Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 16: Giấc Mơ Sáng Suốt


Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 16: Giấc Mơ Sáng Suốt


“Morren.”
Phảng phất như đang có người đang gọi tên mình, Morren khó khăn nhấc mi mắt lên.

Cả người cậu ướt đẫm, gò má tím bầm, ngay cả trên lông mi cũng đọng lại một tầng sương giá.

Nhiệt độ trên quần áo thấp đến mức đông cứng lại, đã mất đi công dụng chống lạnh mà bọn chúng vốn nên có.

Cảm giác bức bách khi bị nghẹt thở truyền tới, Morren ho khan, nôn ra một ít nước còn tồn tại trong ngực và bụng, sau đó theo bản năng giơ tay lên, lau đi khóe miệng bẩn thỉu còn dính nước.

Hô hấp yếu ớt cuối cùng cũng hơi ổn định lại.

Ý thức cuối cùng của cậu dừng lại tại khoảnh khắc ngã xuống cái hồ này, khi cậu liều mạng giãy giụa nhưng càng ngày càng bị lún sâu hơn.

Một người không biết bơi như cậu cuối cùng vẫn bị chìm xuống nơi đây.

Mọi chuyện cần phải kể từ lúc cậu bị buộc phải rời xa người nhà vào ngày hôm qua.

Dân di cư đến từ phương Bắc đột nhiên phát động chiến tranh.

Quân lính của bọn họ đã quen với tiết trời băng giá, ở nơi thời tiết tồi tệ thế này mà vẫn rất sung sức, công lực rất mạnh, đông nghịt như đàn châu chấu di cư*, cướp bóc phóng hỏa, vét sạch mọi thứ ở vùng đất của Morren.

Morren theo người nhà chạy trốn đến vùng sông hồ ở các vùng phụ cận.

Không ít người đã làm vỡ lớp băng mỏng manh, cho nên họ bèn tính toán chèo thuyền trốn sang một vùng đất khác.

Nhưng sau đó, trong lúc mọi người đang ngồi thì con thuyền xảy ra vấn đề.

Vì không muốn để mọi người bị liên lụy bởi vì giằng co với nhau tại chỗ, Morren buộc phải chia xa người nhà, tự mình dũng cảm xuống thuyền.

Không ngờ được, còn chưa tách rời được bao lâu, binh lính phía sau đã có dấu hiệu đuổi kịp tới đây.

Morren không còn cách nào khác, nhanh trí nhảy xuống dưới hồ, vốn định núp ở gần bờ, náu mình trong chốc lát.

Ai ngờ rằng, nước dưới hồ quá lạnh, cậu không điều khiển được tay chân, dần dần chìm xuống nước.

Đầu Morren đau nhức như muốn nứt ra.

Cậu ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy trên mảng đá lớn mà ban nãy mình vừa nằm, hắt xì một tiếng, đầu óc vì thế mà chấn động vang lên vài tiếng “ong ong”.

“Morren.”
Ai đang gọi cậu thế?
Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện ra khung cảnh trước mặt có chút huyền ảo.

Bầu trời mang một màu hồng nhạt, trên trời có từng con cá ngựa vui vẻ bay lượn.


Mặt trời được thay thế bởi một quả táo khổng lồ, cây cối xung quanh đều chỉ là những nét bút được phác họa thành những hình dáng mờ ảo.

Khung cảnh không chân thực như thế này trông giống như cậu đang nằm mơ vậy.

Mà có một người phụ nữ đang đứng trước mặt của cậu.

Nàng sở hữu một gương mặt đầy khí chất, xinh đẹp nhưng đượm buồn.

“Morren, ta là thần giấc mơ Narovella.” – Nàng lên tiếng một lần nữa.

