Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 20: Đầu tư trí tuệ


Đọc truyện Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử – Chương 20: Đầu tư trí tuệ

Kỳ nghỉ đông nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng Dương Giản quay về trường học sớm một tuần, muốn tìm cơ hội làm thêm vài việc kiếm vài khoản thu nhập, thời gian ở nhà không khỏi có hơi thiếu. Trước khi đi hắn thường theo thói quen mang rất nhiều đồ ăn vặt đặc sản, trở lại chia cho mấy bạn tốt cùng phòng, cũng là một chút tấm lòng của cha mẹ. Mẹ đưa hắn xuống lầu, cha lái xe đưa hắn ra bến.

Cuối cùng, mẹ Dương dặn dò thêm một câu:

“Cậu bạn Ngô Tô Hoa kia của con, thoạt nhìn tuy rằng đơn giản, không có cái gì xấu, là cùng loại với con.”

Dương Giản kinh ngạc, chẳng lẽ bí mật của Ngô Tô Hoa bị phát hiện rồi?

Mẹ Dương thấy hắn đã nghe lọt, liến nói tiếp.

“Nó chắc là con nhà có tiền đi? Tình huống gia đình phức tạp, nhưng cũng chịu nổi sự quậy phá của nó. Ở cùng với một đứa bé như vậy, làm bạn chơi thì tốt, đừng quá gần gũi. Ngộ nhỡ phạm phải chuyện gì đó phiền toái, chúng ta cũng không có khả năng cứu được con.”

“Không đến mức đó đâu.”

Tuy rằng Dương Giản cũng hiểu được một phần lời nói của bà, nhưng không cảm thấy Ngô Tô Hoa có thể quậy ra chuyện gì quá phiền phức. Cậu ta chẳng qua chỉ là thích một người con trai, người con trai kia còn là một sinh viên.

“Nói chung một mình con ở bên ngoài, tự mình cẩn thận một chút nhé.”

Mẹ Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù chỉ xa nhà có nửa năm, hiện tại vẫn còn là một đứa nhóc choai choai, Dương Giản thế nhưng lại giống như đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng người làm cha mẹ, vẫn là muốn căn dặn nhiều thứ, nhất thời bà lại không nghĩ ra được.

“Vâng, cha mẹ yên tâm đi.”

Dương Giản xách túi du lịch ở đằng sau xe vào trong, quay đầu nhìn lại, nhất thời có cảm giác gắn bó chặt chẽ trước khi đi, cảm giác sợ hãi lại từ từ dâng lên.

Hắn đã từng được hưởng thụ tất cả quãng thời gian này mà không hề để tâm, cho nên khi mất đi cũng không quá hoài niệm, chỉ cảm thấy phẫn nộ, vì sao những người chung máu thịt thân thiết nhất lại có thể quyết tuyệt như vậy. Lúc này trở lại từ đầu, Dương Giản mới ý thức được việc mình rời đi tạo nên thương tổn lớn như thế nào cho gia đình, tuy rằng lúc đó không hề cảm thấy như vậy.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì thứ tình yêu giống như gió thoảng mây bay ấy mà rời bỏ tất cả những gì mình có.

Chuyến đi một mình khó tránh khỏi có chút dài đằng đẵng. Dương Giản lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, bên trong truyền ra giai điệu khàn khàn: “…Là vì yêu em nhiều như thế, mới có thể khiến anh cố chấp đến vậy.”

Hắn nhất thời nhíu mày, nghĩ thầm đây nhất định là do Ngô Tô Hoa lén thu lại.

Nhớ tới Ngô Tô Hoa, Dương Giản không khỏi nhớ đến đánh giá của mẹ mình dành cho cậu ta, người lớn tuổi dù sao cũng nhìn người rất chuẩn, hắn cũng biết, dựa theo loại tính cách này của Ngô Tô Hoa, đã định trước là sẽ không bó tay an phận.


Có vài người cả đời đều an an ổn ổn, có vài người cuộc sống lại nhấp nhô nhiều vẻ, con đường đều là do tự mình đi tới. Mà khoảng cách giữa người với người lúc gần lúc xa, toàn bộ đều là vì nhìn thấy có chung con đường đã chọn hay không, bằng không thì một thời xưng anh xưng em, đến cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả.

