Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 37: Dạ Oanh Than Khóc Lệ Nhoà Máu Tươi 8


Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 37: Dạ Oanh Than Khóc Lệ Nhoà Máu Tươi 8


……
“Ngài Đại Tô, ngài Morren sẽ trở lại đúng không?”
Mackin cầm cỏ dại trong tay, cắn môi ngồi xổm xuống rồi nằm nhoài lên đùi của Đại Tô, chớp mắt hỏi.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng rọi, những người bạn xung quanh đều chơi vui vẻ, chỉ có mình nó lộ ra vẻ buồn tênh không phù hợp với độ tuổi.

Mackin đi loanh quanh gần thần nữ nửa ngày, cuối cùng vẫn tiến tới.

Thần nữ Đại Tô đang ngồi dưới đất đọc sách trong tay, định tìm một vài đứa trẻ chưa nghe qua chuyện nàng kể.

Nghe thấy Mackin nhắc đến cái tên đó, động tác của nàng dừng lại.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ của vị thần tử đó, Đại Tô bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa đã phủ đầy bụi.

Mặc dù thần tử và thần nữa đều sinh sống trong nhà thờ, thế nhưng bởi vì hai bên đảm nhận trách nhiệm khác biệt, cho nên rất ít cơ hội được tiếp xúc với nhau.
Đại Tô gặp gỡ Morren đúng một lần vào một nhiệm vụ từ ba năm trước.

Lúc ấy có kẻ truyền bá chủ nghĩa vô thần, trắng trợn tuyên truyền tư tưởng “cứu rỗi loài người chính là bản thân loài người” chứ không phải thần Ymirga.

Hắn còn nói, thần Ymirga chỉ là một vị thần bình thường cai quản tai nạn vào năm mươi năm trước, cũng không phải “thần chân lý” của đám tín đồ ngu ngốc.

Thời điểm người ta tiến hành trói kẻ đó lên cột để làm nghi thức tẩy rửa linh hồn bẩn thỉu, hắn ta vẫn ngửa đầu hô to những lời trái với đạo lý như thế.

Lúc đó, thần tử chịu trách nhiệm xử lý hiện trường chính là Morren và một người đồng nghiệp nữa của cậu.

Hỏa hoạn bùng lên, trong lúc nó cắn nuốt linh hồn bẩn thỉu kia thì Morren bỗng nhiên ngất xỉu.

Ngày hôm đó, vì Đại Tô cảm thấy khó chịu trong người nên không thể đi làm thợ ở bên ngoài với các thần nữ khác, đúng lúc nàng thấy được cảnh cậu được người khác đưa về nhà thờ.

Bởi vì chuyện xét xử còn chưa được xử lý xong, vị thần tử khác nhìn thấy nàng bèn gọi nàng lại, dặn dò nàng cho Morren uống chút nước rồi sau đó lại quay lại hiện trường thu thập dọn dẹp một lần nữa.

Điều mà Đại Tô vẫn luôn nhớ đó là, ngày hôm đó khi nàng mở cửa phòng của Morren ra thì thấy đối phương đại khái là đang mơ thấy ác mộng, vô thức rơi lệ trong lúc ngủ.

Kì lạ ở chỗ, sau khi Đại Tô tiến lại gần, nàng lại phát hiện ra dường như bên cạnh cậu có một cánh tay mờ ảo, nhẹ nhàng giúp cậu lau đi những giọt nước mắt kia.

Từng giọt chảy xuống đều được lau sạch một cách bất thường, khiến cho nàng đứng ngây tại chỗ, không dám tiến lên.

Thế nhưng sau khi nàng nhìn lại thêm một lần nữa thì lại thấy trên mặt Morren căn bản không có giọt nước mắt nào cả, cảnh tượng ban nãy như thể là ảo giác của chính mình.

Cũng bởi vậy, Đại Tô không thể chắc chắn mảnh kí ức đó của mình có chính xác hay không, nhưng nàng vẫn khắc sâu ấn tượng về nó.