“……” – Morren vẫn đau đớn ôm đầu, ngây ngẩn nhìn người phụ nữ tự xưng là thần kia, không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Xin lỗi, ta không thể không dùng cách thức này để gặp cậu, những lời tiếp theo mà ta nói, mong cậu nhất định phải nhớ rõ.” – Ánh mắt nàng trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: “Thần linh Vernes của cậu, bởi vì lí do liên quan đến cậu, cho nên bị trục xuất khỏi Thiên Quốc.

Nếu cậu tình nguyện đưa hắn trở lại, xin nhớ, chờ đến thời điểm hắn tìm đến cậu, hãy mang hắn đi qua con sông Vĩnh Độ, trèo qua ngọn núi vun vút gió thổi, leo lên loài chim di cư và bay lên chín ngàn tầng trời cao…”
“Cậu đã nhớ được chưa?” – Toàn bộ câu nói được nàng dùng ngữ điệu cực nhanh, như đang sợ bị người ngoài phát hiện – “Nếu cậu đã nhớ, ta sẽ đưa cậu ra ngoài nơi này.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn trời, trái táo trên đó đã thối rữa mất một nửa.

Vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, lẩm bẩm một câu: “Đến lúc tỉnh giấc rồi.”
Sau đó, nàng giơ lên một ngón tay, chạm vào ấn đường của cậu.

Toàn bộ quá trình, Morren vừa khiếp sợ vừa đần người tiếp nhận tin tức, cũng không biết đây rốt cuộc có phải là nữ thần đang chỉ dẫn cho cậu thật hay không, hay là ảo giác của cậu trước khi chết.

Nếu giấc mơ này là thật, thì chẳng phải là thần linh nhà cậu thật sự vì cậu mà bị trục xuất hay sao?
Tại sao lại….!
Mí mắt của Morren ngày càng trở nặng, không có cách nào chống cự được.

Cậu mơ hồ nhìn thấy bầu trời vỡ tan ra, từng con cá ngựa rơi xuống dưới hồ, trong khung cảnh hoang đường ấy lại mang theo vẻ lộng lẫy kỳ lạ.

………..!
“Ôi chao, tỉnh rồi hả? Thế nào rồi, có khó chịu chỗ nào hay không?”
Một cái đầu xuất hiện trước mặt Phương Việt, líu ríu nói: “Được đấy anh hùng ơi, câu chuyện về sự dũng cảm của cậu đã được lan truyền khắp khoa của chúng ta rồi.

Chờ thông báo khen thưởng đi nhé.”
Phương Việt sững sờ một lúc, nhận ra Hoàng Tu Kỳ quen thuộc trước mặt mình.

“…Sao vẫn còn đơ vậy?” – Hoàng Tu Kỳ quan sát cậu, gãi đầu, hai bên lông mày nhíu vào – “Tôi gọi bác sĩ xem cậu một chút nhé, không biết ngoại trừ hạ đường huyết còn có vấn đề khác hay không, nhìn cái mặt nhỏ tí của cậu tái nhợt lắm đấy.”
Phương Việt vẫn không lên tiếng.

Hoàng Tu Kỳ bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Không phải chứ, cậu nói chuyện đi xem nào, cậu như thế này làm tôi hoảng lắm đấy! Chốc nữa còn có nhà báo muốn đến phỏng vấn cậu, mà cậu cứ đơ ra như thế này thì làm sao bây giờ.”
Phương Việt chậm rãi nhìn khung cảnh xung quanh một vòng.

Phòng đơn ở bệnh viện, trên đầu giường đang treo bình truyền nước đang cắm vào tay phải của cậu, cảm giác chất lỏng lạnh như băng từng giọt từng giọt truyền vào thân thể cậu một cách rõ ràng như vậy, chân thực như vậy.


Băng bó vết thương ở bảo tàng mỹ thuật xong xuôi, mặc dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng bởi vì sự choáng váng không bình thường của cậu và thân phận “anh hùng” cho nên cậu được đưa vào bệnh viện để dưỡng thương.

“….Tu Kỳ, bây giờ là mấy giờ?” – Cậu yên lặng một hồi lâu rồi mới hỏi như vậy.

