Đọc truyện Thần Kiếm Kim Thoa – Chương 10: Mộc Ngẫu diễm trận
Thấy mười sáu thiếu nữ trần truồng vừa tấu nhạc vừa nhảy múa với những tư thế rất lạ, Mai Quân Bích kinh hãi nhảy lùi lại đứng sau vòm cây không biết nên xử trí ra sao.
Căn cứ vào tình hình này thì chỉ e rằng tất cả những phòng còn lại đều như thế cả!
Nói rằng đến đây để tiêu diệt sào huyệt của bọn ma giáo, nhưng trong tình cảnh đó thì làm sao mà xuất thủ được?
Ngay cả việc đi tìm Thượng Quan Yến trong những căn phòng ô uế như vậy, chàng cũng không làm được.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
– Xem tư thế thì chúng không phải nhảy múa bình thường, mà nhất định đang luyện một thủ pháp nhiếp hồn cấu phách gì đó, ngay cả tiếng nhạc cũng khiến người ta mê mẩn tâm thần, phân tán công lực…
Chàng chợt hiểu ra vì sao trong mảnh giấy để lại, đối phương viết rằng Yến muội có “tư chất thiên bẩm”.
Như vậy tức là Ca Lạc sơn trang bắt những nữ nhân có tư chất thiên bẩm võ học tới đây để luyện tà công và trận pháp nhằm chuẩn bị lực lượng hòng độc bá giang hồ!
Nếu vậy thì tà giáo này vô cùng lợi hại. Nếu để chúng tự do hành động, một khi luyện thành tà công thì ai đối phó nổi?
Chàng lo lắng nghĩ thầm :
– “Yến muội bị bắt, tất sớm muộn gì cũng sẽ bị cưỡng bách luyện thứ tà công đáng sợ này, nhất định phải tìm mọi cách tìm cô ấy ra trước, mọi việc khác tính sau!”
Theo nhận định của chàng thì mười sáu thiếu nữ ở phòng đầu tiên này động tác đã thành thục, đương nhiên Thượng Quan Yến không có trong số này.
Chàng lợi dụng địa hình men theo hoa viên phía trước tiếp cận quan sát liền mười mấy phòng, đều gặp cảnh tương tự.
Nhưng không phòng nào có Thượng Quan Yến.
Cuối dãy phòng có một sơn động ăn sâu vào núi, nhìn vào xa hút.
Mai Quan Bích nhìn vào suy tính :
– Đương nhiên ngoài này chưa phải là toàn bộ Ca Lạc sơn trang, chắc rằng trọng địa phải ở trong thạch động này!
Nghĩ đoạn không chút do dự bước vào.
Mới qua khỏi động khẩu, chợt nghe tiếng lộc cộc như bánh xe lăn vang rền cả thạch động.
Tiếng bánh xe lộc cộc tiến sâu vào trong động, nghe càng lúc càng nhỏ.
Mai Quân Bích tiếp tục tiến vào.
Thỉnh thoảng, nghe tiếng nhạc ca réo rắt, khi bên này, khi bên khác, âm vang bất tuyệt!
Mai Quân Bích nghĩ thầm :
– “Tiếng bánh xe cũng được, tiếng nhạc cũng tốt! Dẫu sao chăng nữa, có vào hang hổ mới bắt được hổ con!”
Xác định như thế, chàng yên tâm đi tiếp.
Qua khỏi hơn trăm thạch cấp dẫn sâu xuống thì thạch động trở nên bằng phẳng biến thành một thông đạo dẫn tới hai cánh cửa lớn sơn đen chắn đường.
Tiếng nhạc chính từ trong cửa này truyền ra.
Mai Quân Bích thử lay cánh cửa thấy đóng chặt, tự nhủ :
– “Chỉ còn cách phá cửa xông vào thôi!”
Chàng lùi lại hai bước vừa vung chưởng định đánh vào cửa thì chợt nghe sau lưng có tiếng ầm ầm, khói bụi bốc lên mù mịt.
Sau chốc lát, nghe sầm một tiếng chấn động cả sơn cốc.
Mai Quân Bích kinh hãi quay lại, thấy một cánh cửa sắt vừa từ trên trần động đóng sập xuống!
Chàng “Hừ” một tiếng thì thầm :
– Nếu sợ thì ta sao dám vào đây? Chỉ cánh cửa sắt chừng này mà tưởng giam hãm được Mai Quân Bích ta sao?
Chợt lúc ấy tiếng nhạc vang lên to hơn trước nhiều, đồng thời sau lưng cũng sáng bừng lên!
