Đọc truyện Thần Hy Khúc – Chương 2
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
❄ Chương 02 ❄
Ngày trước, mọi người trong gia đình đều biết Vưu Chiếu Hy sợ máu.
Chứng sợ máu của cậu không phải là một nỗi sợ bình thường. Cứ nhìn thấy máu, thân thể cậu sẽ run rẫy không ngừng. Trong đôi mắt xanh ngất ấy dường như đang hiện lên một khoảnh khắc khiếp sợ nào đó mà không ai có thể hiểu được.
Thẩm phu nhân đã không ít lần ngồi tâm sự cùng Vưu Chiếu Hy trong phòng của cậu. Mặc kệ những lời an ủi dịu dàng của bà, cậu vẫn không chịu hé môi một lời để giải thích vì sao mình lại sợ máu đến như vậy. Chỉ biết rằng mỗi lần nhắc đến máu, nhìn thấy máu, Vưu Chiếu Hy đều sẽ trở nên kinh hãi.
Cậu còn kinh hãi hơn khi nhận thức được một ma cà rồng lại sợ máu sẽ vô dụng đến mức nào.
Mọi người trong gia đình đều rất giỏi trong việc hút máu một kẻ khác. Đối với họ, máu chính là nguồn sống mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng, Vưu Chiếu Hy cậu lại chỉ biết run rẫy khi nhìn thấy nó.
Trong chuỗi ngày dài, Vưu Chiếu Hy đều chẳng chạm đến một giọt máu mà Thẩm phu nhân mang đến để cậu dùng bữa. Vì việc ám ảnh này mà cậu không uống máu hay dùngg thêm bất cứ món ăn nào khác. Báo hại cơ thể của Vưu Chiếu Hy ngày càng trở nên gầy gò và xanh xao.
Tất nhiên, cảnh tượng này đã khiến cho Thẩm phu nhân cùng anh em trong gia đình lo lắng đến mức nào.
Mãi cho đến khi người sẽ kế tục dòng tộc ma cà rồng này đích thân gõ cửa phòng Vưu Chiếu Hy, mọi chuyện mới được thay đổi một chút.
Khoảnh khắc mọi người không thể quên chính là Vưu Thần cao lãnh mở cửa phòng của Vưu Chiếu Hy ra, trên tay y là một mâm thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, nét mặt bình thản, bước chân thong dong bước vào trong.
Mọi người lúc đấy đều đứng bên ngoài chờ đợi sự việc tiếp theo diễn ra, nhưng thật tiếc, Vưu Thần lại không muốn bất cứ ai làm phiền đến y và cậu.
Vừa nhấc chân được một bước, Vưu Thần đã lạnh lùng đẩy cánh cửa để nó khép lại, tách biệt hoàn toàn với khung cảnh ở bên ngoài kia.
Vưu Chiếu Hy vốn đã mệt nên mới thiếp đi được một lúc lâu rồi. Ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, hắt một ít lên cơ thể gầy gò của cậu.
Nhìn thấy Vưu Chiếu Hy đang say giấc, Vưu Thần cũng không vội vàng đánh thức cậu dậy. Đôi mắt khẽ liếc qua khuôn mặt cậu, từng hơi thở cứ đều đặn tiếp nối, không hiểu sao nhịp thở của y lại trở nên ngắt đoạn.
Khi mâm thức ăn được đặt xuống bàn, Vưu Thần vừa vặn nghe được giọng nói khe khẽ phát ra từ bên cạnh. Y hơi nghiêng mặt quan sát, phát hiện người kia đang nói mớ.
” Đừng, đừng làm thế…”
Mọi người đều biết Vưu Chiếu Hy sợ máu, nhưng lại không biết được vì sao cậu lại trở nên sợ máu.
Nếu như có một người biết được sự thật này, thì Vưu Chiếu Hy sẽ không hy vọng người đó là Vưu Thần.
Vì ký ức đen tối ngày hôm ấy đã đeo bám dai dẳng không giây phút nào thả lõng cho một cậu bé chỉ mới mười hai tuổi.
Đó là một đêm mưa tầm tã, sấm rền vang cả bầu trời.
