Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 74: Biên Dịch Thần Ngữ
“Sao lại thế này…”
Phương Việt không khỏi bất ngờ sau khi ấn vào diễn đàn.
Lần trước lúc cậu đăng kí tài khoản thì bị câu hỏi sai kia phá hỏng tâm trạng, sau đó cũng chưa vào xem qua lần nào.
Không ngờ rằng khi cậu trở thành thành viên chính thức, diễn đàn y hệt như một thế giới khác hoàn toàn so với những gì cậu đã phát hiện.
Diễn đàn vốn dĩ vắng tanh nay đã có nhiều bài viết hơn, trong đó cũng không ít bài có tương tác cao.
Xem ra đây là nơi thần bí mà “du khách” không thể nào tìm ra được.
Phương Việt đang định đăng một bài hỏi xem những người tin thần thoại không tên này nhìn nhận như thế nào về chủ đề tranh luận kia, nhưng cậu lại phân tán sự chú ý của mình, lập tức đi mò mẫm thế giới mới.
Ở trang chủ có một bài viết với số lượng bình luận lên đến ba con số, đây quả thực là một kỳ tích trong diễn đàn thưa thớt và ít ai biết đến này.
“Mình vừa mới phát hiện một quyển sách, khả năng cao là có liên quan đến thần thoại của chúng ta, nó tên là 《 Biên dịch ngôn ngữ thần linh và bộ lạc cổ 》.
Phương Việt vội vàng ấn vào xem, thấy chủ bài viết đăng hai bức ảnh chụp trang sách.
Nhưng chữ viết trong đó không phải một ngôn ngữ mà cậu quen thuộc, nhìn giống như là chữ latin, cậu xem không hiểu.
Cũng may chủ bài viết đã tiếp tục dịch lại:
“Nội dung của trang này là đang biên dịch lại một số ngôn ngữ của thần linh thời cổ xưa.
Ví dụ như Simon, từ này có nghĩa là công bằng, xét xử và quy tắc.
Ottenubo là đối kháng, chiến tranh, tranh giành sức mạnh các loại.
Franyi là trí khôn, mưu kế, tiên đoán và giác ngộ, Narovella là mơ, ảo giác…!
Mọi người đã phát hiện được điều bất thường chưa? Mấy cái từ cổ này đều là tên các vị thần trong thần thoại của chúng ta đó, hơn nữa sau khi dịch xong, lĩnh vực mà bọn họ cai quản đều giống như in!”
Dưới bài viết có người bình luận:
“Bạn muốn nói rõ điều gì? Nói không chừng tác giả quyển sách này cũng là độc giả của thần thoại, hoặc nó cũng được M sáng tác?”
Chủ bài viết tiếp tục nói:
“Mình không biết có phải cùng một tác giả hay không, quyển 《 Biên dịch ngôn ngữ thần linh cổ 》 này không có đề tên ai.
Dù sao thời gian ra đời của nó chắc ít nhất cũng phải hơn ba trăm năm trước.
Nhưng mà điều khiến cho mình kinh ngạc nhất không phải mấy thứ mình đã nói ở trên, mà là trong cuốn sách này còn nhắc đến một từ y chang tên của thần V.
Mình không gõ ra, chắc mọi người vẫn sẽ hiểu.
Ý nghĩa của từ đó là thần linh, chỉ là thần linh thôi đó! Càng nghĩ càng sợ các bạn ạ!”
Hiển nhiên là mọi người trên diễn đàn cũng ngạc nhiên giống như Phương Việt, bọn họ đều biểu đạt sự kích động của mình đối với thông tin này trong phần trả lời bình luận, cũng có người phân tích tiếp: “Trời ơi, suy nghĩ của mình lúc đọc sách được kiểm chứng rồi! Thần V thực chất không có quan hệ đồng nghiệp với các vị thần khác, mà phải là quan hệ trên – dưới mới đúng chứ! Mình vẫn luôn cảm thấy rất lạ lùng, tại sao thần V lại không phải cai quản việc gì, cây thần sinh ra ngài để làm gì? Với cả, tại sao cây thần lại có phản ứng lớn với việc thần V và loài người yêu nhau đến thế, tất cả những chi tiết này đều nói rõ rằng thân phận của thần V không bình thường!