“Tầm bốn, năm giờ chiều hay sao ấy, có đói bụng không, tôi đi xuống nhà ăn mua cơm cho cậu?”
Vậy mà mới qua hai tiếng.

Phương Việt ngẩng đầu nhìn bình truyền nước còn lại một phần tư, hai lần muốn nói lại thôi, vẫn là không nhịn được nhờ bạn mình: “Không cần đâu, nhưng mà cậu có thể trở về trường mang cho tôi một quyển sách tới đây không? Trên bàn của tôi ở ký túc ấy, bìa màu bạch kim, không có chữ nào, rất dễ nhận ra.”
Trường học ở rất gần bệnh viện, chỉ cách hai trạm xe buýt.

Vì vậy cho nên Phương Việt mới không nghĩ ngợi gì nhờ bạn mang sách tới cho mình.

Cậu quá nhớ quyển sách kia.

Bây giờ cậu không thể phân biệt rạch ròi, rốt cuộc mình là Phương Việt mơ thấy Morren, hay là Morren mơ thấy Phương Việt nữa.*
Tại sao cậu lại mơ thấy nội dung ở trong sách? Lại còn tự nghĩ ra một thân phận tên Morren cho chính bản thân mình nữa chứ?
Phương Việt không thể quên, buổi chiều thứ bảy hôm đó, cậu ngồi ở thư viện vội vã lật sách, nhìn thấy nội dung của nó.

Những vị thần linh kia, ngày thần giáng thế và thiết lập năng lượng tín ngưỡng.

Cậu chính xác là vừa mới mơ thấy cái thế giới như thật, giống đến không thể tưởng tượng nổi ấy ở trong mơ.

Cậu thấy sau lưng hơi lạnh.

Phương Việt kiềm chế đầu ngón tay đang muốn run rẩy của mình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, sao có thể chỉ là giấc mơ được cơ chứ.

Giấc mơ kiểu gì mà sẽ chân thực như vậy, dài đằng đẵng, sinh động và cụ thể đến thế? Trên thực tế, mãi mới qua hai giờ, thế nhưng đối với cậu mà nói, đã là nửa năm dài trôi qua.

Chẳng lẽ, những người tín ngưỡng “Nền văn minh nhân loại thứ nhất” kia, họ cũng trải qua điều tương tự, cho nên mới tin tưởng một cách chân thành hay sao?
Sau khi Hoàng Tu Kỳ rời đi, Phương Việt lẳng lặng dựa vào đầu giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt trầm tư.

Cậu nhắm mắt, cố gắng nhớ lại gương mặt của thần linh, nhất là vị thần hộ mệnh của cậu – thần linh Vernes mà trong mơ cậu đã tín ngưỡng.

Thế nhưng, có cố gắng đến thế nào, đầu óc cậu vẫn trống rỗng.

“Cộc cộc.”
Cậu vừa mới bảo Hoàng Tu Kỳ từ chối buổi phỏng vấn gì gì đó, đáng ra lúc này không nên có người tới quấy rầy mới đúng.

Nhưng Phương Việt lại nghe thấy hai tiếng gõ cửa.

“…Mời vào ạ.”
Tâm tình cậu đang rối loạn, cho rằng nhân viên y tế đi vào kiểm tra.


Không ngờ khi cửa bị mở ra, một người mà cậu hoàn toàn không nghĩ tới lại xuất hiện.

Thân hình cao gầy, khí chất cao quý độc nhất, đôi mắt đen láy, sống mũi cao và đôi môi giống môi mèo…!
Chỉ có một chút khác biệt, đó là đôi mắt đong đầy ý cười nhàn nhạt kia, nó không nên xuất hiện trên cái gương mặt lạnh lùng tăm tối đấy mới đúng.

Tại sao Mạnh Duy Nhất lại tới đây?!
Hơn nữa, trong tay hắn đang cầm…!
Phương Việt yên lặng như bị nghẹn lại, tầm mắt nhìn đến một bó hoa hồng được gói lại bởi giấy gói hoa màu đen mạ hoa văn màu vàng mà hắn đang cầm trước ngực.