Vưu Chiếu Hy đang say giấc ngủ thì bỗng thức tỉnh vì tiếng sấm bên ngoài cửa sổ. Khi cậu vừa choàng mở mắt thì lại hứng lấy luồng ánh sáng của tia sét mạnh mẽ phản chiếu qua lớp cửa kính.
Từng giọt nước lì lợm bám dày đặc trên cửa sổ. Có những giọt không đủ sức lại đành trượt xuống theo một hàng dài.
Không khí ẩm ướt khiến Vưu Chiếu Hy cảm thấy khó chịu, vì vậy mà cậu quyết định rời khỏi phòng, đi rót một cốc nước uống.
Lúc đứng tựa người bên thành bếp, Vưu Chiếu Hy định sẽ uống nhanh vài hớp nước rồi lại lên phòng, tiếp tục ngủ. Nhưng ngay khi cậu sắp đặt cốc nước lên bàn trở lại thì nghe thấy một số âm thanh thì thầm to nhỏ phát ra.
Đôi mắt màu xanh của cậu chốc chốc như phát sáng trong đêm. Khẽ liếc nhìn về phía lầu một, Vưu Chiếu Hy nhận ra Vưu Kiện đang đứng nói chuyện với ai đó. Người bí ẩn kia thật sự không lộ mặt ra, chỉ có thể định hình được mỗi Vưu Kiện mà thôi.
Tiếng nói lúc được lúc mất cho nên Vưu Chiếu Hy cũng không tiếp nhận được câu chuyện của họ. Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên khép lại, Vưu Kiện lại trở nên vội vã quay người, đi về hướng ngược lại.
Theo phản xạ, Vưu Chiếu Hy đột ngột ngồi thụp xuống, cố gắng che khuất đi cả người của mình dưới gầm bàn. Vài giây sau, cậu lại đứng dậy, nhanh chóng đi theo sau Vưu Kiện.
Trong cuộc nói chuyện kia, Vưu Chiếu Hy chỉ nghe được một câu hoàn chỉnh từ Vưu Kiện.
” Anh định xử lý nó như thế nào?”
Xử lý? Xử lý ai cơ? Nhưng anh hai vừa nói chuyện với ai vậy nhỉ?
Vưu Chiếu Hy vừa men theo thân ảnh của Vưu Kiện vừa ngẫm lại câu nói vừa rồi. Chẳng may, khi đến khúc rẽ, cậu lại để mất dấu của hắn ta. Đứng chần chừ ở ngã ba một hồi lâu, Vưu Chiếu Hy trong lòng vẫn không nguôi sự tò mò của mình, đành chọn một ngã mà đi tiếp.
Con đường cậu lựa chọn là một con đường tối mịt. Dường như ở đây không hề có ánh đèn, mà đây cũng không phải là đường mà cậu thường hay đi qua.
Đưa mắt nhìn chung quanh, Vưu Chiếu Hy nhận ra đây là khu vực mà mẹ mình thường bảo là cấm đi đến. Phút chốc, bước chân của cậu dừng lại đầy vẻ cẩn trọng và lo lắng.
Liệu mình đi tiếp sẽ nhìn thấy gì?
Vưu Chiếu Hy từ nhỏ đã biết suy nghĩ phải trái đúng sai, cũng ít khi quyết định một vấn đề gì đó một cách ngẫu hứng. Nhưng ngay lúc này, cậu lại rất muốn một lần làm liều theo sự hiếu kỳ của bản thân.
Cũng chính vì quyết định đó đã dẫn Vưu Chiếu Hy vào một căn phòng vừa tối tăm vừa đầy mùi của tội ác.
Gian phòng tương đối rộng rãi, nhưng xung quanh lại không bày diện nội thất gì cả. Chỉ duy nhất có một cái tủ rỗng màu nâu đã cũ nát cùng với một sợi dây thừng treo trên cao.
Khoảnh khắc Vưu Chiếu Hy nhíu chặt mày vì mùi máu tanh tưởi cũng là lúc cậu phát hiện trong gian phòng không chỉ có mỗi một mình cậu.
Đoạn dây thừng ở phía đối diện cách cậu vài mét đang buộc chặt hai cánh tay của một người nào đó.