Trừ chuyện đó ra, nàng cũng không có ấn tượng gì khác với Morren.
Trong mắt của Đại Tô, cậu ta chính là một người bình thường, có chút xui xẻo, dần dà trở thành một vị thần tử đời tiếp theo được giáo dục của nhà thờ mà thôi.


Nhìn vẻ mặt mong đợi của Mackin, nàng trầm mặc rất lâu, trả lời bằng chất giọng nhàn nhạt: “…Có lẽ vậy.”
Mackin nghe không hiểu ý của nàng là gì.

Cậu bé còn muốn hỏi thêm chút nữa, nhưng mà bầu trời quang đãng đột nhiên giăng đầy mây đen, trong nháy mắt đã khiến cả thế gian tối sầm.
Đại Tô ngẩng đầu lên nhìn, cau mày đứng dậy, gọi lũ trẻ trở về phòng.

Cho đến khi đứa trẻ cuối cùng chạy vào bên trong, bên ngoài lập tức đổ mưa.

Nhưng mà cơn mưa rào này…
Cả người Đại Tô cứng đờ, thậm chí quên cả việc thở.

Bên tai văng vẳng tiếng rên sợ hãi của lũ trẻ, nàng trợn mắt há mồm nhìn nước mưa đen thui và sền sệt ở bên ngoài, hai chân mềm nhũn rồi trực tiếp ngồi sụp xuống dưới đất.

“Ơ, sao lại biến mất rồi…”
Một đứa nhỏ tò mò đưa tay ra ngoài hứng nước mưa, sau đó cậu bé nhìn thấy “giọt đen” trong tay bốc hơi rất nhanh bèn ngạc nhiên vội vã muốn hứng thêm một giọt nữa.

“Đừng nghịch.” – Đại Tô hô to một tiếng, nhanh chóng hồi phục tinh thần – “Tất cả các em không được phép đi ra ngoài.”
Đây không phải một cơn mưa thông thường.

Trong sách có ghi lại, tai họa năm mươi năm về trước cũng bắt đầu từ một trận mưa lớn…
Giống nhau sao?
Hay phải nói…
Lại có một đại nạn nữa sắp bắt đầu?
……
“Ngày mai em sẽ quên ta… Đừng buồn phiền vì chuyện này.”
Cảm giác được mặt giường mềm mại và cánh tay bên hông đang dần dần rút về, nhìn thấy thân hình của đối phương trước mặt mình tựa như ánh sáng sắp vụt tắt, Morren không biết lấy can đảm ở đâu ra mà bất chợt níu cổ tay người kia lại.

Lòng bàn tay cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, nhắc nhở Morren rằng tất cả mọi chuyện đều không phải ảo giác.

“……”
Không chỉ có Morren sửng sốt, ngay cả đối phương dường như lại càng ngây ngẩn.

Hắn nhìn đến vùng da thịt được Morren bắt lấy, ngón tay hơi co lại rồi nhìn cậu lần nữa.

Trong ánh mắt hắn đã hiện lên vài vẻ buồn phiền mà người khác không thể hiểu thấu.
“…Có thể nói cho tôi, ngài là ai hay không?”
Đầu óc Morren hỗn loạn.

Theo lý trí, cậu biết mình làm như thế này là sai, nhưng cậu như thể đã biến thành một sinh vật đơn bào chỉ biết hành động theo bản năng.

Cậu chỉ muốn biết tên gọi và thân phận của người trước mặt, cho nên mới mở miệng hỏi.
Cậu chỉ muốn theo bản năng không hi vọng đối phương rời đi, cho nên mới níu lấy tay hắn.


Cho dù có đúng như đối phương nói rằng ngày mai cậu sẽ quên thì cũng có sao đâu.

Morren không quan tâm đến kết quả, chỉ là từ sâu thẳm trong tâm hồn, cậu thấy rằng cái tên gọi đó rất quan trọng đối với mình.