Mai Quân Bích kinh hãi quay lại, thấy cánh cửa rộng sơn đen không biết đã được mở ra từ lúc nào!
Mới đưa mắt nhìn vào, chàng đã phát ngơ!
Nguyên bên trong cánh cửa lớn sơn đen cũng là một gian thạch thất rất lớn mỗi bề tới mười trượng, ngoài cửa vào trước mặt Mai Quân Bích, không còn cửa sổ hay cửa thông nào khác, chỉ thấy tường đá rất kiên cố.
Trong thạch thất đèn sáng trưng, chiếu rõ những bức tranh mỹ nữ khỏa thân treo sát tường, sinh động như thật!
Giữa phòng là mười tám thiếu nữ thân thể lõa lồ, trên mình không một mảnh vải, theo tiếng nhạc múa loạn lên.
Mai Quân Bích liền trấn tĩnh lại.
Từ khi đến nơi quỷ quái này, đây không phải là lần đầu tiên gặp cảnh tượng này nên chàng không lấy làm ngạc nhiên nữa.
Mười tám thiếu nữ thấy ngoài cửa xuất hiện một trang công tử vô cùng anh nhi tuấn tú đều thẹn đỏ bừng mặt.
Nhưng có điều lạ lùng là chúng không theo phản xạ bản năng che bớt tấm thân lõa lồ của mình mà vẫn tiếp tục múa không ngừng.
Thế nhưng nhìn kỹ hành động của chúng không được mềm mại mà có phần cứng nhắc, giống như miễn cưỡng, nét mặt lộ vẻ chán chường đau khổ.
Hơn nữa, một số cô còn khóc, nước mắt chảy xuống làm hoen đôi má phấn. Nhưng không ai dám lau, tay vẫn múa theo điệu nhạc.
Đột nhiên Mai Quân Bích phát nhận ra trong số đám vũ nữ có Thôi Huệ!
Đúng là không sai!
Nhưng sao nàng cũng ở đây?
Thượng Quan Yến nói rằng Thôi gia huynh đệ đã đuổi theo ngoại công mình đi trước rồi kia mà?
Mai Quân Bích “À” một tiếng, nghĩ thầm :
– “Đúng rồi: Hai người truy tích Võ lão anh hùng tới đây, sa vào bẫy của bọn tặc nhân này. Nhưng nếu vậy thì Thôi huynh ở đâu? Chẳng lẽ anh ấy đã gặp phải độc thủ?”
Lúc này chàng còn chưa biết Thôi Mẫn là nữ đóng giả nam.
Chàng nổi giận lao vào phòng kêu lên :
– Thôi cô nương!
Nhưng Thôi Huệ không để ý gì đến chàng, vừa múa vừa di chuyển khuất sau các vũ nữ khác.
Chính lúc ấy Mai Quân Bích cảm thấy mình như rơi vào vùng nước xoáy, đầu óc quay cuồng như chong chóng…
Chàng kinh hãi quay lại nhìn, bấy giờ mới nhận ra cả sàn giống như một cái mâm quay tít, những vũ nữ kia cũng vậy!
Mai Quân Bích ngơ ngác cúi xuống xem, chợt thấy mùi hương sực nức, bị mười sáu vũ nữ vây quanh.
Đột nhiên chàng lại phát hiện trong số họ có cả Thượng Quan Yến.
Sau khi nhìn kỹ lại xác định đúng là nàng liền gọi to :
– Yến muội!
Nhưng cũng như Thôi Huệ, Thượng Quan Yến chẳng hề dừng lại, cũng không chú ý đến Mai Quân Bích, vẫn tiếp tục múa, chỉ là trên đôi mắt nàng ứa ra hai dòng lệ.
Vòng quay mỗi lúc một nhanh, tiếng nhạc càng trở nên dồn dập.
Nhưng lúc này Mai Quân Bích chợt phát hiện ra điệu múa của những thiếu nữ này không phải bình thường mà chính là thủ pháp điểm huyệt độc môn “Lan Hoa Phất Huyệt”!
Hơn nữa động tác của mỗi người đều rất chuẩn xác, thần tốc, chẳng kém gì những cao thủ thượng thặng!
Nhưng có một điều lạ là không có chỉ lực nào chạm tới người chàng!
Vì sao vậy chứ?
Mai Quân Bích nhìn kỹ lại, chợt nhận ra mỗi thiếu nữ đều bị trói áp nửa mình trên vào một pho tượng cố định bằng những sợi dây da bò rất chắc, những động tác múa may đều dập khuôn theo động tác của pho tượng đó!
Chẳng trách nào mà trông những vũ nữ này lại cứng đờ thiếu tự nhiên như thế!