Vưu Chiếu Hy thoạt đầu giật nảy mình, sau đó liền lấy lại bình tĩnh, từng bước đi đến thăm dò người nọ. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng. Vưu Chiếu Hy đứng cách người kia hai mét, nhìn thấy được rất nhiều vết roi đòn bám chặt trên cơ thể, máu không ngừng rỉ ra.
” Tại sao ngươi lại ở đây?”
Vưu Chiếu Hy không nói chuyện với người kia. Cậu chính là hoang mang đến tự thều thào với bản thân của mình.
Vì sự yêu chiều quá mức của Thẩm phu nhân mà Vưu Chiếu Hy chưa bao giờ phải nhìn thấy những cảnh tượng kinh hãi như thế này.
Người bị trói treo lơ lửng lúc này bỗng dưng động đậy, đôi mắt mệt mỏi hé mở. Trước mặt là bóng tối bao trùm, hay đúng hơn là cái chết đang bao vây hắn khiến hắn bất giác bật cười đầy mỉa mai.
Âm thanh khe khẽ phát ra khiến Vưu Chiếu Hy tỉnh lại trong cơn mơ màng của mình. Cậu ngước mắt nhìn hắn, chẳng bao lâu lại lùi về sau thật nhanh, thật nhanh.
Đến lúc tấm lưng chạm phải chiếc tủ cũ kỹ, Vưu Chiếu Hy mới thở ra một hơi nặng nề. Bàn tay bám vào cánh tủ, không may, một mũi nhọn trên bề mặt cánh tủ khiến ngón trỏ của cậu bị xước, máu chảy ra rơi xuống mặt đất.
Vưu Chiếu Hy “uy” một tiếng, vừa lúc bên ngoài đang có tiếng chân bước đến càng lúc càng gần.
Có người?
Nhận thức được việc mình không được hoan nghênh ở đây, Vưu Chiếu Hy nhanh chóng mở chiếc tủ bên cạnh mình, gạt đi mùi ẩm mốc bên trong nó mà ngồi thu mình lại, ẩn nấp.
Cánh cửa toang mở, chào đón hai người đàn ông vừa mới bước vào.
Một người khoác trên người là áo choàng đen, không cài khuy, mặc cho luồng gió bên ngoài thổi vào cuốn vạt áo lên, để lộ một chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm. Khuôn mặt âm lãnh khiến người khác nhìn vào phải khiếp sợ. Mái tóc dài phủ ngang vai, phía trước được vuốt gọn gàng lộ ra vầng trán cao cùng với cặp chân mày đen rậm.
Trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách sáng như mắt mèo, có thể thấu rõ mọi ngõ ngách trong gian phòng này.
Người còn lại đứng lùi về sau một chút, vẫn cùng bộ dạng với người kia, chỉ khác màu mắt của hắn tối hơn rất nhiều. Khóe môi hắn khi nhìn kẻ đang bị treo lơ lửng hơi cong lên, đầy vẻ thống khoái.
” Anh cả, là tên đó.”
Vưu Chiếu Hy lúc này đang nấp trong tủ, nghe giọng nói kia liền trừng lớn mắt. Vì cậu biết giọng nói này là của ai. Còn xưng hô với người còn lại là anh cả.
Đôi môi Vưu Chiếu Hy hơi run lên, cậu thật sự không nghĩ đến hai người kia lại chính là hai người anh của mình.
Vưu Thần lúc ấy không quan tâm Vưu Kiện đang nói đến tên bị trói, y trầm ngâm đưa mắt nhìn bao quát khắp gian phòng, cánh mũi bỗng phập phồng như ngửi thấy mùi vị gì đó rất tươi.
Sau khi nghe ra được mùi vị đó là gì rồi, ánh mắt của y lập tức tối lại, nhưng không hề để lộ ra sơ hở gì cả.
Vưu Kiện đứng bên cạnh Vưu Thần không hiểu y đang nghĩ gì mà trầm ngâm như vậy, định cất tiếng một lần nữa thì đã thấy y tiến về phía của tên bị trói.