Không đếm hết được mấy bông, nhưng đây lại là bó hoa có “kích thước” lớn nhất mà cậu từng thấy, so với bó hoa mà mấy bạn nam dùng để tỏ tình với bạn nữ ở ký túc xá thì lộng lẫy hơn phải biết.

Hơn nữa, mỗi cánh hoa đều xinh đẹp ướt át, màu đỏ vô cùng chói mắt, dường như là vừa mới được hái, tươi mới, nhìn kỹ thì hình như còn phát hiện ra được vài giọt nước trong suốt còn đọng lại.

Nhưng mà…!
Nào có ai đi thăm viện bệnh nhân lại tặng hoa hồng cơ chứ?!
“Có khỏe không?” – Mạnh Duy Nhất nói khẽ, chậm rãi bước tới mép giường.

Phương Việt không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi sợ.

Khi đối phương tới gần, cậu giống như một con chuột ở trong lồng, đang bị một con mèo lớn nhìn chăm chú, tóc gáy trên người dựng đứng hết cả lên.

Thế nhưng khác với phản ứng sinh lý của mình, trong lòng cậu đang muốn nhảy nhót tung bông, tim đập thình thịch…!
Giấc mơ gì đó làm cậu phải xoắn não đều bị lãng quên, các giác quan trên người đều tập trung vào cảm giác căng thẳng và luống cuống khi gặp người mình thích.

Không thể không nói, cậu có một chút tình cảm phức tạp với Mạnh Duy Nhất.

“Cậu, sao cậu tới đây?” – Phương Việt bỗng dưng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Mắt cậu nháy nhanh liên tục, cầm lấy ly nước trên đầu giường rồi uống một hớp lớn, che giấu sự lúng túng của bản thân mình.

Nhưng mà đây là nước nóng Hoàng Tu Kỳ vừa mới đun rồi rót cho cậu, vừa mới nhấp miệng đã nóng đến mức cậu thiếu chút nữa ném luôn cái cốc đi.

Cậu “shhh” thổi hơi trong miệng, phun nước ra, đầu lưỡi mới đỡ đau rát đi một chút.

Cậu gắt gỏng đặt cốc xuống bàn, hơi nước nóng vẫn còn bốc lên không ít.

Phương Việt vừa gượng gạo vừa không khỏi thở phào.

May mà không có uống, nếu không bị nước sôi 100 độ chảy xuống bụng, chỉ sợ dạ dày của cậu sẽ bị nóng đến mức thủng một lỗ.

“Làm sao lại không cẩn thận như vậy?”
Mạnh Duy Nhất tựa như vô cùng quen thuộc mà tiến lên, bó hoa đang cầm trong tay bị hắn để lên ghế, trực tiếp nâng đầu Phương Việt, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước còn ở trên cổ của cậu.

Phương Việt cảm nhận được xúc cảm khi được bàn tay như ngọc kia nâng cằm, cả người trong tức khắc đều hóa thành một cục đá cứng ngắc.

Cậu chỉ còn biết có một mùi hương thơm thoang thoảng từ trên người đối phương, ngay cả một câu từ chối cũng không thể nói ra.

“…Tôi đã về rồi! Có nhanh không? Tôi gọi taxi tới đón, tiền đi xe…”
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Hoàng Tu Kỳ vừa đóng cửa vừa kể lể về việc tại sao cậu ta lại đi nhanh thế, nhưng đúng lúc xoay người lại thì thấy một màn rất “vô lương tâm” thì đứng khựng lại.

Biểu cảm của cậu ta đần thối, mãi mà không khép miệng lại được.


“Cậu, các cậu…” – Hoàng Tu Kỳ run rẩy mở miệng, dáng vẻ chấn động như đang bắt gian Phương Việt tại trận – “Tôi, tôi ra ngoài trước nhé?”
Phương Việt vội vàng nghiêng mặt, thoát khỏi “khống chế” của Mạnh Duy Nhất, gương mặt đỏ ửng hơi ngả về sau một chút.