Mai Quân Bích nghiến răng tự nhủ :
– “Bọn người của Ca Lạc sơn trang quả là ác độc đến tận cùng! Ta thề sẽ tiêu diệt tận gốc lũ ác bá này!”
Nhưng lúc này cứu người là khẩn thiết.
Mai Quân Bích không nghĩ ngợi nhiều, liền lách đến gần Thôi Huệ gấp giọng nói :
– Thôi cô nương xin hãy chịu nhẫn nhục một chút, thoát khỏi đây là việc khẩn yếu, vì tình cảnh bức bách, xin đừng bận tâm đến những việc khác!
Mặc dù nói vậy nhưng khi đưa mắt tìm cách tháo gỡ nàng thoát khỏi sợi dây, ánh mắt bắt gặp những đường nét tuyệt diệu trên tấm thân lõa lồ của thiếu nữ, chàng cũng thấy người nóng ran, mặt đỏ bừng đến tận mang tai!
Chàng cũng có máu có thịt như những nam nhân bình thường khác chứ đâu phải thánh thần gì?
Ai có thể cưỡng nổi sức cám dỗ của một kiệt tác do thượng đế tạo ra?
Thôi Huệ sau khi trông thấy Mai Quân Bích lọt vào động phủ, trong lòng vừa kinh, vừa mừng, vừa hổ thẹn lại vừa hy vọng…
Hổ thẹn là chuyện đương nhiên, vì một trinh nữ phơi tấm thân trần truồng ra trước mắt một nam nhân sau này còn mặt mũi nào mà sống ở đời nữa?
Nhưng sau khi bị bắt, nàng biết rằng đối với bọn ác quỷ trong Ca Lạc sơn trang này, chỉ những người có võ công cao cường như Mai Quân Bích mới cứu được mà thôi.
Bây giờ thì chàng đã đến, và đó là nguồn hy vọng duy nhất.
Nàng không nói gì, cúi gằm mặt không dám nhìn chàng, không chỉ đỏ mặt mà còn đỏ lựng cả người.
Mai Quân Bích nghiến chặt răng, cố gạt bỏ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, rút bảo kiếm khỏi vỏ, tay lần theo sợi dây để tìm chỗ cắt cho chuẩn xác khỏi làm thiếu nữ bị thương.
Nhưng cả hai người đều quay tít, hên hành động không dễ tí nào!
Thôi Huệ bỗng rên lên ư ứ.
Đến lúc này Mai Quân Bích mới nhận ra sợi da bò thít chặt sâu vào da thịt thiếu nữ đến tóe máu!
Chàng buông lời an ủi :
– Cô nương chịu khó, tôi động thủ đây!
Thôi Huệ chỉ “Ừm” một tiếng mà không nói.
Mai Quân Bích nhìn vào miệng Thôi Huệ kinh ngạc hỏi :
– Thôi cô nương! Trong miệng cô có bị chúng nhét vật gì vào phải không?
Thôi Huệ gật đầu.
Mai Quân Bích cố đứng dậy thật vững, đưa tay móc trong miệng Thôi Huệ ra một chiếc khăn tay!
Sau đó, chàng thận trọng cắt những sợi dây trói.
Với thanh bảo kiếm Côn Ngô kiếm thì việc đó không khó khăn gì.
Nhưng vừa mới thoát khỏi sợi dây trói, Thôi Huệ chợt đổ nhào xuống!
Mai Quân Bích thất kinh vội lao theo đỡ lấy nàng, sực nhớ rằng vì bị trói quá lâu nên bị choáng và sung huyết.
Tấm thân trinh nữ nằm gọn trong lòng chàng với những đường hằn dọc ngang, vết đỏ lựng nhoe nhoét máu, vết tím bầm trông vô cùng khủng khiếp!
Cũng là thiếu nữ với mọi đường nét khêu gợi phô ra trước mắt Mai Quân Bích nhưng lúc này chàng không cảm thấy chút dục vọng nào, chỉ là một niềm thương cảm vô bờ bến.
Thôi Huệ nghẹn ngào nói :
– Mai… đại ca! Xin hãy giúp muội thôi cung quá huyệt, rồi hoạt huyết một chút là khỏi thôi… Còn có Yến muội nữa… huynh hãy nhanh vào cứu cô ấy.
Mai Quân Bích gật đầu tung mình nhảy ra khỏi đám vũ nữ ra ngoài cửa đặt Thôi Huệ nằm lên nền đá.
Chàng vận thần công, hít vào một hơi chân khí, trước hết đánh vào mấy yếu huyệt trên người Thôi Huệ rồi bắt đầu thôi cung quá nguyệt cho nàng.