Như ngửi được mùi vị của cái chết càng lúc càng rõ rệt hơn, kẻ bị trói bỗng giãy dụa không ngừng. Đoạn dây thừng được mắc trên cao liên tục ma sát với thanh sắt, tạo ra những âm thanh thật chướng tai.
Đôi mắt kẻ bị trói trừng lớn, cảm nhận được áp lực mà Vưu Thần đang đặt lên người mình quá khủng khiếp. Gã gần như phát điên khi bị ngón tay của Vưu Thần vuốt nhẹ theo sườn mặt.
” Tôi sai, tôi đã sai, làm ơn…” Gã hoảng loạn luôn miệng cầu xin.
Vưu Thần vẫn chưa hé môi nửa lời, chỉ âm trầm quan sát biểu hiện sợ hãi của gã, khóe môi không kìm được lại hơi nhếch nhẹ lên một chút. Ngón tay trượt nhẹ từ cằm xuống đến cổ, dừng lại vừa vặn ngay động mạch cổ, nơi mà tất cả các ma cà rồng đều yêu thích.
Gã bị trói càng lúc càng điên loạn hơn, mồ hôi túa ra như nước chảy. Hai chân giãy dụa giữa chân không, gã cố gắng tìm lấy một điểm để tựa vào nhưng hoàn toàn không thể.
” Vì sao ngươi lại hoảng loạn như vậy?”
Rốt cuộc Vưu Thần đã lên tiếng, lấn át tất cả những âm thanh còn sót lại trong gian phòng này.
Ngay cả Vưu Chiếu Hy khi nghe được giọng của y cũng phải đứng hình một vài giây. Đôi mắt vẫn trừng to vì hoang mang, mặc kệ ngón tay mình vẫn không ngừng rỉ máu và đau rát.
Chưa bao giờ cậu nhìn thấy hình ảnh âm lãnh này của người anh cả mà cậu hết mực tôn sùng cả.
Nhưng những gì Vưu Chiếu Hy đang nghĩ vẫn còn quá ít so với một con người thật sự của Vưu Thần. Thật sự là cậu đã qua non dại khi nghĩ con người của y chỉ đến chừng mực đó mà thôi.
” Tôi sai, là tôi sai, đáng lẽ tôi không nên làm như vậy, là tôi…”
Những lời cầu xin đầy bất lực của gã bị trói khiến Vưu Kiện đứng đối diện cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Hắn cười mỉa một cái, dõng dạc bước tới, dứt khoát tung một cước ngay chính giữa bụng của gã làm xuất cả huyết.
” Bây giờ nói tôi sai thì làm được gì nữa, hả? Hả?”
” Khốn khiếp!”
Vưu Kiện trừng lạnh gã.
” Tôi sẽ đền tội, sẽ…ọc…” Lời của gã còn chưa dứt thì lại một ngụm máu bị phun ra ngoài.
” Thả gã xuống!” Vưu Thần buông một câu nhẹ tênh rồi xoay người, đi đến chiếc ghế được bọc lấy một lớp vải màu đỏ rượu thật dày.
Vưu Kiện nghe theo lời của y, thả gã kia xuống, kéo đến ngay trước mặt của y.
Thấy mình được thả xuống, gã kia cứ nghĩ lời cầu xin của mình đã có ảnh hưởng đến Vưu Thần, khuôn mặt cười nhăn nhở như một kẻ điên, giọng nói từ cổ họng có chút khản đặc.
” Cảm ơn ngài, cảm ơn — a!”
Gã đang cao hứng mà gật đầu liên tục với sự biết ơn thì Vưu Thần bất ngờ giơ cao chân, nhắm ngay vị trí khi nãy gã bị Vưu Kiện đánh, đạp một cái dứt điểm.
Gã bị đá bất ngờ, cả cơ thể lảo đảo ngã sạp ra đất, nét sợ hãi trên mặt lại hiện ra, càng lúc càng tăng mức độ.
Ngược lại, Vưu Thần thong thả hất hai tà áo ra phía sau, đặt người ngồi xuống ghế đệm êm ái, một tay tựa lên thành ghế, chống cằm ngắm nghía sự hoảng loạn của kẻ yếu đuối.