Kết hợp với nội dung của bài này, tên của thần cai quản phán xử mang nghĩa phán xử, tên của thần chiến trang mang nghĩa chiến tranh.
Vậy thì một vị thần có tên mang nghĩa thần linh, chắc hẳn dễ thấy ngài cai quản điều gì rồi nhỉ! Mình nói thẳng, thần V rất có thể là thần Sáng Thế! Chỉ là do một vài nguyên nhân, thần linh có lẽ đã quên mất thân phận của mình (càng nói càng thấy thiếu tự tin là sao)…”
Vernes là thần Sáng Thế?
Phương Việt hít sâu một hơi, cậu căng thẳng nằm đọc nội dung bài viết đến mức ngừng thở trong vô thức.
Cho nên khi đột nhiên có một thông báo nhảy ra trên màn hình, cậu suýt chút nữa đã ném điệt thoại đi.
“Đã ngủ chưa? Bây giờ cậu thấy sao rồi, nếu không ổn thì hủy buổi xem hòa nhạc tối nay cũng được.”
“Không sao không sao, cơ thể tôi không có chỗ nào khó chịu hết, tôi bảo đảm đấy!”
Phương Việt vội vàng nhắn lại, cậu không mốn hủy toàn bộ lịch trình đi chơi chỉ vì một việc nhỏ xảy ra vào buổi sáng, dù sao mục đích cậu tới Hải Thành đó là đi xem buổi hòa nhạc của nhóm Orcale cùng Mạnh Duy Nhất.
Oracle…!
Bài Oracle…?
Sau khi nghĩ đến đây, Phương Việt có hơi sửng sốt.
Có lẽ cậu đang bị nhiễu loạn bởi tâm trạng như phụ nữ mang thai, cho nên dạo gần đây cậu phát hiện ra xung quanh mình toàn những thứ liên qua đến huyền học nọ kia, nhìn tên ban nhạc cũng nhớ ngay đến bài Oracle.
Mạnh Duy Nhất lại nhắn thêm một tin: “Ừ, tôi đặt cháo, chắc người ta đã để ở ngoài cửa phòng cậu rồi.
Ăn nhiều một chút, buổi tối tôi đón cậu.”
“Ừa ừa ừa, chốc nữa gặp.”
Phương Việt nhắn xong mới nhớ ra mình quên xem nốt cuộc thi hùng biện được một lúc khá lâu rồi, sau khi ấn vào xem tiếp thì nhận ra nó đã kết thúc.
Phe bác bỏ chiến thắng chung cuộc đồng nghĩa với việc quan điểm “thần Sáng thế không có quyền hủy diệt thế giới” có ưu thế hơn.
Cậu nhìn kết quả, trầm tư một lúc rồi lặng lẽ bình chọn cho Hàn Anh Lô.
Sau đó cậu lại lướt diễn đàn, nhưng thao tác của tay có hơi chậm chạp.
Bài viết có tương tác cao thứ hai cũng có một tiêu đề vừa nổi bật vừa khá học thuật:
“Trên cơ sở thần V là thần Sáng Thế, phân tích sơ lược về nền văn minh nhân loại thứ ba và quan hệ yêu đương.”
Hình như kết luận của một bạn ở bài trước đã bắt đầu được mổ xẻ rồi.
Là một người cũng có chút tâm hồn yêu đương, tất nhiên Phương Việt cũng có hứng thú đọc bài phân tích này.
Cậu nhớ tới thiết lập của thế giới trong sách, thực ra xã hội loài người từng có hai nền văn minh.
Thế giới hiện tại đang là nền văn minh thứ hai, còn thế giới bị yêu ma quỷ quái quấy phá trong sách là nền văn minh nhân loại thứ nhất.
Vậy nền văn minh nhân loại thứ ba là sao?
“Số người tin tưởng vào nền văn minh thứ ba không nhiều, và mình là một trong những người đó.
Xin chân thành cảm ơn bạn đã cung cấp thông tin về ngôn ngữ thần linh, mình đọc xong thì đã tìm được đáp án cho vấn đề mà mình nghĩ mãi không ra, cũng chứng minh khả năng tồn tại của nền văn minh nhân loại thứ ba!