Dương Giản bởi vì cơ duyên vừa khéo mà quen biết Ngô Tô Hoa, tiện theo đó Lâm Gia Nam cũng xuất hiện, nếu như tiếp tục dựa vào kế hoạch khi mình khi sống lại thì, hẳn là….lợi dụng những mối quan hệ này để tranh thủ kiếm lợi, mà không phải khiến cho quan hệ bế tắc đến tình trạng này, sau này chạm mặt với Lâm Giam Nam đều phải giả bộ không quen biết.

Ngô Tô Hoa cho hắn cơ hội này, rồi lại quấy rầy toàn bộ kế hoạch của hắn, hai người bọn họ coi như là không ai thiếu ai nữa. Dương Giản nghĩ đến đây không khỏi than một tiếng, này chẳng lẽ là thử thách mà ông trời dành cho hắn? Khiến cho hắn hiểu rõ, trở thành kẻ có tiền không phải là chuyện dễ dàng như thế.

Hắn còn chưa nghĩ thông phải đối xử với Ngô Tô Hoa như thế nào, tất nhiên cũng không để biểu lộ giống như động kinh của Ngô Tô Hoa ở trong lòng, dọc một đường đi đều suy nghĩ về cách gây dựng sự nghiệp mới như thế nào, thấm thoát xe đã đến nơi.

Dương Giản xuống xe, đổi xe, sau đó xách hành lý vào trường học.

Vườn trường lúc này còn rất vắng, đại đa số học sinh vẫn để trước khi khai giảng một ngày mới quay về trường, hiện tại vẫn còn vô ưu vô tư ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ. Dương Giản đi vào khu ký túc xá vắng vẻ, sau khi lấy chìa khóa ra mở cửa thì, quả nhiên không có một bóng người. Hắn trước tiên là bỏ hành lý xuống rồi bắt đầu tổng vệ sinh, đợi dọn dẹp xong tất cả rồi liền ra tiệm cơm nhỏ ở cổng trường mua cơm trưa.

Tiệm cơm này giá rẻ mà món ăn lại khá ngon, Dương Giản thanh toán tiền, đang đứng ở cửa chờ gói lại, thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nói quen thuộc:

“Thầy Tiểu Dương?”

Ban đầu là có chút không chắc chắn, sau khi Dương Giản quay đầu lại thì, chủ nhân của giọng nói kia liền mừng rỡ mà nhảy qua.

“Thầy Tiểu Dương, thì ra đúng là thầy.”

“Từ Tử Dực?”

Không phải là trí nhớ của Dương Giản tốt, mà trên thế giới này người gọi hắn là ‘thầy’, chỉ có duy nhất học sinh mà hắn đã từng phụ đạo kia thôi.

“Thầy Tiểu Dương, em thật cảm động, không ngờ thầy lại nhớ tên em.”

Mắt Từ Tử Dực sáng rực.

Dương Giản buồn cười nói:

“Mới chỉ có vài ngày, sao lại quên được chứ? Hơn nữa tôi mới chỉ dạy một học sinh là em.”

Tuy rằng cũng không có gì đáng phải vui vẻ, thầy giáo mới nghe cũng không đáng tin cậy, nhưng Từ Tử Dực vẻ mặt vẫn vui vẻ hỏi:


“Thật sao?”

“Ừ.”

Dương Giản gật đầu.

“Em đang làm gì ở chỗ này?”

“Làm thuê ạ.”

Từ Tử Dực tự hào ưỡn ngực.

“Đây là lao động trẻ em phải không?”

“Vâng.”

Từ Tử Dực tiếp tục thành thật trả lời:

“Tuy rằng thuê lao động trẻ em là không hợp pháp, nhưng mấy tiệm cơm nhỏ loại này cũng không có người đến kiểm tra, dù có đến kiểm tra cũng có thể nói là người nhà thân thích đến giúp đỡ.”

“Mẹ em có biết không?”

Dương Giản đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Từ Tử Dực lắc đầu.

“Mấy hôm nay mẹ không có nhà, trong nhà không còn tiền, em phải nghĩ cách kiếm cơm ăn.”

Trực giác của Dương Giản mách bảo đây là một đứa trẻ phiền phức, nhưng dù sao cậu bé cũng gọi mình là ‘thầy’, hắn có trách nhiệm hỏi mọi việc cho rõ ràng.

“Mẹ em đi đâu? Không để lại tiền tiêu vặt cho em sao?”


“Cha mẹ em ly hôn rồi, mẹ em không có công việc, đành phải dựa vào tiền cha em chi để nuôi em mà sống, nhưng hình như tết Âm lịch lần này không gửi đủ tiền, mẹ phải đi đòi tiền rồi.”