Thôi Huệ cảm thấy huyết mạnh toàn thân lưu chuyển điều hòa dần, lát sau đã ngồi dậy được, cười thẹn thùng nói :
– Mai đại ca… muội xin đa tạ…
Lúc đó mới nhận ra cảnh trạng của mình, nàng vội khép chân ôm ngực quay đi nói :
– Muội phải… đi mặc y phục… Mai đại ca hãy nhanh vào cứu Yến muội đi!
Nói xong đứng dậy lao nhanh tới đống y phục để góc nhà.
Mai Quân Bích cũng nhảy vào phòng đến giữa đám vũ nữ.
Lần này do đã có kinh nghiệm nên việc cứu Thượng Quan Yến dễ hơn trước đây nhiều, không lâu đã ôm được nàng ra.
Khi chàng giúp Thượng Quan cô nương giải huyệt và điều hòa kinh mạch vừa xong thì Thôi Huệ đã mặc y phục chỉnh tề, còn mang theo quần áo Thượng Quan Yến đến nữa.
Mai Quân Bích quay đi để Thôi Huệ đỡ Thượng Quan Yến vào góc tối mặc y phục.
Lát sau Thôi Huệ bước đến gần Mai Quân Bích nói :
– Mai đại ca! Trong phòng còn có mười sáu người nữa, họ đều là thục nữ bất hạnh bị bọn ác đảng bắt về đây, chúng ta hãy cứu giúp họ!
Mai Quân Bích định nhảy vào phòng thì Thôi Huệ ngăn lại nói :
– Mai đại ca! Không cần phải cứu từng người đâu. Bộ phận xoay động của Mộc Ngẫu trận đó gắn một sợi dây thông ra tận thác nước có một chiếc ròng rọc truyền động dọc theo thông đạo này, nhờ lực thác nước mà làm quay trục, chỉ cần chặt đứt sợi dây là sàn sẽ ngừng quay.
Mai Quân Bích hiểu ra gật đầu nói :
– Chẳng trách nào khi ta vào đây nghe tiếng ròng rọc chuyển động giống như bánh xe lăn, thì ra là thế…
Hai người đang nói chuyện thì hai cánh cửa lớn sơn đen dẫn vào phòng không biết đã đóng lại từ lúc nào.
Mai Quân Bích định xuất chưởng đánh tung cánh cửa thì Thôi Huệ ngăn lại nói :
– Việc đó để sau sẽ làm, bây giờ cần phải ra ngoài chặt đứt sợi dây ròng rọc khẩn thiết hơn…
Nhưng vừa nói tới đó, ngẩng lên nhìn thì thấy thông đạo đã bị thiết môn đóng chặt lại, ngạc nhiên nhìn Mai Quân Bích hỏi :
– Lối ra bị chặn mất rồi… Mai đại ca vào đây bằng cách nào?
Mai Quân Bích đáp :
– Khi ngu huynh vào tới đây thì cánh cửa này mới sập xuống…
Thôi Huệ lo lắng nói :
– Lối ra bị khóa, chẳng những không cứu được mười sáu vị tỷ muội kia mà ngay cả chúng ta cũng bị hãm ở đây đến chết mất thôi!
Mai Quân Bích cười nói :
– Cánh cửa sắt đó không giam nổi chúng ta đâu!
Dứt lời rút Côn Ngô kiếm ra vung lên chém vào cửa!
Chỉ thấy ánh thép lóe lên xanh biếc, tiếp đó nghe “phập” một tiếng, cánh cửa sắt dày tới ba bốn tấc bị chém đứt một đường dài tới ba thước!
Thượng Quan Yến trố mắt nói :
– Mai đại ca! Thanh bảo kiếm của đại ca thật là thần kiếm!
Mai Quân Bích gật đầu cười đáp :
– Thanh kiếm này gọi là Côn Ngô kiếm, trong thư Thập Châu Ký có viết rằng “Ở Lưu Châu thuộc Tây Hải có một mỏ sắt gọi là Côn Ngô, đem sắt này luyện kiếm lại tôi bằng một khe nước sở tại thì vô cùng sắc bén chém sắt như bùn”.
Thượng Quan Yến thán phục nói :
– Lúc nào tiểu muội cũng phải đi luyện một thanh kiếm như thế mới được!
Thôi Huệ cười nói :
– Muội có biết Lưu Châu ở đâu không đã chứ? Thập Châu Ký là pho sách cổ, chỉ sợ đó là cố sợ mấy nghìn năm trước, bây giờ làm gì có địa danh đó nữa mà tìm?
