không còn một chút bụi bặm nào.
Cậu tháo miếng vải xuống, buộc lên đầu giường của mình, nghiêm túc đi tắm rửa, thay một bộ quần áo trang trọng mà năm ngoái mình đã tìm thợ may để làm.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, Morren nặng nề hít thở sâu hai lần, hai tay chắp vào nhau, giơ lên trước ngực, quỳ gối xuống đất làm động tác cầu nguyện:
“Tín ngưỡng của con, không có việc gì là không làm được, con dân yêu quý của thần Vernes thân ái, thỉnh cầu ngài nghe thanh âm của con, tiến xuống nơi thế gian khổ hạnh này.
Con sẽ vĩnh viễn mang lòng cảm tạ và ca tụng, tuân theo ý chỉ của ngài, dùng cuộc đời còn lại hiến dâng cho ngài…”
Morren đọc thuộc lòng lời cầu nguyện mà ngày thường cậu đều được nghe của người nhà.
Khung cảnh yên lặng khoảng một, hai giây, Morren đang nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được một tia sáng trắng đang bừng lên trong phòng nhỏ của cậu.
Trong lòng cậu thấy lo lắng, bất an, e sợ rằng thần linh sẽ cảm thấy mình tiếp đón không được chu đáo.
Dù sao cũng do cậu nghĩ chưa thông đã cuống cuồng nói ra một lời ngu ngốc như thế này: “Phòng của tôi chính là miếu thờ của ngài.
Chờ khi tôi có năng lực, tôi sẽ dựng lên một miếu thờ với kiến trúc hùng vĩ nhất vì ngài…”
Không ngờ được rằng thần linh hiền lành, rộng lượng cũng nguyện ý nghe theo cậu, dự định dùng một nửa ngày thần giáng thế còn lại hạ xuống nhân gian một lần…!
Có lẽ thần cũng cảm thấy tò mò vì không có kinh nghiệm trải qua việc này nhỉ?
Morren vì khẩn trương mà khiến lông mi vô ý run lên.
Cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên trong căn phòng nhỏ bé này:
“Cậu có thể mở mắt ra.
Khi ta có tín ngưỡng của cậu, cậu cũng có quyền được nhìn thấy ta.” – Vernes đứng giữa căn phòng, xung quanh có một vòng sáng trắng trong suốt chói lọi, càng lộ ra vẻ thần thánh, thiêng liêng.
Hắn mỉm cười, thấy có chút mới lạ mà giơ tay trái của mình lên, nhìn vầng sáng màu đo đỏ trên tay.
Morren ngây người, duy trì tư thế cầu nguyện, cũng không rõ lí do mà nhìn sang.
“Sức mạnh tính ngưỡng.” – Vernes chau mày, trông có chút kinh ngạc.
Thần linh không có bất kỳ một tín đồ nào, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật này.
Ngón tay của hắn hơi gập vào lại mở ra, ánh sáng màu đỏ cũng theo đó mà lóe lên, giống như một ngọn lửa nhỏ.
Sau đó, hắn dịu dàng, dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn Morren đang ở dưới tầm mắt của hắn, cả người cậu như biến thành một con tôm luộc, chậm rãi mở miệng, nói:
“Tín ngưỡng màu đỏ, có nghĩa là…!tín đồ có lòng ái mộ.”
Morren chợt ngẩng đầu lên, trái tim đập nhanh như muốn vọt lên cổ họng.
Đối diện với ánh mắt mang vẻ trêu chọc của thần linh, cậu mới chậm chạp ý thức được, tình cảm thầm kín nho nhỏ của cậu khi ở trước mặt của thần linh, cuối cùng vẫn không lẩn trốn được.
_______________________________________
*Quý ông: Trong raw tác giả sử dụng từ “tiên sinh” ý, mà ở bên mình không gọi người khác như vậy, nếu chỉ dùng là “người đàn ông này” thì không được trang trọng.
Mình xét bối cảnh hiện tại đang ở phương Tây, với cả từ “tiên sinh” cũng được dịch sang tiếng anh là “gentlement/mr/sir…” cho nên lấy luôn từ “quý ông”..