“Đi tìm cha của em sao?”

“Vâng, ngồi canh ở trước cửa nhà của cha em.”

Dương Giản tưởng tượng ra tình cảnh này, không khỏi có thêm chút đồng tình với bà chủ gia đình mình vốn có ấn tượng cực kém kia, nhưng khiến hắn cảm thấy có chút không đành lòng, vẫn là đứa trẻ trước mắt.

“Cha em có gia đình mới rồi?”

Hắn cẩn thận hỏi.

“Sau khi ly hôn với mẹ em, thì đã kết hôn với người thứ ba kia rồi.”

Giọng điệu của Từ Tử Dực khi trả lời vô cùng thản nhiên, giống như kể lại chuyện của người khác, bản thân cũng không thấy ngại.

Trên thế giới này không có thê thảm nhất mà chỉ có thảm hại hơn, đối với tình hình trước mắt này Dương Giản căn bản là bất lực. Hắn chỉ có thể nghĩ cách biểu lộ một chút quan tâm với đứa trẻ này, làm một bề trên trẻtuổi đáng tin tưởng.

“Lần trước em nói muốn học cách kiếm tiền, là muốn để cho mẹ em không cần đi đòi nợ nữa sao?”

Không ngờ Từ Tử Dực lại lắc đầu.

“Bà ấy thích theo chân bọn họ gây sức ép, mong rằng cha em không gửi thêm tiền nữa. Em nghĩ muốn tự mình kiếm tiền, không cần dựa vào bất cứ ai khác.”

Dương Giản nhìn thiếu niên mới tròn mười bốn tuổi trước mắt, trong lòng chấn động, hắn vỗ vỗ bờ vai của cậu bé.

“Làm rất tốt, tôi tin em.”

Từ Tử Dực mạnh mẽ gật đầu.

“Còn nữa, lần trước không phải em nói muốn tìm tôi học thêm sao, bây giờ còn cần nữa không?”

Nghe Dương Giản hỏi như vậy, Tử Tử Dực hé miệng cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều đặn:

“Không cần đâu, cảm ơn thầy Tiểu Dương, hiện tại em không có tiền.”

“Thế nhưng lần trước em đã giao tiền đặt cọc trước rồi.”

Từ Tử Dực sửng sốt.


“Ai, cái kia không tính mà, đó là tiền em trả thay cho mẹ.”

“Trước đó em không phải là nói để mặc mẹ em nợ sao?”

“Thầy cho rằng mẹ em sẽ trả sao? Vẫn là em thay bà ấy trả thì tốt hơn.”

“Cho dù chúng ta thanh toán sòng phẳng rồi, em cũng có thể ghi nợ mà.”

Dương Giản cười cười với cậu bé.

“Viết hóa đơn mượn tiền cho tôi, tính theo lãi suất ngân hàng, chờ em có tiền rồi trả lại cho tôi là được.”

“Như vậy cũng được sao?”

Mắt Từ Tử Dực sáng lên.

“Cứ coi như là tôi đầu tư đi.”

Dương Giản là thật lòng muốn giúp cậu bé, nhưng trong nháy mắt đã thành đầu tư có lãi. Từ Tử Dực so với bạn đồng lứa từng trải nhiều hơn, cho nên càng trưởng thành hiểu chuyện, biết rõ mình muốn cái gì. Đồng thời bởi vì cuộc sống bắt buộc, cậu bé phải nỗ lực phấn đấu, xác suất thành công so với người bình thường cao hơn rất nhiều. Lần trước chủ động bù thêm tiền học phụ đạo cho Dương Giản, có thể thấy được đức tính trung thực giữ chữ tín tốt đẹp, đầu tư như vậy tuyệt đối không lầm.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Dương Giản lấy từ trong túi ra một cái bút, viết lên khăn tay số điện thoại di động của mình.

“Sau này sáu giờ tối mỗi này, đến phòng tự học ở tầng một trong trường học của tôi tìm tôi, tìm không được thì gọi cho tôi theo số điện thoại này.”

“Mỗi ngày?”

“Ừ, có việc đột xuất tôi sẽ báo trước cho em.”

Dương Giản nói xong, cầm lấy phần đồ ăn đã được gói xong xoay người muốn đi, lại thấy mình bị kéo lại, quay đầu, liền nhìn thấy cậu bé bình thường tùy tiện kia lúc này lại giống như một học sinh tiểu học, rụt rè kéo góc áo mình.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Cảm ơn thầy.”

“Không cần khách sáo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.