Cậu muốn biết, cho dù phải trả giá rất lớn vì việc làm này, cho dù kí ức này cũng chỉ tồn tại trong đầu cậu cùng lắm là một giây.

Morren nhìn đối phương chăm chú, gương mặt mang vẻ đáng thương mà chính cậu cũng không hề biết.

Đáng tiếc rằng, đầu óc nằm một chút đã dần rơi vào hôn mê.

Cậu không thể khống chế được nó, dù có dùng sức lắc đầu cũng không có cách nào khiến mình tỉnh táo hơn được.

Hai mi mắt nặng nề vô cùng, cậu chỉ có thể dùng toàn bộ ý chí để chống đỡ bản thân không được ngủ gục ngay lập tức.

Ngón tay cậu siết chặt, tựa như chỉ cần dùng sức là có thể lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ càng lớn.
Hết lần này tới lần khác, âm thanh nước mưa rơi xuống rất bất thường, giống như chúng đang rơi vào một vũng lầy đậm đặc vậy, nhớp nháp, mang theo cảm giác lạnh lẽo kì quái.

Đối phương nhẹ nhàng mở miệng, hàng lông mi vừa dày vừa cong rũ xuống tạo ra một cái bóng trên mắt.

Hắn há miệng nhưng lại nhắm mắt, cuối cùng vẫn đặt tay Morren xuống, động tác không hề cứng rắn hay vô tình, đồng thời còn dịu dàng sờ lên mái tóc của cậu.

“Vernes.”
Lời hồi đáp yếu ớt vang lên tựa như một tiếng thở than như có như không.

Thanh âm biến mất, người cũng biến mất theo.

Morren nặng nhọc mở hờ mắt một giây cuối cùng, nhìn thấy đối phương bị màn sương đen dày đặc bao phủ, nhẹ nhàng tan đi trong không khí.

Cậu vội vàng đưa tay ra như muốn giữ lại một thứ gì đó, nhưng tiếc rằng chỉ bắt được không khí mà thôi.

Khoảnh khắc ấy, thân thể và suy nghĩ của Morren giống như bị người khác khống chế, làm ra những hành động mà chính cậu cũng không hiểu, nói ra những lời mà cậu lại chẳng biết vì sao.

“Xin đừng…” rời khỏi tôi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi bóng dáng của Vernes và cả nửa câu nói của Morren.

Từng ngón tay cậu vẫn với lấy hư không, tiếc là chỉ còn có từng luồng không khí xen vào những kẽ tay.
Đôi mắt của cậu hoàn toàn khép lại.


Cậu không hề phát hiện rằng giây tiếp theo khi người đó biến mất, cơn mưa kì quái dai dẳng cũng đột ngột ngừng lại.

“Reng reng reng…”
Đang ngủ thì bị tiếng chuông đánh thức, Phương Việt thành thạo mở điện thoại tắt đi.

Cậu mở mắt, thấy trên cổ có cảm giác đau mỏi, có lẽ là bị sái cổ nên giơ tay lên xoa hõm vai, chậm rãi ngồi dậy.

Cậu có chút quên mất tối hôm qua mình đi ngủ như thế nào, mơ hồ nhớ tới việc mình ra xử lí con Dạ Oanh đứng hót trên bệ cửa sổ, cuối cùng vẫn đuổi được nó đi.

Con chim đó hót thêm một bài rồi sau đó thản nhiên bay đi.

Cũng may chất lượng giấc ngủ không bị tiếng hót của nó làm ảnh hưởng, bỏ qua cảm giác đau nhức trên cổ thì tỉnh dậy khá là thoải mái.

Hôm nay cậu có tiết học sớm, sau khi rời giường bèn đợi đến bảy giờ thì xuống sân thể dục chạy hai vòng rồi đi thẳng đến nhà ăn.

Thời gian biểu sinh hoạt của cậu từ trước đến giờ chưa từng bỏ qua bữa sáng.

Lúc đang ăn cháo đỗ đen với trứng, trong lòng cậu liên tục đứng ngồi không yên.