” Điều cấm kỵ của tộc chúng ta là gì?”
Gã lồm cồm bò dậy, cúi rạp người, lắp bắp trả lời:
” Thưa…là…là…hồ hồ…ly.”
Vưu Thần vẫn giữ nguyên ánh mắt lãnh đạm của mình, hỏi tiếp:
” Ngươi đã làm gì?”
Nhắc đến tội đồ của mình, gã lại run rẫy hoảng loạn. Cả người vẫn cúi rạp xuống mong sự tha thứ từ Vưu Thần. Nhưng điều đó chắc chắn là không thể, vì gã đã phạm phải một tội cực kỳ nặng, là một tội bị cấm kỵ ở trong tộc này.
Gã sẽ chết, gã biết chắc mình sẽ chết, nhưng gã nên căm hận nữ hồ ly kia hay là căm hận người đang trừng phạt không thể ban cho hắn một ân huệ?
Gã thật sự rối lắm, gã không biết mình đang nghĩ gì nữa.
” Người đã làm gì?”
Vưu Thần kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình. Bản thân y thật sự không cần một câu trả lời từ gã, chỉ là y muốn cho kẻ kia phải cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhắc lại việc mà mình đã làm.
Dày vò người khác, chính là điều mà y thích nhất.
” Tôi…tôi đã say mê một hồ ly. Tôi còn…còn nghe lời ả, làm hại đến…tộc của mình…Là tại tôi, do tôi…”
Vưu Thần nhẹ chớp mi mắt một cách lười nhác:
” Ngươi biết không nên có quan hệ với hồ ly đúng chứ?”
” Đúng, đúng, tôi biết, biết.”
Ngay lúc này, Vưu Thần bỗng đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế của mình, đi đến trước mặt gã. Tầm nhìn hạ xuống kẻ đang run rẫy bất tài vô dụng kia, y không mỉm cười, cũng không tỏ ra quá căm phẫn gì gã ấy cả.
Vưu Thần chỉ khom nhẹ người, nâng cằm của gã kia lên, dùng đôi mắt của mình nhìn trực diện vào con quỷ sợ hãi trong mắt gã.
” Ta…”
Vưu Thần nói rồi ngừng lại giây lát, sức ép trên cằm gã ngày càng nhiều hơn, đến mức móng tay đều cắm sâu vào da thịt.
Một lần nữa, y cất tiếng, giọng nói lại lạnh lẽo như ở sâu nơi lòng đất:
” Ta ghét nhất là những kẻ không nghe lời!”
Ngay sau đó, gã kia chỉ còn biết la toáng lên trong sự đau đớn. Một bên khuôn mặt của gã ướt cả mùi máu tươi. Năm dấu tay tạo thành năm đường thẳng kéo dài từ đuôi mắt đến khóe môi, máu không ngừng chảy ra, khiến cả gian phòng gần như ngập trong mùi máu tươi.
Gã đau đớn, quằn quại, thống khổ.
Vưu Chiếu Hy ở trong tủ, qua khe hở nhỏ chính giữa, cậu đã chứng kiến một màn tra tấn người như vậy. Hai vai buông thỏng, tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức nghe rõ cả tiếng. Máu chảy xuống làm ướt khuôn mặt của gã, từng dòng máu nóng đỏ đến tươi ngon.
Vưu Kiện đứng gần đó không nhịn được lại liếm môi, bày tỏ sự thèm khát thú tính của mình. Nhưng chẳng đợi đến lượt hắn, Vưu Thần đã nhanh như cắt, bắt lấy cổ của gã kia, nhắm đúng vị trí động mạch còn đang đập mãnh liệt, cắm sâu hai chiếc răng nanh của mình vào nơi đó.
Càng sâu, máu lại càng tươi ngon.
Vưu Thần trở tay quá bất ngờ khiến ai cũng chết lặng. Vị máu của đồng loại đúng là ngon hơn hẳn những kẻ khác. Vị máu nóng như muốn thiêu đốt cả lồng ngực của y.
Ánh mắt của Vưu Thần càng lúc càng lạnh lẽo, mặc kệ cho gã kia vẫn còn một chút sức giãy dụa cuối cùng, y vẫn bình thản hút hết máu trong người gã.