Mai Quân Bích chỉ cười không nói gì, lại vung kiếm lên.
Thêm hai nhát kiếm nữa, tấm sắt bị chém thành ba đường hình thước thợ, mỗi đường dài ba thước.
Mai Quân Bích chỉ cần vận công đẩy nhẹ đã tạo ra một cánh cửa vừa đủ cho một người chui qua lọt.
Thôi Huệ kéo tay Thượng Quan Yến nói :
– Yến muội! Chúng ta đi thôi!
Hai thiếu nữ chui qua trước, sau đó Mai Quân Bích cũng chui ra.
Chàng mới qua khỏi cửa thì chợt nghe Thôi Huệ quát to một tiếng xuất chỉ dùng Tích Không Kiếm Quyết điểm tới một hắc ảnh!
Nhưng hắc ảnh tỏ ra rất linh hoạt, chao mình thoát khỏi ngọn chỉ phong bắn tới mình, hoảng sợ kêu lên “Chít! Chít”.
– Bình!
Chỉ lực làm bức tường vỡ ra một mảng.
Thôi Huệ đuổi theo hắc ảnh định xuất thủ tiếp.
Mai Quân Bích kinh hãi nhảy ra chặn lại kêu lên :
– Huệ muội dừng tay!
Thôi Huệ ngơ ngác nhìn chàng.
Mai Quân Bích cười giải thích :
– Đó là con khỉ của một vị tiền bối nuôi có tên là Tiểu Lục Tử. Hôm nay nhờ có nó dẫn đường mà ngu huynh mới tìm được tới Ca Lạc sơn trang này, nếu không chỉ e tìm cả năm cũng không được!
Bấy giờ con khỉ đã chạy tới đứng bên chàng, giương đôi mắt đỏ như lửa nhìn Thôi Huệ ra vẻ dọa dẫm!
Thôi Huệ liền hỏi :
– Mai đại ca! Vị tiền bối chủ nhân của con tiểu hầu này là ai vậy? Có phải là “Thiết Quải Tiên” không?
Mai Quân Bích lần đầu hành khứ giang hồ nên chẳng biết ai là “Thiết Quải Tiên”, “Đồng Quải Tiên” cả.
Chàng cười đáp :
– Cũng có thể vị đó là Thiết Quải Tiên cũng nên, chỉ tiếc là ngu huynh chưa biết. Đó là một vị hóa tử cụt mất chân phải, đeo một chiếc nạng bằng sắt đen sì, trên vai luôn luôn mang theo con Tiểu Lục Tử này.
Thôi Huệ cười nói :
– Không sai! Chính là vị đó! Tiểu muội thường nghe gia gia kể về vị cao nhân tiền bối này không ít, và trong giang hồ cũng lưu truyền rất nhiều giai thoại về lão.
Mai Quân Bích đang định kể lại câu chuyện hai lần gặp Thiết Quải Tiên thì chợt thấy Tiểu Lục Tử kéo áo mình.
Chàng nhíu mày thầm nghĩ :
– “Con tiểu súc sinh này phát hiện được gì chăng?”
Cúi xuống nhìn, thấy con khỉ xù lông lên, dáng vẻ rất sợ hãi, tay chân múa loạn lên chỉ ra phía động khẩu.
Mai Quân Bích ngẫm nghĩ một lúc rồi cười hỏi :
– Tiểu Lục Tử! Có phải ngươi định nói là ngoài kia đang đánh nhau không?
Tiểu Lục Tử gật đầu rồi lại lắc đầu, co một chân lên nhảy lò cò mấy bước giống như chủ nhân của nó, hai tay lại múa loạn lên.
Sau đó nó lại nhảy lung tung một lúc, tay chỉ ra bốn năm hướng lại kéo áo Mai Quân Bích chỉ ra ngoài cửa động, miệng kêu lên lít nhít.
Mai Quân Bích chăm chú quan sát hành động của nó, gật đầu hỏi :
– Ngươi nói rằng bên ngoài có tới bốn năm cường địch phải không?
Tiểu Lục Tử gật đầu.
Mai Quân Bích hỏi tiếp :
– Chúng đang động thủ với chủ nhân ngươi?
Con khỉ lại gật đầu.
Mai Quân Bích lại hỏi :
– Ngươi muốn ta ra đó giúp chủ nhân?
Tiểu Lục Tử gật đầu rồi chạy nhanh ra phía động khẩu.
Mai Quân Bích đã biết rõ con khỉ rất thông minh nhanh nhẹn, nếu chỉ có Lão trang chủ râu dê hoặc thêm vài tên thủ hạ của lão thì Tiểu Lục Tử đã không sợ cuống lên như thế.