Trên màn hình điện thoại hiện ra khung chat của cậu với người nào đó, bên cạnh những tin nhắn nói chuyện phiếm còn có cái chữ “thích” mà hai người bọn cậu mới bày tỏ hôm qua.

Có lẽ người có người yêu rồi đều sẽ như thế này nhỉ.

Bây giờ Phương Việt ước chừng chỉ mới đứng ở mép cửa của tình yêu, thế nhưng cũng đã bị cơn lốc ngọt ngào của nó thổi đến mức khiến cậu mang theo tâm trạng “một ngày không gặp dài tựa ba thu”.
Rõ ràng hôm qua mới gặp Mạnh Duy Nhất, sau đó ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cậu bỗng nhiên thấy nhớ đối phương vô cùng…
Phương Việt tự thấy xấu hổ vì tâm tình này của mình, thậm chí liên tưởng đến chuyện sau này khi đã yêu nhau, cậu có thể sẽ trở thành một người rất bám người yêu trong truyền thuyết, nghĩ ngợi đến mức vừa ăn vừa bắt đầu đỏ bừng mặt.

Nhưng trong đầu cậu không chỉ chú ý đến chuyện này.

Phương Việt vừa định thoát ra để đi xem diễn đàn nho nhỏ thảo luận về thần thoại kia có tin tức gì mới hay không, thì ngay lúc này có một tin nhắn đột nhiên được gửi đến khi cậu vừa ăn vừa chơi điện thoại.

Cậu khó khăn nuốt xuống miếng trứng bị kẹt trong cổ họng, dùng khăn giấy lau tay rồi trịnh trọng cầm điện thoại lên.

“Chào buổi sáng.”
Một câu chào hỏi vô thưởng vô phạt cứ thế khiến trong mắt Phương Việt nở hoa.

Cậu nở nụ cười nhắn lại một câu “Chào buổi sáng” rồi còn gửi kèm vài cái meme gấu trúc thả tim.
Mấy giây sau, đối phương nhắn: “Là sao?”
Phương Việt cau mày, tốc độ gõ chữ của đối phương lần này nhanh hơn rất nhiều.

Chẳng qua là, cậu không nghĩ tới Mạnh Duy Nhất thế mà lại là kiểu người tối cổ không hiểu ngôn ngữ mạng.
Đang chuẩn bị gõ vài lời giải thích thì có một người ngồi xuống đối diện cậu.

Phương Việt giương mắt nhìn sang, đập vào mắt là khớp xương rõ ràng và bàn tay thon dài cùng với một cốc sữa bò nóng được đẩy đến trước mặt.

“Xin lỗi, tôi có chút không hiểu mấy bức ảnh cậu gửi.” – Trên mặt hắn có một nụ cười ôn hòa và hơi ngây thơ, ánh mắt chăm chú nhìn Phương Việt, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Không có gì đâu, chỉ là mấy cái meme gấu trúc thôi, bày tỏ sự thân thiết, cậu không cần để ý.”
Phương Việt hồi hộp đến mức chớp mắt cũng nhanh.


Cậu không biết lúc nào mình mới có thể vượt qua được sự thẹn thùng e lẹ không khống chế được khi đối diện với người ta đây!
Cậu đặt thìa xuống, lau miệng rồi nghĩ một lúc, quyết định nhân cơ hộ này cùng đối phương nói chuyện “bày tỏ” hôm qua trong we chat một chút.

Khi cậu đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào, Mạnh Duy Nhất bỗng lên tiếng.
“Tôi muốn mời cậu, xế chiều hôm nay đi xem triển lãm tranh của tôi, có thể không?” – Hắn không nhanh không chậm đưa cho cậu một tấm thẻ màu đen có mạ vàng.

Tấm thẻ kia nhìn hết sức cao cấp, người không biết sẽ cho rằng nó là một tác phẩm nghệ thuật, hóa ra lại là vé vào cửa.