Đến khi giọt cuối cùng được y hút vào, tầm mắt y đột ngột di chuyển về phía của cánh tủ. Một ánh mắt rất căm phẫn, giống như muốn chứng tỏ một điều gì đó vậy.
Ngay khi Vưu Thần nhìn về hướng cánh tủ, Vưu Chiếu Hy cũng cảm nhận được ánh mắt của y, chốc chốc giật khẽ mình.
Tại sao lại nhìn về phía này? Là anh ấy nhìn mình sao?
Là…tại sao…
” Tại sao? Không, không, không!”
Vưu Chiếu Hy từ trên giường choàng tỉnh, cả người đều đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu ngồi bật dậy, mơ màng đảo mắt ra ngoài cửa sổ, biết được mình chỉ vừa mới gặp ác mộng nên liền thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Vưu Chiếu Hy lại phải nhíu mày khi phát hiện có người đang ở trong phòng của mình, còn ngồi trước mặt vẻ phong thái bình thản kia nữa.
” Ai…” Cậu định hỏi, ai cho anh vào phòng nhưng lại không thể nên câu.
Vưu Thần ngồi trên một chiếc ghế không quá cao, đôi chân vắt chéo nhau, hai tay thong thả ôm trước ngực, ánh mắt kiên định nhìn về phía cậu.
” Sao anh lại vào đây?”
Vưu Chiếu Hy ngập ngừng hỏi, sau đó mới nhìn thấy mâm thức ăn trên bàn. Cổ họng cậu chốc chốc trở nên khô khốc, nhưng bao tử lại phản kháng lại bằng cách kêu lên đầy mệt mỏi.
Ngay lập tức, cậu ấn mạnh vào chính giữa bụng mình, nhất quyết không nhận thức ăn từ Vưu Thần.
” Còn đợi anh phải mời em ăn hửm?”
Vưu Thần hơi ghé mắt sang mâm thức ăn, hỏi.
” Em không đói.”
Vưu Thần lắng nghe, không vội trả lời mà chỉ cười nhẹ một cái. Vẻ mặt của y vẫn chưa thể gọi là tức giận hay mất kiên nhẫn, mà đúng hơn chính là bình thản như đã nắm bắt hết con người của Vưu Chiếu Hy vậy.
” Một ma cà rồng sợ máu đã là một tên vô dụng. Bây giờ ngay cả thân thể cũng không chăm sóc hay bảo vệ được, thì đúng là ngu xuẩn!”
Nghe Vưu Thần nói lời khó nghe như vậy, Vưu Chiếu Hy liền trừng lớn mắt, muốn phản kháng lại nhưng ngay lúc đó y đã nhanh chóng bắt lấy bàn tay của cậu, chăm chú quan sát ngón trỏ bị một vết sẹo nhỏ.
Bị nhìn chằm chằm, Vưu Chiếu Hy bỗng chột dạ, rút bàn tay trở về. Đó là vết sẹo mà cánh tủ kia gây ra cho cậu. Đến giờ, nó chỉ còn là một vết sẹo khá mờ, nhìn kỹ lắm mới nhìn ra được.
Nhưng vì cậu sợ Vưu Thần nhìn ra được mọi chuyện, nên mới có tật giật mình như vậy.
Vưu Thần thấy cậu rút bàn tay lại, cũng không tức giận, chỉ nói một cách bâng quơ:
” Mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn sống hay chết. Nhưng, với kẻ có tội với dòng tộc này, thì chỉ có thể bị chết.”
Dứt lời, Vưu Thần toang đứng dậy, có ý định rời khỏi phòng. Mặc kệ Vưu Chiếu Hy trầm mặt không đáp, y thật sự xoay người, tiêu sái mà rời đi.
Khi tay y vừa chạm lên nắm cửa thì âm thanh của đũa và chén đồng loạt vang lên, khe khẽ. Vưu Thần không xoay người lại, chỉ nhìn thẳng vào cánh cửa trước mặt, nhếch mép vẽ ra một nụ cười thành tựu.
Đúng vậy, trẻ con là phải ngoan.