Như vậy tất ngoài động khẩu còn có thêm những cao thủ khác.
Chàng vội nói với hai thiếu nữ :
– Chúng ta đi nhanh thôi! Việc cứu mười mấy cô nương để đến sau cũng được, có lẽ cường địch đã tới ngoài kia…
Dứt lời chạy băng ra động khẩu.
Tiếng lộc cộc lại nổi lên như lúc chàng mới tiềm nhập vào thạch động.
Mai Quân Bích đang chạy thì chợt cảm thấy hai luồng kình phong đánh tới, tiếp đó hai nhân ảnh loáng qua trước mặt.
Chàng đang nóng lòng giải cứu cho Thiết Quải Tiên tiền bối nên không cần dừng lại vận Ban Nhược thần công đánh ra.
Hai tiếng rú thảm vang lên, sau đó là tiếng hai thanh kiếm rơi xuống đất.
Mai Quân Bích nhảy qua hai nhân ảnh đang đổ xuống.
Thôi Huệ chạy ngay sau lưng chàng cúi xuống nhặt hai thanh trường kiếm trao cho Thượng Quan Yến một thanh, miệng kêu lên :
– Mai đại ca! Dừng lại chút đã! Sợi thép làm xoay dàn vũ phòng ở ngay cạnh đây rồi này!
Dứt lời lao vào một góc động tối om.
Mai Quan Bích nghe Thôi Huệ gọi liền quay lại nhìn, quả nhiên nhận ra từ góc động u tối gần động khẩu có một sợi dây sắt to bằng bắp tay, bên trên sát trần động có một chiếc ròng rọc đang chuyển động rít lên ken két.
Thì ra đây là sợi dây truyền sức đẩy từ tháp nước thông qua ròng rọc làm quay cả bệ sàn nhà để phát động Mộc Ngẫu Diễm Trận.
Xem ra bọn người Ca Lạc sơn trang cũng rất có đầu óc kiến trúc.
Mai Quân Bích rút Côn Ngô kiếm nhằm chuẩn sợi dây chém xuống.
– Choang!
Sau tiếng nổ vang rền như sét cùng một đốm lửa bùng lên, lại tiếp theo một chuỗi tiếng rắc rắc nữa làm mọi người muốn điếc cả tai, sợi dây sắt to bằng bắp tay đứt phăng rơi ầm ầm xuống đất.
Ngay lúc ấy con Tiểu Lục Tử lại chạy đến kéo áo Mai Quân Bích miệng kêu lít nhít tỏ ra rất sốt ruột.
Mai Quân Bích nói nhanh :
– Hai vị tiểu muội hãy ở đây cứu người, nhưng hãy cẩn thận, ngu huynh ra ngoài này xem tình hình thế nào rồi sẽ quay vào.
Dứt lời tung mình lao ra động khẩu.
Thôi Huệ ngơ ngẩn nhìn theo chàng cho đến khi mất hút mới quay lại nhìn Thượng Quan Yến nói :
– Yến muội! Bên ngoài có cường địch, chi bằng chúng ta ra đó thử xem. Bây giờ dây chuyền động đã đứt, Mộc Ngẫu trận bị phá rồi, các vị tỷ muội không còn nguy hiểm nữa. Chúng ta ra ngoài tàn sát một trận cho hả rồi sẽ vào cứu họ sau cũng không muộn!
Thượng Quan Yến nghe nói chính hợp ý mình liền tán thành ngay :
– Thư thư nói rất đúng! Chúng ta đi giết sạch chúng báo thù cho nỗi uất ức và hổ thẹn mấy ngày qua!
Hai người ra khỏi động khẩu thì không thấy bóng Mai Quân Bích đâu nữa.
Đột nhiên thấy trước mặt có nhân ảnh thấp thoáng, đồng thời mấy đạo kình phong đánh thẳng tới mình.
Mai Quân Bích thất kinh vội chộp lấy tay Thượng Quan Yến kéo nàng tránh sang một bên, tay phải vung trường kiếm quét trả một đường.
– Keng! Keng! Keng!
Tiếng thép chạm nhau chói lòa nổ vang như sét, hai người nhìn lại, thấy trước mặt có ba thiếu nữ bị chấn lùi mấy bước.
Thượng Quan Yến thấy Huệ thư thư đối địch liền giằng ra, tay cầm trường kiếm định xuất thủ phối hợp.
Chợt ngay lúc ấy có một nhân ảnh màu hồng lao tới như một vệt sao băng, chớp mắt đã đáp xuống trước hai người.