Giả thuyết của chúng ta từ trước đến giờ về nền văn minh nhân loại thứ nhất đó là, cây thần thai nghén ra các vị thần, sau đó vực sâu bị phong ấn dưới cây thần mở ra, ma quỷ ở dưới đó xông lên quấy phá thế giới.
Tiếp đến là sóng thần ập vào đất liền, ngày tận thế xuất hiện.
Thế nhưng nền văn minh đó không phải “Khởi nguyên”, trước nền văn minh này còn một hoặc là nhiều thế giới ban sơ khác.
Những thế giới đó không có khái niệm các vị thần, trong thiên địa chỉ có một vị thần linh, đó chính là thần V mà chúng ta không thể gọi tên đó.
Nói cách khác, thế giới chúng ta đang sống bây giờ không phải nền văn minh thứ hai, mà có thể là thứ năm, thứ sáu, bảy, tám thậm chí là thứ một trăm.
Mình nói vậy mọi người hiểu được không? Toàn bộ lịch sử thế giới là một con búp bê nhiều lớp!
Nhưng nếu chúng ta dựa theo những gì được phân tích bên trên để đánh số cho các nền văn minh thì sẽ khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, cho nên mình vẫn sẽ dùng cái tên mà đa số đã quen để gọi các nền văn minh nhân loại nhé.
Trước kia mình thấy không ít người trên diễn đàn cho rằng thần V gần như hoàn hảo của chúng ta có một khuyết điểm chết người, đó là tình yêu cuồng nhiệt của ngài.
Thật ra nếu ngay từ đầu, ngài không yêu đương cùng với con người, mọi chuyện về sau sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng mọi người có nghĩ liệu tình yêu này là tất yếu hay không!
Khả năng cao là thế giới căn nguyên đã xảy ra chuyện gì đó, rồi dẫn đến tận thế tương tự như nền văn minh nhân loại thứ nhất mà chúng ta đã biết.
Tình yêu là chìa khóa duy nhất mở ra nền văn minh kế tiếp, hoặc là động lực chủ yếu nhất.
Vì vậy cho nên vấn đề nan giải mang tính trừu tượng và cổ xưa về sự sinh tồn và diệt vong của loài người mới liên kết với “Tình yêu” đang được ẩn giấu này.
Bây giờ mình đang cảm thấy khá kích động với những gì mình hiểu ra cho nên câu chữ còn có chút thiếu sót, hy mọng mọi người bỏ qua cho.
Về sau nếu nghĩ được thêm thì mình sẽ bổ sung tiếp.”
Dưới phần bình luận có người nói: “Nực cười quá, cậu không thấy đặt sự sống, cái chết và cả một nền văn minh ngang hàng với tình yêu nó rất chi là nông cạn và mù quáng à.
Tình yêu vĩnh viễn không phải, và cũng không đáng là nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống, mong cậu hiểu!”
Chủ bài viết trả lời lại bình luận này: “Cậu ơi, mình đồng ý với quan điểm của cậu, công nhận tình yêu chẳng qua chỉ giống như một môn học tự chọn trong cuộc sống mà thôi.
Nhưng cậu hiểu lầm ý mình rồi, ý mình là: tình yêu có thể là chiếc chìa khóa toàn năng mở ra toàn bộ thế giới, cho nên nó mới trở thành một nhân tố mấu chốt, ảnh hưởng đến thời khắc To be or not to be*…”
Phương Việt đọc xong thì cảm thấy hình như mình đã hiểu, nhưng thật ra cậu chẳng hiểu gì cả.
Cậu thấy mình hẳn là nên nhanh chóng đọc xong sách, chờ đến lúc đó thì cậu chắc chắn sẽ hiểu hằng ngày mọi người trên diễn đàn đang phân tích chuyện gì.
Sau khi về ký túc xá, chuyện đầu tiên phải làm là đọc sách.
Vốn dĩ chỉ còn lại một phần ba nội dung, nhưng cậu lại kéo dài đến tận bây giờ, như vậy không nên cho lắm.
Cậu vừa ăn cơm vừa kể giấc mơ của mình cho Hàn Anh Lô.
Hàn Anh Lô không nhắn gì mà trực tiếp gọi đến: “Nghe nói một số người có khả năng ngoại cảm cực kì cao quả thực có thể tiên đoán tương lai qua giấc mơ, dù sao tôi cũng chưa từng nghiên cứu chuyện này.