“Không phải! Không cần đâu, cậu hiểu lầm rồi!” – Cậu hoảng hốt, vội vàng gọi Hoàng Tu Kỳ đang chân trước chân sau chuẩn bị đi ra ngoài.

Phương Việt không biết là, ở góc nhìn của Hoàng Tu Kỳ, tình cảnh ban nãy trông giống như Mạnh Duy Nhất đang thân mật ôm lấy bả vai cậu, một tay đặt lên chỗ xương quai xanh, đồng thời một tay nắm lấy cằm cậu như đang muốn hôn một cái vậy…!
Đã thế, bộ dạng phối hợp của Phương Việt trông y hệt một người tình nhỏ, mắc cỡ đỏ bừng mặt, trông rõ vẻ cự tuyệt nhưng vẫn nghênh đón.

Mạnh Duy Nhất dừng động tác, ngồi dậy rồi nhàn nhạt nhìn Hoàng Tu Kỳ.

Sau đó, hắn đưa tay xoa đầu Phương Việt, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi về đây.”
Hắn tay không rời đi.

Lúc đến đây cũng như vậy, ngoại trừ bó hoa hồng ra thì không đem theo cái gì khác.

Dường như Phương Việt có điều suy nghĩ, cậu nhìn bóng lưng đối phương phóng khoáng rời đi, đằng sau khô ráo.

Chờ người đã đi khỏi, lại đợi thêm vài phút sau, cậu mới ngây như phỗng hỏi Hoàng Tu Kỳ: “Lúc cậu đi vào, có thấy cái ô nào ở ngoài hành lang không?”
“…Không có đâu.”
“Ờ ờ.” – Phương Việt gật gật đầu đáp lại, chỉ có thể tự nhủ rằng có khi Mạnh Duy Nhất để ô ở khu gửi đồ dưới tầng một.

Nếu không thì làm sao giải thích được, trời mưa nhưng lại đi tay không, thế thì tại sao lại không bị nước mưa thấm ướt cơ chứ?
_________________________________
*Khái niệm Lucid dream (Giấc mơ sáng suốt): Giấc mơ sáng suốt là một giấc mơ mà trong đó người mơ biết rằng mình đang mơ.

Trong một giấc mơ sáng suốt, người mơ có thể sử dụng một vài cấp độ trong việc kiểm soát vai trò của mình bên trong giấc mơ hoặc có thể điều khiển những kinh nghiệm tưởng tượng của mình trong môi trường mơ.

Những giấc mơ sáng suốt có thể rất thực tế và sống động.

< Nguồn tham khảo: Wikipedia >
*Toàn bộ câu “rất mạnh, đông nghịt như đàn châu chấu di cư”, trong raw chỉ là 蝗虫过境, nhưng mình sẽ mạn phép viết rõ ra phòng trừ trường hợp có bạn không hiểu “châu chấu di cư” là như thế nào.

Cụ thể về nạn châu chấu di cư thành một bầy lớn, thường sẽ gây thiệt hại rất lớn về mùa màng, lương thực lẫn tính mạng con người, mọi người có thể tra thêm trên google nhé.

*Câu “rốt cuộc mình là Phương Việt mơ thấy Morren, hay là Morren mơ thấy Phương Việt nữa”, raw là 他现在已经分不清, 自己究竟是在庄周梦蝶, 还是蝶梦庄周 (Hắn bây giờ đã không phân rõ, mình đến tột cùng là ở trang chu mộng điệp, hay là điệp mộng trang chu).

“Trang Chu mộng điệp” là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc.

Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam.

Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.

Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

(Theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê).

Mình sẽ chuyển thành Morren và Phương Việt cho dễ hiểu luôn vì tình huống của họ giống với cái điển tích Trang Chu mơ thấy hồ điệp này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.