Cả hai thiếu nữ trố mắt nhìn người mới đến, trong lòng chấn động trước thân pháp siêu phàm của người đó.
Vì chưa biết rõ địch ta nên Thôi Huệ cảnh giác kéo Thượng Quan Yến lùi mấy bước tới gần động khẩu đưa mắt nhìn kỹ lại, thấy người vừa xuất hiện là một nữ lang chừng hăm ba hăm bốn tuổi, mình bận hồng y, dáng người yểu điệu, dung mạo thanh tú nhưng lạnh lùng, đứng nhìn hai người bằng ánh mắt không chút biểu cảm.
Hồng y nữ lang nhìn Thôi Huệ và Thượng Quan Yến một lúc rồi chợt “Hừ” một tiếng nói :
– Lũ tiện tỳ các ngươi từ đâu dám đến Ca Lạc sơn trang làm loạn? Còn chưa chịu buông binh khí xuống mà chịu tội hay sao?
Khẩu khí của hồng y nữ lang thật ngạo mạn!
Nguyên thị chính là Đại tiểu thư của Ca Lạc Sơn Tang danh hiệu là Hồng Y La Sát Hạ Long Châu và cũng là chủ nhân đích thực của Ca Lạc sơn trang.
Thôi Huệ cũng có coi đối phương vào đâu?
Thấy nữ lang kia cuồng ngạo như thế, nàng nổi giận quát :
– Thì ra nữ tặc ngươi là lũ ác đồ Ca Lạc sơn trang! Rất tốt! Hãy thử một kiếm của bổn cô nương rồi sẽ nói!
Dứt lời thi triển ngay một chiêu “Chỉ Thiên Hoạch Địa” đâm thẳng tới ngực Hồng Y La Sát.
Thị “Hừ” một tiếng nói :
– Tiện tỳ, ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà dám vô lễ?
Dứt lời né mình tránh mũi kiếm, thuận thế xuất chiêu “Thốn Tâm Thiên Lý” đâm trả lại một kiếm!
Thôi Huệ không ngờ nữ lang kia có thân thủ cao cường như vậy không dám khinh thường nữa liền ngưng thần dốc lực vào cuộc đấu.
Hai người này vừa động thủ, ba thiếu nữ vừa bo Thôi Huệ đành lùi cùng sáu bảy tên khác liền xông vào vây lấy Thượng Quan Yến.
Từ nhỏ được ngoại công là Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng truyền thụ võ học thặng thừa nên Thượng Quan Yến thân thủ không tầm thường.
Khi thấy Hồng Y La Sát Hạ Long Châu vừa xuất hiện đã tỏ địch ý, nàng đã động kiếm muốn thử.
Sau thấy hai người đã động thủ, lại thấy chín mười thiếu nữ vào tấn công mình, nàng nổi giận quát lên :
– Tốt lắm! Vào mà chịu chết!
Dứt lời, vung trường kiếm múa lên như vũ bão.
Mười thiếu nữ thấy thế kiếm của địch quá lợi hại hốt hoảng dạt lại, nhưng cậy người đông thế mạnh lại tiếp tục tràn vào như trước!
Mười thanh kiếm liên thủ tấn công đâu phải chuyện đơn giản?
Chỉ thấy trước động khẩu bong người lay động, ánh kiếm sáng rợp, tiếng la hét vang động cả sơn trang!
Thượng Quan Yến chỉ mới là một tiểu hài mười bốn mười lăm tuổi, tuy kiếm thuật có tinh thông nhưng hỏa hầu chưa đủ, nếu đối phó với một vài thiếu nữ thì dư sức nhưng đâu dễ gì thắng nổi mười tay kiếm liên thủ tấn công?
Vì thế qua vài chục kiếm, kiếm thế của nàng chậm lại dần, mồ hôi toát ra ướt đẫm trán.
Lúc này nàng biết rõ chẳng những không thắng được địch mà ngay cả việc cầm cự thêm vài chục chiêu cũng đã khó.
Còn may mười thiếu nữ vây công nàng vốn hỗn tạp, xuất thủ chẳng theo quy củ phép tắc gì, khi lùi thì đều lùi lại, lúc công thì cứ ùa vào tranh nhau tấn công làm vướng tay nhau, thậm chí còn đối địch với nhau nữa.
Nhờ đó mà Thượng Quan Yến mới thừa cơ duy trì được thêm vài chục chiêu nữa chưa bại.
Thôi Huệ và Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đấu qua bốn năm chiêu nhưng vẫn thấy chưa hạ được địch nhân, trong lòng rất tức giận.