Nhưng mà cậu không cần nhạy cảm như vậy, tôi vừa tiện tay rút một lá bài oracle cho cậu, là lá “Cậu đang an toàn”.
Ý nó là, trước mắt những năng lượng tiêu cực không thể đến gần cậu, yên tâm đi.
Hoặc là sau khi đi học lại, cậu có thể hẹn tôi để xem bói thêm lần nữa.”
Phương Việt nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy xấu hổ vì sự mê tín của mình.
Cậu cảm ơn bà bói xong xuôi, không buôn chuyện với cô nữa mà lại nằm chợp mắt nghỉ ngơi trên giường.
Cậu cảm thấy dường như mình đang có nhiều tâm sự, nhất là sau khi xem được cuộc thi hùng biện kia.
Loáng một cái mà đã đến chạng vạng tối, Phương Việt và Mạnh Duy Nhất bắt xe đi tới buổi hòa nhạc.
Hai người bọn cậu vừa mới ngồi vào taxi, cậu đã nhìn chăm chú cảnh xe cộ đông đúc ngoài đường, rốt cuộc vẫn không nhịn được quay đầu hỏi: “Duy Nhất, hôm nay trường mình tổ chức cuộc thi hùng biện, cậu có xem không?”
“Không, thi về cái gì?” – Mạnh Duy Nhất nghiêng người sang, nhẹ nhàng giúp cậu kéo mũ áo hoodie xuống.
“Thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới hay không, cậu thấy sao?” – Phương Việt quay đầu lại, chẳng biết vì sao cậu không muốn nhìn thẳng vào đối phương, nên mới nhìn về ô cửa kính trên xe, nơi đó phản chiếu lên gương mặt của Mạnh Duy Nhất.
Mạnh Duy Nhất không trả lời ngay.
Bởi vậy cho nên Phương Việt lại mở miệng, trong giọng nói còn có chút buồn rầu không rõ: “Hoặc phải nói rằng, cậu cảm thấy thần Sáng Thế có quyền hủy diệt loài người không? Thế mà tôi lại chưa xác định được đáp án, cậu nói xem liệu tôi có phải nhân cách hỗn loạn tà ác* trong truyền thuyết hay không?”
Tầm mắt của cậu liếc qua phía trên một chút, Phương Việt phát hiện ra hình như bác tài đang nhìn mình qua kính chiếu hậu.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối bị một người kéo ra, Phương Việt nhìn ánh mắt của Mạnh Duy Nhất qua cửa kính, thấy vẻ mặt của hắn chưa từng chân thành đến thế.
Hắn nói: “Không phải, cậu là người rất tốt, rất tốt, rất rất tốt.”
Không thể không nói, những lời khen ngợi của hắn hết sức khô khan, nhưng cậu lại thấy nó vô cùng sâu sắc.
Cậu không thể giải thích được vì sao mình lại đa sầu đa cảm nữa, mà chỉ biết yên lặng ôm cánh tay của Mạnh Duy Nhất vào trong lòng.
Phương Việt phát hiện ra, bác tài đang lại đang nhìn hai người bọn cậu qua kính chiếu hậu.
Phương Việt: “……”
_____________________
To be or not to be: Câu “To be to not to be” là lời độc thoại (soliloquy) của nhân vật Hamlet, hoàng tử xứ Ðan Mạch (Denmark) trong vở bi kịch Hamlet của nhà thơ và soạn kịch người Anh William Shakespeare (1564-1616).
Trong đoạn độc thoại bắt đầu bằng câu “To be or not to be,” ông hoàng Hamlet đang ở tình trạng tâm thần bất an, lưỡng lự, cắn rứt: trả thù cho cha hay dự tính tự tử.
Câu trên là một thí dụ về sự lưỡng lự, băn khoăn của con người trước hoàn cảnh nan giải của số mệnh.
(Nguồn tham khảo: VOAtiengviet)
Hỗn loạn tà ác (Chaotic evil): Một trong những nhân cách trong trò chơi nhập vai Rồng và Ngục tối, trận doanh là một thuộc tính mô tả quan điểm đạo đức và nguyên tắc xử thế của sinh vật hay xã hội.
(Nguồn tham khảo: Wikipedia).