Phương Việt nhìn thông tin trên thẻ, chủ đề triển lãm là các tác phẩm phương Tây thời kì trung cổ, phong cách u tối kì quái – đó là phong cách riêng của Mạnh Duy Nhất.

Lần trước, cậu đã thấy qua bức tranh “Thần yêu người đời” mang phong cách ấm áp trái ngược với các tác phẩm khác của hắn.

Ngoại trừ bản sao của những tác phẩm nghệ thuật có liên quan đến chủ đề chính ra, ở triển lãm hồi đó còn có bức tranh mang vẻ tươi sáng lần đầu xuất hiện này của Mạnh Duy Nhất.
Cậu nghĩ đến việc người có nhu cầu tham quan triển lãm này sẽ rất nhiều, nhất định sẽ khó có thể giật vé.

Phương Việt suy nghĩ thêm một chút, đột nhiên ý thức được đối phương là một người họa sĩ nổi tiếng cả trong và ngoài nước, tuổi còn trẻ mà đã công thành danh toại, lại còn là một người có ảnh hưởng lớn trong xã hội như trong truyền thuyết, cũng không có giống một sinh viên bình thường như cậu.

Lúc trước tiếp xúc, cậu lại vô tình quên mất rằng hai người bọn cậu khác nhau một trời một vực.

Phương Việt im lặng một lúc ngắn ngủi, nhận lấy tấm vé, bỗng nhiên nghĩ thế nào bèn nắm lấy bàn tay trắng ngần đang cầm vé kia luôn.

Cậu nghĩ, chuyện tình yêu sao lại tồn tại vấn đề có xứng đôi hay không cơ chứ?
Chỉ cần bọn họ có ý với nhau, chỉ vì cảm thấy thân phận không xứng mà sinh ra buồn phiền tiêu cực thì đúng là tự coi nhẹ bản thân mình.

Rất khó tưởng tượng một người thường xuyên xấu hổ lại không đủ tự tin như cậu lại sẽ có quan điểm như vậy.

Có thể do cậu chỉ dễ căng thẳng chứ không phải nhát gan, nhất là trong phương diện tình yêu – thứ mà cậu chưa có cơ hội trải qua.

Cậu thậm chí còn cảm thấy, Mạnh Duy Nhất có là ánh trăng sáng cao quý không thể với tới thì có làm sao đâu? Nếu như hai người bọn cậu yêu thích lẫn nhau, kể cả đối phương có là thần linh thì cậu cũng có can đảm theo đuổi.

Phương Việt nghĩ một lúc thì bị kích thích cho nên bèn làm ngay như vậy, cậu chỉ muốn biết tâm ý của đối phương.

Mặc dù khi kịp phản ứng với hành động của mình, cậu lại bắt đầu thấy ngượng ngùng, thế nhưng vẫn không hề hối hận.

“……”
Vẻ mặt của Mạnh Duy Nhất có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không rút tay ra, để yên cho từng ngón tay của Phương Việt chen vào từng kẽ tay của mình.

Sau đó, hắn cười khẽ một tiếng, lập tức nắm chặt mười ngón tay lại với nhau.

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, cho nên Phương Việt luôn cảm thấy trong nụ cười của Mạnh Duy Nhất có ý gì đó khang khác khiến cậu đỏ mặt thẹn thùng.

Nhất là khi đối phương còn vuốt ve ngón tay cậu, cực kỳ mập mờ!
Nhiệt độ hai bàn tay dính sát vào nhau chân thật như vậy, trong lòng bàn tay cậu cũng đổ mồ hôi, ấy thế mà cậu cũng không muốn buông ra.

Phương Việt tự nghi ngờ bản thân mình có phải mắc chứng khao khát tiếp xúc da thịt rồi hay không.

Dưới ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cậu chăm chú, cậu cúi đầu rồi ho nhẹ hai tiếng, chậm chạp đáp lại: “Rất bằng lòng.”
– bằng lòng đi triển lãm tranh
– cái gì cũng bằng lòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.