Cả hai nhân vật này tính tình đều cao ngạo hiếu thắng nên ai cũng dốc toàn lực xuất hết bản lĩnh sở học, lấy công hoàn công.
Cuộc đấu diễn ra vô cùng kịch liệt, chỉ thấy ánh ngân quang loang loáng, tiếng hai thanh kiếm chạm nhau chan chát, bên nào cũng công nhiều thủ ít, không sợ trực diện nghênh chiêu, không tiếc hạ sát thủ…
Qua ba bốn mươi chiêu nhưng vẫn chưa phân định ai cường ai nhược.
Thôi Huệ trẻ tuổi hiếu thắng hơn, thấy thời gian lâu như thế mà vẫn chưa hạ được địch nhân giận đến mặt mũi đỏ bừng, chiêu sát thủ được phát ra hết chiêu này tới chiêu khác.
Nhưng song phương vẫn giữ thành bình thủ không có gì khác trước.
Trong lúc ấy, Thượng Quan Yến bị mười thiếu nữ tấn công ráo riết, chân tay rối loạn, tình thế rất nguy cấp.
Thôi Huệ nhìn sang thấy Yến muội lâm vào thế hiểm, trong lòng rất lo lắng.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu lập tức lợi dụng thời cơ đối phương bị phân tâm, sấn tới vung kiếm chém xuống Uyển mạch phải.
Thôi Huệ cả kinh lùi lại nửa bước, vận khí Đan Điền tay trái vận “Tích Không Kiếm Quyết” điểm tới mũi kiếm địch, đồng thời tay phải thi triển một chiêu “Trí Phúc Thôi Tâm” đâm thẳng vào ngực đối phương.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu vừa chiếm được tiên cơ đâu chịu để mất?
Huống chi Thôi Huệ dùng ngón tay định chống lại mũi kiếm thép, há chẳng phải tự mình tìm lấy khổ đau?
Hạ Long Châu vận thêm hai thành công lực vào kiếm đâm tới.
Hai ngón trỏ và giữa nhỏ nhắn của Thôi Huệ vẫn sẵn kiếm quyết vẫn tiếp tục đâm tới, không lùi, không tránh!
Hạ Long Châu nghĩ thầm :
– “Nha đầu này xuất quái chiêu gì vậy chứ? Nói gì thì tay không cũng không sao đương nổi mũi kiếm thép, cứ phế mất bàn tay trái của nó trước rồi sẽ tính sau!”
Ngón tay và mũi kiếm cách nhau càng gần, Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nghiến răng chọc nhanh mũi kiếm tới!
Thôi Huệ cũng vận “Tích Không Kiếm Quyết” tới tám thành đẩy ra.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu cảm thấy một luồng kình lực vô hình rất mạnh đẩy sang làm bàn tay phải mình tê đi, mũi kiếm tự nhiên trầm thấp xuống.
Giữa lúc đó thì mũi kiếm đối phương đã đâm tới ngực!
Hai chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” và “Trí Phúc Thôi Tâm” này được Thôi Huệ phát ra gần như cùng một lúc, Hạ Long Châu vừa thấy mũi kiếm mình trầm xuống thì ánh kiếm đã lóe lên ngay trước mắt rồi, hốt hoảng nhảy lùi cả trượng mới thoát được hiểm chiêu.
Tuy thị phản ứng kịp thời nên thoát khỏi một chiêu trí mạng nhưng ngực áo cũng bị khoan thủng một lỗ nhỏ!
Thôi Huệ một chiêu đắc thủ, miệng “hừ” một tiếng, thân ảnh nhẹ như cánh én lao sang phía Thượng Quan Yến.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu thấy vậy vừa thẹn vừa tức, nghiến răng đuổi theo người trước kiếm sau bổ thẳng tới địch nhân.
Thôi Huệ đang ở thế chủ động, lại xuất phát trước nên đã xong vào giữa vòng vây của mười thiếu nữ. Ca Lạc sơn trang, tay trái thi triển “Tích Không Kiếm Quyết”, tay phải trường kiếm xuất tuyệt chiêu, mặc sức tàn sát!
Tiếng rú thảm vang lên, chỉ chớp mắt đã có ba thiếu nữ ngã lăn xuống chết ngay tại chỗ.
Thượng Quan Yến được chi viện, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Thừa lúc đối phương rối loạn, nàng vung kiếm đả thương thêm một tên khác.
Bấy giờ Hồng Y La Sát Hạ Long Châu mới lao tới, một chiêu “Túc Điểu Đầu Lâm” đâm tới hậu tâm Thôi Huệ, đồng thời miệng thét lên :
– Phát lệnh báo động!